DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Trọng Sinh Chi Á Lai
Chương 52

Nh ững chiếc lá trên cành cây đã đã bắt đầu thay màu mới, mùa xã giao cũng chính thức bắt đầu, trong không khí không khỏi thấm đẫm hương vị náo nhiệt, nhưng Á Lai vẫn thích yên tĩnh, nên cũng không để ý đến những việc này.

Đồ ng thời học kì mới ở các trường học lại bắt đầu, Á Lai vẫn không yên lòng về Lôi Mạn, bởi vì đứa nhỏ này học nhảy cấp, tần suất học rất cao, trực tiếp từ nhà trẻ vào tiểu học, hơn nữa vừa vào học đã học trường quân huấn (*), y thật nghĩ không ra một đám nhóc con bé như vậy thì tập huấn cái gì?

*quân huấn: huấn luyện quân nhân

Nhưng mà cũng tốt, trưởng lão Lôi Khăn Đức hình như bệnh rất nặng, Eden bảo đều cấm dò hỏi, xem rađợi sau khi chính thức khai giảngLôi Mạn có thể ở đây cùng mình một thời gian.

Nghĩ một hồi y lại nhớ đến Garlock, trong lòng thực cảm thấy có chút băn khoăn, bởi vì y biết Garlock hoàn toàn mở rộng tâm cho mình, nhưng mình vẫn không thể làm được như thế, ít nhất chuyện sống lại kia vẫn không thể nói ra, nhưng ngủ cùng nhau thì cũng đã ngủ cùng rồi, cũng không có vấn đề gì, tuy rằng mỗi buổi sáng ycũng bắt đầu có chút ‗tinh thần‘, nhưng đối phương đã có thể nhịn, y cũng liền thuận theo tự nhiên bình tĩnh lại.

Á Lai bỗng nhiên cả m thấy sinh hoạt hiện tại của mình có một loại hương vị dương dương tự đắc, cầm bút trong tay vẽ loạn hai nét lên bản vẽ, ngẩng đầu để ánh sáng chiếu lên mặt mình, dưới sự bao trùm của cảm xúc ấm áp y đột nhiên nhớ tới một chuyện.

Thành chủ vậy mà muốn thu hồi bức tranh của Abraham Đại Tế Ti mà yđã thắng được ở Lặc Tư bảo tặng cho Garlock cách đây không lâu, trước khinó bị đưa đi phải nắm chặt thời gian để xem xét kĩ lại mới được.

Buổi chiều sau khi Garlock về nhà chuyện thứ nhất chính là tìm người, người hầu hồi báo với gia chủ, Á Lai tiên sinh sáng sớm đã vào nhà kho vẫn chưa thấy đi ra.

Á Lai đã biết được trang viên này là nơi mà Abraham Đạ i Tế Ti đã ở khi còn sống, nay lại trao cho mình, ycàng thêm cảm kích, bởi vì có thể ở nơi mà vĩ nhân từng sống là chuyện may mắn cỡ nào.

Th ật ra là do cái tên Barret hội trưởng lúc đề nghị với gia chủ Eden bảo là nghĩ như thế này, Á Lai ngày sau tuyệt đối sẽ làm nên chuyện, đến lúc đó trang viên này sẽ được hai người không phải người thường ở, tới lúc đó bán vé vào cửa để người tham quan cũng có thể kiếm thêm!

Nhà kho rộng như thế này càng giống một khu triển lãm hơn, tất cả bên trong đều là đồ vật quý trọng của Abraham Đại Tế Ti khi còn sống, đương nhiên cũng bao gồm các loại tác phẩm hội họa, mà đó chỉ là một bộ phận nhỏ, chân chính có ý nghĩa kỉ niệm toàn bộ đều được cẩn thận trưng bày tại cung điện bí mật của thành chủ.

Á Lai đứng trướ c bức họa của Đại Tế Ti chăm chú nhìn hồi lâu, hình ảnh trước mắt là bức tranh phong cách lập thể, người trên đó có mái tóc đen nâu đồng cho nên đối với ymà nói phi thường có cảm giác thân thiết, khí chất cơ trí, ôn hòa mỉm cười, bối cảnh phía sau phóng khoáng giản đơn.

Nhìn hồi lâu, Á Lai cả m thấy chỉ có người trong tranh này mới có thể sóng vai cùng thành chủ, đúng vậy, làm bạn cả đời chẳng lẽ nhất định phải dùng hôn nhân để chứng minh sao?

Trong cu ộc sống chuyện khó khăn nhất đó chính là tự nhận thức được chính bản thân, mà bức tự họa này có thể thể hiện đầy đủ được sự hiểu biết của Đại Tế Ti với chính bản thân mình, cả tranh vẽ đờithường, biểu đạt là một loại cảm xúc hạnh phúc.

Garlock thấy y nhìn đến xuất thần, cho nên chỉ là yên lặng đi tới, vẻ mặt chuyên chú của Á Lai có thể khiến hắn tĩnh tâm theo.

Nhìn hắn đi đến bên cạnh mình, Á Lai bình tĩnh đoán: ―Đây là vẽ sau khi thu dưỡng mấy đứa nhỏ bọn anh không lâu phải không?‖

Garlock ngẩng đầu nhìn á phụ, cười gật đầu một cái.

