Edit và Beta: Spum-chan
Tuy có xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn, nhưng đại điển cầu mưa cũng sẽ không vì vậy mà ngừng lại, Mộ Hàn Dạ bận rộn suốt tới khuya, rốt cục cũng được rãnh rỗi, nhưng hắn cũng không vội về tẩm cung, mà là trực tiếp đi đến nhà giam.
“Vương thượng.” Người canh ngục vội vã chạy tới.
“Làm sao vậy?” Mộ Hàn Dạ nhíu mày.
“Thuộc hạ canh giữ bất lực, thích khích kia vừa tỉnh lại không lâu lập tức cắn lưỡi tự sát.” Canh ngục quỳ một gối xuống đất
“Có tìm thấy gì trên người hắn không?” Mộ Hàn Dạ hỏi.
Thủ quan lắc đầu, “Ngoại trừ hai thanh chủy thủ thì không còn gì cả.”
Mộ Hàn Dạ cũng không mấy ngạc nhiên với chuyện này, nếu dám đến Vương cung Thất Tuyệt để ám sát Hoàng Đại Tiên, thì tất nhiên đã ôm sẵn lòng phải chết.
“Vương thượng?” Thấy Mộ Hàn Dạ nửa ngày không nói câu nào, canh ngục gọi thử.
“Mà thôi, đi xuống đi.” Mộ Hàn Dạ nói, “Nếu hắn đã một lòng muốn chết, ngươi muốn ngăn cũng không ngăn được, không phải là thất trách.”
“Đa tạ Vương thượng.” Canh ngục thở phào, trong lòng cũng thầm nói may mắn.
Sau khi Vương thượng thành thân với Quốc sư, tính tình tốt hơn nhiều…
Trong tẩm cung, Hoàng Đại Tiên đang dựa vào đầu giường đọc sách, cả người đều thấy bất an.
“A Hoàng!” Mộ Hàn Dạ đột nhiên rống lớn.
Hoàng Đại Tiên giật mình, sách trong tay rớt xuống đất, mặt trắng bệch quay sang nhìn hắn, “Làm sao vậy?”
Mộ Hàn Dạ đắc chí nói, “Ta chỉ muốn dọa ngươi thôi.”
Hoàng Đại Tiên: …
Mộ Hàn Dạ giải thích, “Trước đây mẫu hậu thường xuyên chơi trò này với ta.”
Hoàng Đại Tiên vô lực nhắm mắt lại, cảm thấy trước khi mình bị độc phát, chắc đã bị hắn làm cho tức chết rồi.
“A Hoàng.” Mộ Hàn Dạ ôm lấy hắn như keo dán sắt, sau đó nghi hoặc hỏi, “Sao toàn là mồ hôi lạnh vậy?”
“Ngươi nói xem?” Hoàng Đại Tiên nghiến răng nghiến lợi.
Mộ Hàn Dạ nghĩ nghĩ, sau đó bình tĩnh nói, “Nhất định là muốn tìm bất mãn.”
Hoàng Đại Tiên không thể nhịn được nữa, cầm nệm dựa đập lên đầu hắn.
Mộ Hàn Dạ chỉ vào cái đầu ổ gà cảm khái, “A Hoàng quả là sinh long hoạt hổ.”
Hoàng Đại Tiên giận dữ quay mặt vào tường, sớm biết sẽ như vậy, vừa rồi mình nên ngủ sớm cho rồi, ở không quá mới ngồi đợi hắn về.
Vốn đang có chút buồn ngủ, giờ thì hay rồi, bị dọa cho tỉnh hẳn.
Mộ Hàn Dạ vui sướng từ phía sau ôm lấy hắn.
“Xuống sàn ngủ!” Hoàng Đại Tiên giận.
“Không.” Mộ Hàn Dạ liều mạng chui vào trong, Hoàng Đại Tiên khó thở, cảm thấy mình bị hắn và bức tường ép thành cái bánh dẹp rồi.
“Nếu không ngủ được, vậy ta có chuyện muốn nói với ngươi.” Mộ Hàn Dạ ghé vào tai hắn nói.
Trời biết a, vừa rồi hắn muốn ngủ biết bao nhiêu. Hoàng Đại Tiên hữu khí vô lực nhìn hắn, “Chuyện gì?”
“Ta đi đến nhà giam, kẻ muốn giết ngươi đã cắn lưỡi tự sát.” Mộ Hàn Dạ xoay người hắn lại, “Ngươi có biết gì về hắn không?”
