DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Trọng Sinh Chi Hạ Trạch
Chương 36: Ám muội

trọng sinh chi hạ trạch [36] ám muội

*****

Lúc tan học Hạ Trạch nhận được điện thoại của quản lý tín thác, thông tri mới đó không lâu Trì Dĩ Hoành vừa gửi vào quỹ tín thác của cậu một ngàn vạn. (là quỹ mà mẹ HT đã lập lúc vừa sinh ra cậu)

Hạ Trạch: “…”

Quản lý cũng không rõ tình huống cụ thể, chỉ dựa theo quy định thông báo cho Hạ Trạch một tiếng.

Cúp máy, Hạ Trạch liền gọi tới số Trì Dĩ Hoành, muốn hỏi xem số tiền đó là sao. Điện thoại không ai nghe, bên kia đầu dây chỉ truyền tới âm thanh đô… đô… đô… Hạ Trạch không từ bỏ lại gọi thêm một lần, nhưng vẫn không ai nghe máy. Cậu nhìn thời gian, giờ chưa tới giờ tan tầm, chẳng lẽ anh đang họp? Nghĩ vậy cậu liền gửi qua một tin nhắn, ý bảo Trì Dĩ Hoành lúc có thời gian thì gọi điện cho mình.

Gửi xong, Hạ Trạch ôm hi vọng chờ đợi vài phút nhưng cuối cùng chỉ đành thất vọng cất điện thoại vào túi. Mã Thiên lỗi từ phía sau chạy tới, gào to một tiếng ‘Hạ Trạch’. Đi cùng còn cả Bạch Hiểu Tề.

Tuy đã qua thêm một ngày nhưng gương mặt Bạch Hiểu Tề vẫn xanh xanh tím tím, thoạt nhìn thực buồn cười. Hạ Trạch nhìn gương mặt nhăn nhó của đối phương thì vui sướng khi người gặp họa, muốn phì cười. May mắn còn nhớ rõ sáng nay mình cùng Bạch Hiểu Tề mới diễn vở ‘cãi nhau’, hiện giờ phải chiến tranh lạnh mới đúng, nếu diễn thì phải diễn trọn bộ, Hạ Trạch liền làm mặt lạnh.

Hai người tầm mắt tương giao, biểu tình người này càng lạnh hơn người kia. Mã Thiên Lỗi nhìn mà buồn cười, một tay kéo một người, cả ba sáp lại một chỗ.

“Giả bộ, cố mà giả bộ cho tôi!”

Hạ Trạch cười mỉm, thừa dịp Bạch Hiểu Tề không chú ý nhanh tay lẹ mắt lướt qua Mã Thiên Lỗi nhéo mặt Bạch Hiểu Tề một cái, Bạch Hiểu Tề ngao một tiếng nhất thời hấp dẫn sự chú ý của mọi người xung quanh.

“Hạ Trạch, cậu là cái tên khốn khiếp!” Bạch Hiểu Tề xoa xoa cái mặt sưng phù của mình quát.

Hạ Trạch cười ha hả. Nói tới cũng kỳ quái, Hạ Trạch đời trước quan hệ với Bạch Hiểu Tề cũng thực bình thường, hai người vẫn duy trì quan hệ hồ bằng cẩu hữu, thường xuyên tụ tập lại ăn chơi, nhưng không thân tới mức thổ lộ tâm tình. Nhưng đời này không biết bắt đầu từ khi nào, quan hệ giữa hai đứa đã bắt đầu biến hóa. Không còn là cái loại quen biết có lệ mà giống như với Mã Thiên Lỗi, có cảm giác bằng hữu thật sự.

Ba người trêu chọc lẫn nhau, dừng trong mắt Chu Tử Xương là Hạ Trạch cùng Bạch Hiểu Tề chiến tranh lạnh, Mã Thiên Lỗi đứng giữa hòa giải, Hạ Trạch cùng Bạch Hiểu Tề lại tiếp tục vui đùa như xưa. Chu Tử Xương đối với việc này không có gì nghi ngờ, tính tình Hạ Trạch chính là vậy, vô tâm vô phế không thù dai, chính là trừ bỏ đối với mình. Đã hơn một tháng rồi nhưng Hạ Trạch vẫn tỏ ra lạnh lùng, Chu Tử Xương nghĩ mãi vẫn không hiểu mình rốt cuộc đã làm gì đắc tội đối phương? Chu Tử Xương không khỏi cảm thấy may mắn, gần nhất phụ thân cùng cô cô không đặt sự chú ý lên người mình, không không đã sớm nhận ra mình cùng Hạ Trạch bất hòa, lại tiến hành dạy dỗ một phen.

