DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Chiến Thần
Chương 118: Đường Vũ ra mặt

Cho dù âm thanh không thể truyền ra, nhưng Đường Vũ biết, đối phương có thể “nghe”.

tn2922ev51gn68*//&76:.ymad7355@ Huyết – Phong @%=(/7978{+[.!$}%?`!.17?$ateu68

Quả nhiên, con kiến đực nghe được có người gọi chuẩn xác tên của mình, nên lại giảm tốc độ, đôi mắt kép đen bóng ghê người tựa hồ có thể truyền đạt được ánh mắt thực chất, nhìn chằm chằm lên cơ giáp mà Đường Vũ điều khiển.



Sau khi đôi mắt đặc biệt to khác thường dạo quanh cơ giáp một vòng, trong mắt lóe tia sáng phản xạ, tiếp theo, kiến đực vung cọng râu cực dài chạm lên người chiến thần.

Động tác này có tính công kích nhất định, nhưng vì biểu đạt thành ý, Đường Vũ đành phải tiếp nhận, may mà lực phòng ngự của chiến thần cực mạnh, cho dù không mở màn bảo vệ, Đường Vũ cũng không cảm nhận được bao nhiêu đau đớn.

“Đường… Vũ…”

Không ngờ nó còn nhớ tên mình, Đường Vũ không biết có nên lo lắng hay không, nhất định đối phương vẫn còn ghi hận cậu cướp đi kiến chúa của nó.

“Thiền.” Đường Vũ biết, năng lực của tộc kiến vượt hẳn bình thường, chỉ cần tiếp xúc, thì có thể biết tất cả những gì diễn ra trên thân người đó, cho nên lúc này, chắc Thiền đã biết suy nghĩ của cậu.

Kiến đực không nói chuyện, chỉ dùng cái vòi đó quất lên người Đường Vũ như tìm tòi.

Đường Vũ có thể cảm giác được, cú quất đó không nặng như lần đầu tiên, chắc chỉ đơn thuần là đang “tìm hiểu” cậu.

Chẳng qua vẫn khiến cậu cảm thấy toàn thân không thoải mái.

“Ngươi trộm đi kiến cái của tộc ta.”

Khi Đường Vũ đang khổ sở nhẫn nhịn, cuối cùng đối phương cũng truyền đạt qua cọng râu.

“Xin lỗi, nếu tao biết có lẽ có cơ hội hợp tác với mày, tao tuyệt đối không nảy ý định đó. Đường Vũ thành khẩn nói.

“Ta phải giết chết ngươi.”

“Mày không thể giết chết tao trong không gian này. Chuyện đã xảy ra, giết tao thì không có ý nghĩa gì cả, không bằng chúng ta hãy giao dịch, tao sẽ bù đắp cho tộc mày.”

Kiến đực lộ vẻ khinh thường, hừ một tiếng, “Nhân loại ngu xuẩn, trú ngụ trên thân người Hyde, khiến ngươi mất đi tất cả linh khí.”

Đường Vũ không biết từ lúc nào cậu đã có cái thứ gọi là “linh khí”, nhưng vẫn cảm thấy vừa mừng vừa sợ, hiện tại xem ra, đánh giá Thiền dành cho cậu từng có một dạo rất cao.

“Mày còn chưa nghe lời tao muốn nói.”

“Muốn tộc ta giúp các ngươi đối phó người Hyde.”

“Đúng.” Đường Vũ nói.

Thiền dùng cái đầu nhỏ không cân xứng cùng con mắt kép nghiêng đi một độ cong quái dị, Đường Vũ xem như đó là đối phương đang nhìn cậu.

“Ngươi nên biết, ta càng hy vọng hai bên các ngươi đều chết sạch, trở thành chất dinh dưỡng cho tộc ta.”

“Chỉ sợ người chết không cách nào trở thành chất dinh dưỡng thôi.” Đường Vũ nói.

Nếu người chết cũng có ý nghĩa với tộc kiến, lúc trước khi họ rơi vào không gian con, tộc kiến sẽ không lưu tình để yên cho họ, sau khi tiến vào không gian tộc kiến, cũng sẽ không lợi dụng cách hoàn nguyên thời không để làm tê liệt những người ở đó, trực tiếp giết chết không phải càng đỡ việc sao?

Đầu Thiền lại nghiêng đi, chi trước mạnh mẽ bất ngờ gác lên người Đường Vũ.

Đường Vũ khắc chế ham muốn lui về sau, tiếp tục đối kháng cùng Thiền.

