Đến giữa trưa ngày mồng một, đám quần ma loạn vũ ở số 4 đường Quang Minh mới triệt để giải tán. Một đám say khướt khoác áo rời đi, xếp hàng lái xe ra khỏi cổng.
Lão Lý đợi mọi người đi hết mới rửa mặt xong xuôi rồi không biết kiếm đâu ra được dụng cụ dọn dẹp, chậm rãi quét tước văn phòng bị bày bừa thành thảm họa.
Đại Khánh thăm dò đi vào, vừa thấy đống hỗn loạn đầy đất thì trước tiên là bỏ nặng tìm nhẹ rụt móng lại cái đã.
Lão Lý vội vàng rút khăn lau mặt ghế rồi chìa ra, cung kính rước miêu đại gia lên ghế: “Lên trên này, mặt ghế không bẩn đâu.”
“Lại chỉ còn mình ngươi, thanh niên bây giờ thật sự là càng ngày càng tệ hại.” Đại Khánh lên mặt cụ non nói thầm một tiếng, thật cẩn thận dùng ghế dựa làm cầu, nhảy lên mặt bàn làm việc.
“Không phải chỉ còn lại mình tôi đâu, kia còn một đứa nữa kìa.” Lão Lý chỉ vào góc tường, Đại Khánh liền thấy Quách Trường Thành vừa mới bò dậy.
“À, vừa lúc, nhóc con kia, lại đây, ta đang tìm ngươi đó.” Đại Khánh trừng mắt nhìn Quách Trường Thành rồi lấy một cái chặn giấy trên bàn của Chúc Hồng ra, dùng móng vuốt đẩy một cái, dưới cái chặn giấy là một hồng bao mang hình hài cái thẻ mua sắm. Nó ném cái hồng bao vào người Quách Trường Thành, hầm hừ nói, “Lão Triệu bảo ngươi mang cho cậu hai nhà ngươi. Trở về nói với cậu ngươi, cục trưởng Triệu gửi lời nói lãnh đạo khó được mấy ngày tết nhất để nghỉ ngơi, y không tới cửa quấy rầy, một chút lễ mừng năm mới này kính chị dâu và các cháu mua quần áo mới___phi phi phi, nhân loại ngu xuẩn cư nhiên khiến ta mở miệng miêu vàng phun ra mấy câu ghê tởm như vậy.”
Quách Trường Thành chậm mất nửa nhịp mới phản ứng lại, đầu váng não căng đứng tại chỗ một hồi mới khó khăn nhớ ra mình đang ở đâu, lúng ta lúng túng nở một nụ cười. Cậu có chút câu nệ nhặt hồng bao lên cất đi, lại nhìn lão Lý đang cầm chổi lau nhà cười nhìn bọn họ thì lập tức xắn tay áo tiến lên: “Lý ca! Tôi đến giúp, tôi đến……”
Sau đó bị một cái chân ghế ngáng chân ngã chỏng vó.
Đại Khánh hừ một tiếng, đi đến trước một máy tính, ngồi vào chỗ của mình, giơ vuốt mở máy, vô cùng bất tiện dùng móng mèo sử dụng chuột mở dụng cụ tìm kiếm.
Lão Lý thấy thế thì lập tức nhiệt tình đi tới: “Ngươi muốn đánh cái gì? Ta đến giúp ngươi.”
Đại Khánh bật thốt lên: “Sơn hải……”
Chữ “hải” trôi từ miệng nó ra, biến điệu, nghe giống như chữ “hòa” vậy. Sau đó Đại Khánh ngậm miệng, mặt không chút thay đổi nhìn chằm chằm màn hình một hồi, cuối cùng hạ mắt: “À, ta nói ta muốn lên weibo ấy mà.”
Triệu Vân Lan nói y muốn đi làm một “đại sự”, sẽ về đón nó sau, Đại Khánh an vị trước máy tính không biết của ai, mở ra tài khoản weibo “Miêu gia thiên hạ đệ nhất”, nhàn cư vi bất thiện dùng webcam chụp tự sướng.
