DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Chiến Thần
Chương 48: Kết quả điều tra

Đường Vũ mở mắt ra, hoang mang nhìn xung quanh, khi thấy thượng tá Clermont ngồi bên cạnh mình, cậu liền bật dậy.

^(bmky/(ll11wv./=^!)%?@ Light @81:*qkxj^`15wb20`+at)+86~$1539

“Thượng tá Clermont?!”



Tay Ian nhẹ rung lên, nhưng lại kìm nén động tác muốn dìu đối phương, vì về lý trí, anh biết học viên bổ khuyết này hoàn toàn có thể ngồi vững.

“Cậu ngất xỉu.” Anh bình thản trần thuật sự thật khiến anh mất khống chế trước đó.

Được thượng tá nhắc nhở, Đường Vũ nhớ lại tất cả những gì diễn ra lúc thi đấu vừa nãy, mặt lại không còn chút máu.

Thật sự là quá đau.

Cậu cũng hoài nghi tay phải và não trái của mình có phải đã hư rồi không!

“Đã qua hết rồi.”

Giọng nói của thượng tá vẫn lạnh nhạt đến mức người khác phải hoài nghi anh có tình cảm mà nhân loại nên có hay không, nhưng bốn chữ này lọt vào tai Đường Vũ, lại bất ngờ có hàm nghĩa như đang an ủi cậu.

Đường Vũ gật đầu, bây giờ cậu quả thật không còn bất cứ cảm giác gì nữa, nhưng đau đớn trước đó rốt cuộc là vì cái gì chứ?

“Ban tổ chức sẽ điều tra vấn đề của cậu, nếu có người nhắm vào cậu, vậy thì kẻ đó phải bị trừng phạt.”

Nhìn ra được nghi hoặc của Đường Vũ, Ian hiếm khi giải thích cho cậu.

“Cảm ơn anh.” Nếu đã có người điều tra chân tướng, Đường Vũ cũng không tiếp tục tốn sức suy đoán nữa, nhưng cậu lập tức nghĩ đến, vừa mở mắt đã thấy thượng tá, đúng là niềm vui to lớn.

Đường Vũ vô thức lộ ra nụ cười, sau đó bỗng nhớ lại trải nghiệm kỳ lạ vào trận đấu vừa rồi.

Cậu cứ nghĩ đó chỉ là ảo tưởng của cậu, nhưng không ngờ lúc đó thượng tá Clermont lại thật sự đi về hướng sân đấu? Còn mang cậu đến phòng y tế?

Vậy thì, đó không phải là ảo tưởng, vậy nó rốt cuộc là gì?

Cũng không thể là linh hồn lủng lỗ chứ?!

,/azap,$svqocwet24/.^@ Huyetphong143 @jkvlqn6362cgllyz(.814116=yjmf

Nghĩ đến cái này, da gà toàn thân Đường Vũ đều dựng lên, lẽ nào linh hồn của cậu còn có công năng ly thể?? Đừng vậy nha!



Ian phát hiện vẻ mặt Đường Vũ cổ quái, một hồi vui vẻ một hồi run sợ, không biết đang nghĩ cái gì, nhưng anh trước giờ rất ít khi nghi vấn, cũng tùy ý đối phương chìm trong thế giới không biết tên.

Đường Vũ kiểm tra bản thân, thậm chí còn xuống đất cẩn thận đi vài vòng, phát hiện không xảy ra tình trạng thân thể bất động, lúc này mới an tâm.

Cậu thật sự sợ nếu cậu muốn đi, thân thể không đi theo…

Được rồi, trải nghiệm đó đại khái chỉ là giác quan thứ sáu thần kỳ thôi, cuối cùng cậu cho ra kết luận.

Sau khi đi hai vòng, cậu đột nhiên nhớ ra, thấp giọng kêu lên, may mà cậu còn nhớ thượng tá Clermont đang ở cạnh, không mất mặt la to.