Không ngờ hắn lại nói một đề tài bình thường thư thế. Hoàng Đại Tiên sửng sốt một hồi, mới trả lời, “Ngay cả tên hắn ta còn không biết, chỉ gặp mặt được bốn năm lần vào lúc hắn và Chu Giác bàn chuyện, trong ấn tượng của ta thì hắn không có chức quan gì, chỉ là sát thủ thôi.”
“Loại người như thế, ở bên cạnh Chu Giác có bao nhiêu?” Mộ Hàn Dạ lại hỏi.
Hoàng Đại Tiên lắc đầu, “Chu Giác cũng không trọng dụng ta, ta cũng rất ít khi gặp được hắn.”
Mộ Hàn Dạ gật gật đầu, nói lại với hắn lời của Thái Hậu hôm nay.
“Bí mật?” Hoàng Đại Tiên giật mình.
“Chỉ là suy đoán của mẫu hậu thôi.” Mộ Hàn Dạ nói, “Nhưng cũng có chút đạo lý. Bằng không Chu Giác cùng đường vậy rồi, sao nỡ lãng phí thêm một người vì ngươi.”
“Ta thật sự không biết bí mật gì cả.” Hoàng Đại Tiên khó hiểu, “Từ nhỏ ta đã ở một mình, ngay cả phụ thân cũng rất ít gặp, đừng nói chi tới Chu Giác.”
“Không sao, đừng miễn cưỡng.” Mộ Hàn Dạ hôn hôn trán hắn, “Nhớ được thì nhớ, nhớ không được thì thôi. Tóm lại dù thế nào đi nữa, họ Chu đều khó thoát khỏi cái chết, dù thật sự có bí mật thì cũng chẳng là gì.”
“Ừ.” Hoàng Đại Tiên gật gật đầu, nhưng trong lòng vẫn không khỏi suy nghĩ đến, mãi đến sau nửa đêm mới mơ mơ màng màng thiếp đi.
Tay Mộ Hàn Dạ vỗ nhẹ trên lưng hắn, ôm chặt người vào lòng.
Ánh trăng thanh lãnh, rọi xuống một tia sáng mờ ảo.
Mà trong Thành Tịch Mai ở Đông Bắc, mấy ngày này cũng xảy ra chuyện lạ. Trên đồi hoang bỗng dưng nở rộ vô số hoa tươi, dân chúng tranh nhau đến xem náo nhiệt, sau khi trở về đều chậc chậc lấy làm kỳ. Tuy giờ đã là tháng hè, nhưng mảnh đồi kia vì bị đóng băng suốt mấy năm mà đã sớm cằn cỗi đến mức cả một cọng cỏ xanh cũng không thể sống nổi, nay lại chợt xum xuê hoa cỏ, thật rất khó khiến người ta không liên tưởng sâu xa.
Nhất định là công lao của Thẩm công tử! Dân chúng ngàn vạn cảm khái, thật không hổ là hoa tiên có được cái đuôi xù. Tùy tiện ngoe nguẩy mấy cái, là có thể khiến đá nở ra hoa.
Chúng ta đều vô cùng sùng bái.
Đoàn người Tần Thiếu Vũ tất nhiên cũng nghe được tin này. V́ì thế đơn giản tìm một ngày quay lại Trường Bạch Sơn, sau đó quang minh chính đại trùng trùng điệp điệp dẫn một đám người đến đồi núi tìm hiểu rõ ngọn nguồn —— tóm lại gần đây Lý Anh và đám đạo sĩ kia cũng không có động tĩnh gì, có ám vệ giám sát từ xa đã đủ rồi, không cần phí nhiều nhân thủ.
Đạp Tuyết Bạch rong ruổi suốt trên đường, chơi trò rượt bắt với Lục Thông Ngọc. Cục Bông lười biếng nằm trong lòng Thẩm Thiên Lăng, rầu rĩ không vui —— trở lại Đông Bắc, lòng tràn đầy hân hoan tưởng rằng có thể gặp lại sói tuyết, thậm chí còn mặc quần áo mới lấp lánh ánh vàng, thắt nơ con bướm trên cổ đó! Không ngờ sau khi vào núi lại chẳng thấy được gì, làm một con Tiểu Phượng Hoàng hoạt bát, Cục Bông cảm thấy mình đã bị tổn thương.
“Liên Thành Cô Nguyệt định chừng nào mới tìm sói tuyết về?” Thẩm Thiên Lăng hỏi.
