DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Chiến Thần
Chương 111: Đường Vũ trở về

Đường Vũ còn đang hôn mê, nhưng thiết bị quan sát của cậu vẫn tận chức trách ghi chép lại tất cả số liệu biến hóa cạnh mình.

Tuy những số liệu đó không toàn diện như tự bản thân ghi chép.

Ian kiểm tra tình huống cho Đường Vũ xong, dưới sự ủy thác của thượng tướng Franco, đến tiền tuyến giao chiến với Rice.

Cho dù trước đó đôi bên đã đạt thành hiệp nghị đình chiến, nhưng vì Cao Mộc cản trở, nên tình thế cân bằng đó đã sắp sụp đổ.

Gần một tháng đoàn người Ian không có ở đây, chiến tranh đã thoát khỏi khống chế, lan tràn khắp nơi, Derek trở thành tiền tuyến, chiến hỏa cháy hừng hực.

Ra đến cửa, Ian nói với Kim bên cạnh: “Bảo đảm cả ngày cậu phải chú ý đến cậu ấy.”

“Được, thượng tá.”

Khác với Linda có thể cùng Ian lên chiến trường, ý nghĩa lớn nhất của hắn đối với thượng tá của họ là để người đàn ông này có thể đi tới trước mà không phải lo lắng gì.

Đối với an nguy của Đường Vũ, Kim không quá mức lo lắng, dù sao thượng tướng Franco cũng đã dốc sức bảo vệ người này rồi.

Người canh giữ bên ngoài đã từ bốn tăng lên tám, theo hắn quan sát, xung quanh nơi ở có thể cũng có người âm thầm bảo vệ.

Tuy không biết rốt cuộc Đường Vũ có đáng để bảo vệ chu toàn như vậy không, nhưng đối với hắn, chỉ cần là người có đủ ý nghĩa với Ian, vậy bảo vệ chu toàn cũng không có gì sai.

Tinh thần lực của mấy người điều khiển ra khỏi đợt dao động năng lượng hôm đó đều xuất hiện vấn đề.

Phùng Nghị và Malak thậm chí đã không thể dung hợp với cơ giáp, đang đợi đội trị liệu chuyên nghiệp đến.

Ian và Emir cũng không tốt lắm, nhưng dù sao vẫn có thể miễn cưỡng điều khiển cơ giáp, huống chi lúc này tình trạng tiền tuyến rất căng thẳng, cũng không thể không phái hai người lên chiến trường.

Vì thế, Kim cần phải để Ian được yên lòng hoàn toàn.

Hắn trịnh trọng bảo đảm với Ian, nhất định sẽ không tiếc sức bảo vệ trình tự viên kia cho anh.

Do Đường Vũ vẫn đang hôn mê, trình tự viên của thượng tá chỉ có thể để Phùng Dương tạm thay thế.

Đường Vũ lại một lần nữa tiến vào thế giới đường sọc.

Một lần lạ hai lần quen, lần này cậu không còn hoảng loạn nữa, thậm chí còn có ý thức tìm kiếm xem trong thế giới đường sọc này có tồn tại những thế giới không phải đường sọc hay không .

Cậu hiểu hơn lần trước nhiều, tồn tại của thứ đó quan trọng ra sao.

Rất có thể cậu sẽ phát hiện được đầu mối quan trọng.

Thế là, cậu cũng không vội ra khỏi thế giới này.

Nhờ có lòng tìm kiếm, cậu thật sự phát hiện rất nhiều thế giới không phải đường sọc hoặc dài hoặc ngắn.

Toàn bộ đều là những chuyện liên quan đến cậu.

Có lúc là cảnh cậu còn nhỏ, chơi đùa cùng cha mẹ, nhưng đáng lạ thay, hình ảnh của nam nữ trong cảnh tượng đó lại dần tô vẽ thành hình dạng của cha mẹ cậu ở địa cầu, những thân nhân bị cậu lãng quên cuối cùng cũng được bù đắp hoàn toàn.

Đa phần đều là những cảnh tượng rất ngắn, có lẽ chỉ một hai giây, thậm chí có cái chỉ chớp mắt đã qua.