Buổi tối về nhà, Chu Tử Xương không chút giấu diếm nói chuyện Bạch Hiểu Tề đánh nhau với Hạ Trạch cho phụ thân, trọng điểm chính là câu nói kia của Bạch Hiểu Tề.

Chu Chấn không tin nhìn Chu Tử Xương: “Con riêng, con khẳng định?”

Chu Tử Xương không biết cũng không khẳng định, nhưng cậu cảm thấy Bạch Hiểu Tề dám nói vậy thì khẳng định đã nghe thấy tin đồn gì đó, không giống bộ dáng nói năng bừa bãi.

Chu Chấn cau mày nghĩ nghĩ, bảo Chu Tử Xương ra ngoài, tiếp đó liền gọi điện cho Chu Hàm Thanh.

“Anh cả?” Chu Hàm Thanh có chút ngoài ý muốn: “Trong nhà xảy ra chuyện gì sao?”

“Trong nhà không có việc gì.” Chu Chấn rõ ràng nói: “Em gái, hiện giờ nói chuyện tiện không?”

Chu Chấn vừa nói vậy, Chu Hàm Thanh liền hiểu có chút chuyện không tiện có người ở xung quanh nghe thấy, liền im lặng bước vài bước, xác định xung quanh không có ai mới thấp giọng nói: “Hiện tại tốt lắm.”

Chu Chấn không lảm nhảm, trực tiếp kể lại chuyện Chu Tử Xương đã nói một lần, cuối cùng còn hỏi một câu: “Em có nghe qua tin nào giống vậy không?”

Chu Hàm Thanh nhất thời không nói gì, phụ nữ trước giờ đối với việc này rất mẫn cảm, mấy năm nay cùng Hạ Chí Thành ở cùng một chỗ cũng không phải chưa từng nghi ngờ Hạ Chí Thành có người bên ngoài. Chính là Hạ Chí Thành ngày thường thực sự bề bộn công việc, lại rất hiếm khi ngủ bên ngoài, bà không tìm ra chỗ nào khả nghi, vì thế liền tự an ủi mình chỉ nghi thần nghi quỷ mà thôi. Nhưng lời Chu Chấn làm bà một lần nữa hoài nghi.

Chu Hàm Thanh trầm mặc làm Chu Chấn hiểu ra gì đó, nghĩ nghĩ nói: “Chuyện này em đừng quản, cứ giao cho anh xử lý.”

“Tốt, làm phiền anh cả.”

Chu Hàm Thanh cúp điện thoại, bình ổn tâm tình, lại trở thành bộ dáng dịu dàng phóng khoáng của phu nhân phó thị trưởng. Hiện giờ bà không ở nhà mà cùng Hạ Chí Thành trở về nhà tổ. Hạ nãi nãi sinh bệnh, mọi người đều phải quay về hiếu thuận. Bà cảm giác được nhà tổ tựa hồ có chuyện, nhưng không ai nói gì, bà cũng chỉ có thể giả vờ cái gì cũng không biết.

Mấy anh em Hạ gia cùng trở về vẫn luôn canh giữ bên người Hạ nãi nãi, bà cùng hai chị dâu không hợp, chỉ có thể giả vờ lo lắng canh giữ ngoài phòng. Chu Hàm Thanh nghe điện thoại xong quay lại liền thấy hai chị dâu đang ngồi nói gì đó. Bà vừa xuất hiện thì hai người lập tức ngừng lại, trong phòng trở nên im lặng.

Chu Hàm Thanh dường như không có việc gì mỉm cười, trong lòng lại vô cùng phẫn nộ, bà gả cho Hạ Chí Thành cũng đã mười sáu năm nhưng không có cách nào dung nhập Hạ gia. Không chỉ mình Hạ Chí Thành có việc gạt bà, dường như tất cả mọi người trong Hạ gia đều vậy.