Lão Lý và Tiểu Quách lẳng lặng thu dọn tàn cuộc bên cạnh nó. Trong một nháy mắt đó, Đại Khánh biết bản thân rất muốn nói, nó muốn nhìn một chút thử xem trường đình cách Sơn Hải Quan hai mươi dặm rốt cuộc là nơi như thế nào.
Nhưng mà trưởng lão Nha tộc nói rất có đạo lý, thấy rồi thì thế nào đây? Người chết chính là đã chết rồi, bụi về bụi, đất về đất.
“Tách” một tiếng, Đại Khánh đăng cái mặt đĩa của mình lên mạng, lại đánh thêm ghi chú “Tuyệt thế soái miêu”. Vừa gửi lên thì rất nhanh đã có những người yêu mèo gửi phản hồi ở dưới, có người tán thưởng màu lông rất thuần, còn có người rất có ý tốt mà nhắc nhở: “Chủ nhà nè, mèo của nhà ngài quá mập rồi, phải chú ý đến chuyện ăn uống của nó, mang nó đi rèn luyện nhiều mới khỏe mạnh.”
Đại Khánh dùng vận tốc ánh sáng reply lại phản hồi kia, trong lòng tức giận đừng hỏi: “Nhân loại ngu xuẩn.”
Chiếc chuông trên cổ lắc lư theo động tác của nó nhưng không phát ra âm thanh, chỉ có ánh vàng thi thoảng phản xạ lên vách tường tuyết trắng.
Lão Lý nhịn không được nâng tay cản lại một tia ánh sáng vàng kim đâm đau mắt, quay đầu nhìn thoáng qua mèo đen không hiểu sao lại xuống tinh thần, vừa muốn nói gì đó thì thì thấy Sở Thứ Chi đi từ trong vách tường ra. Nghe nói mỗi một dịp đầu năm là thời điểm duy nhất mà hắn được cho phép vào trong thư viện, nhưng thoạt nhìn hắn không phải là mượn sách cũng không giống tìm đọc tài liệu gì, biểu tình trên mặt kì quái vô cùng, như là mỉa mai, lại dường như mang theo một chút sầu khổ.
Quách Trường Thành vội vàng nghiêm chào: “Sở ca!”
Sở Thứ Chi giống như không nghe thấy, lập tức cầm lấy túi của mình, khóe miệng càng câu lên để lộ một nụ cười lạnh thê lương rồi đi thẳng ra ngoài.
Đại Khánh ló đầu ra khỏi màn hình, không đầu không đuôi hỏi một câu: “Đã bao nhiêu năm rồi?”
Sở Thứ Chi dừng bước, khàn giọng nói: “Ba trăm năm tròn.”
Đại Khánh “A” một tiếng: “Vậy không phải…ừm, nên chúc mừng sao?”
Nó vừa nói xong, Sở Thứ Chi đột nhiên lấy từ eo lưng xuống một khối mộc bài đen sẫm, cũng không quay đầu lại, chỉ là nâng tay giơ mộc bài nhấp nhoáng trước mặt Đại Khánh. Không biết có phải là ảo giác không, Quách Trường Thành cảm thấy trên mặt Sở Thứ Chi giống như có vết tích chữ viết chợt lóe mà qua, tại vị trí hai gò má, như là chữ ghi thứ tự phạm nhân thời cổ.
Đại Khánh vểnh tai, mở to hai mắt.
Ngón tay Sở Thứ Chi siết mộc bài chặt đến trắng bệch, mu bàn tay lộ ra gân xanh dữ tợn nói không nên lời.
Sau đó hắn không nói một tiếng, đi nhanh ra ngoài. Đại Khánh lập tức quay đầu nói với Quách Trường Thành: “Tiểu Quách, gọi xe đưa Sở ca của ngươi về!”
Thấy Quách Trường Thành tỉnh tỉnh mê mê lên tiếng, Đại Khánh lại nhấn mạnh: “Hắn uống nhiều, phải đưa tới tận nhà, xác định hắn không có việc gì mới được đi, có nghe thấy không?”
Quách Trường Thành nhanh chóng rút giấy ăn lau tay, chạy chậm theo ra ngoài cầm túi cho Sở Thứ Chi. Sở Thứ Chi như là có chút thất hồn lạc phách mặc cho Quách Trường Thành cầm đi thứ trong tay mà không hề phản ứng.
