Bốn phái đến dưới chân Phiêu Tuyết Phong, Lâm Cửu ngẩng đầu nhìn, tâm thán: Thật cao a!
Phiêu Tuyết Phong tựa như một cây cột cắm trên mặt đất, bốn phía dốc đứng, người bình thường căn bản không thể đi lên.
Chiếu theo lẽ thường, bắt đầu hẳn là đứng đầu bốn phái cùng khách quý lên trước tiên, sau đó mới đến đệ tử trong phái, vậy năm nay ai lên đầu tiên đây?
Ba năm nay, người lên đầu tiên lần lượt là U Lan Cốc, Thanh Thạch Giản và Đại Tuyết Sơn, vậy nếu như theo trình tự, thì năm nay hẳn là Thiên Thánh Nham sẽ lên Phiêu Tuyết Phong trước, Lâm Cửu đứng bên ngoài trong lòng không khỏi dâng lên kích động, không biết Đại ma đầu sẽ lên Tuyết Phong thế nào a.
Phải nói trong Tứ phái luận võ đại hội lần này, Lâm Cửu cảm thấy hứng thú với Đại ma đầu nhất, Lạc Tuyết tuy rằng là mỹ nữ, nhưng nếu muốn xem mỹ nhân thì chẳng lẽ y không biết tự mình soi gương sao? Về phần Tĩnh Vương Hoàng Phủ Thiên Hách tôn quý, Lâm Cửu cũng không có cảm giác mấy.
Trái lại Đại ma đầu Diệt Thiên, hiện tại ngay cả mặt cũng không lộ ra, vừa thần bí lại có thực lực, không khiến người ta tò mò mới lạ.
Trụ trì Thiên Thánh Nham Minh Tuệ đại sư dẫn đầu lên, cao tăng thi triển một thân tuyệt thế khinh công, vách núi dựng đứng dưới chân lão cứ như mặt đất bằng phẳng, một bước mười trượng, nháy mắt liền cách xa mọi người, nhìn thôi mà Lâm Cửu hô to thoả nguyện, nếu y có thể tuỳ tiện đi tới đi lui trên vách núi dốc đứng này thì thật tốt.
Lúc này, Đại ma đầu vẫn ngồi trong hắc ngọc kiệu rốt cuộc cũng động, chiếu theo quy định, bốn phái chỉ có thể mang ba ngoại nhân lên, bởi vậy cho dù Đại ma đầu có tám phó nhân nâng kiệu, nhưng cuối cùng vẫn là Đại ma đầu phải tự mình đi lên.
Vén rèm ra, Đại ma đầu vẫn thuỷ chung một thân áo choàng đen, hơi hơi nâng tay, bàn tay vẫn giấu dưới ống tay áo lộ ra ngoài, tái nhợt đến mức không chút huyết sắc, khớp xương rõ ràng, có một loại lực hấp dẫn đáng sợ khó hiểu.
Ngón tay thon dài hai ba nét liền vẽ ra một đồ án phức tạp giữa không trung, nhìn thấy đồ án bồng bềnh trong không trung, Lâm Cửu lập tức nhỏ giọng than nhẹ: “Huyễn thú triệu hoán trận!” Lâm Cửu ném cho Diệt Thiên một ánh mắt phức tạp, huyễn thú triệu hoán trận theo y được biết thì chỉ có người tu tiên mới có thể lĩnh hội.
Huyễn thú triệu hoán trận, tên như ý nghĩa, là trận pháp dùng để gọi huyễn thú về, huyễn thú là do dã thú điểu cầm trong hiện thực dùng tất cả linh hồn sinh vật luyện thành, sử dụng triệu hoán trận thì có thể tuỳ thời đem huyễn thú được luyện thành gọi ra, nhưng phần lớn huyễn thú do bản thân không có lực công kích, cho nên rất ít người dùng huyễn thú để trợ giúp mình chiến đấu, chủ yếu đều dùng huyễn thú làm toạ kỵ.
Chẳng lẽ Đại ma đầu này cũng tu tiên? Không, hẳn là tu ma đi…
Không nghĩ tới Đại ma đầu cũng biết huyễn thú triệu hoán trận, cũng không biết Diệt Thiên luyện ra huyễn thú gì, có điều huyễn thú của Đại ma đầu dù thế nào thì khẳng định cũng không hề kém cỏi.
Mọi người sau khi nghe thấy Lâm Cửu khinh hô đều nhìn về phía Diệt Thiên, tuy rằng bọn họ đã nghe qua về trận pháp này, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên được nhìn thấy.
Trận pháp đã thành, đột nhiên một tiếng rồng ngâm vang khắp thiên địa, Lâm Cửu thiếu chút nữa cũng từ mặt đất nhảy dựng lên, đại… Đại ma đầu này chẳng nhẽ đem rồng ra luyện? Rồng trong truyền thuyết? Điều này cũng không khỏi quá đáng sợ đi!
Một con hắc long từ trong trận bay ra, tiếng rồng ngâm vang vọng thiên địa, khiến ngựa sợ tới mức quỳ rạp gối trên mặt đất, xác thực là long, một con hắc long chân chính a! Lâm Cửu chưa từng nghĩ đến trên thế giới này hoá ra thật sự có loại thần thú trong truyền thuyết, mà hiện tại con thần long uy vũ này lại bị một toả liên quấn trên người, trở thành toạ kỵ cho một phàm nhân.
Tay kéo toả liên, Đại ma đầu Diệt Thiên nhẹ nhàng nhảy đứng lên lưng hắc long, liền giống như kỵ mã mà bay lên đỉnh núi, Lâm Cửu hâm mộ đến rối tinh rối mù, y ngay cả ngựa cũng không biết kỵ, người ta thì đã kỵ long, nhân bỉ nhân, khí tử nhân a*!
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Cửu Thiên Liên Sinh
Chương 20: Hắc long
Chương 20: Hắc long