GIANG NAM DU KÝ!
Edit: Spum-chan
Yên hoa tháng ba, tất nhiên phải cùng người trong lòng đến du ngoạn Giang Nam, xem chim bay cỏ mọc, ngắm cẩm tú khắp sân, mới không phụ cảnh xuân tươi đẹp.
Trong thơ văn đều viết như vậy mà.
Chỉ là trong thơ văn lại không nhắc tới, tháng ba Giang Nam, trên thực tế còn rất…… lạnh!
“Hắt xì !” Hoàng Đại Tiên đánh hắt xì.
Mộ Hàn Dạ lập tức ôm hắn vào trong lòng.
Hoàng Đại Tiên hữu khí vô lực, “Đang ở trên đường đó.”
“Có sao đâu.” Mộ Hàn Dạ an ủi, “Dù sao cũng không ai biết chúng ta.”
Cho nên có thể vô liêm sỉ thế này, ở giữa phố xá nhộn nhịp mà ôm ôm ấp ấp? Hoàng Đại Tiên đau đầu, thầm mong có thể mau về khách sạn nghỉ ngơi.
Nếu thời tiết quá lạnh, vậy kế hoạch du hồ ngắm cảnh của hai người lúc trước cũng không thể tiến hành được nữa, dù sao dưới loại thời tiết mưa dầm bay bay khí lạnh thấu xương này mà ngồi trên thuyền bơi giữa ra hồ tám chín phần sẽ bị đông thành bệnh, tuy lãng mạn thì vẫn rất lãng mạn, nhưng Mộ Hàn Dạ cũng không nỡ — tóm lại vẫn rất đau lòng a.
“Không thì chúng ta về trước?” Trong khách điếm, Hoàng Đại Tiên bưng một chén trà nóng nói, “Qua năm sáu tháng nữa rồi lại đến.”
“Không.” Mộ Hàn Dạ cự tuyệt.
Hoàng Đại Tiên nói, “Nhưng mà bên ngoài rất lạnh.”
“Tháng tư sẽ ấm một chút.” Mộ Hàn Dạ nói, “Vất vả lắm mới tới đây được một chuyến, chúng ta cứ ở đây một tháng đi.”
Đầu Hoàng Đại Tiên kêu ong ong, “Ngươi là Hoàng đế.”
Mộ Hàn Dạ lập tức thâm tình nói, “Ngươi là Vương hậu.” Nói xong lại vui vẻ, “Hình như A Hoàng rất thích chơi trò này, cứ nói mãi.”
Hoàng Đại Tiên tức ngực đến muốn hộc máu, trời biết a, hắn chỉ muốn tên kia có chút tự giác thân phận đế vương thôi mà. Cho dù hiện nay Thất Tuyệt quốc nước giàu binh mạnh gió bình sóng lặng, nhưng có Hoàng đế nhà ai lại chạy tới nước khác ở lại nửa tháng không, còn chỉ vì đợi thời tiết ấm lên để đi du hồ chơi thuyền nữa chứ? !
Truyền ra chỉ sợ nhóm lão thần trong triều kéo nhau đi thắt cổ mất.
Nhưng Mộ Hàn Dạ lại rất kiên trì, mà trên thực tế dù là chuyện gì, chỉ cần hắn kiên trì , Hoàng Đại Tiên sẽ rất khó có cơ hội phản bác. Cho nên ba ngày sau, hai người liền mua một căn nhà trong thành, chuẩn bị tốt tư thế an cư lạc nghiệp.
Hoàng Đại Tiên nói, “Ta còn tưởng ngươi chỉ định thuê lại thôi.”
“Thuê làm gì.” Mộ Hàn Dạ nói, “Nơi này là cố hương của ngươi, chúng ta tất nhiên phải có một căn nhà của riêng mình rồi, vậy mới có bộ dáng cố hương chứ.”
Thấy vẻ mặt hắn cực kỳ nghiêm túc, nhất thời Hoàng Đại Tiên cũng không nói được gì.
“Ta còn tìm một đại nương đến nấu cơm nữa đó.” Mộ Hàn Dạ ôm lấy hắn, “Xem như bù lại cho ngươi hồi môn của cô dâu mới, chúng ta ở đây tới tháng sau rồi về đại mạc.”
Hoàng Đại Tiên dở khóc dở cười, né khỏi tay hắn vào phòng quét tước.
