Trọng Nham từ khi trở về cứ cảm thấy mình đã quên làm chuyện gì đó, nhưng mấy ngày nay cậu cũng bận rộn, lại thêm chuyện sang tên cổ phần công ty Đức Ôn, rồi cùng Hải Thanh Thiên liên hệ chuyện điều tra chi tiết Lâm Bồi, bớt thời giờ về thôn sau thuê vài người làm dọn dẹp sạch sẽ khu đất cậu vừa thuê, về phần sau này khu vườn trồng hoa gì, trồng như thế nào, vậy thì đợi cậu mời được chuyên gia về rồi hãy nói đi.
Trọng Nham bận rộn tối tăm mặt mũi, nhiều ngày liền mệt bở hơi tai. Khi trở lại nội thành thì trời đã tối đen. Cậu cảm thấy bản thân phải tìm cách sửa cái tật xấu sợ lái xe này mới được, giờ cứ đi đâu là lại bị chèn ép trên xe bus, thật sự rất khổ sở, tối quan trọng là không thuận tiện chút nào. Nếu bản thân tự lái xe thì khoảng 4 giờ chiều đã về tới nhà, giờ thì hay rồi, trời đã tối mịt mà cơm chiều còn chưa thấy đâu.
Đã mấy ngày Trọng Nham không về nhà, dì giúp việc cũng không tới nấu cơm, nên trước khi về nhà cậu phải tìm chỗ nào để giải quyết cái bụng rỗng đã, nếu không về nhà cũng chỉ có mì gói chờ đợi. Trọng Nham suy nghĩ xem mình nên ăn gì, trong đầu nhanh chóng lướt qua vài món, giữa chừng đột nhiên nhớ ra chuyện mà mình đã quên là chuyện gì: Tần Đông Nhạc xuất viện! lúc trước đã hứa hẹn nói sẽ đi đón anh xuất viện, kết quả cuối cùng liền quên sạch, giờ này chắc người ta đã sớm xuất viện xong xuôi rồi.
Trọng Nham có chút ảo não, vội vàng lấy di động ra gọi điện cho Tần Đông Nhạc, điện thoại vừa kết nối, chưa đợi bên kia nói gì đã lên tiếng xin lỗi trước: “Tần đại ca, anh xuất viện rồi sao? Xin lỗi, tôi ra ngoài một chuyến, hôm nay vừa mới về…”
Đầu dây truyền tới tiếng cười hơi lạ, không phải là giọng của Tần Đông Nhạc.
Trọng Nham sửng sốt một chút, chợt nghe người đang cười kia nói: “Tìm Tần Tam đúng không, chờ chút, để tôi gọi cậu ấy cho cậu.”
Mấy giây sau, trong điện thoại truyền tới giọng nói của Tần Đông Nhạc: “Alo? Trọng Nham?”
Trọng Nham còn chưa hồi phục lại tinh thần, trong lòng đang nghĩ người kia là người nào, sao có thể tùy tiện tiếp điện thoại của người ta vậy chứ, bộ anh ta quen thân với Tần Đông Nhạc lắm sao?
“Nhóc vừa từ đâu về thế?” Tần Đông Nhạc chắc đã nghe người kia truyền đạt lại, trực tiếp hỏi: “Là về quê sao?”
Trọng Nham ừ một tiếng, có chút ngại ngùng: “Bên bà ngoại lâm thời có chút chuyện, nên đã ở lại thêm vài ngày.”
Tần Đông Nhạc cười nói: “Anh đoán bài tập hè của nhóc khẳng định chưa động tới đúng không.”
Trọng Nham: “…”
Có thể đừng nhắc tới chuyện này không!
Tần Đông Nhạc đại khái cũng đoán được suy nghĩ của cậu, rất nhanh chuyển đề tài: “Anh nghe giọng nhóc hình như rất mệt, có phải hôm nay mới về không?”
“Không phải.” Trọng Nham có chút áy náy: “Tôi đã về được mấy hôm, nhưng toàn ở trong thôn, hiện tại đang làm công tác chuẩn bị.”