Bóng dáng hắn cực gầy, trong nháy mắt đó lộ ra vẻ hình tiêu cốt lập.
***
Thẩm Nguy mới mang theo Triệu Vân Lan say như chết rời đi, cái lão chủ nhiệm bụng phệ chỉ biết vuốt mông ngựa trong trường lại đột nhiên gọi cho hắn nói là cần gấp một phần văn kiện.
Thẩm Nguy thấy rất kì lạ nhưng chưa kịp hỏi thì lão chủ nhiệm bên kia giống như bị lửa thiêu mông vội vội vàng vàng dặn hai câu, sau đó gác máy chạy mất.
Thẩm Nguy không có cách nào, đành phải mang theo Triệu Vân Lan vẫn treo trên người hắn không xuống về chính ngôi nhà nhỏ lạnh lẽo chẳng mấy khi có người ở của mình.
Chân mới vào đến cửa, cũng không biết trùng hợp thế nào mà điện thoại đòi mạng của chủ nhiệm đã đến sau lưng giục hắn mau mang đồ đến cửa Tây của đại học Long Thành.
Triệu Vân Lan lăn một vòng trên cái sopha mềm mại nhà hắn, mắt say lờ đờ nhập nhèm hơi hé ra một chút, nói: “Mới có đầu năm, lão mập trường ngươi uống nhầm thuốc à?”
Thẩm Nguy vừa tìm đồ vừa ấn trán y một cái, tránh cho y táng đầu vào bàn trà, còn thuận tay nhét cái gối xuống dưới gáy y: “Ta phải đi một chuyến, rất nhanh sẽ trở về, ngươi……”
“Ta muốn ngủ một lúc.” Lời nói và mí mắt của Triệu Vân Lan theo nhau díu hết cả lại.
Thẩm Nguy thấp giọng hỏi: “Uống nước không?”
“Hưm…..” Triệu Vân Lan nghiêng đầu tránh đi, nhẹ nhàng gạt gạt tay hắn, “Không uống.”
Trong mắt y dường như có ánh nước long lanh, đôi môi đỏ mọng, lông mày dài phi dương như muốn lẫn vào trong làn tóc, vì đầu hơi ngẩng lên mà quai hàm mơ hồ hiện một đường căng thẳng, cúc áo sơmi để mở lộ ra cái cổ cao thẳng, lỗi lạc phong lưu không nói lên lời.
Thẩm Nguy muốn ngừng hô hấp, thật cẩn thận gạt ra tóc trên trán y, kéo một cái chăn phủ thêm lên người y. Ngón cái nhẹ nhàng lưu luyến vuốt qua môi Triệu Vân Lan, cúi người hôn lên trán y một cái, bấy giờ mới lấy tài liệu mà chủ nhiệm cần cùng với chìa khóa xe, xoay người đi ra ngoài.
Một lát sau, Triệu Vân Lan nghe thấy tiếng cửa nhà mở ra.
Triệu Vân Lan vừa rồi còn say đến ngã trái đổ phải lập tức ngồi thẳng lên như xác chết vùng dậy, cầm di động gửi tin nhắn “Giữ chân hắn lâu chút”, sau đó gọi điện thoại liên hệ với công ti chuyển nhà.
Cậu nhóc ở công ti chuyển nhà đại khái còn chưa nhận được một cái đơn hàng kì quái thế bao giờ, do do dự dự nói: “Kia…… Chủ nhân không có nhà, chúng ta có phải nên……”
“Nên nên cái đầu cậu, chuyển cho tôi,” Triệu Vân Lan khí phách nói, “Hắn sớm muộn gì cũng nhập hộ khẩu với anh đây, chẳng lẽ một quyển sổ hộ khẩu ghi hai địa chỉ sao? Cứ nhìn nhà hắn cái gì cũng chỉ có một thứ là anh đây đã phát bực rồi, tới ngay trong vòng năm phút nghe thấy chưa hả!”