Ý niệm hiện lên trong đầu, Chu Hàm Thanh nhịn không được hỏi một vấn đề nên biết nhưng chưa từng có ai nói với mình: “Chị cả*, mẫu thân rốt cuộc sao lại sinh bệnh vậy?” (chị dâu cả)

Người được Chu Hàm Thanh gọi là chị cả chính là vợ của Hạ Chí Phi, Liễu Giai. Liễu Giai là một phụ nữ trung niên cao, hơi mập, cùng tuổi với Hạ Chí Phi. Năm đó hai người là bạn học cùng lớp, sau đó cùng tham gia hỗ trợ xây dựng, dần dần liền ở cùng nhau. Bất đồng với tính tình thành thật hơi thiên về yếu đuối của Hạ Chí Phi, Liễu Giai tính cách nóng nảy, thái độ khắt khe, cũng không được Hạ nãi nãi thích.

Nghe thấy Chu Hàm Thanh hỏi, Liễu Giai cười có lệ: “Mẫu thân dù sao cũng lớn tuổi rồi, khó tránh có lúc đau nhức.”

Chu Hàm Thanh đương nhiên không hài lòng với đáp án này, tầm mắt chuyển về phía người phụ nữ trung niên bên cạnh: “Chị hai biết không?”

Mợ hai Hạ gia phỏng chừng là người Hạ nãi nãi thích nhất trong số đám con dâu, bất đồng với Liễu Giai cùng Chu Hàm Thanh sinh ra trong gia đình nghèo khó, mợ hai Khang Uyển Nguyệt này sinh ra trong Khang gia hải thành, là tiểu thư khuê các điển hình, nói chuyện luôn nhỏ nhẹ, tính tình cũng thực ôn nhu văn tĩnh.

Khang Uyển Nguyệt tựa hồ biết chút gì, Chu Hàm Thanh cường thế như vậy làm bà có chút khó xử liếc nhìn qua Liễu Giai, hàm hồ nói: “Đại khái có quan hệ tới số tranh chữ của Tiểu Trạch đi.”

Sắc mặt Chu Hàm Thanh khẽ biến, nháy mắt tâm tư hỗn loạn, tranh chữ của Hạ Trạch? Tranh gì? Sao bà không biết? Hạ Chí Thành cũng chưa từng đề cập tới chuyện này, vì đề phòng bà sao?

Phản ứng của Chu Hàm Thanh làm Liễu Giai nhìn ra gì đó, khóe miệng khẽ nhếch lên ý cười trào phúng.

Tối hôm nay, lúc Hạ Trạch về tới thì trong nhà chỉ có mình Hạ Khải, phụ thân cùng Chu Hàm Thanh đều không ở.

Hạ Khải nghe thấy động tĩnh có người trở về liền kích động chạy ra, kết quả nhìn thấy là Hạ Trạch thì xụ mặt quay về phòng. Hạ Trạch chẳng thèm để tâm tới phản ứng của Hạ Khải, hiện giờ tâm tư đều bị tin tức Hạ Chí Thành cư nhiên không ở nhà chiếm cứ. Từ hôm qua ở chỗ lão K có được thiết bị nghe lén nghe nói là tối tân nhất hiện giờ, cậu cứ tâm tâm niệm niệm nghĩ xem làm thế nào dấu nó vào phòng sách của phụ thân. Còn tưởng phải chờ thực lâu mới có cơ hội, không ngờ mới qua một ngày phụ thân đã không ở nhà.

Hạ Trạch nhanh chóng lục túi tìm thứ lão K cho, ở trong đầu thầm nhớ tới những điều quan trọng khi sử dụng, xác định đã nhớ thật kỹ mới cẩn thận đẩy cửa phòng sách.

