Bạo lực gia đình: được đề cập xảy ra giữa các thành viên trong gia đình, lấy đánh đập, bắt trói, giam giữ, tàn hại hoặc là các thủ đoạn khác, đối với từng thành viên tính theo phương diện thân thể, tinh thần, *** mà tiến hành hành vi thương tổn cùng tàn phá.
Đây tựa hồ là một vấn đề không thể ngăn chặn trong xã hội, theo điều tra của Trung Quốc, bạo lực gia đình phát sinh trong khoảng 29.7%-35.7%.
Ngoại trừ phụ nữ, nạn nhân chủ yếu của bạo lực gia đình chính là trẻ em, toàn thế giới rốt cuộc có bao nhiêu trẻ em chịu đủ bạo lực gia đình tra tấn, lại có bao nhiêu nhi đồng cuối cùng chết dưới bạo lực gia đình, số liệu này không thể thống kê!
————————————
Đường Phong làm pháp y mười năm, đã gặp qua không ít thi thể khủng bố, có cái bị đánh đập đến xương cốt vỡ nát, có cái bị nước sông ngâm đến trương phì thối rữa không chịu nổi, cũng có cái bị bánh xe nghiền áp thành nhiều mảnh nhỏ. Đối những thứ này đã sớm tạo thành thói quen, hắn luôn bị người xem là động vật máu lạnh!
Lúc này trước mặt hắn bày ra một khối thi thể hài đồng mười tuổi, nếu không phải xem xét răng nanh chuẩn xác không có lầm, hắn thật không dám tin tưởng hai mắt của mình, chỉ bằng cảm giác đầu tiên, ai có thể tin tưởng đó là một hài tử mười tuổi, thân thể gầy yếu, cốt cách thấp bé, nói hắn sáu tuổi mới càng dễ dàng khiến người tin tưởng đi.
Nhưng cái này cũng không phải vấn đề mấu chốt, thi thể trước mắt có thể sánh với dân Phi Châu chạy nạn, gầy đến chỉ còn một tầng da bọc xương, toàn thân cao thấp đầy vết thương ứ thanh, xương tay phải vặn vẹo không bình thường, tứ chi còn có dấu vết bị dây thừng buộc chặt, tối kỳ quái là, đứa nhỏ này bốn phía xung quanh môi còn có rất nhiều miệng vết thương khủng bố không biết là từ cái gì tạo thành. Ngay cả Đường Phong nhìn thấy cũng khó có thể chịu được, tâm tình phẫn nộ thật lâu không thể bình tĩnh.
“Tiểu Trương, đem báo cáo thi thể đưa cho ta xem một chút.”
Trợ thủ tiểu Trương đối sắc mặt âm trầm của hắn cảm kỳ quái, lại vẫn là chiếu phân phó đem báo cáo đưa tới trong tay.
Đường Phong xem qua sau hỏi: “Là thi thể bị vứt bỏ?”
“Phải, buổi sáng ngày hôm qua vừa đưa tới.”
Đường Phong đem báo cáo để tại một bên, nhìn không chuyển mắt thi thể phía xa xa, trong mắt lửa giận càng thiêu càng vượng: “Súc sinh!”
“Cái gì?” Tiểu Trương truy vấn.
“Chuẩn bị giải phẫu!”
“Dạ!”
Đối thi thể tiến hành giải phẫu, sau càng chứng minh suy đoán trong lòng hắn, phân báo cáo rất nhanh đưa đến trong tay cấp trên, cảnh sát lập tức lập án trinh sát!
Ngắn ngủn sáu ngày giải thưởng đưa ra được đáp lại, án ngược đãi nhi đồng cực kỳ bi thảm này rất nhanh tìm ra thủ phạm phía sau bức màn. Mà khiến tất cả mọi người không thể thừa nhận là, hung thủ không phải người khác, chính là sinh phụ dị mẫu hài tử kia! (sinh phụ dị mẫu: cha ruột mẹ kế)
Theo án kiện xâm nhập điều tra, một hồi ngược đãi lạm dụng trẻ em khiến cả nước khiếp sợ dần dần bị lôi lên mặt nước, một bọn tội phạm cực kỳ tàn ác vô nhân đạo đột ngột bùng phát trong xã hội.