Tuy lúc mua là một tòa nhà trống, nhưng dưới sự cố gắng của hai người, rất nhanh cũng có được bộ dáng của một ngôi nhà. Mộ Hàn Dạ thoải mái nằm trên giường lớn, cao giọng gọi, “A Hoàng……”
“Làm sao vậy?” Hoàng Đại Tiên cầm khăn lau chạy vào — hắn đang ở trong nhà bếp lau bàn.
Mộ Hàn Dạ hỏi, “Ngươi cảm thấy tư thế này của bổn vương thế nào?”
Hoàng Đại Tiên:……
Nếu không phải đúng lúc nhớ ra cái giường kia cũng là chỗ ngủ của mình, hắn gần như muốn ném cái khăn trong tay qua.
Mộ Hàn Dạ hai mắt sáng ngời.
Hoàng Đại Tiên xoay người rời đi.
Thật là lãnh khốc vô tình.
Thất Tuyệt vương tiếc nuối thở dài.
Sao lại đi mất rồi, còn tưởng có thể ôm nhuyễn ngọc ôn hương vào lòng rồi chứ!
Mưa rào phất phơ, mang đến cho tiểu thành thêm chút ẩm ướt lạnh lẽo. Mộ Hàn Dạ và Hoàng Đại Tiên che cùng một chiếc dù giấy dầu đi ra ngoài, một kiệt ngạo một thanh nhã, đi trên đường lót đá xanh, cũng có chút phong thái của thần tiên quyến lữ.
“Chúng ta đi đâu vậy?” Hoàng Đại Tiên hỏi. Nhưng kỳ thật hắn cũng không trông cậy sẽ nhận được đáp án, bởi vì dựa theo kinh nghiệm trước nay, chỉ sợ đáp án sẽ lại là “Ta muốn cùng A Hoàng dạo bước trong mưa”.
Nhưng lần này lại là ngoại lệ, Mộ Hàn Dạ nói, “Đi gặp một người.”
Hoàng Đại Tiên ngạc nhiên, “Đi gặp ai?”
Mộ Hàn Dạ cười cười, “Ngươi đi rồi sẽ biết.”
Hoàng Đại Tiên nói, “Ta không có thân thích nào ở đây cả.”
“Ta biết cứ.” Mộ Hàn Dạ nắm chặt tay hắn, “Không phải gặp thân thích của ngươi, mà là gặp người của ta.”
Hoàng Đại Tiên lại càng thêm khó hiểu.
Nhưng hiển nhiên Mộ Hàn Dạ không định nói ngay bây giờ, hắn cũng không hỏi nữa. Hai người đi qua vài hẻm nhỏ, vừa lúc nhìn thấy có một đôi vợ chồng già ở dưới mái hiên đang hơ tay sưởi ấm, trước mặt còn bày không ít khoai lang nướng.
Hoàng Đại Tiên mềm lòng, đi tới đó mua hết, có thể giúp hai lão nhân về nhà sớm hơn. Còn về đống khoai lang nướng kia, hắn vốn định tùy tiện tìm một cửa hàng nào đó tặng hết, Mộ Hàn Dạ lại cầm chặt trong tay lắc đầu cự tuyệt, “Không cho.”
Hoàng Đại Tiên dở khóc dở cười nhìn hắn, ngươi còn keo kiệt hơn nữa được không.
Nhưng Mộ Hàn Dạ cũng rất kiên định.
Hoàng Đại Tiên cũng để mặc hắn, dù sao mình cũng không cần phải xách.
Nơi Mộ Hàn Dạ dẫn hắn đến là một tòa nhà lớn sang trọng, trước cửa có một cặp sư tử đá giương nang múa vuốt, bảng hiệu cũng dát vàng lộng lẫy, hiển nhiên đây là nhà của một gia đình phú quý.
“Lý phủ?” Hoàng Đại Tiên hỏi, “Người giàu nhất thành phải không?”
“Ừ.” Mộ Hàn Dạ gật đầu, bước tới gõ then cửa.
Cửa lớn gần như được mở ra trong nháy mắt, tốc độ nhanh đến mức khiến Hoàng Đại Tiên giật mình.
“A nha, hai vị tới rồi.” Một nam tử trung niên để râu dê tươi cười rạng rỡ bước ra nghênh đón, “Ta đã đợi cả buổi sáng rồi đấy.”