Lúc Hạ Chí Thành ở nhà rất ghét có người tiến vào phòng sách của mình, vì thế người Hạ gia đều thực tự giác né xa nơi này, cũng chỉ có Chu Hàm Thanh thỉnh thoảng đưa thức ăn khuya mà thôi, số lần Hạ Trạch vào nơi này có thể đếm trên đầu ngón tay, ít đến đáng thương. Trước đó cậu đã nghĩ sẵn nên dấu ở đâu, sau khi tiến vào thì lập tức đi tới mục tiêu – bàn làm việc của Hạ Chí Thành. Hạ Trạch cẩn thận quỳ rạp xuống đất dán thiết bị vào dưới bàn, thử nghiệm một chút đảm bảo nó đã mở, tai nghe cũng không có vấn đề. Chờ cậu đứng dậy chuẩn bị rời đi thì đột nhiên nhìn thấy một phần văn kiện mở rộng trên bàn.

‘Kết Quả Sơ Thảo Cuộc Đấu Thầu Của Các Công Ty Liên Kết Khai Phá Mảnh Đất B3 Ở Thành Tây’

Hạ Trạch nhớ rõ lần trước Trì Dĩ Hoành từng nhắc tới chuyện anh gần nhất bận rộn vì một mảnh đất ở thành tây. Đời trước Hạ Trạch cố ý tránh né Trì gia vì thế không hề chú ý tới tin tức Trì gia, nhưng hình như cậu nhớ Trì gia có đấu thầu thua thua một lần, chính là lần này sao?

Hạ Trạch khẩn trương nhìn về phía cửa, hít sâu một hơi rồi cẩn thận lật văn kiện trên bàn, nhanh chóng đọc qua một lượt. Trên đó có rất nhiều điểm cậu xem không hiểu, nhưng tên công ty Trì gia cùng Chu gia liếc mắt nhìn thấy. Hạ Trạch nhanh chóng lật tới tờ cuối cùng, phần cho điểm đánh giá tư chất thì ngoài ý muốn phát hiện Trì gia thua Chu gia.

Này không có khả năng!

Cho dù Hạ Trạch cái gì cũng không hiểu nhưng cậu biết kết quả này không thích hợp. Công ty Trì gia vô luận là quy mô hay thực lực đều mạnh hơn Chu gia rất nhiều, sao có thể lại thua Chu gia? Hạ Trạch theo bản năng muốn thông tri tin này cho Trì Dĩ Hoành, lúc lấy điện thoại ra thì ánh mắt liền lóe sáng. Cậu đọc không hiểu nhưng anh họ xem hiểu là được. Ý niệm trong đầu vừa hiện, Hạ Trạch nhanh chóng chụp lại từng trang văn kiện.

Dưới sân có tiếng ô tô, Hạ Chí Thành cùng Chu Hàm Thanh đã trở lại.

Hạ Trạch vội chụp xong trang cuối cùng rồi cẩn thận khép văn kiện lại, xác định vị trí hệt như lúc đầu mới nhanh chóng rời khỏi phòng sách, bước vài bước chạy về phòng mình. Nháy mắt cửa khép lại, ngoài hành lang vang lên tiếng Hạ Chí Thành cùng Chu Hàm Thanh trò chuyện. Hạ Trạch tựa lưng vào cửa, ôm chặt ngực, chỉ cảm thấy trái tim mình đang nảy lên điên cuồng. Cậu chưa bao giờ khẩn trương đến vậy, quả thực so với lần đầu tiên ở cùng một chỗ với anh họ ở đời trước còn khẩn trương hơn.

Một phút sau, hành lang lại im lặng. Hạ Trạch thở phào một hơi, khóa kỹ cửa, mở máy tính, nghiêm túc chuyển những bức hình vừa chụp vào máy, chỉnh sửa lại theo thứ tự. Chờ cậu làm xong đã là nửa giờ sau. Hạ Trạch đang định gọi cho Trì Dĩ Hoành thì tai nghe truyền ra âm thanh. Tựa hồ cửa phòng sách bị đẩy ra, có người tiến vào trong. Chỉ chốc lát, âm thanh Chu Hàm Thanh vang lên: “Chí Thành, ngày mai còn phải về nhà tổ, anh nghỉ sớm chút đi.”

Trong phòng sách, Chu Hàm Thanh vẻ mặt thân thiết nhìn Hạ Chí Thành. Hạ Chí Thành trong lòng có tâm sự, không yên lòng trả lời có lệ.