“Chúng tôi còn một trận đấu nữa, phải làm sao đây?”

Cậu không biết cậu đã hôn mê bao lâu, lẽ nào cuối cùng vẫn vì cậu mà cuộc đấu thất bại sao?

Ian cúi đầu nhấn vài cái lên con chip của anh, màn hình hiển thị bắn ra.

Trong phòng lập tức xuất hiện một màn hình toàn diện cỡ nhỏ, có thể thấy được trên đó, đội của Đường Vũ và đội của học viện Đông Phương Trí đã bắt đầu thi đấu!

Đường Vũ che miệng, thầm kêu xong rồi xong rồi!

Nhưng xem một lát, cậu phát hiện, trình tự viên của đội Đông Phương Trí không động đậy, giống như một khán giả đứng xem cuộc đấu.

Trên sân đấu.

Người điều khiển của Đông Phương Trí nói: “Nghe nói trình tự viên của các cậu gặp chuyện hôn mê, vì thể hiện công bằng, trình tự viên của chúng tôi cũng sẽ không tham gia trận đấu này, tôi nghĩ trận đấu của chúng ta sẽ kết thúc rất nhanh.”

Tuy Malak cảm thấy bất ngờ với cách làm của đối phương, chẳng qua từ trước tới nay cứ luôn nghe đến quan niệm nhân hòa của Đông Phương Trí, bây giờ gặp mặt, mới phát hiện tố chất của học sinh đối phương quả nhiên rất tốt.

Có điều, cho dù trình tự viên của đối phương không ra đấu, kết cục thất bại của bên mình cũng rất khó xoay chuyển.

Ở vòng bán kết trước họ đã tiêu hao quá nhiều năng lượng, hiện tại đại khái chỉ có thể làm vài động tác, cơ giáp sẽ vì tiêu sạch năng lượng mà không thể tấn công hay phòng thủ gì nữa.

Nhìn lại đội Đông Phương Trí người ta, trận bán kết của họ nếu so với Kenton mà nói, có thể gọi là thắng lợi nhẹ nhàng, năng lượng hoàn toàn không phải vấn đề.

%?{*|!ijzw&#gxuq83oi]^zf@ Huyết Phong @13720**21yu88pf%)10]+28dp

Có thể đây cũng là nguyên nhân lớn nhất mà đối phương hào phóng loại trừ trình tự viên ra.



Chẳng qua, không đến lúc cuối, Malak vẫn không dễ dàng từ bỏ.

Sau khi trận đấu bắt đầu, Malak và Ken đều sử dụng bản lĩnh lớn nhất, chiêu chiêu nhắm thẳng vào miếng năng lượng của đối phương.

Nhưng, cũng chỉ qua một phút, hai cơ giáp đã trước sau ngừng lại.

Năng lượng dùng sạch hết rồi.

Khán giả trên ghế ngồi đều tỏ vẻ tiếc nuối.

Nếu năng lượng của hai cơ giáp Kenton đủ dùng, với tình trạng chiến đấu một phút vừa rồi, đây sẽ là một trận thi đấu cực kỳ đặc sắc đáng để thưởng thức.

Chỉ tiếc, kết thúc quá sớm.

Kết quả cuộc đấu khiến tất cả mọi người đều cảm thấy cụt hứng.

Chung kết không kích thích chút nào, còn bán kết lại trở thành trận đấu đặc sắc nhất.

Tình trạng này không phải chưa từng xảy ra trong các cuộc đấu hàng năm, chẳng qua mỗi lần xảy ra, đều làm người ta phải than thở.

“Nhiều năm nay, xuyên suốt vòng đấu đối kháng của mười sáu đội mạnh sẽ không tiến hành bổ sung năng lượng, đây cũng là để bồi dưỡng ý thức nguy cơ cho người điều khiển.”