Sự tình này trải qua phải từ bảy năm trước nói lên:
Bình Phàm ba tuổi là một nam hài nhi phi thường khả ái, một đôi mắt to trong suốt, khuôn mặt nhỏ nhắn béo đô đô người gặp người thích. Hắn có một ba ba phi thường có tiền cùng một mụ mụ xinh đẹp, người ở bên ngoài xem ra đây là một nhà ba người vô cùng hạnh phúc.
Chỉ không biết sau khi đóng cửa lại triệt để thay đổi hình dạng, phụ thân Bình Sĩ Khải cách làm người hay nghi kỵ đa nghi, hơi có bất mãn liền đối thê tử quyền đấm cước đá, mà những vết thương đều che dấu dưới quần áo, ngoại nhân tự nhiên không thể bắt gặp.
Sau một ngày đêm trải qua trượng phu Bình Sĩ Khải hành hung, nàng dứt khoát kiên quyết lựa chọn rời nhà trốn đi.
“Mụ mụ, ôm một cái ~~~”
Tiểu Bình Phàm nhìn mụ mụ vừa khóc vừa thu nhập đồ đạc này nọ, vì không rõ cho nên hai bàn tay nhỏ vươn ra muốn ôm nàng một cái.
Đối mặt ấu tử gương mặt còn ngây thơ, nữ nhân này cuối cùng vẫn không buông tha ý niệm đào tẩu trong đầu, vừa khóc vừa đóng lại phiến đại môn.
Tiểu Phàm khóc kêu không ngừng liên tục lấy tay đấm vào cửa sắt: “Mụ mụ, mụ mụ, tiểu Phàm sợ, mụ mụ, ngươi muốn đi đâu, không cần bỏ lại ta được không? Mụ mụ…….”
Một năm đó, Tiểu Phàm lần đầu tiên có trí nhớ, hình ảnh mẫu thân rơi lệ rời đi thật sâu ghi khắc ở trong đầu hắn. Mỗi khi đêm dài nhân tĩnh là lúc hắn luôn ảo tưởng, mẫu thân sẽ xoay người mở ra cánh cửa kia, nhẹ nhàng đưa hắn ôm vào trong lòng.
Bình Sĩ Khải say rượu về nhà, đối với việc thê tử rời đi phẫn nộ phi thường, vốn đã phiền lòng còn gặp ấu tử khóc nháo không dứt.
“Mụ mụ, ta muốn mụ mụ, ô, ta muốn mụ mụ ! ! !”
“Ba!” Bình Sĩ Khải không chút suy nghĩ nâng tay liền quăng hắn một cái tát: “Lão tử còn chưa có chết đâu, ngươi, mẹ nó, khóc cái rắm gì!”
Tiểu Bình Phàm nhất thời ngơ ngác, quên cả khóc nháo, trong ấn tượng đây là lần đầu tiên phụ thân đánh hắn. Vài giây sau đau đớn trên mặt mới câu trở về thần trí, oa một tiếng tiếp tục khóc lên.
Thê tử đi rồi, tìm kiếm nhiều mặt không có kết quả, sau Bình Sĩ Khải ngược lại bình tĩnh. Mấy tháng sau Bình gia đến đây một nữ nhân tên là Lưu Mĩ Tuệ, nữ nhân này trông phi thường xinh đẹp, thậm chí có điểm yêu diễm, một đôi ánh mắt dụ dỗ tựa hồ mang theo tà khí, khiến Tiểu Phàm không hiểu cảm thấy sợ hãi.
“U, đây là nhi tử của ngươi sao?” Lưu Mĩ Tuệ khơi mào cằm Tiểu Phàm hỏi. Bình Sĩ Khải gật gật đầu, không nói gì.
“Như thế nào cùng ngươi không quá giống?”