Mộ Hàn Dạ cười cười, dẫn theo Hoàng Đại Tiên đi vào.
“Đến thì đến đi, còn mang quà làm gì chứ.” Thấy trong tay MHd có cầm một cái bao giấy, Lý lão gia nhanh chóng đi tới định nhận lấy.
Mộ Hàn Dạ nắm chặt dây không buông!
Đầu Hoàng Đại Tiên kêu ong ong.
“Ai nha, đã đến đây rồi thì sao có thể không biết xấu hổ để khách quý tự mình xách đồ chứ.” Dứt lời, Lý lão gia kiên quyết đoạt lấy bao giấy, còn nhanh chóng đưa cho quản gia.
Mộ Hàn Dạ nghẹn họng nhìn trân trối, há miệng còn chưa kịp nói chuyện đã bĩ Hoàng Đại Tiên đá cho một cước – chỉ là một bao khoai lang nướng thôi mà, chẳng lẽ ngươi còn định đòi lại sao? !
Mộ Hàn Dạ tủi thân, “Nhưng cái này là do A Hoàng mua mà.” Cho nên đừng nói là một bao khoai nướng, cho dù chỉ là một sợi dây câu cá, hắn cũng không nỡ đưa cho người khác.
Hoàng Đại Tiên đành phải an ủi, “Lần sao ta mua bao lớn hơn cho ngươi.”
Mộ Hàn Dạ quả nhiên vui vẻ lên, “Lớn cỡ nào?”
Hoàng Đại Tiên vươn tay vẽ một vòng.
“Không đủ.” Mộ Hàn Dạ vung tay vẽ vòng to hơn, kiên định nói, “Muốn lớn như vầy nè.”
Lý lão gia vốn đang ở phía trước dẫn đường, nghe hai người đằng sau nói chuyện cũng không quan tâm lấm, nhưng vừa mới quay đầu lại nhìn thấy Mộ Hàn Dạ đang vẽ vòng tròn. “Khách quý đang làm gì vậy?”
Hoàng Đại Tiên:……
Mộ Hàn Dạ bình tĩnh nói, “Hoạt động gân cốt.”
Lý lão gia khen ngợi, “Thật không hổ là người luyện võ.” Vào lúc này rồi mà cũng không quên luyện công.
Hoàng Đại Tiên:……
“Mời hai vị sang bên này.” Lý lão gia vui vẻ mời hai người đến chính sảnh, lại dặn dò hạ nhân đi pha trà thơm thượng đẳng dâng lên.
Hoàng Đại Tiên hoàn toàn như lọt vào trong sương mù, cũng không biết tới đây làm gì. Nhưng từ nhỏ hắn đã không phải người có nhiều lòng hiếu kỳ, khoảng thời gian sau khi thành thân với Mộ Hàn Dạ, vì tránh bị triều thần chỉ trích, lại càng học thêm cách im lặng là vàng, cho nên lúc này hắn cũng chỉ ngồi bên cạnh uống trà, nghe hai người trò chuyện. Qua một hồi mới miễn cưỡng hiểu rõ, thì ra trước khi Mộ Hàn Dạ đến tiểu thành Giang Nam đã có liên lạc với Lý viên ngoại trong thành, hình như còn giúp làm không ít chuyện, mà lần này hắn tự mình tới cửa, chính là vì hỏi chuyện của hiệu buôn – tất nhiên không phải dùng thân phận thật rồi, mà là lấy tên giả, tự xưng là thương nhân trong đại mạc. Tòa tiểu thành này khá cách biệt với bên ngoài, cho nên Lý viên ngoại cũng không nghi ngờ gì.
Lần trao đổi này kéo dài gần hai canh giờ, mắt thấy sắc trời dần tối, Lý viên ngoại vốn muốn giữ hai người ở lại dùng cơm nhưng lại bị Mộ Hàn Dạ uyển chuyển cự tuyệt, dẫn theo Hoàng Đại Tiên cáo từ rời đi.
Mưa đã sớm ngừng, trong không khí còn chút khí tức rét lạnh, nhưng cũng rất trong lành thoáng đãng. Mộ Hàn Dạ nắm tay hắn, “Đi dạo phố đêm một chuyến không? Về nhà rồi tự mình làm cơm.”
