Là thật? Là giả? Là mộng? Là ảo?
Sắc mặt khẽ động, vẻ mặt ngơ ngẩn, nam tử cứ như người mất hồn, bước một bước nho nhỏ, một bước này như dùng hết hàng năm năm tháng tháng mới thực hiện được, từng bước, từng bước… chậm rãi đi một vòng quanh bạch y nhân…
Người này, mái tóc này đều là thật sự, cùng suy nghĩ trong mộng của hắn, cùng người hắn từng thấy, giống nhau như đúc.
Biểu tình trên mặt Hoàng Phủ Thiên Hách thay đổi lại thay đổi, đầu tiên là kinh, sau là ngốc, tiếp theo là hoang mang, nghi hoặc, cuối cùng là hỉ càng ngày càng dày đặc, hỉ cực mà bi, bi nhược rơi lệ.
“Tiểu Cửu ——”
Một tiếng gọi khe khẽ, Tĩnh Vương Hoàng Phủ Thiên Hách chợt tiến lên một bước nắm lấy hai vai Lâm Cửu, thanh âm vì nội tâm kích động mà phát run: “Tiểu Cửu… Tiểu Cửu! Thật là ngươi, ta biết, ta biết ông trời sẽ không nhẫn tâm mang ngươi đi…”
“Ngươi đã trở lại, cuối cùng ngươi cũng đã trở lại, ngươi có biết hai năm nay ta tìm ngươi tìm vất vả biết bao, nhớ ngươi nhớ đến trong lòng đau xót, Tiểu Cửu sao ngươi lại ngốc như vậy? Sao ngươi lại có thể nhẫn tâm rời đi lâu như thế… ha ha, ngươi còn sống, vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi.” Thì thào nói xong, Hoàng Phủ Thiên Hách nhẹ nhàng ôm Lâm Cửu.
Từng tiếng gọi, gợi lên hồi ức của Lâm Cửu về Hoàng Phủ Thiên Hách.
Ngay từ đầu nhìn thấy Hoàng Phủ Thiên Hách y chỉ cảm thấy có chút buồn cười, sao người này lại ngốc thành bộ dáng kia, vừa cười lại vừa khóc, nhưng mà theo những giọt lệ của Hoàng Phủ Thiên Hách rơi trên vai y, lời nói đi vào trong tai y, lòng bàn tay ấm áp đặt sau lưng y, nội tâm Lâm Cửu lại sinh ra một cỗ rung động khó hiểu.
Cảm tình phát ra từ đáy lòng của Hoàng Phủ Thiên Hách, khiến cho nam nhân chưa từng hưởng qua tư vị của thân tình cùng tình yêu cuối cùng một nơi nào đó trong nội tâm cũng mềm nhũn.
Chẳng qua là đột nhiên như vậy, Lâm Cửu không biết nên đối mặt với Hoàng Phủ Thiên Hách thế nào, dù sao Lâm Cửu chân chính đã chết rồi, y hiện giờ chỉ là một linh hồn xuyên qua chiếm giữ lấy thân thể Lâm Cửu mà thôi.
Nói cho Hoàng Phủ Thiên Hách chân tướng sao? Như vậy không khỏi có phần tàn nhẫn.
Lâm Cửu nhẹ nhàng vỗ vỗ tấm lưng vì kích động mà kẽ run rẩy của Hoàng Phủ Thiên Hách, ra vẻ kinh ngạc hỏi: “Vị công tử này, trước kia chúng ta đã từng gặp mặt rồi sao?”
“Cái gì?” Nghe xong câu hỏi của Lâm Cửu, Hoàng Phủ Thiên Hách tựa hồ còn chưa hiểu rõ ràng.
Có chút lưu luyến không muốn rời đi mà buông nam tử mất rồi lại quay về trước mặt ra, ý thức của Hoàng Phủ Thiên Hách cuối cùng cũng tỉnh táo lại, lí trí chậm rãi trở về.
Lâm Cửu từ hai năm trước vì nhảy xuống hồ mà tự sát thân vong.
Chuyện này quả thật Hoàng Phủ Thiên Hách vẫn luôn hiểu rõ, nhưng lại không dám đi đối mặt hết thảy, nhưng hiện tại lại có một nam tử giống Lâm Cửu như đúc đột nhiên xuất hiện trước mặt hắn.
Người này là Lâm Cửu phải không? Tại sao lại nói những lời này?
“Ngươi… ngươi không nhận ra ta? Tiểu Cửu chẳng nhẽ ngươi đã quên ta?” Trong mắt Hoàng Phủ Thiên Hách hiện lên sự bi ai dày đặc, khiến cho Lâm Cửu vừa mới nói dối trong lòng cũng khe khẽ động.
Lời nói dối này, không thể không nói.
Về căn bản, y đích thật là không biết Hoàng Phủ Thiên Hách, chỉ là có được kí ức về Hoàng Phủ Thiên Hách mà thôi.
Làm như nhìn ra hàng ngàn hàng vạn nghi vấn trong mắt Hoàng Phủ Thiên Hách, khoé miệng Lâm Cửu khẽ xuất ra một mạt tươi cười: “Hai năm trước ta đã mất đi trí nhớ.”
