DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Như Lang
Chương 15: Cuộc điện thoại lạ

“Chu Mặc, ngươi đang làm cái gì thế?” Buổi tối về đến nhà sau khi ăn cơm xong, Phí Nhĩ Đức dọn chén mang đi rửa. Xong việc đi ra liền không thấy Chu Mặc ở phòng khách, đi đến phòng của nam nhân thì thấy người này đang ngồi trước màn hình máy tính, liếc nhìn thì thấy hắn đang xem gì đó. Liếc nhìn vào thì thấy một dòng to tướng. Đặt sữa bột.

“Ha hả, ngươi nói thật đi, có phải là ở ngoài có đứa nhỏ không?”

“Không phải.” Chu Mặc cười nói rồi tiếp tục điền vào đơn đặt hàng, khi quay đầu lại thì thấy gương mặt anh tuấn phóng đại của Phí Nhĩ Đức kề sát mặt mình, thật là kích thích, nam nhân không tránh khỏi phải đem mình hơi ngã ra phía sau, nói, “Ta mua hộ một bằng hữu ở Trung Quốc, hắn trước kia cũng đã giúp ta nhiều.”

“Nga, ta đã biết, là vì sự kiện sữa bột ở Trung Quốc đúng không?” Phí Nhĩ Đức cười nói, “Hắn sở dĩ làm như thế có phải là vì người dân của các ngươi đã không có thể dùng sữa của nội địa nữa phải không, ha hả, huống hồ, sữa của nước ngoài chưa chắc gì đã là tốt tuyệt đối.”

“Ân, ta biết là như thế, nhưng bạn ta vốn là kẻ cố chấp, cùng hắn lý luận thà đầu hàng ngay từ đầu còn hơn, ha hả.” Chu Mặc đóng máy tính, “Tốt lắm, đề tài đến đây là chấm dứt.”

Chu Mặc phát hiện ra rằng hình như Phí Nhĩ Đức không có ý định đi ra ngoài, cứ như vậy mà ở lại phòng mình ngó đông ngó tây, nói thiên nói địa . Nhớ rõ lúc mới dọn về ở Phí Nhĩ Đức đêm nào cũng đi ra ngoài, nửa đêm lại về nhà trong tình trạnh trên người toàn mùi rượu cùng mùi phụ nữ, hắn kia thực chất đi ra ngoài làm cái gì, chỉ có trời mới biết.

“Leng keng đinh. . . . . .” Tiếng di động vang lên, Chu Mặc đi tìm cái di động thì đã thấy Phí Nhĩ Đức bắt máy hơn nữa còn tiện thể trả lời thay: “Uy?”

“Không người này, ngươi gọi lộn số.” Chu Mặc còn chưa biết rằng ai gọi, Phí Nhĩ Đức đã nhanh tay cúp máy.

“Là ai?” Tiếp nhận di động từ Phí Nhĩ Đức, trên màn hình hiện ra một dãy số lạ.

“Gọi lộn số.” Phí Nhĩ Đức nhanh chóng đổi đề tài, hướng tới Chu Mặc nói, “Cuối tuần có tiệc rượu, ngươi đi với ta.”

“Tiệc rượu?”

“Ân, tiệc mừng việc chúng ta phát triển thị trường ở Chicago, nhưng chủ yếu là khuếch trương mối quan hệ với khách hàng, cho nên ta quyết định mang ngươi đi, ngày mai ta mang ngươi may vài bộ đồ, đem ngươi biến thành một kẻ anh tuấn mê người, không được để danh dự của công ty bị hoa tổn.” Phí Nhĩ Đức nhẹ nở nụ cười.

“Uy! Bộ cách ăn mặc của ta không giống một nam nhân sao?” Chu Mặc quay người đi cười cười rồi đánh một quyền vào vai Phí Nhĩ Đức, “Ta thực xấu lắm sao? Ân?” Phí Nhĩ Đức liên tục khẩn cầu xin tha thứ, khiến Chu Mặc cười mãi không ngừng.

Chu Mặc thầm nghĩ: Tiệc cốc-tai sao ? Đã lâu rồi không được thưởng thức hương vị cay cay của Martin. . . . . .

—————————————————————————————

Tiệc trong nước rất bình thường không giống như nước bạn quá nhiều hình thức, hơn nữa chỉ là một bữa tiệc rượu, đưa khách đến KTV để ca hát, uống chút rượu đã coi như có thể lấy được lòng, cho nên trên thực tế Chu Mặc cũng không cần phải tham gia bữa tiệc này, tự nhiên không biết vì sao Phí Nhĩ Đức lại có ý định dẫn hắn theo.

Hiện tại nghĩ đến việc muốn đi hay không đã không còn quan trọng nữa, sự việc quan trọng trước mắt là —— hắn không có lễ phục phù hợp để đi tiệc.

.

