Sau khi trở về từ cuộc triển lãm tranh, Trương Hách mới nhận ra mình đã phạm một sai lầm trí mạng: hắn không nên nói cho Trọng Nham biết hắn đã nhìn thấy bản gốc bức Ly Sơn Yên Vũ Đồ. Bức họa này hiện giờ đã rơi vào tay Lý gia, nếu Trọng Nham kể với Lý Thừa Vận chuyện này thì thân phận của hắn lập tức sẽ bị vạch trần, tiếp đó dụng ý hắn xuất hiện ở đây cũng sẽ bị hoài nghi.
Trương Hách đứng ngồi không yên, không biết nên sửa chữa sai lầm này như thế nào.
Trên thực tế hắn cũng biết rõ chuyện này đã vô pháp cứu chữa. Hắn căn bản không có biện pháp tiếp cận Lý Thừa Vận, không có khả năng biết Lý Thừa Vận có từng nhắc tới đống đồ cổ đó mà đặc biệt là bức Ly Sơn Yên Vũ Đồ với Trọng Nham hay không. Nếu ông ta đã nói qua? Nếu Trọng Nham nghi ngờ thân phận của hắn thì làm sao đây?
Trương Hách quyết định trước mắt tới gặp Trọng Nham tìm hiểu hư hư thật thật, nếu Trọng Nham không biết thì không sao, nếu cậu ta biết… có lẽ còn có thể hỏi thăm bản gốc bức Ly Sơn Yên Vũ Đồ ở chỗ nào.
Trương Hách cho thuốc ảo giác vào trong rượu, trong lòng có chút do dự. Nhưng hắn không có sự lựa chọn nào khác, Lý Thừa Vận đã dứt khoát từ chối lời đề nghị mua lại bức Ly Sơn Yên Vũ Đồ của người đại diện của hắn, Trình Du không chịu gặp hắn, Lý Duyên Lân đang ở Pháp, Lý Duyên Kỳ và Lý Ngạn Thanh mỗi ngày ra vào đều có bảo vệ kè kè đi theo. Đáng giận nhất chính là Lý Duyên Kỳ lại chủ động đề nghị đón Lý Ngạn Thanh về nhà chính Lý gia, mà Trọng Nham lại cùng Lý Duyên Kỳ đồng thời cùng ăn cơm. Trong lúc hắn hoàn toàn không biết, mấy anh em Lý gia lại có quan hệ qua lại với nhau!
Hắn nhọc lòng an bài lâu như vậy, kết quả Lý Thừa Vận ngày ngày vẫn tiêu dao khoái hoạt, con ông ta cũng khoái hoạt tiêu dao, không những thế còn đoàn kết lại với nhau!
Điều này khiến hắn sao có thể tiếp tục nhẫn nhịn được nữa?!
Trương Hách lấy đống thuốc vốn chuẩn bị dùng cho Lý Ngạn Thanh, lúc trước hắn thấy Lý Ngạn Thanh được ở trong nhà chính, lại phi thường thân cận với Lý Thừa Vận, nội tình biết được so với Trọng Nham còn nhiều hơn. Nhưng hắn không ngờ được, giờ muốn gặp mặt Lý Ngạn Thanh thực sự là một chuyện vô cùng khó khăn, mà ngay cả nữ nhân ngu ngốc Trương Minh Nghiên cũng vô pháp đón nó ra khỏi nhà. Loại tình huống này rõ ràng thực không bình thường, nhưng con mụ Trương Minh Nghiên cư nhiên còn vui sướng đắc ý cho rằng Lý Ngạn Thanh đang được Lý gia coi trọng.
Trương Hách vì bức Ly Sơn Yên Vũ Đồ đã tốn rất nhiều thời gian và tinh lực, nhưng khi thấy hy vọng càng ngày càng xa vời, kiên nhẫn của hắn cũng bắt đầu trở nên không đủ dùng. Hắn từ nhỏ nhìn bức họa đó mà lớn lên, nếu không phải cha hắn cổ hủ lạc hậu thường gây khó dễ thì bức tranh đó đã sớm là của hắn rồi. Mà hiện tại cha hắn đã biết được chuyện này, thời gian của hắn không còn nhiều lắm.
Trương Hách oán hận suy nghĩ, nếu không phải động tác hắn chậm một chút, không cướp được di động của Trọng Nham, để cậu ta nhận được cú điện thoại vô tình gọi tới kia, nói không chừng hiện tại hắn đã hỏi được chỗ cất giấu bức Ly Sơn Yên Vũ Đồ rồi.