“Sao ta biết.” Tần Thiếu Vũ buồn cười.
“Chíp…” Cục Bông hữu khí vô lực, mắt đậu đen rất ảm đạm.
“Dù có đi theo Liên Thành Cô Nguyệt, nó cũng là vua sói trên Tuyết Nguyên, cũng không thể cứ ở Trường Bạch Sơn mãi được.” Tần Thiếu Vũ nói, “Ít nhiều gì cũng phải về kiểm tra đàn sói.”
Chú thỏ trắng ngồi xổm trong lòng Diệp Cẩn, vừa xoạch xoạch ăn củ cải đường vừa nhìn Tiểu Phượng Hoàng.
Thẩm Thiên Phong đau đầu, “Ngươi định ôm nó bao lâu nữa?”
“Ngươi quản ta.” Diệp Cẩn hừ hừ.
Thẩm Thiên Phong bắt đầu hối hận sao mình lại đi kiếm vật nhỏ này cho y.
“Cách xa ta chút coi.” Diệp Cẩn đụng đụng hắn, mất kiên nhẫn nói, “Dựa vào như vậy gần, nóng chết.”
Thẩm Thiên Phong nhìn Đạp Tuyết Bạch bên cạnh.
“Có thích không?” Tần Thiếu Vũ ôm chặt Thẩm Thiên Lăng, ghé vào tai y cười khẽ.
“Ừ.” Thẩm tiểu thụ cười tủm tỉm, quay đầu hôn hắn một cái, điềm điềm mật mật.
Thẩm Thiên Phong: …
Chênh lệch a. (Rất rất rất chênh lệch mới đúng ợ =]]~)
“Các ngươi không nóng sao?” Diệp Cẩn cũng thấy được một màn này, vì thế rất khó hiểu.
“Không nóng.” Thẩm Thiên Lăng lắc đầu, “Còn rất mát mẻ.”
Thẩm Thiên Phong và Diệp Cẩn trầm mặc tập thể.
Mát mẻ? !
Tần Thiếu Vũ bình tĩnh nói, “Sợ Lăng nhi nóng, cho nên ta khiến mình lạnh một chút.”
Thì ra là vậy a…
Mang theo máy điều hòa di động gì đó, đúng là quá cao cấp! Vì thế Thẩm Thiên Lăng lại nhích lại gần hắn thêm chút nữa.
Tâm tình của Thẩm Thiên Phong rất phức tạp.
Vật biểu tượng giang hồ kiêu ngạo nhìn tiểu đồng bọn, không sai, cung chủ nhà ta chính là dịu dàng như thế đó, Thẩm minh chủ kém xa rồi.
Xin hỏi các ngươi có suy nghĩ gì.
Ám vệ Nhật Nguyệt Sơn Trang mặt không đổi sắc, cách xa bọn họ một chút.
“Khụ.” Diệp Cẩn ho khan, nói sang chuyện khác, “Hằng năm ở đây đều nóng vậy sao?”
“Không phải.” Tần Thiếu Vũ lắc đầu, “Theo lời Vệ Dương nói, thời tiết nơi này hẳn cũng giống trong Thành Tịch Mai, nhưng năm nay lại khác với bình thường.”
“Vậy thì thật kỳ lạ.” Diệp Cẩn khẽ nhíu mày. Quẹo qua một khúc cua, tất cả mọi người đều bị phong cảnh trước mắt làm chấn động, chỉ thấy tại một mảnh đồi thấp bé bên sườn núi, từng đóa từng đóa hoa màu hồng đang khoe sức nở rộ, nếu chỉ nhìn cảnh tượng này thôi, dù nói đây là Giang Nam cũng có người tin tưởng.
“Thật sự có hơi nóng.” Thẩm Thiên Lăng nhìn lên trời, “Nóng hơn trong thành.”
“Nơi này là đầu gió của Đông Bắc, đến mùa đông, tuyết có thể chất cao thành một người.” Thẩm Thiên Phong nói, “Hơn nữa thời gian tuyết tan rất chậm, đã bị bỏ hoang mười mấy năm. Ta có hỏi mấy người lớn tuổi trong thành, không còn ai nhớ rõ nơi này đã từng nở hoa khi nào.”
“Mấy bông hoa kia cũng không giống như loại có thể xuất hiện trong Thành Tịch Mai.” Diệp Cẩn ngồi xổm xuống hái một đóa lên, “Là Tam Nguyệt Hà (*), chỉ thích sống ở nơi ấm áp.”
