“Rốt cuộc là thế nào?” Sở Uyên khó hiểu, “Sao lại làm ra bộ biểu tình này.”
“Về chuyện Vương hậu của Mộ Hàn Dạ, ngươi vẫn nên tự mình hỏi hắn thì tốt hơn.” Diệp Cẩn nói, “Người bên ngoài rất khó nói rõ.”
“Cũng tốt.” Sở Uyên cũng không hỏi nhiều, “Vậy Tần cung chủ khi nào trở về? Nghe thị vệ nói từ tối hôm qua hắn đã rời khỏi tự.”
“Đến Hỉ Lai Sơn Trang cách đây cũng không xa.” Diệp Cẩn nói, “Bất quá ngươi cũng không cần chờ , ước chừng sớm mất cũng phải ngày mai mới chịu trở vè.” Nói không chừng còn có thể lâu hơn, phi thường không biết xấu hổ.
“Cũng không vội.” Sở Uyên nói, “Mọi người đều đi đường mệt nhọc, hảo hảo nghỉ ngơi vài ngày rồi hẵng nói.”
“Không vội mới là lạ.” Diệp Cẩn kéo tay hắn qua xem mạch, “Hư hỏa rất vượng, không thể ngủ ngon, thái y chưa nói cho ngươi?”
“Việc nhỏ mà thôi.” Sở Uyên không lưu tâm.
“Ta cho ngươi khai cho ngươi chút dược, uống rồi hảo hảo ngủ vài ngày.” Diệp Cẩn đi ra ngoài, “Có vài phản tặc thôi mà, chuyện có lớn bao nhiêu đâu.”
Sở Uyên mỉm cười, đáy mắt rất ấm áp.
“Kỳ thật Tiểu Cẩn rất quan tâm Hoàng Thượng .” Thẩm Thiên Phong nói, “Y chỉ là mạnh miệng.”
“Trẫm tất nhiên biết.” Sở Uyên gật đầu, “Mấy năm trước xảy ra ôn dịch, may mà có y không ngủ không nghỉ bôn tẩu toàn quốc, là Đại Sở ta có phúc.”
“Thẩm Thiên Phong!” Diệp Cẩn ở trong viện gọi.
“Đi đi.” Sở Uyên bật cười, “Bằng không hắn lại nên sinh khí.”
Thẩm Thiên Phong ra cửa, quả nhiên liền bị Diệp Cẩn căm tức trừng một cái, “Lề mề, lại đang nói cái gì?”
“Cũng phải làm hết lễ nghi.” Thẩm Thiên Phong tính tình rất tốt, “Có đói bụng không? Ta đến trù phòng xem thử có thức ăn chay hay không.”
“Có cũng là đồ thừa, ai muốn ăn.” Diệp Cẩn đi ra ngoài, “Ta tự mình đi làm!”
Cho nên nói biết sắc thuốc biết nấu cơm, còn có thể làm áo khoác cho Mao Cầu, Diệp cốc chủ kỳ thật là rất toàn năng a.
Thẩm minh chủ quả nhiên hảo phúc khí.
Mà Tần cung chủ cũng phi thường hảo phúc khí.
“Sờ đủ chưa!” Thẩm tiểu thụ giận.
“Chưa.” Tần Thiếu Vũ vô liêm sỉ, bàn tay tham nhập vạt áo của y, “Cả đời cũng sờ không đủ.”
“Thu!” Mao Cầu ngồi xổm trên bàn, lười biếng đánh ngáp.
“Không cho nháp.” Thẩm Thiên Lăng lấy tay hắn ra, “Không thì chúng ta ra ngoài dạo một chút?”
“Vừa rồi đã vòng hết sơn trang, sao lại còn muốn chạy ra ngoài.” Tần Thiếu Vũ xoa xoa mũi y, “Không sợ mệt?”
“Tối hôm qua ngủ ngon.” Thẩm Thiên Lăng nói, “Hơn nữa nếu đi ra ngoài, nói không chừng sẽ tìm được manh mối.”
“Cũng không phải bộ khoái, cần gì phải nghĩ đến chuyện tìm manh mối.” Tần Thiếu Vũ thập phần muốn ở lại sơn trang ngâm ôn tuyền.
“Ta đây cũng muốn đi.” Lòng hiếu kỳ của Thẩm Thiên Lăng rất mãnh liệt, “Đi thôi.”
Tần Thiếu Vũ nói, “Vậy cha ta hôn mười cái.”
Một chút sáng tạo cũng không có! Thẩm Thiên Lăng lãnh tĩnh cho hắn một cái tát.
Tần Thiếu Vũ tiếp nhận một cách ngọt ngào, lại đem y ôm vào lòng cao thấp đánh giá.
