“Cái kia, các ngươi là sao ? Mặc sao lạ là nhi tử của Lan quý phi ? Có thể nói cho ta một chút hay không ?” Tâm địa be bé , ta hỏi hai người , mong muốn họ quên lời ta mới nói .
“Ha hả, ” phụ hoàng trước hết nở nụ cười, “Nguyên lai Tiếu nhi khi phát uy cũng có vài phần uy nghiêm của phụ hoàng nha ! Bất quá, rất khả ái ni.”
“Ngươi đừng tưởng tượng , đó là giống ta mới đúng , Uy phong Tuyệt công tử ta sao có thể tầm thường được !”
“Hắn là nhi tử của ta, giống ta là thiên kinh địa nghĩa.”
[Thiên kinh địa nghĩa = bình thường tất nhiên]
“Đừng tưởng rằng chỉ một ngọc bội có thể chứng minh hắn là con ngươi , huyết thống mới là căn cứ chính xác lớn nhất .”
Không phải đâu, lại cãi nhau tiếp sao !
Lần này là sao a ? Ta thật mơ hồ?
“Các ngươi hai người chờ một chút ” ta phát điên rồi : “Cứ một chuyện lại một chuyện , trước tiên nói cho ta chuyện các ngươi đã , rồi nói thêm tại sao Mặc lại thành nhi tử Lan quý phi .!”
Hai nam nhân đối nhau liếc mắt “Được rồi.”
“Di giá ngự thư phòng, những người khác nghiêm cấm tới gần, trái lệnh trảm trước tấu sau !”
“Dạ.”
**********************************************************
Nói về năm đó .
Năm ấy, hậu trong cung có ba vị mỹ nhân song song hoài thượng long thai. Ba vị ấy , một vị hoàng hậu chưởng quản nội cung , một vị lan quý phi độc sủng hậu cung, cuối cùng một vị có đôi mắt phượng thập phần xinh đẹp , được tiên đế vì rượu say mà lâm hạnh – Thanh phi .
Hoàng hậu là người sinh ra trong gia đình thế gia , Lan quý phi có một ca ca là võ trạng nguyên đương thời , một ca ca là Thượng thư đương triều , Thanh nương chỉ là một phi tử nho nhỏ mà thôi , nói đúng ra , nàng không hề có uy hiếp gì .
Việc cấp bách chính là giải quyết Lan quý phi ── không riêng gì bởi vì Lan quý phi gia thế, mà còn bởi vì khi truyền ra tin tức Lan quý phi mang thai , tiên đế liền đem kì lân ngọc chia nửa tặng cho nàng . Kỳ lân ngọc là một loại ngọc quý , được coi là uyên ương ngọc , bởi vì nó được coi như loại ngọc dùng để ám chỉ thái tử nên chỉ có đế vương mới có thể mang theo .
Nói cách khác, nếu Lan quý phi sinh một công chúa thì sẽ không sao , vạn nhất sinh chính là một nam hài , thì đó chính là thái tử .
Hoàng hậu không cho phép loại này xuất hiện, cho nên nàng nhất định phải để Lan quý phi mất đi đứa con trong bụng .
Không tiếc phạm đại giới !
Lan quý phi đương nhiên không phải ngu ngốc, hoàng hậu đang suy nghĩ gì , nàng tất nhiên biết . Bất quá vì có hoàng đế làm hậu thuẫn , nàng ta cũng có võ công , bên người lại có người tinh thông dược lý , tất nhiên sẽ yên tâm rất nhiều .
Trên thực tế hoàng hậu cũng không có cách nào tốt đẹp để giải quyết nàng .
Giữa lúc cho rằng hoàng hậu đã bỏ cuộc , hoàng hậu lại thuê một nhóm đại cao thủ giang hồ xông vào hoàng cung ám sát Lan quý phi , cuối cùng nàng được hai ca ca của nàng xông vào cứu thoát ra khỏi cung .
Chỉ là, trong lúc tranh đấu , Lan quý phi động thai khí, nửa đường sinh non hài tử , bởi vì rong huyết không kịp cứu trị mà qua đời .
Đám người xông vào hoàng cung bị ám vệ trong cung diệt hết, hoàng hậu cũng táng thân tại chỗ , thi thể bị vùi vào bãi tha ma.
Tiên đế cũng không biết Lan quý phi đã qua đời, hắn đến chết đều vẫn cho rằng Lan quý phi vẫn sống, chỉ là không muốn quay về cái hoàng cung lục đục tranh đấu mà thôi .
