DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Thanh Bình Nhạc
Chương 20

Ngoài dự liệu của ta , từ lúc Như Ý đi đến khi đại hội luận kiếm ở Mạn Đà sơn trang bắt đầu , ta cũng không hề gặp thêm một người nào thân cận bên người phụ hoàng . giống như một tác gia văn học nào đã nói , chỉ sợ rằng đây là “ Yên lặng trước dông tố.”

Ngô, cũng không hoàn toàn đúng , phải là câu “ Bão sau càng mạnh hơn bão trước .”

Mặc tham gia luận kiếm với thân phận là người bình phẩm , cùng Hạ Tử Hạo – trang chủ của Mạn Đà sơn trang ngồi cùng một vị trí .Thoạt nhìn đình lâu này thật cao , đình lâu chính nơi để luận võ , theo ta nhìn ra , đại khái rộng khoảng 150m vuông , cao hơn mặt đất một thước , sau đó mấy vị thiếu hiệp danh môn , võ lâm nhân tài mới xuất hiện ở ngay trước mặt , nhốn nháo y như hầu tử .

Dọc theo hai bên đình lâu là xây lan can hình cung , như là chòi nghỉ mát, trên bàn bày đầy trà bánh , bên trong là đoàn người bình phẩm đang ngồi , chính là chưởng môn các phái , chưởng môn nhân của môn phái càng có tiếng thì được ngồi càng cao , tuy nhiên bên ngoài lại nói là xếp theo thứ tự võ công của các chưởng môn nhân , nhưng mà liếc mắt một cái cũng thấy ngồi ở đây cũng nguyên một đám đầy người .

Xem ra cái danh “Chưởng môn ” cũng không đáng giá cho lắm nha .

Toàn bộ đại hội luận kiếm theo ý ta thì thật giống như đang tấu diễn , ban đầu ta còn thấy đặc biệt cùng thú vị, nhưng xem nhiều … Đặc biệt là mấy thiếu hiệp của các môn phái , đánh tới đánh lui đều dùng một phương thức , sau đó lại cùng mọi người luận võ , nhưng mà chiêu thức của ai cũng thấy giống nhau , thoạt nhìn một điểm cũng không khiến thị giác ta được kích thích , ta buồn muốn chết ..

Về phần Mặc…

Ta trước tiên nói về mấy người trong đoàn bình phẩm nha , ngoại trừ võ lâm minh chủ đại nhân là chăm chú quan sát , dành trọn phán đoán để nhận xét thắng thua , đám người cùng bình phẩm ngồi bên cũng cứ một miệng tâm phục khẩu phục mà một ý riêng cũng không hề nói .

Bất quá ta không nói về Mặc , mà là người ngồi bên cạnh Mặc —— trang chủ Mạn Đà sơn trang – Hạ Tử Hạo .

Người này bên ngoài mang theo một cổ tà khí, trên mặt anh tuấn đẹp trai có điểm một đôi mắt phượng , tuy rằng đôi mắt rất đẹp , nhưng mà kết hợp với mấy bộ phận trên mặt thì … Không phải nói hắn xấu , trên thực tế ánh mắt hắn có vẻ diêm dúa lẳng lơ khiến người ta bị hấp dẫn , làm cho ta nhịn không được nhìn hắn vài lần .

Đối với người khác thấy , hắn nhất định giống hồ li , trong tay hắn luôn luôn cầm một chiến phiến bằng ngọc , phiêu a phiêu . Ta trong đầu xuất hiện một bức tranh châm biếm —— một con chồn bạc ba đuôi , ánh mắt cười híp lại , tiểu móng vuốt mập mạp cầm một cái quạt , thật giống như hình ảnh con hồ ly hoạt hình của Nhật Bản nha … Hắc hắc…

Cây quạt thực ra rất đẹp , ngọc phiến rất mỏng, điều hiếm lạ chính là ở giữa quạt có vẽ một hình rồng như ẩn như hiện ..

Ngô… Rất muốn cầm ở trong tay mà xem , không hiểu được cái quạt có nặng hay không , xòe ra có bị trơn tuột hay không .

Đáng tiếc…

Nếu không phải người kia vẫn đang dùng ánh mắt tà mị dừng ở trên người ta , liếc qua liếc lại , cười đến âm dương quái khí, ta nhất định sẽ mượn hắn xem thử.

Hiện tại thì sao , không thể làm gì khác ngoài việc quên đi .

“Nếu thích, hôm nào ta cũng làm cho ngươi một cây quạt.” Mặc phát hiện ta nhìn chăm chăm cây quạt , lén lút ở bên tai ta hứa hẹn .

Bởi vậy, ta thẳng thắn coi Hạ Tử Hạo như kẻ không tồn tại.

Bất quá ta coi hắn không tồn tại , đối phương lại không nghĩ như vậy.

“Không biết tiểu công tử có thích hồng trà đặc biệt của Mạn Đà sơn trang không ni . Loại trà này của Mạn Đà sơn trang là trân phẩm , ngay cả chỗ hoàng đế cũng không có a . ” Hạ Tử Hạo có vẻ đắc ý vài phần, cây quạt lại mở ra lớn hơn , bên tai tiếng gió từ cây quạt khiến cho lỗ tai ta thật ngứa.