Á Lai từ trước đến nay chưa thấy qua Garlock cười thoải mái như thế, bất giác có chút giật mình, liền hỏi: ―Nếu anh cũng thương nhớ, vì sao không lưu bức họa này lại?‖

Garlock vẫn nhìn bức họa, trong giọng nói khàn khàn không rõ cảm xúc, ―Bởi vì có người còn tưởng niệm hơn cả anh.‖

Thành chủ đại nhân? Á Lai suy đoán, nhưng y biết không nên hỏi tiếp, đi xuống dưới hai bước nhìn sáu người anh em đứng cùng với nhau, vừa nhìn hai mắt không khỏi bật cười.

Xem ch ừnglúc ấy tiểu Barret đầu còn trọc tóc, Đại Tế Ti miêu tả rất chân thực nên cũng không giúp gã che giấu, sau đó nhóc heo con đã trưởng thành tự lấy bút tô tô lên, có điềukhông biết vẽ nên tô thành cái đầu nâu tung tóe.

Garlock thấy rõ y cười cái gì, khóe miệng khẽ nhúc nhích, kỳ thật Barret sau này cũng hối hận rồi, nhìn một lần lại nói thầm biết vậy thà trọc đầu còn hơn.

Á Lai nhìn Garlock trước đây, cả m thấy câu ―ba tuổi như cụ non‖ là nói rất đúng, đứa nhỏ mấy tuổi có thể làm cho người ta cảm thấy một loại cảm giác cường thế.

Abraham Đại Tế Ti nắm rất rõ đặc điểm của mấy đứa nhỏ khắc họa rất sống động.

Nhưng mà, ―Đây là tế ti đại nhân đương nhiệm?‖ Ykhông thể tin hình ảnh đứa nhỏ ngoại trừ quần áo sặc sỡ ra thì không có đặc điểm đáng nói, cùng bề ngoài xuất chúng giết người trong nháy mắt của hiện tại quả thực là hai người trái ngược, khoan đã, khả năng đúng là bởi vì Đại Tế Ti mới trước đây biết chính mình bộ dạng rất giống người qua đường, cho nên thích dùng sắc thái tiên diễm hấp dẫn lực chú ý của người khác?

Garlock l ập tức khẳng định nói: ―Chính là anh ta.‖ vừa lúc giúp Á Lai nhìn thấy bản chất của y, đỡ phải giống những phi thú nhân không rõ chân tướng ôm ảo tưởngkhông thực tế đối với cái tên cầu vồng nam.

Á Lai gật đầu, ―Thiếu nữ mười tám đúng là khác hẳn.‖ thể hiện rõ ràng triệt để trên người Tế Ti đại nhân, không hổ là đồn đãi có thể nói chuyện với thần.

Garlock mang c ảm tình của hồi ức nói: ―Á phụ lúc lâm chung đã dặn bọn anh đừng khóc, ông nói người luôn phải chết đi, cho nên phảilà tiêu sái rời đi mà không có nước mắt ấm áp.‖

Á Lai sát lại nắm chặt tay Garlock, chuẩn bị tốt làm một người nghe tri tâm.

Garlock cũng nắ m lại bàn tay dị thường ấm áp này, cười nói: ―Cho nên chúng ta có đau lòng cũng đều nghe lời mà chịu đựng, nhưng nước mắt Đào Đức lại thủy chung không ngừng chảy, cảm tình của yđối với á phụ sâu đậm hơn tụi anh nhiều lắm, trong trí nhớ của anh Đào Đức đã khóc như vậy một lần, hơn nữa sau này có cười cũng không phát ra từ nội tâm, đừng nhìn bộ dáng yêu nghiệt lang thang hiện tại của y, kỳ thật á phụ rời đi đã lưu lại vết thương trong lòng y, từ trước đến nay vết thương đó vốn không có khép lại……‖

Tế Ti phủ, Đại Tế Ti vừa tỉnh đã hắt xì một cái, đừng nói bộ dạng tốt, chỉ hắt xì cũng có một chút hương vị hoa nhường nguyệt thẹn.

Người hầu nghe thấy trong phòng có động tĩnh mới dám quy củ gõ cửa xin vào.

―Đại nhân, vừa rồi Ưng trưởng lão phái người đến đây xin chỉ thị thời gian cùng địa điểm tiếp kiến.‖

Đào Đức giật mình một cái, không nghĩ tới thật thành công.

Y mang b ệnh tật kỳ thật là sinh mệnh lực vừa sinh đã khiếm khuyết nên suy yếu, phương pháp trị liệu hữu hiệu đó là phương pháp đặc biệt do thú nhân Ưng tộc tiến hành bổ sung sinh mệnh lực, nhưng dù sao thú hình bất đồng cho nên cũng có tính nguy hiểm nhất định, chọn bác sĩ thú nhân tốt nhất đương nhiên là có trình độ chữa bệnh chuyên nghiệp.