“Làm như vậy thật không tốt, đại tổng tài.” Bị Phí Nhĩ Đức tóm rồi lôi xuống tầng để xe, Chu Mặc không biết gì chỉ thấy Phí Nhĩ Đức mở cửa xe trêu đùa, “Không phải là đang còn trong giờ làm hay sao, sao lại đi mua sắm?”

“Đây được gọi là đi công sự, được rồi, lên xe đi.” Phí Nhĩ Đức đem Chu Mặc đẩy vào trong xe, rồi sau đó trở lại chỗ ngồi của người lái ngồi vào và xuất phát.

Ngồi ở cương vị phó lái, Chu Mặc nghiêng đầu nhìn khuôn mặt như bức tượng điêu khắc của Phí Nhĩ Đức, vì cái gì mà lại chọn hắn? Nếu phải đi tham gia các hoạt động xã giao, thì cái tên lão luyện Kiệt Khắc sẽ thích hợp với vị trí này hơn sao, hơn nữa. . . . . . Tự nhiên lại mang hắn đi may quần áo, đối hắn tốt như vậy, thực sự lại làm hắn sinh ra ảo giác rồi.

Ảo giác, với hắn mà nói tất cả chỉ là giả mà thôi, Phí Nhĩ Đức mới lái xe không lâu điện thoại liền vang lên.

“Chu Mặc, giúp ta nghe một chút.” Phí Nhĩ Đức dùng cằm chỉ chỉ về hướng âm thanh phát ra.

Chu Mặc bật máy nói: “Uy, nhĩ hảo.”

“. . . . . . Hắn có ở đó không?” Là âm thanh của nữ nhân.

“Hắn đang ở lái xe, xin đợi một chút. . . . . .”

“Là ai?” Phí Nhĩ Đức đem xe đỗ vào bên đường, Chu Mặc trầm mặc không nói đưa điện thoại cho Phí Nhĩ Đức rồi rụt tay lại, nhìn thấy Phí Nhĩ Đức nói chuyện điện thoại lộ ra vẻ vô cùng kinh ngạc, sau đó Phí Nhĩ Đức xuống xe ra ngoài nói chuyện.

Chu Mặc cười khổ thở dài, liếc mắt nhìn đến người đang đứng ở đằng xa, bình thường Phí Nhĩ Đức nói điện thoại cũng không có tránh mình, xem ra cuộc điện thoại này rất quan trọng với hắn.

“Cách Lôi Ti. . . . . .” Nhớ tới cái tên hiện trên màn hình di động, Chu Mặc tự nhủ, “Hình như bạn gái trước kia của Phí Nhĩ Đức tên là Cách Lôi Ti.”

Chờ đợi một lúc lâu Phí Nhĩ Đức cũng trở lại, trên mặt mang theo vẻ như xin lỗi, Chu Mặc biết ý nghĩa của biểu tình kia, nam nhân cười nói: “Ngươi có việc thì cứ đi, ta có thể tự đi.”

“Chu Mặc, ta thật có lỗi. . . . . .” Phí Nhĩ Đức nhíu mày, người là do hắn mang đi cuối cùng hắn lại bỏ người ở lại đây.

“Được, đi may đồ đâu nhất thiết là phải có ngươi, ngươi mau đi đi, đừng làm cho tiểu thư chờ lâu.” Chu Mặc một bên cười một bên cởi bỏ dây an toàn xuống, thời điểm đang muốn bước xuống thì Phí Nhĩ Đức đột nhiên nắm lấy tay hắn, Chu Mặc quay đầu lại nhìn, Phí Nhĩ Đức do dự một hồi rồi chung quy là vẫn cười xin lỗi, lấy thẻ tín dụng trong bóp ra đưa cho Chu Mặc: “Được rồi khi nào xong thì gọi cho ta, ta sẽ đến đón ngươi.”

Thu hồi ánh mắt, Chu Mặc gật đầu cười rồi bước xuống xe, khi Phí Nhĩ Đức bắt lấy tay hắn, hắn đã mong người kia nói là: ta mang ngươi đi.

Nhưng làm sao lại có thể chứ. . . . . . Ảo giác chung quy vẫn là ảo giác.

Thở dài, quay đầu nhìn, người kia đã lái xe đi mất rồi.

Quên đi, mình nên làm đúng phận sự của mình, dù sao cũng có thứ này, nhìn nhìn cái thẻ tính dụng trên tay, Chu Mặc đem nó nhét đại vào túi quần. Đang lúc tính gọi xe thì bỗng phát hiện ra một vấn đề —— hắn không biết chỗ bán âu phục ở đâu.

Gọi điện thoại hỏi? Nhìn vào di động, có nên hay không gọi hỏi Phí Nhĩ Đức?

Di động bỗng vang lên, không phải là Phí Nhĩ Đức, nhưng có điểm quen quen, hình như là —— số mà ngày hôm qua Phí Nhĩ Đức kêu là gọi nhầm số?

Là ai? Chu Mặc bật điện thoại lên nói: “Uy.”

Đọc truyện chữ Full