“Anh nghe nói chuyện kinh doanh của nhóc xảy ra chuyện…” Tần Đông Nhạc tạm dừng một chút, Trọng Nham là một đứa nhỏ mẫn cảm, anh nhất thời không biết hỏi như vậy có khiến cậu cảm thấy như đang bị mình chọc người đau chân không.
“A.” Trọng Nham sửng sốt một chút: “Truyền nhanh vậy? ngay cả anh cũng biết rồi?”
“Anh là nghe cặp song sinh trong nhà nói. Bọn họ cũng là dân làm ăn, tin tức trong giới tự nhiên linh thông hơn chút.” Tần Đông Nhạc nghe giọng điệu cậu rất bình thường, cảm thấy sự tình cũng không nghiêm trọng như mình nghĩ, “Không sao chứ?”
“Không sao.” Trọng Nham hiện tại đã mở công ty, chẳng những kiếm được lời mà còn vứt bỏ được đồng đội heo không đáng tin, không gì so với cậu may mắn hơn: “Tôi hiện tại đang thu xếp làm ăn riêng.”
“Kinh doanh cái gì?”
“Bây giờ hơi khó nói, qua một thời gian nữa tôi sẽ nói cho anh biết.” Trọng Nham nghĩ thầm, chuyên gia nghiên cứu hoa lan còn chưa tìm được, giờ có nói gì cũng còn quá sớm: “Ừm, hiện vẫn bận rộn làm việc trong thôn, tôi về sau sẽ là nông dân.”
Tần Đông Nhạc bị ngữ khí cậu chọc cười: “Trong lòng em tự biết là được.”
“Sức khỏe anh sao rồi?” Trọng Nham nói xong cảm thấy mình hỏi có quá quá bâng quơ, vội nói thêm: “Anh ở chỗ nào? Ngày mai tôi qua thăm anh được không?”
“Đương nhiên được.” Tần Đông Nhạc cười nói: “Có thời gian thì nhóc qua đây ăn cơm với anh đi. Chỗ anh vừa lúc có một đầu bếp tay nghề siêu cấp ngon, em tới nếm thử tay nghề của cậu ta xem.”
Trọng Nham nghe nói trong nhà anh ta có khách, do dự một chút, nghĩ lại cảm thấy cũng không có gì, chỉ là đi thăm bệnh, đồng thời ở lại ăn cơm thôi. Người ta có khách hay không cũng không liên quan tới cậu.
“Được, anh nhắn địa chỉ cho tôi, trưa mai tôi qua.”
Trọng Nham cúp điện thoại, rẽ vào một cửa hàng thức ăn nhanh mua một phần cháo sườn đóng gói xách về nhà, ngồi trước máy tính, vừa ăn vừa đọc báo cáo Hải Thanh Thiên gửi tới. mấy ngày nay Hải Thanh Thiên vẫn luôn đi theo Triệu Thịnh An và Lâm Bồi, còn chụp không ít ảnh. Có ảnh buổi sáng cả hai từ trong nhà đi ra, rồi tan tầm cùng lên tàu điện về nhà, còn có cùng nhau tới siêu thị mua đồ. Trọng Nham ngậm thìa cháo âm thầm nghĩ: Sao ngay cả siêu thị cũng đi cùng, hai người này không phải là một đôi đấy chứ?
Phần cuối tư liệu, mọi chuyện tựa hồ đã xảy ra chút biến hóa, có ảnh Lâm Bồi đi phía trước, Triệu Thịnh An ở phía sau níu kéo tay áo anh, còn có ảnh Lâm Bồi đứng xoay lưng với ống kính, Triệu Thịnh An đứng đối diện, vẻ mặt xấu hổ.
Trọng Nham nhất thời hưng phấn, cháo cũng không ăn tiếp, cầm di động gọi điện cho Hải Thanh Thiên: “Hai người bọn họ có phải đã cãi nhau to?”
Hải Thanh Thiên hừ một tiếng: “Sao tôi thấy khẩu khí cậu lại hưng phấn như vậy?”