“Đồng dạng, gặp phải kẻ địch mạnh ở vòng bán kết, cũng là để giáo dục người tham gia, không phải cuộc chiến cuối cùng mới là cuộc chiến kịch liệt nhất, có lúc một đội quân luôn sẽ bị tổn thất trước trận cuối cùng, cho nên, bất kể lúc nào cũng không thể khinh địch.”

Đường Vũ cũng xem hết trận đấu, nghe xong đánh giá của ban tổ chức về vòng đấu, trong lòng hơi thất vọng vì thành tích cuối cùng của họ.

Cho dù cậu không phải nhắm vào giải quán quân, nhưng cũng từng cho rằng họ nhất định sẽ chiến thắng, khó tránh khỏi sẽ thất vọng.

Ngoài thất vọng ra cậu còn cảm thấy khá vui vẻ, chính là vì thượng tá Clermont ngồi cạnh cậu xem hết cuộc đấu, hơn nữa còn giảng giải những lời trên, cho cậu hiểu rõ, mục đích của đấu đối kháng không phải là chọn ra người đứng đầu, mà để xây dựng lòng tin và tín niệm đánh bại tất cả đối thủ cho người tham gia.

Cuộc đấu kết thúc rồi, mọi người cũng bắt đầu ra ngoài, trên màn hình cũng không còn gì đáng xem.

Đường Vũ bỗng thấy hiếu kỳ tại sao thượng tá lại xuất hiện ở sân đấu, cho dù cảm thấy thượng tá muốn làm gì cậu cũng không nên hỏi, nhưng lòng hiếu kỳ đã chiến thắng một chút chút sợ hãi đối với thượng tá.

“Tại sao anh lại vào sân đấu?” Đường Vũ hỏi.

“Vì cậu.”

Đối phương bình thản nói ra một câu không chỉ khiến Đường Vũ giật mình.

19ttdh.2|!4410%/km:{@ Lightraito44 @44|=hl60?^42485399jz69dhrd

Đường Vũ lại cảm thấy tim mình bắt đầu đập thình thịch mất khống chế, nhiệt độ trên mặt cũng muốn tăng lên.



“Từng có một trình tự viên, vào lúc thi đấu khu vực não dị thường mà chết.” Ian không chú ý đến phản ứng của Đường Vũ, nói tiếp: “Có lẽ cậu không ý thức được, vừa rồi khu vực não của cậu đã sinh ra dị thường.”

Theo lý mà nói, chỉ có người mức độ sử dụng não 50%, mới có khả năng sinh ra phản ứng phụ là khu vực não bất thường, nhưng mức độ vận dụng của Đường Vũ chỉ có 45%, tại sao lại sinh ra phản ứng mãnh liệt như thế.

Ian nói xong, mới quay sang nhìn Đường Vũ, chỉ cảm thấy sắc mặt đối phương hơi đỏ, cũng không nghĩ nhiều, nói: “Học viên bổ khuyết, cậu cần nhìn rõ thực lực của mình, làm việc theo khả năng.”

Đường Vũ cảm thấy cực kỳ xấu hổ về những suy nghĩ lung tung của mình vừa rồi, lại nghe câu nói nghiêm khắc cuối cùng của đối phương, cảm thấy hơi buồn.

Cậu cũng biết lúc đó mình rất gượng ép, nếu có thể tùy ý bản thân ngất đi, thì cậu không cần phải chịu đựng thống khổ cường liệt đó.

Nhưng cậu không muốn từ miệng người khác nghe được mấy lời như “học sinh tiến cử của thượng tá Clermont chẳng qua cũng chỉ thế thôi”, cho dù trước kia người ta chỉ chỉ trỏ trỏ cậu, cậu cũng chưa từng để ý, nhưng cậu cảm thấy nếu cậu bôi đen thần tượng của mình, thì cậu không cách nào tha thứ bản thân.

Hiện tại, thượng tá bảo cậu làm việc theo khả năng, là đang nói cậu không tự lượng sức mình sao?

