DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Chiến Thần
Chương 32: Trở lại trường

Bị người chỉ đích danh mắng là “khốn kiếp”, đây là lần đầu tiên.

)^30&+.=,]3rxinub1049{}]!ub7@ Huyết Phong @qtit$.fk)?tywb14=+hs#&({&%

Đường Vũ quay đầu nhìn sang, chỉ thấy một cô gái có mái tóc dài xoăn màu đen, bước nhanh như sao băng về phía cậu.



Vừa đi còn vừa chỉ cậu mắng.

Đường Vũ đứng tại chỗ nhìn, cảm thấy cô gái này khá quen mắt, hồi tưởng lại những cô gái cậu từng tiếp xúc, cậu mới nhớ ra, cô gái này chính là em gái của Điền Trung, người mà cậu từng có duyên gặp mặt một lần trên hành tinh nhân tạo 0773, Điền Cẩm.

Cô ta cũng đến Kenton sao?

“Sao nào? Mày chột dạ? Đồ khốn kiếp, hại anh trai tao bây giờ còn phải ngồi trên xe lăn!”

Đường Vũ nghiêng đầu, lộ ra nụ cười, nhưng lại chẳng có chút chột dạ nào: “Cô Điền Cẩm, đừng nói hiện tại anh cô đang ngồi trên xe lăn, cho dù anh ta có nằm dưới đất, cũng là đáng đời.”

Điền Cẩm bị Đường Vũ chọc tức đỏ bừng mặt, thấy có nhiều người đã bu lại góp vui, cô ta lập tức thấy vững dạ.

“Tên tiểu nhân vô sỉ này, ức hiếp anh trai thành thật của tôi, đánh anh tôi thành tàn phế, có thể phải sống cả đời trên xe lăn!”

Đường Vũ gật đầu: “Vậy không phải rất tốt sao.”

Học sinh xung quanh bắt đầu bất mãn với thái độ của Đường Vũ, liên tục chỉ trích cậu tổn thương người khác còn không nhận sai, ngược lại còn tiếp tục nguyền rủa.

Điền Cẩm thấy nhiều người chống lưng cho mình như vậy, liền dựng thẳng lưng, chỉ Đường Vũ nói: “Loại dã man xuất thân từ hạng mạt đẳng của hành tinh nhân tạo, nếu không phải có người tiến cử mày, vốn mày không thể đến đây được, chỉ có thể làm công nhân cả đời!”

Điền Cẩm nói thế, thoáng cái đã có người được đánh thức trí nhớ.

Vì thành tích của Đường Vũ càng lúc càng tốt, rất nhiều người đã không còn nói đến chuyện cậu là học sinh được tiến cử, lúc này lại nhớ ra.

57]^pq.]/1554dnqkar==||rpmv@ Huyetphong143 @20leel446dm[+/`92.{:^14&*83

Đường Vũ không muốn để ý đến tình huống này, cậu cảm thấy cái này chỉ như một đứa con nít đang vô lý làm rộn lên, nhưng nếu cứ mặc cho Điền Cẩm bôi nhọ cậu, những đứa con nít ngu xuẩn khác nói không chừng sẽ bị cô ta kích động, sau đó suốt ngày chít chít chét chét nói xấu làm phiền cậu.



Cho nên Đường Vũ định nói lại những chuyện xấu của Điền Trung, để tránh cho Điền Cẩm quá mức khoa trương.

“Cô Điền Cẩm, cô biết anh trai cô là người thế nào không?” Đường Vũ nhìn xung quanh, người xung quanh ít nhất cũng có hai ba chục.

Học sinh Kenton trừ thành tích xuất sắc, tướng mạo cũng thuộc hàng trung đẳng trở lên, rất ít người như dưa méo táo nứt.

Sau khi nhìn một vòng, cậu nói: “Nếu anh trai cô ở đây, mông của những thiếu niên xinh đẹp đang đứng ở đây nhìn chúng ta đều không giữ được.” Đường Vũ nói xong nhịn không được cười lên.

Người vây xem sắc mặt đại biến, một mặt biết anh trai của cô gái này tại sao lại bị đánh thành tàn phế, mặt khác lại cảm thấy Đường Vũ nói chuyện quá thô lỗ.

“Mày… mày nói bậy! Mày là đồ tiện__” Điền Cẩm nói rồi giơ tay lên, muốn tát qua một cái.

Đường Vũ thầm nghĩ, lần trước bị đánh là thân bất do kỷ, cô ta còn cho rằng cậu là người rất quý ông không nỡ động thủ đánh con gái sao?

Đường Vũ giơ tay lên, chuẩn bị chụp cánh tay đó.