Trọng Nham tâm nói vô nghĩa, bọn họ không cãi nhau, tôi sao có thể chứng thực ai mới chính là người đã tạo ra “Thịnh An Tố”?!
“Thời gian gần đây hai người bọn họ thường xuyên xảy ra mâu thuẫn.” Hải Thanh Thiên thực tế nói: “Nhưng có phải vì lý do cậu nói hay không giờ còn chưa được chứng thực. trước kia bọn họ cùng tiến cùng lui, giờ thì mỗi người một ngả, cơm tối cũng là Lâm Bồi một mình ăn bên ngoài, ăn xong mới về. trước kia cả hai thường mua nguyên liệu về cùng nấu ăn.”
“Còn cùng nấu cơm?” Trọng Nham càng nghĩ càng khả nghi: “Hai người bọn họ là một đôi?”
Hải Thanh Thiên suy nghĩ chốc lát: “Này không dễ nói, sao, cậu kì thị?”
“Không có.” Trọng Nham đáp thực rõ ràng: “Về sau nói không chừng tôi cũng tìm nam nhân.”
Hải Thanh Thiên bật cười: “được được, cậu vui là được.”
“Đừng có ở đó mà cười.” Trọng Nham tức giận nói: “Đi theo dõi người ta đi!”
“Biết rồi khổ lắm nói mãi.” Hải Thanh Thiên nói: “Hai người bọn họ hẳn sẽ không còn cãi nhau nữa đâu, tôi vừa tra được địa chỉ nhà mới Triệu Thịnh An… nhà mua hồi trước, trang hoàng cũng đã xong, Triệu Thịnh An còn tự mình mua đồ nội thất, hàng xóm nói chủ nhân căn nhà là một cô gái trẻ tuổi, khi trang hoàng nhà cửa có tới mấy lần, còn nói đây là phòng tân hôn. Thân phận cô gái này tôi còn chưa tra được. À, Lâm Bồi hẳn vẫn chưa biết đâu.”
“Mẹ nó.” Trọng Nham mắng một câu: “Cái gì vậy?!”
Hải Thanh Thiên dở khóc dở cười: “Còn chưa điều tra rõ rốt cuộc là chuyện gì, đừng vội mắng chửi người ta.”
“Được rồi, anh đi điều tra đi.”
Có đôi khi, bởi vì ấn tượng đầu tiên về một người đã không tốt nên bất giác sẽ cảm thấy người này đối nhân xử thế cũng không ra làm sao. Cái này Trọng Nham cũng biết, nhưng đứng ở một góc độ tương đối khách quan mà nhìn, hai người kia vừa là bạn học vừa là đồng nghiệp, lại còn cùng ra cùng vào, còn cùng tới siêu thị mua thức ăn, kết quả một người lén lút mua nhà riêng chuẩn bị kết hôn gạt người còn lại… cho dù là bạn bè thân thiết, vậy tình bạn này cũng khiến tim người ta băng giá.
Chuyện này tất nhiên sẽ không giấu diếm được lâu, phòng ở của Triệu Thịnh An trang hoàng xong, chuyển nhà cũng là chuyện sớm muộn, nói không chừng gã còn đổi nghề, rời khỏi phòng nghiên cứu toàn cây với cỏ nhàm chán kia. Gã hiện tại đã là người nổi tiếng tạo ra “Thịnh An Tố”, có rất nhiều công ty lớn bỏ ra một số tiền lớn đề mời gã về làm việc cho mình, đến lúc đó Lâm Bồi còn không biết chuyện sao?
Khi đó trong lòng anh ta sẽ nghĩ thế nào?
“Đừng nghĩ nhiều.” Trọng Nham tự khuyên nhủ bản thân: “Mi bị anh em ruột hại, nhưng không nhất định người khác cũng sẽ bị như vậy. Bên trong chuyện này nói không chừng còn có ẩn tình gì đó. Bọn họ đều là nhà khoa học, nhà khoa học đều không phải người đơn thuần.”