Xuất hiện nhiều nhất chính là cảnh cậu học tại Kenton.

Cậu thấy mình đang kịch liệt tranh cãi với Ian mang thần thái cao ngạo, cậu bị chọc giận đỏ mặt gân cổ, nhưng anh lại chẳng chút khách sáo trợn trắng mắt với cậu.

Cậu còn thấy hai người làm xong một nhiệm vụ hoàn mỹ, đấm mạnh vào ngực nhau, lần đầu tiên cậu thấy Ian trong thế giới đó mỉm cười.

Cậu thấy cậu bị cha mẹ dẫn đi, hình như là về nhà, nhưng tướng mạo của những người trên đường đều rất kỳ lạ, cậu nghĩ đến người Oum trong hình dung của Emir, lỗ mũi rất nhỏ, đầu phát triển cao độ biến thành không cân xứng… đến mức, cậu có thể khẳng định, có khả năng rất lớn, người điều khiển của Oum, cái người có tên phát âm giống cậu chính là cậu.

Đúng là quá ly kỳ, không ngờ cậu còn có thân thế đặc biệt như vậy, hết bí mật này đến bí mật khác, cậu đã có thể chậm rãi suy đoán đầu cua tai nheo của cả câu chuyện rồi…

Đường Vũ tiếp tục nhìn thế giới đường sọc đó.

Cuối cùng, cậu lại thấy Ian vì cứu cậu mà chết, cậu nắm chặt mũi tên màu bạc tỏa ra năng lượng hủy diệt đó…

Đi tiếp tới, thế giới đường sọc tựa như cũng đến điểm cuối, sau đó là một mảng hư vô, bên trong không tồn tại bất cứ thứ gì.

Đường Vũ không biết nơi hư vô đó đại biểu cho điểm kết của thế giới đường sọc, hay là tiếp theo thời không sẽ hoàn nguyên, cho nên không còn gì diễn ra nữa?

Đường Vũ vẫn muốn bước vào vùng hư không đó, nhưng bên trong như có một tầng màn mỏng, ngăn cản cậu bước thêm một bước, nhưng Đường Vũ có thể cảm giác được rõ ràng, sức mạnh đó không lớn, cậu muốn thử đột phá…

Lúc Đường Vũ mở mắt ra, người đầu tiên cậu thấy không phải Ian, mà là Kim mang cặp kính gọng vàng.

“Cuối cùng cũng tỉnh rồi.” Kim như thở ra nói. Đối với sự thất vọng chẳng che lấp trong đôi mắt thiếu niên, hắn chỉ giả vờ như không thấy.

“Tôi… ngủ rất lâu rồi sao?” Cậu nhớ lần trước đi hai chuyến ở thế giới đường sọc, còn vào chiến thần đi quanh Derek một vòng, lúc ra cũng chỉ qua hai ngày.

Kim bĩu môi: “Mười ba ngày.”

“Cái gì?!” Đường Vũ kích động ngồi thẳng dậy, quá lâu rồi đó! Đầu cậu đột nhiên choáng váng, “A…”

Kim vội đỡ cậu, “Đừng cử động quá mạnh, thân thể cậu quá suy yếu.” Nhưng còn chưa chạm vào tay đối phương, người đó đã nhanh chóng tránh đi.

Kim ngẩn người.

Trong ấn tượng của hắn, Đường Vũ là một người rất dễ tiếp xúc, tuyệt đối sẽ không cự tuyệt ý tốt của hắn một cách mất lịch sự như vậy.

Mà cậu chỉ che đầu, thậm chí không cần nhìn cũng có thể tránh được hắn…

Trong lòng Kim nổi lên cảm giác quái dị.

“Xin để tôi ở một mình chốc lát.” Người đó vẫn che đầu, lộ ra một bên mặt còn tái hơn cả khi đang hôn mê.

“Cậu không sao chứ?” Kim lo lắng hỏi.

“Không sao.”

Kim thấy đối phương cố chấp muốn ở một mình, chỉ đành xoay người ra ngoài, vừa đến cửa, người trên giường đột nhiên hỏi hắn: “Ian đâu?”