Ian Clermont cảm thấy hơi khó chịu, cảm xúc này tuyệt đối không nên xuất hiện trên người anh, nhưng khi anh nói xong câu đó, học viên bổ khuyết lộ vẻ thất vọng và buồn bã khó che giấu, anh cảm nhận được rõ ràng mình đang khó chịu.

Học viên bổ khuyết này lại thích hơn người muốn giành thắng lợi đến thế sao, lẽ nào ngay cả thân thể cũng không quan tâm?

Trong đầu anh xuất hiện từng vấn đề không cách nào giải thích, chuyện này trước đây là chưa từng có.

Anh bảo đối phương làm việc theo khả năng, là hy vọng đối phương đừng làm bản thân bị thương, lời như vậy, học viên bổ khuyết không thể nghe lọt nổi sao?

Không biết thượng tá chỉ hy vọng cậu không bị thương, Đường Vũ hiểu lầm ý anh, thấp giọng nói: “Tôi biết rồi.”

Quả nhiên, không giành được hạng đầu, quả thật rất đáng thất vọng.

Đường Vũ đẩy hết cảm giác thất vọng lúc này lên thành tích thi đấu không mấy lý tưởng.

Bầu không khí trong phòng y tế dường như ngưng đọng lại, hai người trong phòng đều không nói gì.

Đối với bầu không khí này, Đường Vũ quen đến không thể quen hơn, cậu biết lúc này cậu cần nói gì đó để phá tan lúng túng.

Đương nhiên, cậu cũng biết phá tan lúng túng chỉ là suy nghĩ cá nhân của mình, có lẽ thượng tá căn bản không để ý đến bầu không khí, ngược lại cảm thấy yên tĩnh chút tốt lắm.

Nhưng cậu chịu không nổi.

“Thượng tá, vừa rồi anh đề cập đến khu vực não bất thường, nhưng tôi không có cảm giác gì cả.”

Thấy Đường Vũ không còn tối tăm nữa, Ian không phát hiện anh vô thức thở ra nhẹ nhõm.

“Cậu không cảm giác được, trên thực tế, cái đó cần phải có ý thức đi tìm kiếm, mới có thể hiểu được cảm giác đó.” Nhưng trên thiết bị giám sát đặc biệt của ban tổ chức sẽ có một hàng trị số, trong đó có một khoảng chính là giám sát dao động khu vực não, để phòng ngừa lại có trình tự viên chết vì thi đấu.

bimu57xvlv&{,.11zd25xgzr@ Lightraito @%|31cf98yu78.[etobqy=`2941//

Cái này dính đến một vài bí mật, Ian không nói cho Đường Vũ biết.



“Vậy…” Đường Vũ ngẫm nghĩ, “Vậy tôi phải… khống chế thế nào đây?”

“Như tôi đã nói với cậu vừa rồi, nhìn rõ thực lực, làm theo năng lực của mình, đừng miễn cưỡng bản thân, vậy sẽ không bị thương. Giai đoạn đầu có thể khống chế.” Nhưng nếu khống chế không tốt, để tiến vào giai đoạn giữa giống như Elijah, thì sẽ vô thức sinh ra ảnh hưởng đến não.

Đường Vũ lặng lẽ lặp lại lời Ian, đột nhiên hiểu ra, lẽ nào trước đó thượng tá bảo cậu làm theo khả năng, thật ra là đang quan tâm cậu sao?

Cho dù cảm thấy khả năng này không lớn, nhưng Đường Vũ vẫn không nén được niềm vui, cứ coi như cậu tự an ủi mình vậy.

Không biết bản thân đã nói gì khiến học viên bổ khuyết lại biểu hiện vẻ tràn trề sức sống, nhưng Ian cảm thấy nhẹ nhõm không ít.

Đoán chừng bọn Malak chắc đã đi gặp các giáo viên hướng dẫn của Kenton, Đường Vũ đành phải nói: “Thượng tá, tôi phải về rồi.”