Trong lòng Thẩm Thiên Lăng run lên, đừng nói ngươi lại có ý tưởng kỳ kỳ quái quái gì nữa đó nha.
“Không thì Lăng nhi cởi sạch cho ta hôn?” Tần Thiếu Vũ quả nhiên không phụ sự mong đợi của mọi người.
Thẩm Thiên Lăng cả giận nói, “Nằm mơ!”
“Thật sự không được sao?” Tần Thiếu Vũ đáy mắt tiếc nuối.
Thẩm Thiên Lăng quyết đoán ôm lấy cổ hắn, chủ động hôn qua.
Tần Thiếu Vũ rất vừa lòng, hàm trụ cánh môi y cắn một cái.
“Hôn xong.” Thẩm Thiên Lăng kéo hắn đi ra ngoài, “Xuất phát.”
“Bụng còn không có hôn.” Tần Thiếu Vũ có ý kiến.
Hôn cái đầu ngươi! Thẩm Thiên Lăng nghiêm túc nhéo vạt áo hắn, “Chúng ta phải ra ngoài, mau đem khí chất đại hiệp triển lộ ra đi!” Biến thái như vậy mà để người ngoài nhìn thấy thì biết làm sao đây.
Tần cung chủ quả nhiên lập tức trở nên khí phách, lãnh khốc đem tức phụ ôm ngang lấy, sải bước vào phòng.
Mao Cầu ngồi ở trên bàn, phát ra tiếng thở dài từ nội tâm.
Lại là loại tình tiết lăn qua lộn lại mà chẳng phân biệt ban ngày hay đêm tối a.
Thật sự là khiến điểu ta không yên lòng.
“Làm cái gì!” Thẩm Thiên Lăng chấn kinh, ban ngày ban mặt thích hợp sao.
“Ngươi nói đi?” Tần cung chủ mặt như băng sương, cởi bỏ đai lưng của y, “Nếu thức thời, liền ngoan ngoãn giao tiểu phúc ra đây.” (cái này là đạo tặc chứ đại hiệp nỗi gì=]]~)
Thẩm tiểu thụ dở khóc dở cười, giơ chân đá đá hắn.
Tần thiếu hiệp ra tay nhanh như thiểm điện, nhanh chóng đem cái bụng nhỏ nhuyễn đô đô bày ra, hơn nữa duyện ra ba cái hồng ấn, “Ấn kí, của ta .”
“Nhàm chán.” Thẩm Thiên Lăng có chút ngứa, cười đến nước mắt đều trào ra.
“Thời tiết tốt như vậy, thật sự không cần ân ân một chút sao?” Sao khi nháo đủ, Tần Thiếu Vũ áp trên người y.
Thẩm Thiên Lăng rất nghiêm túc, “Thời tiết hảo mới muốn ra ngòai, ân ân phải đợi đổ mưa.” Bởi vì như vậy khi ôm mới ấm áp.
Tần Thiếu Vũ nói, “Lần sau gặp sư phụ, ta nhất định hỏi ông xem có thể dạy ta làm mưa hay không.”
“Vậy sư phụ nhất định sẽ đem ngươi trục xuất sư môn.” Thẩm Thiên Lăng đẩy hắn ra ngồi dậy, “Không cho nháo nữa.”
“Không sợ đi ra ngoài sẽ đả thảo kinh xà sao?” Tần Thiếu Vũ hỏi.
“Tất nhiên không rồi, chúng ta không hề cố ý ẩn nấp hành tung, bọn người Chu Giác nhất định còn rất cảm kích.” Thẩm Thiên Lăng nói, “Nếu đến đây rồi, đi dạo xuung quanh cũng là hợp tình hợp lý, ngược lại ở trong phòng không chịu ra mới thật là có quỷ.”
“Chơi không vui.” Tần Thiếu Vũ xoa xoa quai hàm y, “Quá thông minh, một chút cũng không dễ lừa.”
“Ngươi còn ngại gạt ta không đủ nhiều?” Thẩm tiểu thụ giận, mấy ngày hôm trước còn nói cái gì nội lực nghịch hành, lừa mình cởi y phục muốn song tu!
“Đó không gọi là lừa.” Tần Thiếu Vũ hôn nhẹ y, “Gọi là thích.”
“Miệng lưỡi trơn tru.” Thẩm Thiên Lăng sửa lại quần áo, “Đi thôi, đi ra ngoài thuận tiện ăn cơm trưa.”
Thấy thái độ y rất kiên quyết, Tần Thiếu Vũ đành phải đuổi theo.