Hoàng Đại Tiên gật đầu, vừa đi vừa nói, “Hôm nay rốt cuộc là sao vậy?”
Mộ Hàn Dạ nói, “Trừ khi A Hoàng chịu hôn ta một cái.”
Hoàng Đại Tiên nói, “Đây là ở trên đường.”
Mộ Hàn Dạ nói, “Cũng đâu có ai.”
Hoàng Đại Tiên nói, “Không có ai cũng là ở trên đường.”
Mộ Hàn Dạ nói, “Vậy ta không nói đâu.”
Hoàng Đại Tiên:……
Mộ Hàn Dạ ngậm chặt miệng, rất có nguyên tắc.
Xung quanh vắng lặng không người, Hoàng Đại Tiên nghiếng răng nghiếng lợi, nhón lên nhanh chóng hôn một cái, “Vậy được rồi chứ?”
Mộ Hàn Dạ rất vừa lòng, lại hôn lên mặt hắn một cái mới chịu nói, “Kỳ thật cũng không phải chuyện gì lớn, lúc trước nghe nói nơi này là quê hương của ngươi, ta cũng để ở trong lòng, muốn thay ngươi chuẩn bị chút gia sản ở đây, vậy nên mới liên lạc với hiệu buôn.”
Hoàng Đại Tiên khó hiểu, “Vì sao phải chuẩn bị gia sản?”
Mộ Hàn Dạ nói, “Ta là Hoàng đế.”
Hoàng Đại Tiên bật cười, “Lúc này thì ngươi nhớ rõ thật.”
“Thất Tuyệt quốc tuy nhỏ, nhưng cũng không phải thái bình.” Mộ Hàn Dạ nói, “Có không ít người ngấm ngầm nhìn chằm chằm vào ta.”
Hoàng Đại Tiên nghe vậy dừng chân lại, quay đầu nhìn hắn.
“Tất nhiên ta sẽ không để bọn họ được như nguyện, nhưng cũng sợ có lỡ như.” Mộ Hàn Dạ xoa xoa hai má hắn, “Chỉ là không muốn để ngươi sau này phải phiêu bạc không chốn nương thân, làm thế thì ít nhiều gì cũng có một căn nhà ở đây.”
“Nói bậy gì đó.” Hoàng Đại Tiên nhíu mày cắt ngang.
“Đã nói là đề phòng vạn nhất mà.” Mộ Hàn Dạ cười cười, “Yên tâm đi, ta muốn chăm sóc ngươi cả đời.”
“Nếu ngươi xảy ra chuyện, ta đây sẽ báo thù cho ngươi.” Hoàng Đại Tiên nhìn thẳng vào mắt hắn, gằn từng chữ một, “Sau khi báo thù xong, ngươi ở nơi nào, ta đương nhiên sẽ đến đó tìm ngươi.”
Mộ Hàn Dạ có chút kinh ngạc.
“Những lời từng nói lúc thành thân, ta luôn xem là thật.” Giọng Hoàng Đại Tiên rất nhỏ. Một khi lễ kết tóc kết thúc, chính là đồng sinh cộng tử, thề ước đã lập ra khi tình chín nồng, là hứa hẹn không ai có thể đánh đổi.
Ngực Mộ Hàn Dạ ấm lên, ôm chặt hắn vào trong lòng.
Tay Hoàng Đại Tiên vòng qua lưng hắn, nhắm mắt nghe tiếng tim đập truyền đến bên tai, kiên định mạnh mẽ, từng nhịp từng nhịp một.
Tiểu thành không lớn, tất nhiên chợ cũng rất nhỏ, nhưng mua đồ dùng sinh hoạt hằng ngày cũng rất dư dã, Hoàng Đại Tiên ngồi xổm một bên mua thức ăn, mới quay đầu đã không thấy Mộ Hàn Dạ đâu nữa, vì thế ngẩn người, đứng lên tìm xung quanh.
“Công tử đang tìn bạn sao?” Chủ quán bán thức ăn hỏi.
“Phải.” Hoàng Đại Tiên gật đầu, “Ngươi có thấy hắn không?”
“Vừa nãy lúc công tử lựa rau, ta thấy hắn đi qua bên kia.” Quán chủ chỉ phương hướng.
