DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Trọng Sinh Chi Hạ Trạch
Chương 42: Nghi ngờ

Trọng Sinh Chi Hạ Trạch [42] Nghi Ngờ

*****

Nhiều giờ sau, Trì Dĩ Hoành theo hướng dẫn của Hạ Trạch lái xe tới vùng ngoại thành Bắc Phong Hải thành. Nơi này trước kia là khu công nghiệp cũ, nhà xưởng san sát. Sau đó ngành công nghiệp ở Hải thành thăng cấp, rất nhiều nhà xưởng ở Bắc Phong dời khỏi Hải thành, chuyển tới các thành thị nhỏ ở xung quanh, vì thế nơi này chỉ còn lại một loạt nhà xưởng bỏ hoang, bị tư nhân mua lại cải tạo thành phòng cấp thấp, cho nhóm người kiếm sống từ khắp nơi đổ về Hải thành thuê ở tạm.

Hạ Trạch trước kia từng theo Mã Thiên Lỗi tới nơi này một lần, kiến thức nơi này long xà lẫn lộn, trị an hỗn loạn. Đời trước sau khi bị đổ tội danh giết người, thầm nghĩ muốn tìm chỗ trốn chờ Trì Dĩ Hoành về nước, nơi này liền trở thành sự lựa chọn của cậu. Đáng tiếc cậu vừa tới đây nửa ngày đã bị Hạ Nguyên tìm tới, sau đó xung đột rồi chết trong đêm mưa kia.

Một lần nữa đặt chân tới đây, Hạ Trạch thực không nói rõ tư vị trong lòng. Cậu theo trí nhớ tìm được căn phòng ẩn núp trước kia, tường màu xám loang lổ rách nát, còn có đầy những kí tự cong cong vẹo vẹo mà đám con nít khắc bậy.

Hạ Trạch không tiến tới mà đứng nhìn từ xa xa. Trì Dĩ Hoành bồi bên cạnh, có chút đăm chiêu: “Nơi này là?”

Ánh mắt Hạ Trạch có chút phức tạp nhìn về phía trước: “Là nơi mà người bạn kia từng ở.”

Trì Dĩ Hoành một đường đều nghĩ xem người bạn mà Hạ Trạch nói là ai? Nghi hoặc trong lòng anh lúc tới khu dân nghèo này liền đạt tới đỉnh điểm. Anh không tin Hạ Trạch quen bạn bè ở nơi này, cứ nhìn Hạ Trạch mỗi ngày ở cùng một chỗ với Bạch Hiểu Tề cùng Mã Thiên Lỗi thì biết. Nhưng Trì Dĩ Hoành cũng không lắm miệng, anh học cách xem Hạ Trạch là người trưởng thành mà đối đãi, đầu tiên nhất là phải học cách tôn trọng Hạ Trạch, để cậu có không gian riêng tư của mình.

Hạ Trạch không ở đây lâu, sau khi ngây ngốc nhìn cửa phòng một lúc thì đột nhiên đề nghị: “Chúng ta đi xung quanh dạo một chút đi?”

Trì Dĩ Hoành nhìn hoàn cảnh hỗn loạn xung quanh, bất đắc dĩ dung túng nói: “Tốt!”

Hai người đi cả buổi tối, Trì Dĩ Hoành không biết Hạ Trạch muốn xem cái gì, tựa hồ không hề có mục đích, chỉ tùy tiện đi dạo vậy thôi. Sắc trời tối dần, Hạ Trạch rốt cuộc kéo Trì Dĩ Hoành dạo nguyên một vòng. Trì Dĩ Hoành nghĩ lúc này Hạ Trạch nên hài lòng trở về nhà, nào ngờ Hạ Trạch lại dẫn anh quay về căn phòng màu xám lúc bàn đầu, chọn lựa phương hướng nửa ngày rồi cư nhiên một đường đi ra bên ngoài.

Sắc trời càng lúc càng tối đen, có lẽ vì không bảo dưỡng tốt nên đèn đường hai bên sáng không nhiều, đi thật lâu mới thấy một bóng đèn tỏa sáng. Ánh đèn mờ nhạt chiếu sáng phạm vi mấy mét xung quanh, nhưng còn rất nhiều nơi chìm trong bóng tối.