Mỗi lần tạm biệt thượng tá, cậu luôn có một cảm giác luyến tiếc kỳ quái, cậu sắp quỳ lạy trái tim thiếu nữ của mình mất rồi.

“Tôi tiễn cậu.”

Ngoài dự liệu, thượng tá lại nói muốn tiễn cậu!

Trái tim thiếu nữ bị đè ép chặt chẽ lại muốn ra ngoài nhiễu loạn, chẳng qua Đường Vũ an ủi bản thân, đàn ông cũng có quyền được muốn tiếp cận với thần tượng! Trái tim thiếu nữ thì trái tim thiếu nữ đi!

Ra khỏi phòng y tế, Đường Vũ mới biết độ nổi tiếng của mình bây giờ cao cỡ nào.

Cậu đương nhiên không biết cậu bị thượng tá ôm như công chúa đến phòng y tế, tất cả mọi người đều suy đoán quan hệ của hai người, ánh mắt nhìn Đường Vũ tràn đầy hiếu kỳ và nghiên cứu.

May mà Đường Vũ cũng bị người ta chú ý quen rồi, không cảm thấy có gì không đúng, đi hơi chếch ra sau thượng tá một chút.

Trong lúc đi, cậu nhận thấy thượng tá cúi đầu nhìn máy thông tin, khí áp trên người đột nhiên hạ thấp không ít.

Tuy hiếu kỳ, nhưng cậu không dám hỏi đã xảy ra chuyện gì.

Thấy đã sắp đến khu ký túc xá của Kenton, Ian dừng bước.

“Cậu về đi.” Anh nói.

“Vâng, thượng tá, cảm ơn anh đã chăm sóc.” Đường Vũ vẫy tay chào anh, luyến tiếc quay người, đi về chỗ ở của mình.

Ian nhìn theo mãi đến khi Đường Vũ biến mất trong tòa nhà đó, rồi mới quay người đi.

*[xj90yc)#lj:`50%$&#$/rz38@ Lightraito @ajsq?989444$?qc36rpay21

Từng bước của anh tràn đầy khí thế, vẻ mặt không giận mà uy, tất cả người cản trước mặt anh đều vô thức nhường ra một con đường.



“Mở video giám sát ra.” Kinh ngạc bởi khí thế bất thiện trên người anh, Noah nói: “Vấn đề có lẽ xuất hiện ở đây.”

Không ngờ Ian vừa nhận được tin của hắn đã lập tức về đây, Noah tìm một hồi mới tìm được đoạn video mà hắn đã nói.

Trên đó chính là trận thi đấu đầu tiên của Kenton trong vòng mười sáu đội mạnh, có một quả đạn pháo đã bắn về phía cơ giáp của Ken.

Cho video chạy chậm, dùng phương pháp kỹ thuật phân tích các thành phần của đạn pháo, họ phát hiện bên trong có nguyên tố vi lượng phi thường, một nhúm nguyên tố mang tính phóng xạ nhỏ nếu không kiểm tra kỹ tuyệt đối sẽ bỏ qua, mang theo vật chất nào đó, bắn lên người Đường Vũ, phần lớn trong đó đều rơi lên tay phải của cậu.

“Cuộc đấu bây giờ cạnh tranh thật kịch liệt, thủ đoạn gì cũng sử dụng được.” Noah cảm thấy không có gì đáng để làm lớn chuyện cả, “Cuộc đấu trước kia cũng làm chuyện này nhiều lắm, ban tổ chức nhiều lắm cũng chỉ giảm một tên trong danh sách tham gia thi đấu vào năm sau của họ thôi.”

Nhưng khi hắn nói xong, quay sang nhìn Ian, tim đập thình thịch hai cái, vẻ mặt đối phương tuyệt đối không chỉ là lạnh nhạt bình thường, bên dưới sự lạnh nhạt, xen tạp một chút lửa giận che giấu cực sâu.

Đọc truyện chữ Full