Trọng Sinh Chi Hạ Trạch [67] Giận Chó Đánh Mèo
*****
Lúc Hạ Tư Tuệ rời khỏi Trì gia chạy tới bệnh viện, Hạ nãi nãi đang được Hạ Tư Mẫn dìu ra ngoài tản bộ, trong phòng bệnh không có ai.
Đẩy cửa thấy bên trong trống rỗng, cảm xúc nghẹn trong lòng suốt chặn đường hệt như quả bóng xì hơi chậm rãi tản ra. Hạ Tư Tuệ khép cửa lại, mệt mỏi ngồi xuống giường bệnh, vẻ mặt mờ mịt nhìn phía trước. Cô bất thình lình rời khỏi Trì gia, bộ dáng như đang chạy trốn. Cô thật sự không biết làm thế nào đối mặt với Hạ Trạch.
Hàn Linh xuất hiện, Trì Hân Vân qua đời, di chúc của phụ thân, những việc này tựa như một sợi dây nối liền lại cùng một chỗ. Hạ Trạch cái gì cũng chưa nói nhưng lại giống như đã nói tất cả. Hạ Tư Tuệ mệt mỏi che mặt, cố gắng hồi tưởng lại ngày Trì Hân Vân gặp chuyện.
Hạ Tư Tuệ nhớ rõ ngày ấy trời đầy mây, tới sụp tối thì tựa hồ còn bắt đầu có mưa nhỏ. Cô cùng mẫu thân vì chuyện kết hôn mà nháo loạn không chịu về nhà tổ mà ở nhờ chỗ bạn học. Tối đó, cô nhận được điện thoại của mẫu thân. Mới đầu còn tưởng mẫu thân chịu thỏa hiệp, cao hứng nghe máy, không ngờ lại được báo tin Trì Hân Vân gặp chuyện, đang cấp cứu ở bệnh viện, bảo cô mau chạy tới.
Lúc Hạ Tư Tuệ cấp tốc chạy tới bệnh viện thì cấp cứu cũng chấm dứt. Bác sĩ nói Trì Hân Vân trước khi đưa tới bệnh viện đã không còn dấu hiệu sống, chỉ là người nhà bệnh nhân không tin, cứ yêu cầu bệnh viện tiếp tục cứu chữa. Hạ Tư Tuệ không tin Trì Hân Vân qua đời, mờ mịt nhìn xung quanh. Cô nghe thấy anh tư đang sám hối trước mặt chú Trì, nếu anh nên về nhà sớm hơn thì Hân Vân phỏng chừng sẽ không gặp chuyện. Cô nghe thấy mẫu thân thay anh tư xin lỗi, là bọn họ gọi anh tư về nhà tổ, trì hoãn thời gian quá lâu.
Trong không khí nháo loạn đó, người Trì gia cái gì cũng không nói. Khi ấy Hạ Tư Tuệ cũng tin những gì Hạ Chí Thành nói, đương nhiên không hề nghi ngờ lời mẫu thân. Sự việc thoạt nhìn giống như tai nạn, chỉ là một bi kịch ngoài ý muốn mà thôi.
Hạ Tư Tuệ nghĩ tới đây, trong đầu liền nhảy ra những lời Hạ Trạch đã nói. Anh tư sám hối, mẫu thân xin lỗi, tất cả hệt như một tảng đá nặng trịch đè ép lên trái tim, làm Hạ Tư Tuệ thở không nổi.
Ráng chiều xuyên thấu qua cửa sổ chiếu rọi cả phòng bệnh. Không biết qua bao lâu, ngoài hành lang truyền tới tiếng trò chuyện của Hạ nãi nãi cùng Hạ Tư Mẫn.
“Mẫu thân, mỗi ngày mẹ nên ra ngoài một chút, như vậy…”
Hạ Tư Mẫn vừa dìu Hạ nãi nãi vừa đẩy cửa. Lúc nhìn thấy Hạ Tư Tuệ đang ngồi trên giường thì khựng lại, vẻ mặt nghi ngờ hỏi: “Cô út?”
Hạ Tư Tuệ buông tay xuống, ngẩng đầu miễn cưỡng lộ ra nụ cười gượng gạo: “Mẫu thân, chị ba.”