Hai năm trước sau khi ta tỉnh lại phát hiện mình đã quên tất cả, chỉ biết là mình tên Lâm Cửu, còn lại chuyện tình ngày trước đều không nhớ, lại nói, có thể có chút khoa trương, trước đó không lâu lúc xuống núi mới biết ta là nhi tử của Lâm Phong tướng quân, ta xuống núi lần này chính là chuẩn bị trở về, không nghĩ tới… không nghĩ tới trên đường cư nhiên lại hội ngộ đến điện hạ.”
Trên sông mấy chú chuồn chuồn màu đỏ xẹt qua mặt nước, tạo nên từng gợn sóng nhỏ li ti, nước biếc sen xanh, giữa những gợn sóng, ngẫu nhiên truyền đến tiếng sáo réo rắt.
Tựa vào lan can, Lâm Cửu chậm rãi kể ra cuộc sống hai năm sống trên Vọng Nguyệt Sơn, nửa thật nửa giả, thật chính là sự vô ưu vô lự cùng hoang mang khi đi vào thế giới khác trên Vọng Nguyệt Sơn, giả chính là mất trí nhớ.
Gió mát khẽ thổi, tay áo phiêu phiêu.
Xoay người Lâm Cửu nhìn Hoàng Phủ Thiên Hách đứng phía sau vẫn một mực im lặng lắng nghe, trong lòng khe khẽ thở dài, người si tình như vậy Lâm Cửu trước kia sao không biết trân trọng, lại cố tình muốn đến gần kẻ quyền thế kia a?
Kết quả, lam nhan thệ, lưu lại một người si tình đáng thương.
“Hoá ra là như vậy… hoá ra là như vậy…” Hoàng Phủ Thiên Hách lặp đi lặp lại một câu, tựa hồ mới chậm rãi tiếp thu hết thảy những gì vừa mới phát sinh trước mắt, lời Lâm Cửu nói hắn đương nhiên sẽ không hoài nghi, dù sao ánh mắt Lâm Cửu nhìn hắn đích xác có vài phần xa lạ cùng câu nệ, thậm chí người trước mắt cũng khác Lâm Cửu trước kia rất nhiều rất nhiều.
Tỷ như ánh mắt, tỷ như thần thái, tỷ như một phần khí chất kia, đều là những thứ Lâm Cửu hai năm trước chưa từng có được, lại càng khiến cho nội tâm Hoàng Phủ Thiên Hách có thêm vài phần rung động.
Mất mà trở lại, tử mà phục sinh, có được tiên duyên, mất trí nhớ thì có làm sao?
Quên rồi cũng tốt, quên rồi cũng tốt.
Quên đi người nọ, cũng tốt…
Nhìn như tuyệt cảnh, kì thực tân sinh, kinh ngạc trong mắt cùng đau thương rất nhanh tan đi, trong mắt Hoàng Phủ Thiên Hách lại xuất hiện vui sướng, trong lòng cũng có tính toán của riêng mình, nếu Lâm Cửu đã quên mọi người, vậy mình chẳng phải chính là cố nhân đầu tiên mà Lâm Cửu gặp sao? Lâm Cửu đã quên hoàng đế, vậy mình có phải cũng có cơ hội hay không?
Áp chế vui sướng trong lòng, Hoàng Phủ Thiên Hách quan tâm nói: “Tiểu Cửu, một mình người ở trên đường không an toàn, hay là cùng ở một chỗ với ta đi, Lâm tướng quân cùng Lâm phu nhân nếu biết ngươi còn sống, bọn họ nhất định sẽ rất vui, nếu ngươi muốn trở về ngay, ta sẽ lập tức gọi người chuẩn bị xe ngựa.”
Lâm Cửu cười lắc lắc đầu: “Đa tạ điện hạ, nhưng mà ta còn muốn lưu lại Ân Đô vài ngày.”
“Chuyện cũ trước kia, nếu đã quên hết, ta sẽ không lại nghĩ nhiều, trời cao ban cho ta sinh mệnh mới, ta đương nhiên sẽ biết quý trọng, điện hạ, những việc trước kia đều đã qua đi, hiện tại chúng ta coi như một lần nữa quen biết.” Lâm Cửu nói.
Hoàng Phủ Thiên Hách liên tục gật đầu, thở dài: “Chúng ta… một lần nữa bắt đầu.”
Hoàng Phủ Thiên Hách mang theo ánh mắt chấp nhất cùng lửa nóng khiến Lâm Cửu hơi sửng sốt, cúi đầu vội lánh đi, cười nói: “Vậy còn thỉnh điện hạ tạm thời giữ bí mật cho ta.”
Trong lòng Lâm Cửu cực lúng túng, tuy rằng y cảm thấy chiếm cơ thể người ta có chút áy náy, Tĩnh Vương Hoàng Phủ Thiên Hách này cũng rất đáng thương, mà khi thật muốn để y cùng Hoàng Phủ Thiên Hách chơi đồng tính luyến ái, kia… kia hay là thôi đi!
Loại chuyện xuyên qua này cũng không phải y cố ý lao vào, y nhiều nhất giúp vị Lâm Cửu kia tìm hung thủ báo cái thù, về phần gút mắt tình cảm này và gì gì đó vẫn là không nên bàn nữa.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Cửu Thiên Liên Sinh
Chương 41: Quen biết
Chương 41: Quen biết