Hạ Trạch từ khi đến nơi này không nói chuyện nhiều, cứ một đường trầm mặc bước tới. Trì Dĩ Hoành kiên nhẫn bồi bên cạnh. Hạ Trạch ngẫu nhiên quay đầu lại liếc mắt nhìn Trì Dĩ Hoành, mỗi lần chú ý tới tầm mắt cậu thì ánh mắt liền trở nên thực nhu hòa, hướng cậu khẽ cong khóe miệng.

Mỗi lần như vậy trái tim Hạ Trạch lại bình ổn, tiếp tục dâng trào dũng khí.

Nơi này Hạ Trạch nghĩ mình vĩnh viễn sẽ không quay lại, thậm chí ngay cả nói tới thôi cũng không nguyện ý nhắc tới nơi này. Đời trước nơi này từng là lằn ranh sống chết, là nơi làm cậu cùng Trì Dĩ Hoành mất đi đối phương. Cậu oán hận đồng thời lại sợ hãi, chỉ một lòng muốn rời xa nơi này. Hiện giờ, cậu rốt cuộc có thể đối mặt với nó. Sau khi sống lại hơn một tháng, Hạ Trạch thông qua phương thức này cáo biệt với chính mình trong quá khứ.

Ước chừng đi tới nơi đời trước mình gặp chuyện không may, Hạ Trạch dừng lại. Trì Dĩ Hoành ý thức được gì đó, Hạ Trạch nhìn quanh một chút, nhỏ giọng nói: “Đây chính là nơi cậu ấy gặp chuyện không may.”

Trì Dĩ Hoành không nói gì, chỉ im lặng vươn tới nắm chặt tay Hạ Trạch. Bàn tay anh ấp ám khô ráo, tràn đầy sức mạnh cùng kiên định. Trái tim Hạ Trạch run lên, dùng lực nắm lại, có cảm giác mình đang nắm cả thế giới.

Hai người lẳng lặng đứng ở ven đường, trong đầu Hạ Trạch hệt như có một màn hình đang chiếu lại khoảnh khắc mình gặp chuyện. Gió đêm thổi tới, cậu giật mình lấy lại tinh thần, cuối cùng thoải mái mỉm cười.

“Anh họ, chúng ta trở về thôi.”

“Ừ.”

Trì Dĩ Hoành cái gì cũng không hỏi, nhẹ nhàng đáp lời, nắm tay Hạ Trạch vòng qua hàng cây xanh đi ngược trở lại. Bao quanh vùng ngoại thành là một con đường nhỏ hư hỏng, hai bên trồng đầy cây liễu. Bởi vì đèn đường thưa thớt cùng nhành liễu rậm rạp nên con đường lại càng trông có vẻ u ám hơn. Người đi bên đường, người phía ngoài căn bản nhìn không thấy. Đây đúng là hiệu quả Trì Dĩ Hoành muốn. Anh cúi đầu nhìn bàn tay đang nắm chặt cùng một chỗ của mình cùng Hạ Trạch, chỉ hi vọng con đường này càng dài càng tốt.

Hai người đi không được vài bước thì có một chiếc xe gia dụng MPV màu đen lướt qua. Tốc độ xe rất chậm, Hạ Trạch tò mò nhìn qua, chỉ thấy cửa xe đột nhiên mở ra, một bóng người gầy yếu bị đẩy từ trên xe xuống.

Trì Dĩ Hoành nhăn mặt nhíu mày, lập tức kéo Hạ Trạch đứng lại.

Người nọ lăn vài vòng trên mặt đất, có chút gian nan đứng dậy. Hạ Trạch đang định hỏi Trì Dĩ Hoành có phải bọn họ gặp chuyện phiền toái hay không thì hai ánh đèn chói mắt chợt lóe, một chiếc xe tải lớn từ xa phóng tới. Phịch một tiếng, một bóng người bay lên không trung lướt đi mấy mét rồi nặng nề rớt xuống.