Rất lâu, có lẽ chỉ sau một thời gian rất ngắn, Thiền tỏ vẻ: “Cho dù người ở đây đều chết sạch, chúng ta có thể đi đến tinh hệ khác.” Chúng có năng lực xuyên việt không gian cực mạnh.

ll.[&~ta?!5fy77,*hb860@ Huyết Phong @5958:!iled?bm*)of:mu}[1+~(%

“Nếu đã thế.” Đường Vũ nói, “Tại sao tộc mày không rời khỏi đây? Biết rõ người Hyde sau khi bị hoàn nguyên còn cần mấy chục năm mới ý thức được bị tộc mày khống chế, tại sao còn ở lại đây? Đơn thuần là để hoàn nguyên họ lần nữa sao? Tao nghĩ tộc mày đã không còn thực lực mạnh như thế nữa rồi.”



Đường Vũ nhìn cọng râu đối phương múa may, không hiểu sao cậu lại cảm thấy nó đại biểu cho buồn bực, thế là cậu nói hết suy đoán của mình ra, “Vì vây khốn những người Hyde này, tộc mày phải hoàn nguyên cả tinh hệ, lúc đó sợ là ôm suy nghĩ cùng chết đúng không, cho nên tộc mày căn bản không còn thực lực sót lại nữa… thậm chí tộc mày đã không thể rời khỏi tinh hệ, cho nên mới liên tục giảm yêu cầu sinh sôi hậu đại, từ tuyển chọn dũng sĩ người Hyde lúc trước, đến bây giờ tùy tiện nhân loại gì cũng có thể làm kiến cái của tộc mày, vì muốn nhanh chóng sinh sôi, nhưng hậu quả làm thế, chính là lại tăng cao tỉ lệ tử vong của kiến đực lúc cùng kiến cái sinh sản đời sau.”

“Ngươi rất giỏi quan sát.” Thiền nói.

“Thêm vào một vài suy đoán hợp lý dựng trên kết quả quan sát.” Đường Vũ không khiêm tốn nói.

Tuy ghi chép về tộc kiến không có nhiều, nhưng ấn tượng tộc kiến tạo ra cho người khác, tuyệt đối là một chủng tộc cực kỳ lớn mạnh có số lượng khổng lồ, nhưng tộc kiến mà bọn họ gặp phải, tuy kiến binh rất nhiều, nhưng lại chỉ có một con kiến đực, hoàn toàn không phải là một quần thể lớn, hơn nữa con kiến đực này còn mang theo kiến cái của kiến đực khác.

Cậu không tin con kiến đực nào khi còn sống lại giao kiến cái của mình cho con kiến khác chăm sóc.

Cho nên cậu suy đoán tộc kiến đang suy vong, nguyên nhân rất có thể là do tỷ lệ tử vong quá cao của kiến đực sau khi ***.

“Nhân loại của tinh hệ sẽ gia tăng mạnh tỷ lệ tử vong khi ***, mà người Hyde chỉ có tuổi thọ mấy chục năm hiển nhiên cũng đã không còn thích hợp cho tộc mày, cho nên, chỉ vì muốn vây những người Hyde này, mà mày để cho quần thể mình suy vong thậm chí tuyệt tích sao? Về mặt ý nghĩa chính là đồng quy vu tận.” Đường Vũ nói.

Thiền không nói gì, chỉ hung tợn nhìn cậu.

Trên người chiến thần truyền đến âm thanh kim loại bị lưỡi gai cọ qua “sàn sạt”, âm thanh không khó nghe, nhưng lại khiến người ta rất khó chịu, đó là do chi trước của Thiền đang cọ lên vỏ ngoài của chiến thần.

“Ngươi không thể đả động ta.” Hồi lâu sau, Thiền nói.

“Nếu tao có cách đưa tộc của mày ra khỏi tinh hệ này thì sao?’

“Ngươi không có cách, ngươi không có đủ năng lượng.” Ngay cả thể dịch kiến cái quý giá nhất của chúng cũng đã không còn thuần tịnh đến mức có thể mở ra một thông đạo giúp chúng vượt ra khỏi tinh hệ này, tên nhân loại nhỏ bé đó sao có thể làm được.

“Rất tiếc, tao có.”

“Ngươi đang lừa ta, ta nắm rõ những chuyện ngươi biết.” Nó có thể đọc được tất cả ký ức của Đường Vũ, và cả ký ức mà Đường Vũ cũng không biết.

“Mày nhìn thấy thứ to lớn trước mắt mày không?” Đường Vũ cúi đầu, đưa hai quyền ra, siết chặt.

Tựa hồ không làm gì cả, nhưng trên người chiến thần đột nhiên tỏa ra năng lượng cực đại, ngay cả thế giới dạng ống cũng hơi uốn khúc một chút.