Kim quay đầu, đang định nói, nhưng khi nhìn vào mắt đối phương, hắn đột nhiên ngẩn ra.

Trong ấn tượng, thiếu niên này đơn thuần mà ấm áp, hiện tại trong đôi mắt kia lại lộ ra rét lạnh thấu xương, cứ như vừa trải qua một trận chiến tranh tàn khốc… hắn cũng muốn run rẩy.

Đối phương cũng phát giác được, rũ mắt xuống, khi ngẩng lên, đã không khác gì thiếu niên ngày thường.

Kim thầm thở ra, thuyết phục bản thân vừa rồi nhất định là ảo giác, hắn trả lời: “Thượng tá đang ở tiền tuyến Derek, hôm qua anh ta trở về thăm cậu một lần, lần trở về sau chắc phải mười ngày nữa.”

“Cảm ơn, tôi biết rồi.”

Kim quay người ra ngoài.

Người trên giường nhanh chóng che đầu, ngã xuống nệm, túm chặt đầu giường, vì quá đau đớn mà đầu đổ đầy mồ hôi mịn.

Qua vài phút sau, cậu mới hồi phục lại, ngực phập phồng kịch liệt, hai tay đặt bên người siết chặt thành quyền.

Trong mắt đột nhiên có thêm kiên định và tự tin cực độ mà trước đây tuyệt đối sẽ không thấy được.

Kim về phòng, nhìn cảnh trong màn hình giám sát, người mà thượng tá ra lệnh cho hắn nhất định phải chú ý cả ngày đã thức dậy, đang đứng giữa phòng, hình như đang quan sát hay suy nghĩ gì đó.

Bóng dáng người đó vẫn yếu ớt, nhưng lại khiến người ta cảm thấy sắc bén hơn trước nhiều.

Cảm giác quái dị khó hiểu lại nổi lên trong lòng, Kim lắc đầu, cũng cảm thấy buồn cười với phản ứng quá độ của mình.

Sao hắn lại cho rằng, vừa rồi Đường Vũ đột nhiên biến thành một người khác?

Hắn lập tức liên lạc với Ian, thông báo hiện trạng của Đường Vũ, đây là Ian yêu cầu, bảo hắn bất kể lúc nào, ngay khi Đường Vũ tỉnh lại phải báo cáo cho anh.

Kim nói xong, lặng lẽ lắng nghe động tĩnh bên phía Ian, sau đó thầm yên tâm, xem ra đối phương không phải đang ở trên chiến trường, đại khái đang bổ sung?

“Trạng thái của cậu ấy thế nào?” Ian hỏi.

“Khi vừa tỉnh, hình như có triệu chứng đau đầu, tôi sẽ lập tức gọi bác sĩ đến xem.”

Ian gật đầu.

“Cần tôi chuyển tiếp dùm anh không?”

“Không cần, tôi phải đi ngay.”

Kim biết, đi của thượng tá, là chỉ lên cơ giáp, cũng có nghĩa lập tức phải ra tiền tuyến.

Đột nhiên, cảnh tượng lay động.

Kim giật mình, sau mới phát giác lay động không phải ở phía mình, mà là phía Ian.

Hắn thấy Ian đầy nghiêm túc, sau đó ngắt liên lạc.

Xem ra chỗ Ian đang bị đối phương tấn công.

Kim vừa kết thúc cuộc gọi với Ian, màn hình trước mặt liền sáng lên, là Đường Vũ ở phòng sát vách.

“Đường Vũ, cậu cần gì sao?” Kim nói.

Hắn nhìn đối phương, khí sắc cậu đã tốt hơn vừa rồi nhiều.

“Không biết Ian còn ở trên chiến trường không, không muốn đột nhiên quấy rầy anh ta, cho nên muốn hỏi anh.” Đường Vũ nói.

Thì ra là cái này.

Kim nói, thuật lại chuyện hắn vừa báo cáo với Ian: “Nhưng bây giờ chắc anh ta đã đi rồi, tôi cảm thấy họ bị tấn công.”

Kim thấy Đường Vũ nhíu mày, hắn đột nhiên cảm thấy một cảm giác áp bách, đó là thứ hắn chỉ cảm thấy được trên người Ian.