Khoảnh khắc bóng người vừa rớt xuống, đèn xe chớp lóe, Hạ Trạch thấy rõ gương mặt mang biểu tình khiếp sợ, là Thẩm Gia Thạch.

Chiếc xe đụng bay Thẩm Gia Thạch ngừng lại, chầm chầm chạy tới nghiền lên người Thẩm Gia Thạch một lần. Tiếp sau đó từ trên xe có một người đàn ông nhảy xuống, cúi người đưa tay tới bên mũi Thẩm Gia Thạch kiểm tra rồi hài lòng trở lại xe, còn hướng về phía chiếc xe gia dụng MPV ra dấu, sau đó hai chiếc xe trước sau lần lượt rời khỏi nơi này.

Hạ Trạch khống chế không được mà run rẩy!

Biến cố trước mắt có thể nói là quá đột ngột, Trì Dĩ Hoành làm thế nào cũng không ngờ lại đụng phải chuyện giết người diệt khẩu. Anh phản ứng cực nhanh kéo Hạ Trạch ôm vào lòng, không để cậu nhìn thấy thảm kịch ngoài đường cái.

Trì Dĩ Hoành rõ ràng cảm giác được Hạ Trạch run rẩy, đau lòng vỗ vỗ lưng cậu, nhỏ giọng dỗ dành: “Không có việc gì, không có việc gì, anh ở đây.”

Hạ Trạch nhắm mắt lại, trong đầu hiện lên không phải màn Thẩm Gia Thạch bị đụng bay khi nãy, mà là chính mình. Đồng dạng đoạn đường, đồng dạng bị xe tông bay, lúc còn một hơi thì lại bị xe quay lại nghiền qua.

Hạ Trạch chỉ cảm thấy trong lòng có một luồng khí lạnh lẽo dâng lên, nháy mắt lan khắp toàn thân. Cậu vẫn luôn nghĩ cái chết của mình chỉ là ngoài ý muốn, đối phương lần thứ hai quay lại cũng vì muốn tránh phiền toái nên bỏ chạy mà thôi, nhưng một màn vừa diễn ra trước mắt làm ý niệm trong đầu cậu dao động. Cái chết của cậu thật sự là ngoài ý muốn sao? Sau khi cậu chết có phải cũng có người kiểm tra hơi thở như vậy? Rồi cũng có người hài lòng lái xe rời đi?

Hạ Trạch phản ứng quá mãnh liệt, Trì Dĩ Hoành sợ Hạ Trạch lần đầu tiên nhìn thấy trường hợp này mà kích thích, vì thế bịt kín mắt muốn dẫn cậu rời khỏi nơi này.

Hạ Trạch lấy lại tinh thần: “Chúng ta có cần báo cảnh sát không?”

Trì Dĩ Hoành lo lắng nhìn Hạ Trạch, giải thích: “Phải báo, nhưng cần phải tìm buồng điện thoại công cộng.”

Hạ Trạch nghe lời gật gật đầu, chần chờ: “Anh họ, anh có thấy người kia không?”

Trì Dĩ Hoành ừ một tiếng, thấp giọng nói: “Là Thẩm Gia Thạch.”

Sự thực, khoảnh khắc nhìn thấy người bị đụng bay là Thẩm Gia Thạch, Trì Dĩ Hoành đã ẩn ẩn đoán được người ra tay là ai. Sự tình phát triển tựa hồ có chút thoát khỏi khống chế, Trì Dĩ Hoành vừa kinh sợ thủ đoạn ngoan độc của Trần Huy, đồng thời lại suy đoán ý đồ đối phương làm vậy.

Hai người dùng khoảng thời gian chỉ bằng phân nửa lúc đầu về tới chỗ đậu xe. Thẳng đến sau khi chui vào không gian hoàn toàn phong kín của thùng xe, Hạ Trạch mới hoàn toàn bình tĩnh lại. Trì Dĩ Hoành không chút chần chờ, trực tiếp lái xe trở về Hải thành. Nửa đường đi ngang qua một buồng điện thoại công cộng, Trì Dĩ Hoành bảo Hạ Trạch ở trên xe chờ, mình thì cố trầm giọng gọi 110 báo cảnh sát.