Triệu Vân Lan gác máy, lại lấy giấy trong túi ra bắt đầu lập bảng liệt kê, cái nào phải mang đi, cái nào ném cũng không sao, tính toán mua lại cho hắn một lần nữa.
Bỗng nhiên, ngòi bút của Triệu Vân Lan dừng lại, trong lòng nảy ra một ý định cực kì đáng khinh____Y đang cân nhắc, nội y của Thẩm Nguy để đâu hết cả rồi? Đặc biệt là những cái đã mặc qua rồi ấy…Cho dù khoảng thời gian này tuy Thẩm Nguy bị y bức ép mà “tình trong như đã mặt ngoài còn e” cùng ở trong cái nhà nhỏ của y, thế mà ở cái không gian ngẩng đầu không thấy cúi đầu vẫn gặp đó, hắn vẫn có thể duy trì được truyền thống tốt đẹp “Phát hồ tình, chỉ hồ lễ”.
Triệu Vân Lan mù hơn nửa tháng, tuy là vẫn mưu đồ bất chính nhưng chung quy là có lòng mà không có sức. Cùng người trong lòng mỗi ngày sống chung trong một mái nhà mà nhìn không thấy cũng ăn không được…dần dà y thấy mình quả thực có thể tu tâm dưỡng tính đi làm hòa thượng được rồi.
“Ta đây cũng là bị bất đắc dĩ thôi.” Triệu Vân Lan xoa tay cười “hắc hắc” hai tiếng sau đó mò ra ban công nhà Thẩm Nguy. Đại khái vì đã lâu không ở nên giá áo ngoài ban công vẫn còn đó mà lại không phơi bất cứ cái gì. Triệu Vân Lan chưa từ bỏ ý định, lại mở tủ quần áo to ngoài phòng khách, lại phát hiện trong đó chỉ có sơmi quần dài áo khoác mặc hàng ngày cùng với mấy đôi giày kiểu dáng không khác nhau lắm, ngay cả tất cũng không có luôn.
Lúc này thị lực của Triệu Vân Lan không được tốt nên không phát hiện một cái ngăn kéo nhỏ bị áo khoác dài che phủ. Thế là trong hai mục “mang đi” và “cần mua” y đều thêm vào hai chữ “Quần áo”. Sau đó, y không hề nản chí hướng mắt ngắm nghía cái cửa phòng ngủ đóng chặt quanh năm như thể bên trong là thế giới khác của Thẩm Nguy.
Cánh cửa kia không có nắm tay cũng không có khóa, Triệu Vân Lan lấy ra một chiếc đèn pin quét qua khe cửa với bản lề, thế mà không tìm thấy bản lề cũng chẳng thấy cái khóa chìm nào.
Trong lòng y âm thầm cảm thấy kì lạ, liền thử đưa tay áp lên phiến cửa, lại dùng thiên nhãn nhìn thấy những văn lộ mờ nhạt. Trên ván cửa tối đen dường như có một dòng năng lượng đang lưu chuyển, loại phương pháp lưu động này bình hòa trung chính, mang theo khí tức trang nghiêm tràn ngập, kín kẽ nghiêm cẩn, tỉ mỉ kĩ càng.
Triệu Vân Lan áp tay trên cửa một lát, bỗng nhiên cảm giác có chút quen thuộc, ngay sau đó y đã nghĩ tới…: “Côn Luân khóa?”
Mấy hôm nay y gạt mọi người nhờ Tang Tán giúp đỡ tra cứu tư liệu về Côn Luân, nhưng ngoại trừ việc nó là một tòa núi rất hoành tráng rất cổ xưa cùng với mấy trường phái tạp nham lấy Côn Luân làm tên để thu hút người khác ra thì không tìm được cái gì có giá trị cả.
Côn Luân khóa là y dùng thiên nhãn đọc được trong một cuốn sách cổ.
Người ta nói Côn Luân khóa tròn trên vuông dưới, ý chỉ trời tròn đất vuông. Trung gian mười bốn đạo gồm bát hoang lục hợp, khi đó sáu mươi tư quẻ tượng còn chưa ra đời, chỉ có âm dương tương thừa, cũng chưa phức tạp rườm rà như hậu thế, nhưng theo một ý nghĩa nào đó thì lại càng biến hóa thâm ảo, không dễ nắm bắt.