Vô luận quốc gia nào, càng tới gần Vương Thành thì sẽ càng phồn hoa, các loại sản nghiệp cũng càng phát đạt, tỷ như nói hang tơ lụa phô bày trên phố, tỷ như nói tửu quán, trà lâu, thứ tú viện (viện thêu thùa), thậm chí là Câu Lan thanh lâu, chỗ nào cũng có sản nghiệp hừng hực khí thế như trong các tiểu thoại bản.
Độ Kiếp tự cùng Hỉ Lai Sơn Trang đều thuộc quản hạt của Tử Nhai Thành, mà Tử Nhai Thành chính là nơi phồn hoa thứ hai trong cảnh nội Sở quốc, gần như có thể sánh được với Vương đô. Vùng ngoại thành có rất nhiều cây tử nhai (*), cho nên nghề làm giấy cực kỳ phát đạt, theo đó văn nhân tú tài cũng nhiều lên, cho dù là thôn xóm ngoài thành, cũng có thể tùy ý nghe được tiếng đọc sách lãng đãng, và ngửi được mùi mực thản nhiên.
“Bọn họ có nhận ra chúng ta hay không?” Thẩm Thiên Lăng vừa đi vừa hỏi.
Vừa dứt lời, liền nghe được bên tai truyền đến một tiếng “A nha”, vì thế 囧 nói, “Xem ra là nhận ra rồi.”
“Thẩm Thẩm Thẩm Thẩm Thẩm…” Một tiểu thương nhìn chằm chằm hai người, kích động đến ngay cả nói cũng nói không xong!
Thẩm Thiên Lăng ở trong lòng thở dài, chủ động gật đầu, “Là ta.”
Tiểu thương vô cùng hạnh phúc, hung hăng nhéo người ở bên cạnh, “Thẩm công tử nói chuyện với ta a, nói chuyện a! Nói a! A!”
Thẩm Thiên Lăng: …
Những người còn lại sau khi nghe được tin tức, cũng phân phân đuổi tới, đều thập phần muốn chiêm ngưỡng dung nhan khuynh thế của Thẩm công tử một lần, hơn nữa có người lớn gan hơn, thậm chí còn mưu đồ tìm cơ hội sờ sờ tay, phi thường có mục tiêu..
Mao Cầu ngược lại tâm tình rất tốt, ngồi xổm trên vai cha nó nhìn xung quanh.
“Mọi người nếu đã nhiệt tình như vậy, hay là ngồi một chút?” Tần Thiếu Vũ hỏi Thẩm Thiên Lăng.
Đã nói vẫn là Tần cung chủ tốt a! Tập thể quần chúng vây xem đều là trái tim nhảy lên cổ họng (hồi hộp), dùng ánh mắt phi thường chờ mong tê dại bất yên bất an nhìn Thẩm công tử, vô cùng sợ y sẽ lắc đầu!
Thẩm Thiên Lăng gật đầu, nhu thuận nói, “Vậy thì ngồi một hồi đi.”
Đám người phát ra tiếng hoan hô, những hộ gia đình gần đó cơ hồ đều nhanh chóng cống hiến ra ghế dựa, trái cây cùng kẹo đậu phộng, thậm chí còn nấu một bàn trứng chim! Tuy rằng Thẩm công tử không hẳn sẽ thích thực vật thế gian, nhưng nhiệt tình nên có vẫn nhất định phải biểu hiện ra ngoài a!
“Mọi người không cần phiền phức.” Thẩm Thiên Lăng nói, “Chúng ta ngồi một hồi rồi đi.”
Dân chúng vui vẻ ra mặt, liên tục tỏ vẻ hoàn toàn không hề phiền phức, bàn trà hạt dưa tình là cái gì, nếu Thẩm công tử muốn ngủ lại, chúng ta đây lập tức trở về dọn dẹp một phòng mới, thế này mới nghiêm túc là fans não tàn chứ, khiến người hoàn toàn không thể trụ nổi.
“Mọi người đều là người trong thôn này sao?” Thẩm Thiên Lăng chủ động tìm đề tài.
“Đúng vậy.” Dân chúng liên tục gật đầu, “Lịch sử của thôn có hơn trăm năm rồi.”
“Trách không được lại có nhiều người như vậy.” Thẩm Thiên Lăng nói, “Nhìn cũng rất phồn hoa.”
Dân chúng vui tươi hớn hở, cảm thấy Thẩm công tử thật tốt a, thanh âm nói chuyện lại nhuyễn, nhìn qua một chút nóng nảy cũng không có. Phần mộ tổ tiên của Tân cung chủ quả thực có phong thủy rất tốt (ý là ảnh tốt số á~).