Hồng trà, pha như thế nào chẳng lẽ ta có thể biết sao , ta chỉ biết là pha rồi sẽ rất thơm , rất ngọt . Cũng không biết hắn làm như thế nào, hoa sơn trà nhỏ bằng ngón út , chỉ mới hé mở liền bị vặt xuống , pha với nước ấm , một ly trà cũng tốn rất nhiều hoa , màu sắc hài hòa , ở trong đám hoa còn có một ít lá cây nhỏ , Hạ Tử Hạo quả thực tốn không ít tâm tư cho chén trà , cái chén trong suốt , nước trà lục nhạt trong veo , đóa hoa kiều diễm, mùi hương thơm mát .

Thật là hảo trà , ta chưa thấy qua được trà nào tốt như vậy .

Chỉ tiếc…

“Ta ghét uống trà.” Bởi vì đắng , trước đây ta không thích , hiện tại cũng thế

Hạ Tử Hạo sắc mặt tựa hồ tối đi vài phần, bất quá biểu tình lại không chuyển một điểm .

Ta còn nói “Trà tốt như vậy lại không cấp hoàng đế , ngươi không sợ hoàng thượng giáng tội vu ngươi?”

Nhớ kỹ phụ hoàng rất thích uống trà. Mặc a , hắn thích pha trà, thích thưởng thức hương trà , thế nhưng cũng không uống trà.

Hạ Tử Hạo híp lại cặp mặt nhỏ , sau đó cười , “Hoàng thượng sẽ không biết .”

Tự tin quá nga , ta cười không nói lời nào, tự nghĩ xem nếu như bị phụ hoàng trảo về cung , có nên nói chuyện về Mạn Đà sơn trang hay không a.

Mặc đưa cho ta một chén, nước trong suốt , tản ra hương vị ngọt ngào mê người . Ta ôm cái chén , hôn lên mặt Mặc một cái , Mặc là tốt nhất , luôn luôn lấy cho ta thứ ta thích .

“Mặc…”

“Ân?”

“Ta yêu ngươi!”



@_@ mặc cười thật xinh đẹp!

Ai! Ai! Cái kia võ lâm minh chủ! Không nên nhìn Mặc nhà ta a , nhìn luận kiếm của ngươi đi !

Mệt mỏi quá…

Ta vẻ mặt đau khổ trừng mắt nhìn về phía trước ,nhìn người ăn no đủ , thần khí sang sảng, vũ khí hiên ngang, người kia đại khái tổ sư gia của lang sói . Ta không phải chỉ nói câu “Ta yêu ngươi” sao, lại cứ như là liều thuốc kích thích , lăn ta qua lại trên giường hai ngày liền , đương nhiên ta cùng Mặc cũng vắng mặt ở đại hội kia hai ngày.

Vừa tỉnh lại thì theo Mặc đi đến đại hội luận võ kia , võ lâm minh chủ kia cũng không biết uống sai dược gì , cư nhiên một bộ giống như ta giết phụ thân hắn , XX mẫu thân đại nhân của hắn, bán muội muội hắn , câu dẫn lão bà hắn , từ khi ta xuất hiện cũng không cho ta một bộ mặt hòa nhã .

Kháo! Ngươi thích thì cứ lơ , ta không cần xem sắc mặt ngươi a!

Còn có hồ ly tinh kia , đại khái là ăn nhầm dược như võ lâm minh chủ kia , hết chỉ đông lại chỉ tây , một bộ bất âm bất dương , muốn chết không muốn sống, thần kinh hề hề, cười quái dị đến đầu óc không bình thường, con mắt luôn ở trên người ta cùng Mặc mà liếc qua liếc lại .

Trong người khó chịu, thẳng thắn lôi kéo Mặc công khai ra ngoài dạo phố .

“Mặc, ta muốn nghỉ ngơi một chút.” Ta kéo tay áo Mặc , thực sự đi không nổi , thắt lưng vì dùng lực quá lớn , bây giờ còn chưa khôi phục , lúc đó ta còn tưởng rằng thắt lưng ta đều chật khớp hết a .

… Thắt lưng có thể trật khớp sao ? !

“Hảo.”

Mặc gật đầu một cái, sau đó cùng ta đến một tửu lâu , ta hận không thể lập tức đặt mông lên cái ghê , để cái eo nhỏ đáng thương của ta được nghỉ ngơi .

Còn chưa đến tửu lâu thì đã bị một thân ảnh ven đường lao tới , vừa lúc ta đi qua bên cạnh , ta thực sự rất đáng thương a, nếu thắt lưng ta không vô lực , bằng võ công của ta … Được rồi, bằng khinh công của ta , dù thế nào cũng có thể tránh , hiện tại bị Mặc ăn no nê hai ngày , ta …

“Thắt lưng ta a …” Ta kêu lên !

“Tiếu nhi …” Mặc cười ôm lấy ta , một tay đặt ở trên lưng ta, lòng bàn tay như dòng nước ấm áp , phần eo nhất thời thư thái thật nhiều.

Ách ! Chiêu này thiệt hữu dụng , sao không sớm dùng nha . Ta trợn trắng mắt nhìn Mặc nghi vẫn , khiến Mặc cười rộ lên .

“Vị công tử này, van cầu cứu .. cứu tiểu nữ …” Tiểu cô nương vẻ mặt xám xịt quỳ trước ta , lạy đến đáng thương hề hề .

Đọc truyện chữ Full