“Mức đồng bộ của Ian và Sisyphus vô cùng thấp.” Ngữ khí của Đường Vũ cứng ngắc, không còn hảo hữu như lúc trước.

Từ lúc ra khỏi thời không nhiễu loạn, cho dù có thể điều khiển cơ giáp, trạng thái cũng nhất định rất kém.

“Đúng, nhưng thượng tá Phùng Nghị và Malak đều không thể điều khiển cơ giáp, thiếu tướng Noah không biết tung tích, những người khác không đủ lực chiến đấu, Ian không thể không…”

“Không đủ lực chiến đấu?” Đường Vũ nhạy bén phát giác ra, “Lẽ nào đối phương phái ra chiến sĩ rất lợi hại?”

Đối với câu hỏi như chất vấn đó, Kim càng thêm áp lực: “Đúng, thượng tướng Hansol của đối phương xuất chiến.”

“Hansol…”

Kim thấy Đường Vũ đang suy ngẫm gì đó, sau thì thần sắc nghiêm túc, lộ vẻ căng thẳng, ngay cả thời gian cúp máy cũng không có, mà trực tiếp đẩy cửa ra ngoài.

Kim kinh sợ, Đường Vũ là người hắn phải trông chừng, tùy tiện ra ngoài như vậy không được đâu.

Hắn lập tức đuổi theo.

Tuy Kim phụ trách xử lý sự vụ hậu cần, nhưng hắn cũng xuất thân là chiến sĩ cơ giáp, đối với tố chất thân thể của mình vẫn rất tự tin.

Nhưng thân hình phía trước khiến hắn kinh ngạc.

Đây thật sự là phế vật thể lực chỉ có thể miễn cưỡng đạt tiêu chuẩn khi huấn luyện thể lực đó sao?

Bước chân nhanh chóng mạnh mẽ, hắn muốn đuổi kịp cũng rất tốn sức.

“Đường Vũ, trình tự viên, cậu muốn đi đâu?”

Không chỉ hắn, tám người Franco phái đến cũng theo sát, từ vẻ mặt, đều có suy nghĩ giống hắn.

Đường Vũ này, trải nghiệm qua một vòng ở thời không nhiễu loạn, lại hôn mê mấy ngày, lẽ nào cả thân thể cũng cải tạo rồi?

“Nơi đó là nơi bí mật, Đường Vũ, cậu không có quyền hạn…” Chỉ thấy đối phương căn bản không nghe hắn nói, kết nối con chip của mình với kho ngầm, tay nhanh chóng ấn một chuỗi ký tự, trong lúc hắn đuổi tới, cửa đã mở ra…

Kim kinh ngạc suýt quên phải tiếp tục ngăn cản Đường Vũ.

Sự việc phát triển vượt hẳn khỏi sự dự liệu của mọi người, Kim không thể không trực tiếp vượt cấp báo cáo cho thượng tướng Franco, vì chuyện của Đường Vũ, khi không thể báo với thượng tá, thì cần phải báo cho thượng tướng Franco.

Thượng tướng nhanh chóng kết nối, hỏi hắn có chuyện gì.

Kim chú ý thấy thượng tướng Franco đang ở trong cơ giáp, một dự cảm không hay nổi lên.

“Cuộc chiến khẩn cấp, trước mắt Ian có nguy hiểm, không phải chuyện cực kỳ trọng đại thì đợi tôi về.” Franco muốn đích thân đi tiếp ứng.

Kim há miệng, tiếp theo, hắn liền cảm thấy hình như đã không còn cần phải báo nữa, vì, một chiếc cơ giáp màu hoàng kim, chậm rãi dâng lên trong ánh mắt không thể tin nổi của tất cả mọi người, thượng tướng Franco hiển nhiên cũng thấy qua màn hình, lộ vẻ không dám tin.

Chiếc cơ giáp khiến mọi người chấn động đó, chính là chiến thần Ares!

Chỉ thấy tứ chi của cơ giáp nhẹ động, dường như đang làm quen cơ thể.

Sau đó, Ares bùng phát dao động năng lượng mãnh liệt, lao thẳng lên trời!

Đọc truyện chữ Full