Nhưng, trước khi cậu chụp được, đã có một cánh tay chặn ngang trước mặt cậu, bóp chặt tay Điền Cẩm, tiếp theo thì tùy ý đẩy cánh tay đó ra, khiến Điền Cẩm lùi liền mấy bước, ngồi bệt mông xuống đất.

Đường Vũ nghiêng đầu nhìn, chỉ thấy một anh đẹp trai có da màu mật cực kỳ no mắt đứng bên cạnh mình, người đó cười tươi rói, trông cực kỳ rực rỡ.

“Cô em này, trước khi nhập học, trong gia tộc của cô không có ai cho cô biết, tại Kenton không thể tùy ý mắng người, tùy ý đánh người sao? Đặc biệt là không thể đối xử vô lễ với đàn anh của cô.”

Điền Cẩm bị mất mặt, nhưng lại không đứng dậy nổi. Đối phương đẩy nhẹ một cái nhìn thì như hoàn toàn không dùng sức, nhưng bây giờ cô đau đến mức không đứng dậy nổi, cô đỏ bừng mặt, ngang ngạnh hỏi: “Anh là ai chứ!”

Không ai định trả lời cô, nhưng cô ta đã biết được đáp án từ miệng những người vây xem xung quanh.

“Là anh Lub.”

“Sao anh ta lại ở đây?”

“Lẽ nào anh ta quen Đường Vũ?”

gcaw436&{8$}er4486%(.iuci@ huyetphong @66yq/^qg99sawoky|{(523

“Cô bạn này sắp xui xẻo rồi, anh Lub nhìn thì ôn hòa, nhưng nghe nói rất nghĩa khí với bạn bè, người dám ăn hiếp bạn anh ta đều bị anh ta chỉnh rất thảm.”



Điền Cẩm nghe người bên cạnh thầm thì to nhỏ, sắc mặt liền tái nhợt.

Là người phải nhờ đến vô số quan hệ mới có tư cách vào Kenton, đương nhiên cô đã ghi nhớ hết những thế lực nào trong Kenton không thể đắc tội, mà Lub này đương nhiên cũng nằm trong danh sách của cô, nào biết hôm nay chỉ muốn giáo huấn Đường Vũ một trận, lại chọc phải.

“Đàn anh, xin lỗi! Em… em chỉ quá phẫn hận khi anh trai của em bị cậu ta hại thành như thế…” Cô nói, mấy giọt nước mắt đã rơi xuống.

“Phụt! Khụ khụ.” Đường Vũ bịt miệng, gương mặt tiêm gầy hơi nhiễm lên sắc đỏ, “Xin lỗi, cô cứ nói tiếp, tôi chỉ là nghe thấy một câu nói đùa rất buồn cười.”

Điền Cẩm oán độc nhìn cậu, nhưng giây tiếp theo, lại biến thành dáng vẻ khổ sở đáng thương, ngồi dưới đất khóc thút thít.

Lunerb chẳng lộ ra chút đồng tình hay áy náy nào với Điển Cẩm, mà quay người qua, lo lắng nhìn Đường Vũ nói: “Cậu không sao chứ?”

Đường Vũ lập tức lấy tay đang bịt miệng ra, lắc đầu nói: “Không sao.” Thấy vẻ lo lắng của đối phương càng đậm, Đường Vũ không biết nên nói gì mới tốt, lẽ nào lúc này cậu nên có vẻ bị tổn thương tâm lý mới là phản ứng bình thường sao?

“Bạn Đường Vũ gầy yếu như vậy, nếu không phải bị tổn thương, sao có thể chủ động đi đánh người khác?” Lunerb nói.

Tuy đang nói giúp cho mình, nhưng Đường Vũ nghe lại cảm thấy không dễ chịu, hai người họ quen biết nhau sao?

Đường Vũ cũng mơ hồ nghe thấy những học sinh vây xem nói “anh Lub”, liên hệ với tin tức về những người nổi tiếng trong trường, đại khái cũng đoán ra, người này chính là Lunerb.

*+}~hvpkbg:,`~nk[98}=697122mi@ Huyết – Phong @65$,ux?|}((](~)%}(/[|])sw~#wz

Nói ra thì hai người cũng có chút quen biết, lần đó cậu giúp Lunerb xoay chuyển kết quả trận đấu với Rice, lần này đối phương lại giúp cậu giáo huấn Điền Cẩm.



Tuy Lunerb có lẽ căn bản không biết cậu từng giúp hắn.

Lunerb nhìn những học sinh vây xung quanh, nói: “Đi học hết đi, ở đây xem náo nhiệt thì thành tích có thể đạt được A sao?”