“Nhà khoa học thì cũng là người.” Trọng Nham nghiêm túc phản bác: “Là người thì ai chả có tâm tư. Ta thấy tâm hám danh của bọn họ so với người bình thường còn nặng hơn nhiều.”
“Mi không thể tin tưởng người khác được sao.”
“Không tin là bởi vì ta còn chưa gặp được.” Trọng Nham đếm đếm đầu ngón tay tự nói với mình: “Mi xem, những người ta đã gặp, có ai là chân chính đơn thuần? Trừ bỏ Tần Tiểu An — cậu ta còn nhỏ, còn chưa trưởng thành, không tính.”
“Những người mi đã gặp cũng không thể chứng minh trên đời không tồn tại người như vậy. Giống như không khí ấy, mi gặp qua không khí chưa?”
“… Ta không thích nói chuyện với mi. Im đi!”
“Ta thích.”
Trọng Nham mệt mỏi vô cùng, ngày hôm sau ngủ thẳng tới khi mặt trời lên cao, di động vang lên hai lần mới tỉnh lại. mở mắt ra đã gần 11 giờ trưa. Nhảy dựng lên, chạy đi rửa mặt, thu thập xong xuôi vội vàng chạy ra ngoài, tới cửa hàng hoa quả mua một giỏ hoa quả tươi, mang tới vừa đi thăm bệnh vừa giải quyết vấn đề cơm trưa của mình.
Trọng Nham cảm thấy bản thân thiếu ngủ trầm trọng, đứng ở bến đợi xe bus vẫn còn có chút mơ màng, đang nghĩ tìm chỗ nào dựa vào một chút, thì chuông di động lại vang lên, cậu còn tưởng Tần Đông Nhạc gọi thúc giục cậu mau tới, không ngờ vừa ấn nghe thì giọng Hải Thanh Thiên gào lên một câu: “Trọng Nham! Không xong! Biểu tình người kia không ổn, tôi thấy hình như anh ta muốn nhảy lầu!!!!”
Trọng Nham giật mình, nhất thời tỉnh táo hẳn: “….Hả? Anh nói ai?”
“Chính là cái người trồng hoa đó! Lâm Bồi!” Hải Thanh Thiên thở hổn hển: “hai ngày trước tôi phái trợ thủ đi theo anh ta, hôm nay trợ thủ có việc, đến lượt tôi ra trận. Họ Lâm sáng sớm lưu loát thu dọn mọi thứ đi ra ngoài, đầu tiên tới viếng mộ cha mẹ anh ta, sau đó đi dạo quanh ký túc xá đại học một lúc, rồi chạy tới toà cao ốc Chấn Hoa! Lúc này xem ra anh ta đã lên tới tầng cao nhất rồi… mẹ nó, đây là tiết mục cáo biệt trước lúc lâm chung, đệt!”
“Mau báo cảnh sát!” Trọng Nham cơ hồ cũng hét ầm lên.
“Báo! Báo rồi!” Hải Thanh Thiên so với cậu còn gấp hơn: “Nhưng cho dù có là cánh sát cũng không có cánh, đây không phải là vấn đề thời gian sao?!”
Trọng Nham biết tòa nhà Chấn Hoa, cậu mỗi lần về Ngưu Đầu Thôn đều phải đi ngang qua đó. Trong điện thoại có rất nhiều âm thanh huyên náo không rõ, Trọng Nham không nói nữa, chặn một chiếc taxi chạy thẳng tới tòa cao ốc Chấn Hoa. Kiếp trước hẳn Lâm Bồi cũng đã trải qua một cú sốc như vậy, nhưng không ai so với Trọng Nham biết rõ hơn, cho dù một lần nữa trải qua chuyện đồng dạng, một người cũng có khả năng làm ra lựa chọn bất đồng. Lâm Bồi liệu sẽ lựa chọn tương lai sáng lạn đang chờ anh ta hay thực sự sẽ đi tìm cái chết?