Hạ Tư Mẫn quen tính lải nhải: “Nghe nói cô vừa về liền chạy tới chỗ Hạ Trạch, sao không thấy cô quan tâm tụi tôi đến vậy. Hạ Trạch hôm nay thi xong rồi đi, có nói thi thế nào không? Đừng để đến lúc không đủ điểm vào đại học Hải thành rồi lại chạy tới tìm tôi, tôi không giúp nổi đâu a.”
Nếu là bình thường, Hạ Tư Mẫn nói Hạ Trạch như vậy, Hạ Tư Tuệ đã sớm nhảy nhỏm lên bênh vực, thậm chí còn chọc Hạ Tư Mẫn tức chết. Nhưng hôm nay Hạ Tư Mẫn nói xong mới ý thức được Hạ Tư Tuệ một câu cũng không nói. Nghi hoặc quay đầu nhìn qua, chỉ thấy Hạ Tư Tuệ sắc mặt tái nhợt nhìn mẫu thân, hệt như người đang khiếp sợ bi thương.
Hạ Tư Mẫn cảm thấy không đúng, gọi một tiếng: “Cô út.”
Hạ Tư Tuệ mất tự nhiên cúi đầu, biểu tình khác thường bị Hạ Tư Mẫn cùng Hạ nãi nãi xem trong mắt. Hạ Tư Mẫn muốn hỏi tiếp nhưng bị Hạ nãi nãi cản lại, tỏ ý bảo Hạ Tư Mẫn ra ngoài trước, để mình nói chuyện với Hạ Tư Tuệ.
Hạ Tư Mẫn lo lắng nhìn Hạ nãi nãi lại nhìn Hạ Tư Tuệ, cuối cùng xoay người rời khỏi phòng bệnh.
Hạ nãi nãi ngồi xuống bên cạnh Hạ Tư Tuệ, hừ một tiếng, không nóng không lạnh nói: “Nói đi, lại làm sao? Vừa tới liền bày ra cái mặt như vậy, tôi đúng là nợ cô mà.”
Hạ nãi nãi bất mãn, Hạ Tư Tuệ vừa xuống máy bay chỉ chạy tới liếc mắt nhìn bà một cái liền vội vàng chạy tới Trì gia. Không biết ở Trì gia nghe thấy chuyện gì, trở lại liền xụ mặt. Bà sao lại dưỡng ra một đứa con gái hướng khuỷu tay ra ngoài như vậy, quả thực tức chết bà mà.
Hạ Tư Tuệ há miệng thở dốc, những lời chất vấn trào tới bên miệng nhưng dường như bị một bàn tay vô hình bóp nghẹn lại, bất cứ âm thanh nào cũng không thể phát ra.
“Sao không nói? Nhìn dáng vẻ của cô thì lại muốn thay Hạ Trạch đòi công đạo đi?” Hạ nãi nãi đâm một câu.
Ba chữ đòi công đạo giống như chiếc chìa khóa, cổ họng bị khóa chặt của Hạ Tư Tuệ bị mở ra. Cô thử a một tiếng, vấn đề quẩn quanh trong lòng rốt cuộc cũng nói ra.
“Cái chết của chị Trì rốt cuộc là sao?”
Âm thanh Hạ Tư Tuệ rất thấp, lại mang theo chút khàn khàn, Hạ nãi nãi lần đầu tiên không nghe thấy Hạ Tư Tuệ nói gì, nghi hoặc hỏi: “Cái gì?”
Đã có lần đầu tiên, lần thứ hai tựa hồ trôi chảy hơn rất nhiều. Hạ Tư Tuệ ngẩng đầu nhìn thẳng ánh mắt Hạ nãi nãi, đau thương nói: “Năm đó cái chết của chị Trì rốt cuộc là sao?”
Nghe Hạ Tư Tuệ hỏi vấn đề này thì hệt như sét đánh giữa trời quang, Hạ nãi nãi chấn động, ánh mắt mất tự nhiên giật giật. Bà tỏ ra bình thường liếc mắt nhìn Hạ Tư Tuệ, khiển trách: “Cô lại phát điên gì vậy. Năm đó Trì Hân Vân qua đời không phải cô cũng có ở đó sao? Cô ta ngã từ trên lầu xuống chứ còn gì nữa?”
Hạ Tư Tuệ bình tĩnh nhìn Hạ nãi nãi, nói: “Là chị Trì tự mình ngã? Hay anh tư đẩy ngã?”