Chu Hàm Thanh thấy vẻ mặt ông mệt mỏi, liền chầm chậm bước tới sau lưng Hạ chí Thành, nhẹ nhàng giúp ông mát xa đầu. Hạ Chí Thành vỗ vỗ tay Chu Hàm Thanh, thuận miệng nói một câu: “Về nói với anh cả, miếng đất bên thành tây kia đã định rồi, bảo anh cả để tâm một chút, đừng để tôi thất vọng.”

Trong mắt Chu Hàm Thanh lộ ra một mạt vui sướng, chính là động tác trong tay lại càng tỉ mỉ hơn. Mắt thấy Hạ Chí Thành thoải mái nhắm mắt lại, Chu Hàm Thanh vờ như không có việc gì nói: “Hôm nay Tề gia phái người tới, nói Tiểu Trạch bị đứa nhỏ nhà bên đó liên lụy nên mang chút quà qua. Em thấy đều là mấy món con trai thích, cũng không phải quá mức quý giá nên nhận lấy, chờ Tiểu Trạch về sẽ đưa cho nó.”

“Tề gia? Xảy ra chuyện gì?” Hạ Chí Thành xốc lại tinh thần.

Chu Hàm Thanh uyển chuyển kể chuyện nhà Bạch Hiểu Tề một lần, thở dài nói: “Nói ra thì Bạch Hoa cũng hơi quá đáng. Con riêng ở ngoài cho dù tốt thế nào cũng sao bằng con mình nhìn thấy từ nhỏ đến lớn? Đứa nhỏ Hiểu Tề kia anh cũng từng gặp rồi, thực ngoan ngoãn hiểu chuyện, nghe nói lần này đánh tới bầm cả mặt. Giờ còn chưa nhận vào nhà đã dám hành hung như vậy, nếu nhận về Bạch gia thì Hiểu Tề còn đường sống sao?”

Chu Hàm Thanh vừa nói vừa chú ý sắc mặt biến hóa của Hạ Chí Thành. Bà thấy rõ, lúc nghe thấy con riêng thì mí mắt Hạ Chí Thành giật giật, trái tim Chu Hàm Thanh lập tức trầm xuống. Miễn cưỡng cười cười, ôn nhu nói: “Chuyện này kỳ thực cũng không liên quan tới chúng ta, chỉ là Tiểu Trạch bị vạ lây đánh trúng một đấm. Cứ để em đi xem Tiểu Trạch thế nào, Chí Thành đừng quá lo.”

Hạ Chí Thành nghe thấy Hạ Trạch bị thương thì nhíu mày, phân phó Chu Hàm Thanh đi xem thế nào, mấy thứ Tề gia đưa tới nếu không có gì thì đưa qua cho Hạ Trạch luôn.

Tai nghe phát ra tiếng Chu Hàm Thanh rời khỏi phòng. Hạ Trạch vội vàng cất tai nghe, mở máy tính giả vờ đang chơi game.

Chỉ chốc lát sau, tiếng gõ cửa vang lên. Hạ Trạch giả vờ bực bội mở cửa.

Chu Hàm Thanh tựa hồ không nhìn thấy biểu tình Hạ Trạch mang hết mấy món Tề gia tặng vào phòng, vừa nói đại khái chuyện Tề gia tới vừa thân thiết hỏi: “Tiểu Trạch, mặt còn đau không?”

Hạ Trạch tùy ý ừ một tiếng, không ngừng nhìn về phía máy tính.

Chu Hàm Thanh chú ý tới động tác của Hạ Trạch, dung túng mỉm cười: “Tiểu Trạch chơi tiếp đi, mẫu thân không quấy rầy con. Đúng rồi…” Trước lúc ra ngoài, Chu Hàm Thanh làm như lơ đãng nói: “Tiểu Trạch, con chơi thân với Bạch Hiểu Tề lắm hả?”

Hạ Trạch còn đang nghĩ Chu Hàm Thanh hỏi chuyện này để làm gì thì đã nghe bà cảm thán: “Đứa nhỏ kia thực đáng thương, bị người anh không biết từ đâu nhảy ra leo lên đầu khi dễ.”