Ưng tộc đỉ nh Allen hiện tại nói là quy thuận, ở mặt ngoài sẽ không phản đối tộc nhân của mình hưởng ứng kêu gọi của thành chủ đến ở trên đồng bằng, nhưng lại ngầm thực hành chế độ hạn chế nhân tài, nói cách khác có thể toàn người tầm thường cũng không phải là chuyện đáng ngạc nhiên gì, về phần Á Lai, chỉ có thể nói là Ưng tộc khó tránh khỏi sai lầm.

Cho nên, bác sĩ thú nhân cao siêu lại tràn đầy sinh mệnh lực là một loạinhân tài không thể thiếu, Ưng tộc đương nhiên sẽ không chịu giaongười ra.

Người hầu thấy Tế Ti đại nhân chậm chạp không hạ mệnh lệnh, suy nghĩ ngữ khí cẩn thận lên tiếng nhắc nhở một chút.

Đào Đức mị mị nhãn tình nói: ―Sau bữa tối trực tiếp dẫn người đếnnơi này đi.‖

Người hầu nhận lệnh đi xuống, Đào Đức lại lâm vào trầm tư.

Lúc trướ c ở đồng bằng không tìm được người thích hợp, bọn Garlock mạnh mẽ đòi người vớiƯng tộc, thành chủ cũng có ý tứ ngầm đồng ý, nhưng Ưng tộc vừa quy thuận không lâu, dùng thái độ quá mức cường ngạnh cũng không phải cách tốt, vì thế chỉ có thể từ bỏ.

Nhưng bởi vì thành chủ hiện tại nắm giữ chứng cứ cấu kết của Lặc Tư bảo cùng thế lực nào đó của Ưng tộc, nên Ưng tộc hiện tại không thể không tỏ vẻ biết điều, hơn nữa may mắn Ưng trưởng lão này vài năm không ngại cực khổ vài lần tự mình đi đỉnh Allen tiến hành can thiệp làm tốt ứng phó.

Có điề u, cho dù là thú tộc không cánh trên đồng bằng, hay là Ưng tộc trên đỉnhAllen, tư tưởng dân chúng không phải một chốc là có thể thay đổi, nên địa vị của người Ưng tộc định cư tại đồng bằng có chút xấu hổ, không biết Ưng trưởng lão này đã bị bao nhiêu lần ngầm lạnh nhạt, thật sự phải hảo hảo cảm tạ vị lão nhân này.

Người hầu lại đây báo, thành chủ lập tức đến.

Đào Đức cười cười, thành chủ là thật tâm xem yvà bọn Garlock là con của mình, là những đứa trẻ của ông và người yêu, mỗi người đều biết thành chủ chiếu cố mấy đại gia tộc, nhưng không phải tất cả mọi ngườiđều biết rõ thành chủ chỉ yêu thương duy nhất Eden bảo là phát ra từ nội tâm.

Bill đại quản gia xuống xe trước thay chủ nhân mở cửa xe ngựa.

Đào Đức cung kính nghênh đón.

Ba người vừa đi vừa thân thiết nói chuyện.

Đào Đức cười nói: ―Vẫn là có quản gia tốt, Bill gia gia, Henry khi nào thì trở về vậy?‖

Bill cười đáp: ―Chắc là đợi đến khi có tiểu Henry.‖

Lão thành chủ cũng nhịn không được tưởng tượng một hồi, con của Henry rất có khả năng sinh ra đã là một tiểu thân sĩ tiêu chuẩn nghiêm cẩn, cũng cười nói: ―Garlock bọn nó gần đây không có tới thăm con à?‖

Đợi người hầu dâng trà đi xuống, Đào Đức mới làm nũng nói: ―Bọn họ đều là một đám người không có lương tâm, vẫn là thành chủ hiểu rõ con nhất.‖

Lão thành chủ bất đắc dĩ lắc đầu ―Con đó.‖ Nếp nhăn trên sườn mũi bởi vì ý cười từ ái lại thâm sâu vài phần, ―Chút nữa cùng gặp vị bác sĩ mới này đi.‖

Trong lòng Đào Đức ấm áp, lão thành chủ thật ralà không yên lòng, dù sao xuất thân của vị bác sĩ này là phía đối nghịch, cho nên có ý kiểm tra giúp mình.

Bill xin chỉ thị nói: ―Có cần tôi dọn bàn cờ cho hai vị không?‖

Đào Đức vén mái tóc bạch kim, ―Được, thành chủ đại nhân, mời.‖ Cười tủm tỉm kiểu quý công tử.

Ch ỗ tiếp đãi, Thú nhân thoạt nhìn có vẻ hàm hậu khẩn trương chờ đợi, thỉnh thoảng lại lấy đồng hồ bỏ túi ra nhìn xem, thật vất vả tranh thủ được cơ hội này, hy vọng có thể tìm được em trai làm mình lo lắng đã lâu.

Ưng trưởng lão vỗ vỗ bả vai người trẻ tuổi đang ngồi, để người thả lỏng nói: ―Đứa nhỏ, không cần lo lắng.‖

Terrence càng thêm khẩn trương, nghe nói tính tình Tế Ti đại nhân hình như không được tốt lắm.

Đọc truyện chữ Full