Mọi người nghe thế, lập tức chạy đi làm việc của mình, không dám ở đây nữa. Cô gái còn đang thút thít dưới đất cũng không ai dám lo.

Thấy mọi người đã đi hết, Đường Vũ cũng định đi, nói với Lunerb: “Cảm ơn anh, tôi còn bài huấn luyện, đi trước đây.”

“Này, đợi đã.” Lunerb đi theo Đường Vũ, hơi quen thuộc quá mức, nói: “Tôi cũng muốn đi tập luyện, thuận đường.”

Đường Vũ kinh ngạc một chút, sau đó cười gật đầu: “Được thôi.”

“Vừa rồi cậu không sao chứ?” Lúc cùng đi, Lunerb quan tâm hỏi Đường Vũ.

“Thật không sao.” Đường Vũ giở khóc giở cười, “Cô ta cũng không nói cái gì làm tôi đặc biệt để tâm cả.”

“Vậy thì tốt.”

Đường Vũ nghe đối phương nói thế, nghi hoặc quay đầu, thấy đối phương đang nhìn cậu, vẻ mặt yên lòng.

Đường Vũ cứ thấy chột chột bởi sự quan tâm đột ngột này.

Dường như đoán được suy nghĩ của cậu, Lunerb nhanh chóng cười ha ha nói: “Cậu đừng hiểu lầm, tôi không có ý đồ xấu gì, tôi từng nghe về cậu.”

“Vậy sao, không có gì tốt lành đúng không.” Đường Vũ không để ý.

“Cũng không tệ lắm, nói cậu được tiến cử vào, sau đó nhờ vào nỗ lực mà trở thành học sinh ưu tú.”

“Cuối cùng tôi cũng có tin tức hay ho rồi sao?” Đường Vũ đùa.

“Tôi rất tán thưởng cậu, thế nào, làm bạn chứ.”

}{57wm!.9236hxjn29^|xz7714bf18@ Huyetphong143 @65(:7946!^[!99#`!(58kr

Đường Vũ kinh ngạc dừng bước, trong tầm mắt xuất hiện một cánh tay, cậu ngẩng đầu, phát hiện đối phương đang mỉm cười, nhìn không ra một chút ác ý nào.



Đường Vũ đưa một tay ra, bắt tay đối phương, gật đầu: “Vinh hạnh của tôi.”

Hai người đến sân huấn luyện rồi chia ra, Lunerb nhìn theo Đường Vũ đến tận lúc cậu biến mất trong phòng thao tác rồi mới đi.

“Đường Vũ… đây là tên cậu ta đặt cho mình sao?” Khóe môi Lunerb lộ ra nụ cười vui sướng, chạy về phòng huấn luyện cơ giáp.

Một lần nào đó trên đường, hắn nhận ra giọng nói của người từng giúp đỡ mình, sau khi kiểm tra thì biết cậu ta tên Đường Vũ. Hơn nữa không chỉ như thế, hắn còn phát hiện, hắn và Đường Vũ có quan hệ tuyệt không cạn!

Đường Vũ đã học thuộc như cháo toàn bộ trình tự cơ bản từng học ở năm nhất, nghĩ đến huấn luyện thực tiễn mấy ngày sau chắc sẽ không có vấn đề gì, lúc này mới yên tâm rời khỏi phòng thao tác.

Trải nghiệm làm học sinh kém trường kỳ khiến cậu vô cùng cẩn trọng với những chuyện liên quan đến học tập, cậu không cho phép bản thân mình xuất hiện sai lầm ở những nơi không nên sai sót, hoặc là cậu hoàn toàn không biết gì, hoặc phải trăm phần trăm thấu hiểu.

Bây giờ điều duy nhất mà cậu lo lắng, chính là sắp phải tiến hành kiểm tra mức độ sử dụng não.

Đợt kiểm tra lúc nhập học là để xét tuyển học sinh, mà kiểm tra mỗi năm sau này thì giống như kiểm tra thể chất, chỉ là lướt qua, đối với người khác là lướt qua, nhưng đối với Đường Vũ mà nói, tất cả vẫn là con số chưa biết.

Nếu cậu thấp hơn 30%, trời biết cậu còn gặp phải những cái gì nữa…

Cho dù kháng cự, nhưng kiểm tra vẫn tiến hành vào một buổi chiều cực kỳ bình thường.

Đại danh của Đường Vũ tại học viện Kenton gần như không ai không biết không ai không hiểu, tất cả mọi người cũng đều biết, học sinh tiến cử này thành tích tuy ưu tú, nhưng mức độ sử dụng não lại chưa được kiểm tra.