Sau đó là chuyện của cảnh sát! Trì Dĩ Hoành cúp máy, sắc mặt ngưng trọng. Anh không nghĩ cảnh sát có thể tra ra chân tướng, sau lưng Trần Huy là Tôn Đức Nguyên, người quản lý toàn bộ trị an của Hải thành. Nếu Trần Huy đã dám diệt khẩu thì khẳng định là ý Tôn Đức Nguyên. Bọn họ muốn mượn chuyện này để diệt Hạ gia hoàn toàn!

Lúc Trì Dĩ Hoành trở lại xe, Hạ Trạch cũng đang suy nghĩ việc này, là ai giết Thẩm Gia Thạch?

Dưới ánh đèn xe chiếu rọi, vẻ mặt Hạ Trạch có vẻ tái nhợt bất thường, Trì Dĩ Hoành đau lòng không thôi, trấn an vỗ vỗ cậu: “Không có việc gì, giao cho cảnh sát là tốt rồi.”

Hạ Trạch trầm mặc gật gật đầu.

Một đường chạy như bay, hai người rất nhanh rời khỏi Bắc Phong tiến vào nội thành Hải thành. Cùng thời gian, chiếc xe gia dụng MPV trước đó cũng từ một đường khác tiến vào nội thành Hải thành.

Ghế sau xe, Trần Huy vẻ mặt âm ngoan ngồi đó, không chút để ý nói: “Cậu nói có người gọi điện báo cảnh sát?”

“Đúng vậy.”Một người mặc vest đen ngồi ở ghế trước nhỏ giọng nói: “Mới nhận được tin, hơn mười phút trước có người báo nguy, nói đoạn đường ngoài ngoại thành thành phố xảy ra một vụ tông chết người bỏ trốn. Đối phương dùng buồng điện thoại công cộng ở gần Bắc Phong.”

Trần Huy thản nhiên nói: “Thế càng tốt, giúp chúng ta bớt việc.”

Trần Huy nói vậy, người mặt vest đen vừa lên tiếng lập tức phối hợp cười cười, trong lòng thở phào một hơi. Bọn họ vốn cũng định báo nguy, cảnh sát không ra mặt thì chuyện này sao nháo lớn được? Chính là theo Trần Huy nhiều năm, biết rõ Trần Huy có thói quen làm mọi việc đều phải nắm hết trong tay. Có người giành báo tin trước, nói dễ nghe là bớt việc, nói khó nghe chính là phá hỏng kế hoạch, bảo Trần Huy sao không tức giận. Nhất là nhớ tới trước đó Thẩm Gia Thạch còn không sợ chết muốn uy hiếp Trần Huy, phỏng chừng tâm tình Trần Huy lúc này rất tệ, ông cũng sợ mình bị xem là nơi trút giận.

Người nọ cười xong, thử hỏi một cậu: “Chuyện Thẩm Gia Thạch nói?”

Trần Huy lơ đểnh: “Chỉ là một đoạn phim mà thôi, muốn dựa vào mấy câu nói mà cắn ngược, Thẩm Gia Thạch vẫn còn quá non. Bất quá cũng khá thú vị, nó bảo nó gửi đoạn phim đó cho Hạ Trạch, con trai Hạ Chí Thành, cậu tin được không?”

Người nọ cẩn thận nói: “Tiểu Ngũ nói Thẩm Gia Thạch lén chút ta gửi đi một kiện đồ, cụ thể là gì vẫn chưa tra được.”

Trần Huy nghiền ngẫm mỉm cười: “Chuyện kia tám phần là thật. Thẩm Gia Thạch cũng đủ ngoan độc, đến lúc này còn không quên kéo theo đệm lưng. Nhưng đứa con trai của Hạ Chí Thành kia, nó từng đắc tội Thẩm Gia Thạch sao?”

Người nọ nào biết mớ chuyện bát quái của lũ nhà giàu, mờ mịt lắc đầu.

Trần Huy khép mắt không nói nữa, trong lòng cũng thầm nghĩ tìm thời gian gặp mặt đứa con này của Hạ Chí Thành.

Hạ Trạch không biết mình bị Trần Huy nhắm tới, lúc này cậu vừa mới theo Trì Dĩ Hoành trở về Trì gia.