Kết quả ba nữ nhân song song mang thai, cuối cùng chỉ có một hài tử của Thanh phi là bình an ra đời
[ Khứ : cười chết ta. Đấu mãi rồi để cho đứa ko đấu sống nhe răng làm vua =)) ]
Phụ hoàng nói đến đây, ngừng lại, uống một ngụm trà , sau đó nói tiếp : “Cuối cùng khi tiên đế mất đi , truyền ngôi cho ta còn nói rằng ‘ long thị huyết mạch, người giữ kì lân ngọc sẽ được chia đôi thiên hạ . ’ tuy rằng đây là lời mê sảng tiên đế nói khi sắp mất , nhưng dù sao cũng là di ngôn của tiên đế , vì thế các văn võ bá quan cũng có vài người nhớ mãi .”
“Đương niên nương ta trước khi mất có để lại di ngọc cho ta . Nên ta tới đây .” Mặc cười nhìn ta ngồi đối diện hắn , sau đó nhìn phụ hoàng ngồi ở chủ vị “Ta không cần nửa giang san , ta chỉ cần Tiếu nhi . Ta có thể đưa ngọc cho ngươi , nhưng , Tiếu nhi ta muốn mang đi .”
“Lấy giang sơn này hay không là chuyện của ngươi , bất quá Tiếu nhi là của ta, không ai có thể dẫn hắn đi .” Phụ hoàng cười có vài phần cao ngạo “Nửa giang san mang cho ngươi , ta cũng có khả năng lấy nó lại .”
” Đối nhân nên khiêm tốn , bằng không tự cao tự đại sẽ có hại .” Mặc một bộ phong đạm vân kinh , “Hơn nữa Tiếu nhi là hài tử của ta, ta có quyền dẫn hắn đi.”
…
Gì? Ta vừa nghe Mặc nói ai là hài tử cơ ?
Mặc nên nói ta là tình nhân của hắn chứ , vì sao ….
Lão thiên gia, mời ngươi không nên đả kích ta a!
“Không có khả năng, Tiếu nhi tuyệt đối là nhi tử của ta.” Phụ hoàng bí mở một con mắt , nói tự tin .
“Có thể hay không , thử một lần liền biết !” Mặc cũng cười , vẻ mặt trấn định, phảng phất nắm chắc phần thắng .
“Biện pháp gì ?”
“Lấy máu nhận thân!”
“Hảo!”
Trong hoàng cung cái gì cũng có , không nhiều thì là toàn bộ , chỉ bằng vào danh ngôn “ lực lượng đông đảo”, muốn cái gì chính là rất nhanh có .
Vì thế chỉ qua 5 phút , Lang Nguyệt đã mang đến hai chén sứ trắng , cung kính đặt ở ngự án rồi lui xuống.
Sau đó hai nam nhân liếc nhau , đặc ý chích ngón tay mình , nhỏ vài giọt máu xuống .
“Tiếu nhi , đến đây .” Phụ hoàng đi tới lôi ta qua , Mặc ở trên tay ta chích một vết thương nhỏ , cùng nhỏ huyết của ta vào bát , sau đó lập tức xoa xoa vết thương rồi bôi thuốc mỡ cho ta , cẩn thận thổi thổi .
Thổi đến mức mặt ta đều nóng .
Phụ hoàng hung hăng lườm Mặc rồi kéo ta ra.
Mặc giống như không phát hiện, chỉ lấy ngón tay ở trong bàn tay trái ta vân vê .
Sau đó , tay phải của ta cũng bị vân vê , bỗng nhiên, hai ngón tay ở giữa xoay tròn .
Tay trái mạnh nắm mạnh lấy , bàn tay ấm áp nắm lấy hai ngón tay , sau đó thong thả bộ động , Mặc dùng ngón tay nhẹ ma sát đầu ngón tay ta , đầu ngón tay ta thật mềm yếu , sau đó hắn lại dùng ngón tay di di nhẹ trong lòng bàn tay ta .
Ta nhịn không được nhẹ nhàng run rẩy một chút…
Tayphải đột nhiên bị nắm lấy , sau đó ở giữa hai ngón tay rút ra lại cắm vào . Rút ra, cắm vào, tái rút ra, tái cắm vào… Một cây ngón tay biến thành hai ngón tay , cứ thế rút ra, cắm vào; hai ngón tay Mặc bỗng nhiên động mạnh hơn , vẽ một đường tròn như nội bích , ở đó hắn cố ý vân vê …
Ta có cảm giác mềm nhũn …
[ Khứ : Còn ta chả hiểu động tay mà mi cũng mềm nhũn đc .. Hãn `~ ]
“Các ngươi… Các ngươi mau nhìn trong bát!” Chịu không nổi! Ta chịu không nổi!
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Thanh Bình Nhạc
Chương 26
Chương 26