“Tao chỉ tùy tiện làm một động tác.”

“Đây là cái gì?” Lúc này Thiền mới chú ý đến một góc chết.

Vừa rồi luôn câu thông với người trong cơ giáp, nhưng không chú ý đến chiến cơ giáp này, mà trước đó nó cảm thấy quái dị khi có cơ giáp cản được mình, chính là vì chiếc cơ giáp này tỏa ra khí tức làm nó thấy kỳ lạ.

“Đây là chiến thần, ngài Joe làm ra.”

“Joe…?!”



Tuy lúc Đường Vũ vào thời không nhiễu loạn này chỉ có một mình lặng lẽ, nhưng lúc trở ra, lại dẫn lên chú ý rất mãnh liệt.

3![58dggz8kljt3nm$]`+56@ Light.raito44 @?{*`$(638667/#,{54gt95xm%/

Ai bảo hai người cậu mang về quá hút mắt, khi tiếp cận Derek, bị lính canh gác phát hiện.



Nhất thời, tin tức chiến thần ra vào thời không nhiễu loạn như chốn không người, còn có thể tìm về hai người điều khiển cơ giáp đã bị nuốt mấy tháng đã điên cuồng lan khắp quân khu Derek.

Đối với việc chiến thần trở về nhưng lại không có động tĩnh gì, có người từng oán hận, giờ đây đều ngửa đầu trông đợi nhìn tư thế anh hùng của chiến thần.

Chẳng qua mọi người đều phải thất vọng, vì cuối cùng họ vẫn không đợi được chiến thần giáng lâm.

Mãi đến nửa đêm, rất nhiều người đều cho rằng đó chỉ là đồn thổi, đều ngoan ngoãn trở về nghỉ ngơi.

Mà lúc này, Đường Vũ điều khiển chiến thần đã tiếp đất ở khu không người được chọn sẵn, nơi đó, Hansol đang đợi cậu.

Đường Vũ thấy, còn có một người đến cùng Hansol.

Nhưng có thể nhìn ra đối phương không có ác ý, hai người mang theo bốn kẻ có vẻ giống tùy tùng đi theo, hơn nữa không điều khiển cơ giáp, Đường Vũ mới yên tâm.

Chẳng qua dù đối phương điều khiển cơ giáp còn có ý đồ xấu với cậu, tin rằng lần này sau khi cậu đã hòa hợp với chiến thần, thì không ai có thể dễ dàng tổn thương cậu nữa.

Chiến thần nhẹ đặt một “cục” lớn xuống đất.

Tuy nói là nhẹ, nhưng khi cái cục nặng trịch đó chạm đất, vẫn làm một đống bụi bốc lên.

Hansol nhìn thứ đó, vừa không lại gần cũng không nói gì, chỉ phái hai người sau lưng đi tới.

Lúc này Đường Vũ mới nhìn ra, hai người đó là trình tự viên.

Đường Vũ nhảy xuống chiến thần, lần này, động tác nhạy bén hơn, không còn xuất hiện tình trạng mất mặt hai lần trước.

Đường Vũ quẩy đầu, ở trong chiến thần quá lâu, toàn thân đều như bị phong kín, nghẹn đến mức muốn phồng lên.

Người đàn ông bên cạnh Hansol có ngũ quan tuấn tú sáng sủa, mái tóc ngắn ngủn nhòn nhọn, có thể nói rõ tính cách người này.

Hansol không chớp mắt nhìn chằm chằm hai trình tự viên đang ở cạnh cơ giáp, không thành ý giới thiệu: “Đường Vũ, Carla.”

Đường Vũ lịch sự mỉm cười, “Thượng tướng Carla, xin chào.” Hóa ra chính là một người “cha” khác của Ken.

Nghe đồn Hansol và Carla bất hòa, chẳng qua nể tình thằng con, hình như cũng miễn cưỡng ở chung được.

Đối phương lại không nói gì, chỉ đánh giá cậu.

Thằng nhóc có thể điều khiển chiến thần truyền thuyết, lại là một người trẻ tuổi yếu đuối, quả thật khó thể tiếp nhận nổi.

Carla nhíu mày, lộ vẻ khinh thường, nhưng cũng chuyển lực chú ý lên thứ kia.

Đường Vũ cười không xem trọng, cũng không tức giận.

Sở dĩ hình dung hai chiếc cơ giáp dưới đất là ‘cục’, theo suy đoán của Đường Vũ, có lẽ do hai chiếc cơ giáp này ôm nhau quá lâu, hơn nữa còn quá dùng sức, đến mức cơ giáp, năng lượng đều chậm rãi len vào đối phương, lúc thời không nhiễu loạn lại xảy ra biến hóa gì đó, nên dung thành một thể.