Xe taxi xuyên qua phố lớn ngõ nhỏ, lao nhanh tới tòa cao ốc Chấn Hoa. Trọng Nham lòng như lửa đốt cầm chặt di động, sợ Hải Thanh Thiên lại gọi điện tới nói “Không xong.” Mấy phút sau, di động lại vang lên, Trọng Nham nhìn cái tên Tần Đông Nhạc hiện trên màn hình, trái tim đang treo đột nhiên buông lỏng.
“Trọng Nham? Dậy chưa?” giọng Tần Đông Nhạc trước sau như một: “còn nhớ tới nhà anh ăn cơm không đấy?”
“Tần đại ca.” Trọng Nham không muốn thừa nhận là khi nghe thấy giọng anh, cậu đã khẽ thở phào ra một cái: “Tôi tạm thời không thể qua nhà anh được. giờ tôi đang ở trong taxi, phải tới tòa nhà Chấn Hoa trước… một người bạn của tôi hình như muốn nhảy lầu!”
Tần Đông Nhạc cũng lắp bắp kinh hãi: “Báo công an chưa?”
“báo rồi.” giọng Trọng Nham hơi run rẩy. mặc dù thời tiết giữa hè nhưng sau lưng cậu lại chảy đầy mồ hôi lạnh. Nội tâm cậu cũng đã một bó tuổi, cũng từng trải qua sống chết, nhưng muốn nói tới trong cuộc sống chuyện cậu sợ hãi nhất thì đó chính là nghe thấy hai chữ 「 Nhảy Lầu 」 Cung Chất tuy rằng tìm chết không thành nhưng loại cảm giác sợ hãi giống như tử vong sát bên người này vẫn luôn đặt nặng trong lòng Trọng Nham. Mỗi khi nhớ lại, đều cảm thấy rất khó thở. Đó gần như một loại bản năng nguyên thủy — sợ hãi vô cùng, không liên quan tới lý trí, cậu hoàn toàn không cách nào vượt qua nổi.
“Đừng nóng vội, anh lập tức qua đó!” giọng Tần Đông Nhạc ôn hòa kiên định, có mị lực khiến người ta tin phục.
Trọng Nham còn muốn nói nữa, nhưng anh đã cúp máy. Trọng Nham nhìn chằm chằm di động trong tay, nhẹ giọng nói thầm: “Chỉ còn một chân, anh qua đó làm gì…”
Chú lái xe cũng nghe được lời cậu vừa nói lúc nãy, bất giác mà tăng tốc: “Tiểu tử, đây là chuyện liên quan tới mạng người, báo công an chưa?”
“Báo rồi.” Trọng Nham thở dài: “Vừa rồi trong điện thoại chính là cảnh sát.”
Chú lái xe nói liên tục: “Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi.”
Trọng Nham một phen lau cái trán đầy mồ hôi lạnh, cảm thấy không còn hoảng hốt như vừa rồi, áp lực nặng nề trong lòng đột nhiên bị người ta phân tán đi mất một nửa. Xe chạy tới trước cửa tòa nhà Chấn Hoa, cậu thậm chí còn cảm thấy bản thân sẽ không vì lần thứ hai thấy có người đứng trên mái nhà cao vút mà hít thở không thông.
Tòa cao ốc chọc trời lạnh như băng, xe cộ qua lại trên đường như nước chảy, người đi bộ cũng vội vội vàng vàng trên vỉa hè, cái thành phố này sẽ không vì một người chết mà thay đổi tiết tấu nhịp sống cố hữu của nó. Tại nơi các bạn không biết, mỗi một giây một phút đều có em bé sinh ra, cũng có người rời khỏi nhân thế.
Sinh mệnh tựa như bọt nước sóng biển cuồn cuộn, tồn tại rồi lại nhanh chóng biến mất, vô thanh vô tức.
Trọng Nham vào thang máy, ấn thang máy lên tầng cao nhất đầu ngón tay run nhè nhẹ.
Hết
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Trọng Nham
Chương 49: Chuyện sợ hãi nhất
Chương 49: Chuyện sợ hãi nhất