Hạ Trạch nhăn mặt nhíu mày, Chu Hàm Thanh thấy biểu tình Hạ Trạch thì thực vừa lòng, nói thêm vài câu rồi làm ra vẻ thân thiết rời đi. Cuối cùng Hạ Trạch cũng hiểu rõ ý tứ Chu Hàm Thanh. Xem ra Chu Tử Xương đã mách lại lời Bạch Hiểu Tề, mà Chu Hàm Thanh hiển nhiên tin tưởng, cố ý làm mình chán ghét đứa con riêng bên ngoài kia.

Hạ Trạch không thể không thừa nhận Chu Hàm Thanh rất lợi hại, đồng thời cũng thực tò mò, lúc biết tới sự tồn tại của Hàn Linh bà ta sẽ làm thế nào. Nói tiếp, trừ bỏ cậu thì người có động cơ giết Hàn Linh nhất chính là Chu Hàm Thanh, nhưng Hạ Trạch cảm thấy đối với Chu Hàm Thanh mà nói, giết người là hành vi ngu xuẩn nhất, trừ phi Hàn Linh đã làm điều gì đó uy hiếp tới địa vị Chu Hàm Thanh? Chính là cái gì chứ?

Hạ Trạch suy nghĩ lung tung nửa ngày, lúc lấy lại tinh thần mới chú ý đã là mười một giờ tối. Cậu đột nhiên ý thức được anh họ không hề gọi lại cho mình, thậm chí ngay cả thói quen kiểm tra bài tập mỗi đêm cũng không có.

Có chuyện gì sao?

Hạ Trạch nhíu mày, lại gọi điện qua cho Trì Dĩ Hoành nhưng vẫn không có ai nghe máy. Cậu do dự định gọi vào số Trì gia, bất giá nhìn thời gian thì chỉ đành từ bỏ. Quá muộn rồi, cữu cữu hẳn đã ngủ, nếu đánh thức cữu cữu thì không tốt lắm. Anh họ phỏng chừng quá bận rộn đi? Hạ Trạch tuy nghĩ vậy nhưng trong lòng vẫn không khỏi thất vọng. Cậu gửi những bức hình mình chỉnh sửa trước đó gửi vào mail Trì Dĩ Hoành. Sau khi xác định mail cũng không có tin đáp lại, Hạ Trạch mất mác tắt máy, chuẩn bị tắm rửa đi ngủ.

Thẳng đến khi nằm lên giường, Hạ Trạch vẫn không nhận được điện thoại của Trì Dĩ Hoành. Cậu buồn bực trở mình, vùi đầu vào chăn, trong lòng không ngừng nghĩ xem anh họ có chuyện gì? Ngay lúc cậu thất vọng nhất, tiếng di động đột nhiên reo vang. Hạ Trạch hưng phấn bật dậy cầm lấy điện thoại, cái tên hiện trên màn hình là Mã Thiên Lỗi chứ không phải Trì Dĩ Hoành.

“Alo?” Hạ Trạch ỉu xìu nói.

“Hạ Trạch, ol Q đi, tôi gửi Link qua cho cậu.” Mã Thiên Lỗi vội vàng nói.

“Cái gì?”

“Cậu xem thì biết.”

Hạ Trạch tò mò cầm điện thoại đăng nhập vào Q, Mã Thiên Lỗi rất nhanh liền gửi một đường Link qua. Cậu vừa lick vào vừa bưng ly nước đặt trên tủ đầu giường uống một ngụm.

“Phốc!”

Ngay sau đó, Hạ Trạch phun luôn ngụm nước trong miệng lên điện thoại.

Link Mã Thiên Lỗi gửi qua dẫn tới một đoạn clip, trên hành lang nào đó, Thẩm Gia Thạch đang cùng Hạ Chí Kiệt ôm hôn nồng nhiệt. Bên dưới đoạn phim là dòng tiêu đề vô cùng bắt mắt: bí mật dơ bẩn của thế gia vọng tộc, mối tình cấm kỵ của họa sĩ thiên tài!

Trong lòng Hạ Trạch chỉ có một ý niệm, đây là thật sao?

_________

Hoàn

Đọc truyện chữ Full