“Hạ Tư Tuệ!” Sắc mặt Hạ nãi nãi đột biến, vung tay tát một cái: “Cô có biết mình đang nói gì không hả!” Đánh xong, Hạ nãi nãi cũng ngây ngẩn cả người, Hạ Tư Tuệ lớn như vậy, đây là lần đầu tiên bị đánh như vậy.
Hạ nãi nãi phản ứng quá khích làm trái tim Hạ Tư Tuệ thoáng chốc tuột xuống đáy cốc, nếu không phải trong lòng có quỷ, Hạ nãi nãi việc gì ngay cả nhắc tới cũng không muốn. Hạ Tư Tuệ ôm mặt không nói nên lời tư vị trong lòng. Cô nhớ tới phụ thân, những hành vi tự ngược của phụ thân trước khi qua đời hoàn toàn đối lập với mẫu thân, quả thực là châm chọc không nói nên lời.
“Mẫu thân quên phụ thân rồi sao? Người chưa từng nghĩ phụ thân vốn rất khỏe lại đột nhiên suy sụp sao? Vì cái gì trước lúc hấp hối cũng không chịu khám bác sĩ hay uống thuốc, mẫu thân chưa bao giờ nghĩ tới sao?”
Hạ Tư Tuệ nhắc tới cụ Hạ, vẻ mặt Hạ nãi nãi lập tức khó coi vô cùng. Cụ Hạ qua đời chính là cây gai trong lòng bà. Bà cùng ông đã cùng chung hoạn hạn mấy chục năm, sinh ba trai hai gái, tình cảm không thể nào tốt hơn, nhưng cuối cùng lại vì cái chết của Trì Hân Vân mà trở mặt thành thù. Thẳng đến khi chết, cụ Hạ vẫn không chịu tha thứ cho bà, cũng không tha thứ cho bản thân.
Hạ nãi nãi biết cụ Hạ một đời quang minh lỗi lạc, nhưng cái chết của Trì Hân Vân đã làm lương tâm ông bất an. Nhưng Hạ Chí Thành là đứa con bà mang thai mười tháng sinh ra, hơn nữa còn gian khổ nuôi lớn trong thời kì khốn khó, bà sao có thể để Hạ Chí Thành chôn vùi cuộc đời mình trong nhà tù, mất hết tiền đồ? Bà lấy cái chết đe dọa, Hạ Chí Thành quỳ gối đau khổ cầu xin, còn cả Hạ Nguyên mới đổi được sự thỏa hiệp của ông. Hạ nãi nãi cứ nghĩ chuyện này cứ vậy qua đi, chỉ cần sau này bọn họ đối xử với Hạ Trạch tốt một chút, cùng Trì gia thân cận một chút, dần dà sẽ không còn chuyện gì. Nhưng nào ngờ, sức khỏe cụ Hạ nhanh chóng xuống dốc. Đoạn thời gian đó, vô luận bà khuyên nhủ, cãi cọ, nháo loạn, Hạ Chí Thành quỳ gối mặc đánh mặc mắng thế nào, ông cũng không chịu uống thuốc hay khám bác sĩ, cuối cùng tự ngược chết chính mình.
Cụ Hạ chết đi, Hạ nãi nãi không thể trách chính mình, cũng không bỏ được Hạ Chí Thành, vì thế chỉ có thể dồn hết oán giận lên Trì Hân Vân, cuối cùng chuyển hết lên đầu Hạ Trạch. Mấy năm qua chỉ cần nhìn thấy Hạ Trạch liền nhớ tới bộ dáng chết không nhắm mắt của cụ Hạ, trong lòng quả thực hận khôn cùng.
Khi còn sống không phải cụ Hạ lo nhất là Hạ Trạch sao? Không phải đã ép bà cùng Hạ Chí Thành thề phải chiếu cố Hạ Trạch thật tốt sao? Bà chính là mặc kệ, để Chu Hàm Thanh dưỡng Hạ Trạch ngày càng xa lánh Trì gia, còn muốn chia hết những thứ ông lưu lại cho Hạ Trạch cho đám con cái, ông lo lắng thì thế nào chứ? Sẽ tới tìm bà à? Sẽ thay Hạ Trạch đòi công đạo à?
Hạ nãi nãi mấy năm nay không tỏ ra chút khác thường nào, cho dù ngay cả Hạ Chí Thành cũng không biết suy nghĩ này của bà. Cái chết của cụ Hạ chính là cấm kỵ, chưa từng có ai dám nhắc tới. Bà không ngờ có một ngày lại bị Hạ Tư Tuệ vạch trần vết sẹo này, đâm bà máu chảy đầm đìa.