Trương Hách lái xe vô mục đích lòng vòng trên đường. hắn cảm thấy hiện tại tốt nhất vẫn không nên quay lại nhà máy, càng không nên về nhà, vạn nhất bị bọn họ bắt được liền không xong. Nhưng để tình thế bức tới tuyệt lộ hiển nhiên không phải phong cách của hắn.
Trương Hách dừng xe bên đường, lấy di động ra ấn gọi một dãy số: “Alo? Lâu ca? chỗ tôi có một mối làm ăn, không biết anh có làm không?”
Khi Lý Thừa Vận lần thứ hai bị chặn ở ngoài cửa phòng bệnh, rốt cục tức giận. Ông cau mày đứng trước mặt Tần Đông Nhạc, sắc mặt âm trầm: “Nó đã tỉnh chưa?”
“Tỉnh rồi.” Tần Đông Nhạc thực khách khí gật đầu, nhưng vẻ mặt rất kiên quyết: “Nhưng em ấy nói không muốn gặp bác. Bác sỹ nói hiện tại tốt nhất không nên để em chịu thêm kích thích gì, cháu cảm thấy Lý tiên sinh vẫn nên về trước đi.”
Lý Thừa Vận tức giận đến thở dốc: “Nó chính mồm nói? Nó thấy lão tử sẽ chịu kích thích? Cậu giúp tôi đi hỏi nó một chút, nó sẽ chịu kích thích gì?!”
Tần Đông Nhạc đối với vấn đề này kỳ thật cũng thấy có chút kỳ quái, bởi vì theo như anh thấy, Trọng Nham đối với Lý Thừa Vận vẫn luôn là loại thái độ “tôi sẽ không chủ động đáp lại ông nhưng nếu ông chủ động sán lại gần, tôi đây liền gắng gượng mà đáp lại ông một chút”, đây là lần đầu tiên anh thấy Trọng Nham có biểu hiện kháng cự trắng trợn như thế với Lý Thừa Vận.
“Lý tiên sinh, thứ cho cháu nói một câu…” Tần Đông Nhạc ra hiệu thủ thế, ý đồ muốn nam nhân đối diện tỉnh táo lại: “Cảm xúc của Trọng Nham lúc này thực sự không ổn định, cháu muốn hỏi một chút, hai người trước đó… có phải đã xảy ra khúc mắc gì không?”
Lý Thừa Vận yên lặng. Trước mặt nó nói ông oán hận Dương Thụ có tính không?
Trên mặt Tần Đông Nhạc lộ ra thần sắc hóa ra thế: “Cháu giải thích một chút, nếu em ấy trước đây từng oán giận bác, như vậy loại oán giận này dưới tác dụng của thuốc ảo giác sẽ càng được phóng đại, hơn nữa loại dược hiệu này còn có khả năng sẽ kéo dài thêm vài ngày. Cho nên cháu cảm thấy hiện tại không phải cơ hội tốt để hai người gặp nhau.”
Lý Thừa Vận trầm mặc một khắc, đưa đồ vật trong tay cho Tần Đông Nhạc rồi xoay người định rời đi.
“Lý tiên sinh?” Tần Đông Nhạc giữ ông lại: “Còn về Trương Hách, ngài có tin tức gì không?”
“Tạm thời chưa có.” Lý Thừa Vận lắc đầu, nét mặt vẫn mang theo chút uể oải vì bị con trai cự tuyệt: “Nhà hắn và xung quanh nhà máy ta đều đã bố trí người theo dõi. Dám động tới con ta, thì phải có gan thừa nhận sự trả thù của Lý gia!” khi nói xong mấy câu cuối, thần sắc của ông ngày càng trở nên âm trầm hơn.
Ngày hôm qua, khi Tần Đông Nhạc chạy tới nhà hàng, Trương Hách đã bỏ đi, chỉ để lại một mình Trọng Nham mơ mơ màng màng ngã rạp trên sàn nhà. Tình hình lúc đó, Tần Đông Nhạc nhớ lại vẫn còn cảm thấy sợ hãi.
Tần Đông Nhạc đoán không ra tại sao Trương Hách lại làm vậy, có lẽ đã có chuyện gì xảy ra mà bọn họ không biết, kích thích hắn ta chó cùng rứt giậu. Nhưng anh thông qua Trọng Nham có thể tìm được chút thông tin hữu dụng. Tần Đông Nhạc đối với việc này cảm thấy vô cùng hoài nghi. Trọng Nham và người Lý gia có quan hệ không quá thân cận, cậu vẫn luôn ở riêng bên ngoài. Hoặc là Trương Hách vô pháp có cơ hội xuống tay với những thành viên khác trong Lý gia, không còn cách nào khác tiếp cận được với Lý gia nên chỉ còn cách tìm tới Trọng Nham?