“Thôn xóm lớn như vậy, mỗi hộ gia đình đều biết nhau sao?” Thẩm Thiên Lăng hiếu kì hỏi.
“Đại đa số là vậy.” Dân chúng nói, “Bất quá ngẫu nhiên cũng sẽ có vài người từ ngoại hương đến, tỷ như nói tòa nhà ở phía Tây kia, chính là hộ gia đình mới chuyển đến đây ba tháng trước, lão thái thái vẫn luôn ru rú trong nhà, ai cũng không biết.”
“Vậy cũng đã rất tốt rồi.” Thẩm Thiên Lăng cười tủm tỉm, lại tùy ý hàn huyên vài câu rồi sau đó đứng lên, “Chúng ta phải đi rồi, cám ơn mọi người đã chiêu đãi.”
Dân chúng tuy rằng rất muốn lưu hai người lại dùng cơm, nhưng suy xét đến việc Thẩm công tử nói không chừng là sốt ruột muốn trở về Thiên đình chúc thọ cho Vương Mẫu(O__O), nên cũng không níu kéo nhiều, lưu luyến không rời nhìn theo hai người rời đi.
“Ba tháng trước vừa chuyển đến.” Trên sơn đạo, Thẩm Thiên Lăng vừa đi vừa nói, “Có tính là manh mối không?”
“Tất nhiên tính.” Tần Thiếu Vũ gật đầu.
“Đáng tiếc sợ sẽ đả thảo kinh xà, bằng không nói không chừng có thể tìm ra thêm được nhiều thứ khác.” Thẩm Thiên Lăng có chút tiếc nuối.
“Kỳ thật cũng không hẳn.” Tần Thiếu Vũ khóe miệng khẽ nhếch, “Làm như chính chủ bị chúng ta bắt gặp.”
“Ân?” Thẩm Thiên Lăng hơi sửng sốt, quả nhiên liền thấy trên sơn đạo cách đó không xa có người đang đi về phía này, vì thế nói, “Chính là người một đêm ân ân bảy cô nương kia? !”(Ta nhớ hk lầm thì hình như chương trước có 2 cô nương thôi mà nhỉ?~)
Tần Thiếu Vũ lập tức nói, “Ta cũng có thể ân ân ngươi bảy lần.”
“Câm miệng.” Thẩm Thiên Lăng vô cùng sắc bén.
Tần Thiếu Vũ đáy mắt mang ý cười, thân thủ xoa xoa hai má y.
Tráng hán kia vốn một lòng muốn gấp rút lên đường, nhưng đang suy nghĩ chuyện gì đó, bởi vậy hoàn toàn không lưu ý hai người đằng trước, thẳng đến khi nghe bên tai truyền đến một tiếng kinh hô nho nhỏ, mới đột nhiên hồi thần.
“Làm cái gì vậy.” Mặt Thẩm Thiên Lăng ửng đỏ, “Bị người thấy được.”
Tần Thiếu Vũ ho khan hai tiếng, nhìn trời.
Tráng hán tự nhiên biết hai người này là ai, nguyên bản chỉ là nghe nói đi đến Độ Kiếp tự, lại không đoán được sẽ gặp phải ở chỗ này, bởi vậy cả người đều cương cứng một chút.
“Vị huynh đài này.” Tần Thiếu Vũ đưa cho hắn một thỏi bạc, “Có thể xem như vừa rồi cái gì cũng không phát hiện không?”
“… Tất, tất nhiên.” Tráng hán rất nhanh liền điều chỉnh lại tinh thần lại, tiếp nhận bạc nói, “Các hạ chính là Tần cung chủ?”
Tần Thiếu Vũ gật đầu.
Tráng hán hàm hậu cười nói, “Quả nhiên diện mạo bất phàm.”
“Quá khen.” Tần Thiếu Vũ cười cười, nghiêng người tránh cho hắn một con đường.
Tráng hán sau khi nói lời cảm tạ vội vàng rời đi, Tần Thiếu Vũ xoa xoa mũi Thẩm Thiên Lăng, “Người này không biết diển kịch, xem ra cũng chỉ có nửa người dưới có thể sử dụng.”
Thẩm Thiên Lăng 囧, nhưng lại có chút tò mò, “Vì sao? Ta cảm thấy hắn diễn rất khá a.” Trừ bỏ lúc mới bắt đầu có chút khẩn trương, thì lúc sau vẫn luôn rất tự nhiên!
Cũng may mà ngươi không làm đạo diễn, không thì nhất định sẽ bị người trùm bao tải.
Quá xoi mói a.
Hết
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Khắp Chốn Giang Hồ Đều Là Thổ Hào
Chương 59: Gặp mãnh nam!
Chương 59: Gặp mãnh nam!