Hoàng Đại Tiên nói cảm ơn xong liền xách theo thức ăn đi tìm người, vừa quẹo một cái đã thấy Mộ Hàn Dạ mua không ít đồ, đang đứng trước một quán nhỏ tán chuyện với ông chủ bán đầu heo, trông có vẻ rất vui.
“A Hoàng!” Sau khi thấy hắn, Mộ Hàn Dạ phất phất tay, “Bên này.”
Hoàng Đại Tiên đi qua, lúc đi luôn cảm thấy người hai bên đường đều đang nhìn vào mình, không có ác ý, ai cũng cười, nhưng vẫn cảm thấy có chút rùng mình.
“Xem nè, ta mua quả giúp ấm người.” Trong tay Mộ Hàn Dạ là một giỏ trúc tinh xảo, “Ông chủ nói là vừa hái xuống, tên Yên Chi, ta nghĩ A Hoàng nhất định sẽ thích!”
Hoàng Đại Tiên tức ngực, vì sao hắn “nhất định” phải thích cái quả tên Yên Chi này?
Nhưng điều này hiển nhiên không phải trọng điểm, Hoàng Đại Tiên nhíu mày nói khẽ, “Vì sao mọi người đều nhìn chúng ta vậy, ngươi có nói gì không đó ?”
“Không nói gì hết á.” Mộ Hàn Dạ nói, “Ta đi mua đồ là không mang tiền, xin nợ trước, đợi lát nữa ngươi tới trả.”
Hoàng Đại Tiên:……
Lúc hai người vừa nam hạ, hắn liền giao hết tiền bạc cho mình, kiên quyết không chịu đem theo một văn tiền bên người, lý do chính là “Trẫm muốn ăn cơm mềm”, tuy lúc mới nghe rất muốn đánh người, nhưng xét thấy trước nay hắn luôn mang phong cách kỳ dị như thế nên cũng đành nhịn xuống, ai mà ngờ giờ hắn còn đi rêu rao khắp nơi chứ!
(Ăn cơm mềm là ăn cơm của vợ, xài tiền của vợ, sống dựa vào vợ, nói thẳng ra là bám váy vợ — theo tui hiểu là vậy á=v=~)
“Lão Trương bán đầu heo nghe vậy còn cố ý cho ta thêm chút thịt quanh miệng heo nữa đó.” Mộ Hàn Dạ nói, “Ông ấy nói bà vợ của ông ấy cũng dữ lắm, thường ngày cả nửa đồng xu cũng giấu không được.”
Hoàng Đại Tiên:……
Mộ Hàn Dạ cảm khái, “Ta với lão Trương đúng là hận vì gặp nhau quá muộn.”
Hoàng Đại Tiên cố nhịn xuống xúc động muốn đập đầu hắn, trả tiền cho từng quán, sau đó lôi hắn đi như chạy trốn mà trở về nhà.
“Lần sau lại tới nha!” Lão Trương giọng như chuông đồng.
“Biết rồi!” Mộ Hàn Dạ lưu luyến không thôi quay đầu lại vẫy tay.
Nước đọng sau cơn mưa phản chiếu ánh nắng chiều, hình ảnh thật cảm động.
Chỉ qua mấy ngày, dân chúng toàn tiểu thành đều biết, hộ gia đình vừa chuyện đến kia có một tiểu nương tử rất nghiêm khắc, thường ngày cả nửa đồng tiêu vặt cũng không cho nam nhân nhà mình, chỉ muốn ăn chút thịt đầu heo thôi mà cũng phải mua chịu, thảm thiết biết bao nhiêu. Vì thế khi người trẻ tuổi trong thành nhìn thấy Mộ Hàn Dạ cũng có thêm một chút cảm giác đồng tình, thậm chí cả uống rượu cũng không quên gọi hắn. Nhóm bà thím thì hôm nay cho mấy trái bắp, ngày mai hái mấy quả lê mọng nước mang tới nhà làm khách, thuận tiện nói với Hoàng Đại Tiên không thể quản quá nghiêm, nếu không sớm muộn gì cũng có chuyện, vẫn nên phát cho chút bạc, hôm nay nam nhân nhà ngươi lại đi mua thịt kho chịu đó.
Hoàng Đại Tiên đầu chóng mắt hoa, cảm thấy sớm muộn gì mình cũng sẽ bị hắn làm cho tức chết.