Hoàn cảnh quen thuộc, uống một chén canh an thần làm Hạ Trạch sau những phút mạo hiểm hoàn toàn bình tĩnh. Trì Dĩ Hoành nhìn chằm chằm Hạ Trạch từng ngụm từng ngụm uống cạn chén canh phòng bếp vừa nấu, thấy sắc mặt tái nhột dần rút đi trở lại vẻ hồng nhuận như cũ, anh mới thầm thở phào một hơi.

“Tắm rửa rồi ngủ sớm một chút.” Trì Dĩ Hoành xoa đầu Hạ Trạch nói.

Hạ Trạch nghe lời gật gật đầu.

Trì Dĩ Hoành cười cười, trong lòng nghĩ nên ra ngoài nhưng làm thế nào cũng không nhấc chân được. Anh tùy ý nói: “Có sợ không, muốn anh ở lại với em không?”

Ánh mắt Hạ Trạch sáng lên: “Có thể chứ?”

Trì Dĩ Hoành nhìn ánh mắt chợt sáng ngời của Hạ Trạch, trái tim liền nảy dựng.

Hai người phân biệt tắm xong, Hạ Trạch cào cào mái ướt sũng leo lên giường. Hạ Trạch ngoan ngoãn ngồi trước mặt Trì Dĩ Hoành, ngửa đầu phối hợp với động tác của anh. Cảnh tượng trước mắt quá quen thuộc, giống như trở lại thời điểm cậu cùng Trì Dĩ Hoành ở tiểu khu Phượng Hoàng.

Hạ Trạch chăm chú nhìn Trì Dĩ Hoành, nhỏ giọng hỏi một vấn đề: “Anh họ, mấy hôm trước vì sao lại không để ý tới em?”

Tay Trì Dĩ Hoành run lên, không ngờ Hạ Trạch vẫn còn nhớ chuyện này. Anh đưa tay ôn nhu lùa tóc Hạ Trạch, thực mềm, ngẫu nhiên đâm vào lòng bàn tay có chút ngưa ngứa, trái tim anh tựa hồ cũng mềm nhũn ngứa ngáy theo.

Ánh mắt nhu hòa của Trì Dĩ Hoành đồng thời tương giao với Hạ Trạch, biểu tình nghiêm túc nói: “Là lỗi của anh họ, về sau sẽ không bao giờ như vậy nữa.”

Tuy dục vọng muốn thổ lộ với Hạ Trạch đang kêu gào trong lòng, nhưng cuối cùng anh vẫn nhớ chỉ vài ngày nữa Hạ Trạch sẽ thi đại học, cho dù thế nào thì cũng phải chờ thi xong rồi nói sau. Trì Dĩ Hoành thầm cười khổ, anh không thể không thừa nhận phương pháp của Hạ Nguyên không tồi. Ôn nhu săn sóc bồi bên cạnh Hạ Trạch, để cậu vô thức quen có mình bên cạnh, đúng là lựa chọn tốt nhất hiện giờ.

Hạ Trạch không vừa lòng với câu trả lời của Trì Dĩ Hoành, kiên trì nói: “Anh họ, anh còn chưa nói là vì cái gì a?”

Trì Dĩ Hoành đối mặt với ánh mắt kiên trì của Hạ Trạch, trốn tránh dời tầm mắt, anh không thể nói vì mình phát hiện mình thích Hạ Trạch, vì thế trốn tránh tự rối rắm. Tránh để Hạ Trạch tiếp tục truy hỏi, Trì Dĩ Hoành quyết đoán đổi chủ đề.

“Tiểu Trạch, em có biết Thẩm Gia Thạch đã đắc tội ai không?”

Ẩn ý trong những lời này của Trì Dĩ Hoành hiển nhiên là muốn hỏi xem rốt cuộc là ai có khả năng là hung thủ giết chết Thẩm Gia Thạch.

Hạ Trạch ngẫm nghĩ, đột nhiên trợn to mắt, nghi ngờ nhìn về phía Trì Dĩ Hoành.

__________

Hoàn

Đọc truyện chữ Full