Lý Thừa Vận vỗ vai anh, xoay người rời đi. Tần Đông Nhạc nhìn theo bóng ông, trong lòng cũng không chút tư vị. Anh và cha anh Tần Ngụy có quan hệ phi thường hòa hợp, chưa từng thấy có cặp cha con nhà nào lại có phương thức ở chung kỳ quái như vậy, đau lòng Trọng Nham nhưng anh cũng không khỏi đồng tình với Lý Thừa Vận.
Tần Đông Nhạc mang theo đồ Lý Thừa Vận mang tới đi vào phòng bệnh, Trọng Nham đang ngồi tựa vào đầu giường, thấy anh đi vào, thản nhiên liếc đống đồ trong tay anh: “Ông ta đi rồi?”
“Đi rồi.” Tần Đông Nhạc bỏ đống đồ vào trong tủ quần áo, ngồi xuống bên giường, nhẹ giọng nói: “Vì sao không muốn gặp ông ấy?”
Trọng Nham xoay mặt sang một bên: “Có tin gì của Trương Hách không? Khi nào tôi được về nhà?” cậu không thích mùi bệnh viện, cái mùi thuốc sát trùng này sẽ khiến cậu nhớ tới những tháng ngày Dương Thụ bị bệnh nặng. khi đó dù cậu còn rất nhỏ, nhưng cũng có bản năng như động vật nhỏ, biết bầu trời của mình sắp sụp xuống.
“Tạm thời chưa có.” Tần Đông Nhạc nói: “Anh đi hỏi bác sỹ xem.”
Cửa phòng bệnh phát ra tiếng vang nhỏ, lại yên tĩnh trở lại.
Trọng Nham ngơ ngác nhìn ra bầu trời u ám ngoài cửa sổ, cậu cho rằng trận đại tuyết cuối cùng trước mùa xuân vẫn chưa tới. Những đám mây đen kịt như chiếc chăn bông nặng trịch chồng chất trên bầu trời thành thị. Giữa trưa trời nổi gió, những cành cây khô héo giữa đông ào ào lay động, nhưng có thể ngày mai lại chính là một ngày trời nắng chói chang — tựa như khi cậu gặp ảo giác thấy được một ngày đẹp trời, trời xanh mây trắng, nắng vàng.
Công viên, mặt cỏ, bồ câu, những đứa trẻ vui đùa ầm ĩ cùng với Trương Hách mua kem ly trà xanh cho cậu, mấy thứ này mỗi khi nhớ tới đều hiện ra vô cùng rõ ràng trong trí nhớ cậu. Nhắm mắt lại, Trọng Nham thậm chí còn có thể cảm nhận được ánh dương quang ngày đó chiếu lên mặt, mềm mại như vậy, ấm áp như vậy.
Trọng Nham chưa bao giờ thấy thống hận Lý Thừa Vận như lúc này. Người nam nhân cậu vốn nên gọi là ‘cha’ này, vì sao lại để cho cậu tìm thấy cảm giác thỏa mãn ảo tưởng về người cha trên người một nam nhân khác? Vì sao cậu vốn nên được ông ta tín nhiệm cùng dựa vào, lại bị ông ta vứt bỏ như giẻ rách, đến cuối cùng lại bị một nam nhân khó lường lòng dạ hiểm ác thay thế?
Trọng Nham thủy chung không biết trong mắt ông ta mình rốt cuộc là cái gì? Một đứa con được sinh ra bởi dục vọng cùng xúc động tuổi trẻ, một đứa con ông ta không mong chờ, một đứa con ở trong mắt mọi người quanh ông ta lại như một sự trói buộc, một đứa con chỉ khi liên quan tới lợi ích bản thân mới nhớ tới?
Trong lòng Trọng Nham dâng lên một nỗi khuất nhục mãnh liệt, theo đó mà sản sinh một loại tức giận âm lệ giống như mọi sự oán độc, thống hận, cùng với dục vọng giống như bản năng thích giết chóc ăn sâu trong cốt nhục động vật bị thời gian áp bức đè nén tại chỗ sâu trong linh hồn, vào giờ khắc này, hết thảy đều tỉnh giấc. Cậu nhớ lại mình đã kéo Lý Thừa Vận từ trên ngai vàng xuống như thế nào, từng bước một chà đạp hành hạ tinh thần ông ta, cuối cùng ông ta tựa như một gã ăn mày bị cậu tống thẳng vào bệnh viện tâm thần. Trong nháy mắt, nỗi xúc động nhớ lại những sự tình từng phát sinh một lần nữa dâng lên mãnh liệt đến bất khả tư nghị.