Thời gian một tháng trôi qua rất nhanh, thời tiết rốt cuộc cũng ấm lên, Mộ Hàn Dạ cuối cùng cũng có thể dẫn Hoàng Đại Tiên tới Hàng Châu, cùng nhau du thuyền trên hồ ngắm hoa xem cảnh, rất có phong thái thần tiên quyến lữ.
“Có lạnh không?” Mộ Hàn Dạ ôm chặt hắn.
Hoàng Đại Tiên nửa tựa vào lòng hắn, “Không lạnh.”
“Buổi tối chúng ta lên thuyền hoa bên bờ.” Mộ Hàn Dạ nói, “Ăn cá dấm đường.”
“Ừ.” Hoàng Đại Tiên đan tay vào tay hắn, “Chừng nào chúng ta trở về?”
“Ngươi muốn về sao?” Mộ Hàn Dạ hỏi, “Còn tương ngươi thích ở đây chứ.”
“Ta thích, nhưng thích thì cũng không thể ở lại mãi.” Hoàng Đại Tiên cười cười, quay đầu nhìn hắn, “Chúng ta về Mạc Bắc đi.”
Mộ Hàn Dạ ghé vào tai hắn thì thầm, “Sau này ta sẽ thường xuyên đưa ngươi đến đây.”
Hoàng Đại Tiên gật đầu, “Ừm.”
“Còn nữa.” Mộ Hàn Dạ xoay người hắn lại, nhìn thẳng vào mắt hắn nói, “Ta sẽ ở Mạc Bắc, xây cho ngươi một Giang Nam.”
Ý cười trong đáy mắt Hoàng Đại Tiên càng sâu, “Ừ.”
Mộ Hàn Dạ dùng ngón cái cọ cọ hai má hái, một tay kéo vòng eo thon nhỏ kia qua, cúi đầu hôn thật sâu xuống.
Đằng xa là con sóng lấp lánh trải dài ngàn dặm, tựa như những mảnh vỡ của viên đá quý chói mắt nhất.
Năm năm sau, Thủy long mạch được khai thác ở Thất Tuyệt quốc mới có hiệu quả, các nhánh sông đan thành lưới trên đại mạc, cuối cùng hội tụ tại sông Tẩy Sa, lao nhanh vào quốc cảnh Sở quốc, nối nguồn thủy mạch hai nước thành một thể. Mà nghề dệt vải đồ gấm của Sổ quốc cũng nhờ vậy là hưng thịnh lên, nhiều nhánh thương đội đến Thất Tuyệt quốc xuyên thẳng qua cát vàng mờ mịt, đi thuyền tiến về đại lục Tây Dương, mở ra một con đường mậu dịch mới, quan hệ giữa Sở quốc và Thất Tuyệt quốc cũng vì vậy mà trở nên khắn khiết chặt chẽ hơn, tương trợ lẫn nhau mà phát triển.
Mà trong vương cung của Thất Tuyệt Vương, một tòa nhà mới tinh cũng vừa được xây dựng thành, tường trắng ngói xám rất tinh xảo, hoàn toàn khác xa với tường đá đen thường xây trong đại mạc. Cửa sổ thì dừng loại gỗ lim tốt nhất khắc thành đồ án hoa bay cách điệu, tinh tế thanh nhã. Đường đi lót đá, hai bên mọc rêu xanh, mưa một trận là ẩm ướt trơn trượt. Một cây cầu đá bắc ngang qua hồ Tĩnh Tâm, nhìn kỹ còn thấy trong hồ có cá chép gấm đỏ đang tranh đoạt thức ăn. Trong sân liễu rũ lả lướt núi giả xếp chồng, trong phút ngẩn ngơ, tựa như đã bước đến Tô Hàng tháng ba.
“Ngươi xem, ta đã nói sẽ xây cho ngươi một Giang Nam mà.” Mộ Hàn Dạ từ phía sau ôm lấy người kia, “Có thích không?”
“Ừ.” Hoàng Đại Tiên gật đầu.
Mộ Hàn Dạ cười khẽ, cánh tay càng siết chặt hơn.
Mưa bụi bay bay, choáng nhiễm lên xuân sắc khôn cùng trước mắt.
Là thời tiết tuyệt vời nhất.
Hết phiên ngoại 3
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Khắp Chốn Giang Hồ Đều Là Thổ Hào
Chương 210: Giang Nam du ký
Chương 210: Giang Nam du ký