Cái này rất mới mẻ.

Lúc Đường Vũ mới thấy cũng kinh ngạc không thôi.

Sức mạnh đó, đặc biệt là cơ giáp của Ken làm “da bọc ngoài”, không biết dùng sức mạnh bao lớn để ôm Noah.

Hai người chắc đã quá lâu không bổ sung năng lượng, thân thể chìm vào ngủ sâu.

Nhưng cơ giáp vẫn chưa mở ra, Đường Vũ cũng không thể ra kết luận.

Qua một lát, Hansol có vẻ đã gấp lên, đi về phía trước, lại gần hai chiếc cơ giáp nói: “Sao vẫn chưa mở ra?”

lt](8119|^or59124zv57/]~%63@ Light @%:swun][*?hx{[328:*gf`+}2619

Một trình tự viên nói: “Trình tự đã hoàn toàn sụp đổ, không biết xảy ra chuyện gì, không thể xây dựng lại, chúng tôi đang nghĩ biện pháp.”



Mà cơ giáp siêu cấp như của Ken, muốn từ bên ngoài phá hoại lại không tổn thương đến người bên trong, độ khó không phải bình thường.

“Cần bao lâu?” Hansol nhíu mày hỏi.

“Có thể đưa họ về trước không?” Người đó hỏi.

“Không được.” Carla đi theo nói.

Giao hẹn của Hansol và Đường Vũ là cá nhân, nếu công khai mang cái thứ to lớn này về, nhất định sẽ gây nghi ngờ cho quân.

Có thể để chiến thần ra mặt cứu Ken về, vậy cần phải cho ra bao nhiêu ích lợi? Nói không tốt sẽ phán Hansol tội phản quốc.

Lúc hắn vô tình biết được chuyện này, đã cho rằng Hansol điên rồi.

Không phải căn bản không để ý đến đứa con này sao? Vậy mà còn chấp nhận nguy hiểm như thế, tự tiện làm chủ, cứu người về.

Carla nhìn Hansol đầy phức tạp, nhưng lại từ đôi mắt đối phương thấy được nỗi lo lắng chưa từng có.

Người này cũng biết lo lắng cho người khác sao?

Nhận thức này nổi lên trong đầu, không biết tại sao, hắn đột nhiên cảm thấy thằng con thúi trong cơ giáp khiến Hansol lộ biểu tình này rất đáng ghét.

Đường Vũ tạm thời cũng không cách nào bỏ đi, vì cậu muốn mang Noah về.

Cho dù Noah từng hằn học với cậu, nhưng thực tế giữa hai người không có mâu thuẫn gì, hơn nữa từ một góc độ khách quan mà nói, cũng đã biết nhau từ kiếp trước, Noah là người tốt, sáng sủa lại dí dỏm, cậu đáp ứng Hansol đi cứu Ken, một phần nguyên nhân là vì Noah cũng đang ở đó.

Thời gian trôi qua từng phút từng giây, trình tự viên Hansol mang tới đã đổ đầy mồ hôi, nhưng cơ giáp vẫn chẳng di động chút nào, hoàn toàn không có ý khởi động.

Tiếp tục như thế, khu không người này rất nhanh sẽ bị chú ý, đến lúc đó họ sẽ chuốc phải phiền toái lớn.

Đường Vũ thở dài, đi qua.

Hai người khác sau lưng Hansol cùng Carla cũng lập tức hành động, cảnh giác nhìn Đường Vũ.

Cho dù thân hình Đường Vũ yếu đến thảm thương không nỡ nhìn, nhưng không ai dám khinh thường người điều khiển chiến thần.

Bước chân Đường Vũ không dừng lại, chỉ nhẹ nhàng nói với họ: “Nếu không để ý, để tôi thử xem.”

“Cậu?” Carla híp mắt, “Cậu dựa vào cái gì?”

“Tôi cũng là trình tự viên mà.” Không ai chú ý cậu làm sao giật màn hình điều khiển từ tay một trình tự viên khác qua, động tác nhanh chóng lưu loát đến mức Carla cũng trợn tròn mắt.

“Lẽ nào các người không có một chút lòng hiếu kỳ nào với tôi sao?” Đường Vũ khinh thường những ánh mắt đột ngột tập trung lên người mình, bắt đầu thử xây dựng kết nối với cơ giáp, ngón tay dùng tốc độ không tin nổi nhanh chóng gõ lên màn hình thao tác, “Tôi xuất thân là trình tự viên mà, nói nghiêm khắc chút thì làm người điều khiển mới là cái thứ hai đó.”

Đọc truyện chữ Full