Trong phòng có cái gì mà lại phải dùng đến Côn Luân khóa?
Không phải…… Trảm Hồn Sứ và Côn Luân có quan hệ gì? Vì sao Thẩm Nguy lại quen thuộc với loại phong ấn cổ xưa này đến thế?
Triệu Vân Lan không dám xác định đứng ngẩn ở cửa hồi lâu, sau đó mới thử thăm dò đưa tay, bàn tay chứa đầy linh lực kích thích lên Côn Luân khóa. Côn Luân khóa lập tức bị dẫn động, mười bốn đạo niêm phong liên tiếp phản ứng, âm dương tướng sinh, nhất thời làm cho người ta không ứng phó nổi. Triệu Vân Lan biết nhiều nhớ giỏi nhưng tạp mà không tinh, đôi khi lại quá phóng túng không câu thúc, cho nên đối với những thứ tinh xảo thế này y không am hiểu được như Sở Thứ Chi.
Nhưng khi đối mặt với Côn Luân khóa, không hiểu vì sao y thấy cảm giác quen thuộc tự nhiên nảy nở, mỗi một biến hóa của nó đều hiện lên rõ ràng trong mắt y, như thể mỗi nhịp điệu từ lâu đã khắc sâu rõ nét trong tâm trí.
Triệu Vân Lan lướt nhanh ngón tay trên cánh cửa, giống như có ai đó đang cầm tay y mà kéo.
Thiên môn, địa hợp, phương viên, theo ba mươi sáu trụ, cho đến……
“Kẽo kẹt” một tiếng, ván cửa đen sẫm mở ra phía sau để lộ ra một khe hở, Triệu Vân Lan đứng trước cửa lại bỗng nhiên trù trừ.
Không biết vì cái gì, y có chút hối hận vì đã mở cánh cửa này ra.
Nhưng mà do dự một lát, y vẫn tháo một cái đèn pin nhỏ trên chìa khóa ra rồi cẩn thận đi vào.
Trên tường treo đầy thứ gì đó, Triệu Vân Lan cố hết sức nheo mắt nhìn kĩ dưới ánh sáng, nhất thời ngây ngốc tại chỗ.
Kín cả một bức tường, to có, nhỏ có, tức giận, cười lớn đều có…tất cả đều là… Triệu Vân Lan run tay, đèn pin suýt nữa rơi xuống đất, chút men say còn lại chỉ trong khoảnh khắc đã không còn.
Sau một lúc lâu, ánh đèn dừng lại trên bức cổ họa treo nơi mặt tường phía chính nam, đó là một bức tranh cổ rất lớn, cơ hồ chiếm hết cả một mặt tường. Không biết là được làm từ chất liệu gì, nó mỏng như cánh ve, trơn láng như tuyết, trên vẽ một người.
Người được vẽ mi mục tinh tế, thần thái sinh động, tóc dài chạm đất, một thân trường sam thanh sắc giản đơn. Y hơi hơi nghiêng đầu, khóe miệng như mang nét cười…. làm choTriệu Vân Lan cảm giác bản thân cơ hồ đang soi mình vào một tấm gương.
Bên cạnh viết một hàng chữ nhỏ, không phải giản thể hiện đại cũng không phải phồn thể xa xưa, thậm chí không phải là bất cứ một loại chữ nào mà y từng biết, nhưng không hiểu vì sao Triệu Vân Lan chỉ liếc mắt một cái đã hiểu được nó viết cái gì:
Phía sau Đặng Lâm sơ kiến Côn Luân quân, kinh hồng thoáng nhìn, loạn ta tâm khúc. Nguy bút.
Mười phút sau, cậu nhân viên của công ti chuyển nhà gõ cửa nhà Thẩm Nguy, bên trong lại đi ra một người đàn ông thật kì quái.
Y không giải thích gì cả, chỉ nói không cần chuyển nữa, sau đó lấy ví thanh toán toàn bộ phí chuyển nhà bảo là coi như xin lỗi họ vì một chuyến tay không.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Trấn Hồn
Chương 65
Chương 65