“Tiểu vương gia.” Từ xa tới đón, Vệ Dương chỉ mang theo hai ba tùy tiện cưỡi ngựa đến.
“Sao Vệ tướng quân lại ở đây.” Diệp Cẩn tiện tay cắm hoa lên đầu Thẩm Thiên Lăng.
Tần Thiếu Vũ nhịn cười.
Vẻ mặt Thẩm tiểu thụ rất ai oán, tẩu tử của y thật là nhàm chán.
“Chíp!” Cục Bông ra sức vươn cổ, mau đeo cho một đóa đi.
Đẹp quá hà.
“Sau khi xong hết công việc, nghe nói đoàn người tiểu vương gia đến đây cho nên thuộc hạ cũng theo đến.” Vệ Dương nói, “Có phát hiện gì không?”
Diệp Cẩn lắc đầu, “Chúng ta cũng là vừa đến.”
“Gần đây nơi này có xuất hiện cái gì kỳ lạ không?” Thẩm Thiên Phong hỏi.
“Không để ý.” Vệ Dương nói, “Rừng núi hoang vắng không có đường, bình thường không ai tới đây cả. Nhưng trong thành lại có chuyện lạ, trước ngày đông rét năm nay, một bầy chim đầu bạc đuôi xanh không biết vì sao lại đột nhiên ồ ạt bay về phía Tuyết Nguyên, cả đầy đông nghìn nghịt, tiếng kêu lại khó nghe, dân chúng rất sợ đó là điềm báo không tốt.”
“Từ Nam bay ra Bắc?” Thẩm Thiên Lăng có hơi khó hiểu, ngược hướng rồi.
“Mọi người cũng cảm thấy kỳ lạ.” Vệ Dương nói, “Nhưng cũng chỉ thảo luận mấy ngày rồi thôi.” Dù sao cũng không phải chuyện gì lớn.
“Đầu bạc đuôi xanh, có phải còn có mắt nâu miệng hồng hay không?” Diệp Cẩn hỏi.
“Đúng vậy.” Vệ Dương gật đầu, “Có con bay được nửa đường thì rơi xuống, hình dạng đúng là như vậy.”
“Vậy thì đúng rồi.” Diệp Cẩn nói, “Là quạ năm màu (**), trên ngọn núi gần Vương Thành có rất nhiều.”
“Cho nên là chim chóc ăn hạt giống, rồi chạy lên núi này thải ra sao?” Thẩm Thiên Lăng đoán.
Trong mắt ám vệ lập tức tràn ngập sùng bái, công tử nhà ta đúng là cơ trí, y hệt Văn Khúc Tinh!
Diệp Cẩn bật cười, “Sao có thể, Vương Thành cách nơi này ít nhất cũng mấy trăm dặm, ăn cái gì cũng nên tiêu hóa xong rồi.”
“Cũng đúng.” Thẩm Thiên Lăng gãi gãi mặt.
Vì thế ám vệ lại càng thêm sùng bái, gãi mặt gì đó, chúng ta cũng muốn gãi một cái a!
Nhất định là rất mềm.
“Nhưng phân chim cũng có thể làm phân bón, giúp đất đai màu mỡ hơn.” Diệp Cẩn nói, “Về phần vì sao lại xuất hiện hạt giống của Tam Nguyệt Hà, ta phải đem về kiểm tra một chút.”
Ám vệ thầm chậc chậc, còn cần phải nghĩ sao, vừa thấy là biết do phu nhân nhà ta biến ra rồi.
Đúng đó không cần nghi ngờ.
Đây chính là sức mạnh đến từ Thần giới!
“Gần đây trong thành có người lạ nào không?” Diệp Cẩn lại hỏi.
Vệ Dương lắc đầu, “Chung quanh cửa thành đều được tăng mạnh thủ vệ, không phát hiện người nào khả nghi.”
“Xem bộ dáng Lý Anh, chắc là định ở lại dài hạn.” Thẩm Thiên Lăng nói, “Hôm qua còn mua bàn ghế nữa, chẳng lẽ chúng ta phải chờ tiếp sao?”
“Cũng không cần.” Tần Thiếu Vũ nhếch môi, “Vừa nghĩ ra một cách, nếu hắn cứ giả hình giả bóng án binh bất động, thì chúng ta sẽ buộc hắn hành động.”
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Khắp Chốn Giang Hồ Đều Là Thổ Hào
Chương 162: Sức mạnh đến từ thần giới!
Chương 162: Sức mạnh đến từ thần giới!