Mọi người đều rất hiếu kỳ, có người ôm tâm trạng hả hê, muốn xem trò hề của Đường Vũ.

}/7652(.$]!,bh%$917437],,#@ Huyết – Phong @nrhs{~esgb=+^?,~,[(~lr

Cũn có người, hy vọng học sinh tiến cử này ít nhất có thể vượt qua 30%, cũng không uổng công họ thay đổi thái độ với cậu.



Dưới ánh mắt áp bức khiếp người, Đường Vũ bước vào phòng kiểm tra, nằm dưới một vòng tròn màu bạc.

Khi Lunerb đi ngang phòng kiểm tra, đúng lúc nghe thấy học sinh đã kiểm tra đứng trước cửa bàn tán xôm tụ.

“Cậu nghĩ mức độ sử dụng não của cậu ta nếu không đến 30%, trường có đuổi cậu ta không?”

“Chắc sẽ đuổi đó, cho dù bây giờ trở thành học sinh ưu tú, nhưng nếu cả 30% cũng không đến, thành tựu tương lai cũng sẽ không cao, Kenton lại không nuôi phế vật.”

“Ôi, thật ra tôi cảm thấy Đường Vũ cũng không kém như đồn đãi, luôn cười híp mắt, lần trước còn giảng cho tôi nghe một trình tự.”

“Bây giờ đồng tình cậu ta thì có ích gì, cậu xem có bao nhiêu người mắng cậu ta cậu ta cũng không đáp trả, là biết đầu óc cậu ta không tốt rồi.”

Nghe rõ nội dung cuộc đối thoại, Lunerb đột nhiên dừng bước, túm một học sinh hỏi: “Cậu nói ai đang kiểm tra? Đường Vũ?”

Người đó thấy là Lunerb, liền hoảng loạn gật đầu.

“Đường Vũ học sinh được tiến cử?”

Người đó lại gật đầu.

Sắc mặt Lunerb biến đổi, đột nhiên đẩy học sinh đó ra, trực tiếp chạy lại phòng kiểm tra, chạy đến trước cửa không nói tiếng nào đã đá cửa vào.

Giáo viên bên trong đang trợn tròn mắt kinh ngạc nhìn con số vẫn đang tăng lên trên màn hình, 44%… 45%…

Lunerb chạy vội qua, xách Đường Vũ đang nằm trên thiết bị kiểm tra dậy, tiếp theo lại chỗ giáo viên đã hoàn hồn đang nhìn mình.

“Em Lunerb, em đang làm gì vậy? Kiểm tra còn chưa hoàn thành.” Giáo viên phẫn nộ nói.

“Thưa thầy, mức độ sử dụng não của bạn Đường Vũ là 45%.”

Đường Vũ cũng bị một màn đột ngột này dọa sợ.

ld#!bi2qa$$14).ncfk8458xw33@ Lightraito @$#!`novyxd33yqlp233)*!

Đột nhiên có người đá cửa xông vào, trực tiếp xách cậu lại nói với giáo viên, mức độ sử dụng não của cậu là 45%… bên trong tổng cộng có bao nhiêu tin tức vậy!



Còn chưa đợi cậu hỏi gì, cậu đã cảm thấy đầu đau nhói từng cơn.

Trong lúc cậu chấn động, cậu thấy giáo viên đó từ phẫn nộ biến thành bình tĩnh, tiếp theo lộ vẻ vui như điên, giống như trước đó chưa hề xảy ra chuyện gì, nói với Đường Vũ: “Chúc mừng em, em Đường Vũ, mức độ sử dụng não của em là 45%, đây là một thành tích vô cùng tốt!”

Đường Vũ còn đang ngẩn người, 45%? Vậy không phải là sắp cao bằng Phùng Dương rồi sao? Còn ông thầy này nữa, vừa rồi không phải thầy còn đang nổi điên sao?

Giáo viên đó dường như vừa mới nhìn thấy trong phòng kiểm tra còn có người khác, hỏi: “Ủa? Em Lunerb? Sao em lại ở đây?”

Lunerb đặt Đường Vũ xuống, nói: “Em tìm Đường Vũ có chút chuyện, thầy làm việc đi, em dẫn cậu ta đi trước.’

Đường Vũ bị Lunerb kéo đi rất xa, đến một chỗ đất trống không người, người đó mới buông cậu ra.

“Vừa rồi cậu không sao chứ? Tôi hơi vội, không khống chế tốt tinh thần lực.” Lunerb áy náy nhìn Đường Vũ.

Đường Vũ nhíu mày, hỏi: “Đàn anh, vừa rồi rốt cuộc là sao?”


Đọc truyện chữ Full