“Cô câm miệng!” Hạ nãi nãi lạnh lùng nói: “Cô thì biết cái gì chứ!”
Hạ Tư Tuệ không nói gì, chỉ trầm mặc nhìn Hạ nãi nãi.
Ánh mắt của Hạ Tư Tuệ làm Hạ nãi nãi nhớ tới cụ Hạ, bà vặn vẹo gương mặt chỉ về phía cửa lớn tiếng quát: “Cô cút cho tôi!”
“Mẫu thân!” Hạ Tư Mẫn vẫn còn đứng bên ngoài, nghe thấy động tĩnh thì vội vàng đẩy cửa chạy vào. Bất mãn nhìn Hạ Tư Tuệ: “Cô út sao lại thế! Không biết mẫu thân không chịu nổi kích thích sao? Vừa tới đã gây chuyện, cô nhàn đến phát hoảng rồi à.”
Hạ Tư Mẫn xuất hiện làm Hạ Tư Tuệ đứng dậy, cô biết vô luận thế nào mẫu thân cũng không nói thật với mình. Nhưng giống như Hạ Trạch, mẫu thân cái gì cũng chưa nói nhưng dường như đã lộ ra tất cả.
Hạ Tư Tuệ đứng dậy đi tới cửa, lúc đặt tay lên cửa thì dừng lại, không quay đầu nói: “Đứa nhỏ kia là Hạ Nguyên đi? Dàn xếp mà năm đó mẫu thân nói tới chính là thay đổi thân phận để nó chính thức quay về Hạ gia, đúng không?”
“Hạ Nguyên? Hạ Nguyên làm sao?” Hạ Tư Mẫn khó hiểu.
Hạ Tư Tuệ giễu cợt mỉm cười: “Từ khi nào người trong nhà chúng ta lại giấu diếm nhau nhiều chuyện như vậy? Nhiều năm qua, mẫu thân cùng anh tư không thấy mệt mỏi sao?”
“Hạ Tư Tuệ!” Hạ nãi nãi xanh mặt phẫn nộ nói.
Hạ Tư Tuệ dừng một chút rồi mở cửa, bước ra ngoài.
Âm thanh trong ống nghe bắt đầu biến thành tạp âm, Hạ Trạch tháo tai nghe xuống. Cuộc nói chuyện của cô út cùng bà nội không dài, nhưng rốt cuộc bà vẫn không chịu thừa nhận. Hạ Trạch biết sự tình đến lúc này đã không cần tiếp tục tra nữa. Cảnh trong mơ của Hạ Nguyên đã công bố sự thực cái chết của mẫu thân năm đó. Có thể nói cậu cố chấp cũng được, cậu chính là muốn nghe bọn họ chính miệng thừa nhận.
Hạ Trạch cầm tư liệu điều tra của lão K đặt trên bàn, là bản ghi chép bệnh án khám tâm lý của Hạ Nguyên mấy năm nay. Cậu biết Trì Dĩ Hoành lo lắng, vì thế sau khi xem tư liệu vẫn cố tỏ ra không có việc gì. Hai ngày thi đại học, Hạ Trạch cố gắng không nghĩ tới chuyện mẫu thân qua đời, cũng không nghĩ tới cái tên Hạ Nguyên. Cậu từng phẫn nộ vì Hạ Nguyên dấu mình chuyện mẫu thân chết, vừa nãy cô út nhắc tới chuyện ông nội không chịu khám bác sĩ cùng uống thuốc trước khi qua đời, cậu lại đột nhiên nghĩ tới Hạ Nguyên.
Hạ Nguyên mấy năm nay rốt cuộc nghĩ thế nào? Ông nội nữa? Trước khi chết ông đã nghĩ gì?
Hành vi của bọn họ tựa hồ đều là chuộc tội, nhưng vì cái gì, phụ thân hẳn phải là người chịu trách nhiệm về cái chết của mẫu thân lại không có bất cứ chút áy náy nào, ngược lại giống như chưa hề phát sinh chuyện gì cả?
Hạ Trạch cụp mi mắt, siết chặt phần tư liệu đang cầm trong tay.
_________
Hoàn
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Trọng Sinh Chi Hạ Trạch
Chương 67: Giận chó đánh mèo
Chương 67: Giận chó đánh mèo