“Trọng Nham, bác sỹ nói…” Tần Đông Nhạc đẩy cửa phòng bệnh ra, chưa nói hết câu đã im bặt ngừng lại.
Tần Đông Nhạc không biết trong mấy phút đồng hồ ngắn ngủi anh rời đi đã xảy ra chuyện gì, Trọng Nham hai mắt đỏ bừng, một dòng máu đỏ tươi chói mắt từ khóe miệng cậu chảy xuống.
Tần Đông Nhạc bước nhanh tới, một phen nắm chặt cằm Trọng Nham, lớn tiếng quát: “Há miệng!”
Trọng Nham đờ đẫn nhìn anh.
Tần Đông Nhạc bỗng nhiên cảm thấy đau lòng, anh ngồi xuống bên cạnh Trọng Nham, vươn tay ôm cả người cậu vào lòng mình: “Anh mặc kệ em rốt cuộc bị làm sao, nếu không muốn nói thì đừng nói. Anh chỉ hy vọng em nhớ rằng, chỉ cần em không đuổi anh đi, anh sẽ luôn ở bên cạnh em.”
Trọng Nham tựa vào trong ngực anh, thân thể cứng ngắc dần dần thả lỏng. Cậu mệt mỏi nhắm mắt lại, thì thào: “Tôi muốn giết chết ông ta.”
Tần Đông Nhạc trong lòng đột nhiên nhảy dựng. Em ấy đang nói… Lý Thừa Vận?
“Không, tôi sẽ không để ông ta chết dễ dàng, tôi sẽ để ông ta sống, sống không bằng chết.”
Tần Đông Nhạc khẽ vỗ nhè nhẹ lên lưng Trọng Nham.
Trọng Nham phát ra tiếng nức nở như tiểu động vật: “Tôi hận ông ta.”
Tần Đông Nhạc nghiêng đầu nhẹ nhàng hôn lên trán cậu: “Nếu hận ông ta, vậy cứ hận đi.” Anh không thấy Trọng Nham hận cha ruột mình có gì không đúng, trên đời này không có chuyện vô duyên vô cớ yêu, cũng không vô duyên vô cớ hận. Nếu Lý Thừa Vận làm ra chuyện khiến em ấy thống hận, vậy dựa vào cái gì mà muốn cầu xin Trọng Nham khoan dung tha thứ?
“Anh không thấy tôi hận đáng sợ?”
“Sẽ không.” Tần Đông Nhạc mỉm cười: “Anh cảm thấy em như vậy rất tốt.”
Trọng Nham vươn tay lặng lẽ nắm lấy vạt áo anh: “Anh vừa nói anh sẽ không bỏ đi?”
“Không đi.” Tần Đông Nhạc cúi đầu áp tay lên mặt Trọng Nham, thực nghiêm túc nhìn cậu nói: “Anh nói rồi, anh nghiêm túc.”
Trọng Nham nhìn anh, ánh mắt ngày càng hung ác: “Anh nhớ kỹ, nếu dám lừa lão tử, lão tử nhất định sẽ giết chết anh!”
Tần Đông Nhạc trong mắt nổi lên ý cười, thân mật cọ cọ chóp mũi Trọng Nham: “Ừ, không lừa em.”
Trọng Nham nhìn thẳng anh một khắc, ghé người lại gần hôn hôn lên môi anh: “Không cho phép hối hận!”
“Chỉ cần em không hối hận, anh sẽ không hối hận.” Tần Đông Nhạc cúi người, dùng sức hôn lên môi Trọng Nham. Nụ hôn này anh đã chờ đợi thật lâu thật lâu, lâu đến mức chính anh cũng đã dưỡng thành thói quen chỉ cần có thể đứng bên cạnh em ấy là đủ rồi. Nhưng ông trời cuối cùng vẫn giúp anh, trong một hồi ngoài ý muốn đã thành toàn tâm nguyện ái tình của anh.
Trọng Nham do dự một chút, vươn tay vòng quanh cổ anh đẩy nụ hôn đi sâu hơn. Nụ hôn của Tần Đông Nhạc là nụ hôn ôn nhu nhất mà cậu đã từng trải qua, Trọng Nham lại một lần nữa có thể cảm nhận được ánh dương quang ấm áp chiếu lên mặt mình.
Mềm mại, ấm áp.
Đó là khát khao đẹp nhất cậu đã từng mong chờ, nhưng lại chưa bao giờ chân chính thực hiện được.
Hết
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Trọng Nham
Chương 88: Tôi hận ông ta
Chương 88: Tôi hận ông ta