Những lời này chính là chạm đến chỗ đau trong tâm Bình Sĩ Khải, vốn tính đa nghi hắn hiện tại càng cảm thấy đứa nhỏ này cùng chính mình không có chút chỗ tương tự. Thế cho nên ý tưởng đó cắm rễ trong tâm hắn nhiều năm, ảnh hưởng đến rất nhiều rất nhiều quyết định sau này.
“Tiểu Phàm, về sau nàng chính là mụ mụ của ngươi.”
Phụ thân nói xong, Tiểu Phàm lại nhìn nhìn nữ nhân kia, sau đó thực rõ ràng lắc lắc đầu: “Nàng không phải mụ mụ ta. Ba ba, mụ mụ đi đâu vậy, ta muốn mụ mụ ~~~”
“Người mẹ đó của ngươi đã sớm cùng người khác chạy trốn.” Lưu Mĩ Tuệ sau khi nói xong hình như có chút trào phúng, nở nụ cười một tiếng.
Bình Sĩ Khải có chút tức giận, nghe đến nữ nhân đó giống như đổ thêm dầu vào lửa, một câu sau khiến cơn giận dữ càng vượng, đối mặt nhi tử đang ủy khuất hai mắt đẫm lệ, hung hăng quăng hắn một cái tát, Tiểu Phàm vừa muốn mở miệng khóc rống, bị một ánh mắt hung tợn của phụ thân dọa nhịn xuống.
“Còn dám khóc khóc nháo nháo, lão tử quất chết ngươi !”
Lưu Mĩ Tuệ nhấc lên bao da, ái muội từ phía sau ôm lấy Bình Sĩ Khải: “Thân ái, đã mười hai giờ.”
“Làm sao vậy?”
Lưu Mĩ Tuệ kéo qua tay hắn dán ở trên bụng chính mình, thản nhiên cười: “Đứa ngốc, cho dù ta không đói, đứa nhỏ trong bụng cũng biết đói nha.”
Nhắc tới đây Bình Sĩ Khải lập tức chuyển tâm tình, thương tiếc vuốt ve bụng của nàng, quả thực là yêu thích không muốn buông tay: “Muốn ăn cái gì?”
“Đi ra ngoài rồi nói đi.”
Mắt thấy ba ba mình ôm nữ nhân khác ra cửa, Tiểu Phàm mũi thút tha thút thít vài cái, khiếp đảm hô một tiếng: “Ba ba ~~~~”
Bình Sĩ Khải quay đầu quét hắn liếc mắt, sau đó ầm ầm một tiếng đóng cửa sắt lại. Tiểu Phàm ở trong ánh mắt phụ thân nhìn ra một loại khiến người cực độ không thoải mái, đó là — chán ghét cùng oán hận !
Tiểu Phàm nước mắt ủy khuất chậm rãi rơi xuống, hắn cúi đầu, vô tội vuốt khuôn mặt nhỏ nhắn của mình, hai bên má nóng rát đau đến lợi hại. Hắn không rõ ba ba vì cái gì muốn đánh hắn, vì cái gì không để chính mình khóc, vì cái gì không mang theo mình xuất môn, lại vì cái gì muốn cho mình hướng nữ nhân kia kêu mụ mụ?
Sau một lúc lâu, bụng “cô lỗ cô lỗ” kêu không ngừng mới khiến hắn tạm thời quên thương tâm. Bình Sĩ Khải tựa hồ không nhớ, bắt đầu từ đêm qua hắn vốn không có cho nhi tử ăn bất cứ thứ gì.
Ở tủ lạnh uống nửa bình sữa còn lại, sau Tiểu Phàm im lặng ngủ, trên mặt còn lưu lại nước mắt, miệng còn vẫn kêu mụ mụ cùng ba ba.
Lâm vào ngủ say hắn cũng không biết, bởi vì mụ mụ mới xuất hiện khiến hắn từ nay về sau bắt đầu một hồi sinh hoạt ác mộng, càng ngày càng nhiều đòn hiểm cùng ngược đãi tàn nhẫn, cuối cùng cướp đi sinh mệnh bé nhỏ của hắn!
———————-
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Trọng Sinh Chi Bùi Vũ
Chương 1
Chương 1