DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Ngự Hoàng
Chương 244: Không thể làm gì

”Sao, Cấm vệ Tổng Trưởng của hoàng thượng tự mình ra tay?” Bắc Thần đi tới bên cạnh Hoằng Nghị, y không nhìn lưỡi dao sắc bén phản chiếu vẻ mặt lạnh lẽo của Hoằng Nghị, mà vung ra hai ngón tay đẩy thanh kiếm kia đi, “Giết bọn ta, sau đó tự sát? Đây là mệnh lệnh cuối cùng của chủ nhân nhà ngươi?”

Ngôn Vô Trạm muốn giết thì một người cũng sẽ không giữ lại, Hoài Viễn cũng không thể có ngoại lệ.

Người kia, hắn từng chạm vào.

Ánh mắt từ bóng lưng cố chấp của người kia chuyển sang Hoài Viễn không có chút rung động nào này, Bắc Thần ý vị sâu xa cười: “Có điều, ta ngược lại thật ra có đề nghị rất tốt, Cấm Vệ Tổng Trưởng không ngại suy tính thử.”

Bắc Thần tiếp tục dựa tới, đè kiếm của Hoài Viễn đến bên cạnh người, y tiến tới bên tai hắn, nói nhỏ, “Ở đây không có người ngoài, trói hắn lại, mang ra khỏi cung, tìm một chỗ không có ai nuôi dưỡng.”

Hơi thở Hoài Viễn hơi ngưng lại, thân thể cao ngất vì mấy câu nói này mà hơi rung nhẹ, Bắc Thần đè xuống cổ tay hắn, nói hết lời còn sót lại, “Cùng với xuống âm tào địa phủ làm con chó trung thành, không bằng sống sót làm chủ nhân của hắn, bên nào nặng, bên nào nhẹ, ngươi so với ta đều rõ ràng hơn, ngươi có thể suy xét. Đương nhiên ngươi cũng biết, dựa vào sức một mình ngươi sẽ không làm được, thế nhưng...”

Bắc Thần quét hai người phía sau kia một cái, tiện đà một lần nữa đối đầu Hoài Viễn, “Chúng ta hợp lại, hắn chạy không được.”

Giọng nói Bắc Thần rất nhỏ, nhưng phòng giam này quá yên tĩnh, giờ phút này giọng nói muốn đè thấp cũng truyền vào trong tai người kia, hắn không cử động, chỉ nhắm mắt lại cười khổ, đến lúc này, Bắc Thần cũng không nguyện buông tay sao... Sao phải khổ như vậy chứ...

Hắn đang nghĩ ngợi, đột nhiên mắt tối sầm lại, sau tiếng vang chói tai liên tiếp, sau lưng hắn đập lên mặt tường lạnh lẽo cứng rắn...

Mặt Hoằng Nghị so với bức tường sau lưng hắn còn lạnh hơn phóng to trước mắt.

Hô hấp người kia bỗng nhiên ngưng trệ.

”Giết đi.” Tay chân bị trói, bản lĩnh cả người của Hoằng Nghị không thể triển khai, đừng nói là Ngôn Vô Trạm, phàm là người có một chút công phu đều có thể đẩy y vào chỗ chết. Hoằng Nghị kéo ra xích sắt trong tay, đặt vào giữa hai tay người kia, y bảo hắn ra tay.

”Ngươi tới.” Xích sắt kề sát cổ họng Hoằng Nghị, y kéo người kia tới trước tạo áp lực.

Hoằng Nghị tính tình lạnh lùng, nhưng lại không phải tuyệt tình, còn người này, nhiệt tình như lửa, nhưng tim như băng giá. Ủ thế nào, khối băng này cũng không tan được... Bọn họ trả giá nhiều như vậy, tiền tài không coi vào đâu, tình cảm thì sao?

Hoằng Nghị dùng sức, xích sắt kia từ từ siết vào vào da y, mặt Hoằng Nghị có chút đỏ hồng, môi run rẩy, y ngay cả hít thở cũng run cùng nhau, nhưng Hoằng Nghị không ngừng tay, vẫn kéo người kia siết chính mình...

Hắn muốn giết bọn họ, vậy tự mình ra tay, Hoằng Nghị không phản kháng cũng không vùng vẫy, y để bị giết.

Giằng co chốc lát, Ngôn Vô Trạm thua trận, cổ tay buông lỏng, người kia chán nản dựa lên vách tường...

”Ngươi tới!” Người kia từ bỏ rồi, nhưng Hoằng Nghị không dự định buông tha hắn, y kéo hắn lên một lần nữa, hung hăng ép buộc người kia tiếp tục, “Giết ta, đến, giết!”

Xích sắt lại một lần kề sát trên cổ Hoằng Nghị, nhưng người kia lúc này lại tránh ra, hắn ngay cả nắm cũng không dám nắm nữa...

”Không nỡ?”

Hoằng Nghị hỏi hắn, người kia lại quay đầu đi chỗ khác, không dám nhìn mắt y, Hoằng Nghị nắm lấy bờ vai hắn, thô bạo lôi hắn lên, y ép hắn nhìn mình...

Từ lúc vào cửa, ánh mắt Ngôn Vô Trạm chưa dừng lại trên mặt bất kỳ ai, hắn không có can đảm...

Bây giờ, đột nhiên cùng ánh mắt Hoằng Nghị giao nhau, một giây đó, thứ Hoằng Nghị sắp bóp nát, không phải vai hắn, mà là tim hắn...

”Chúng ta, yêu sai người rồi?”

Một tiếng chất vấn này, bầu trời xanh thẳm kia xuất hiện vết rách, sau đó nứt ra, bong ra từng mảng, trong nháy mắt hoàn toàn vỡ vụn...

Đen, hết thảy đều đen rồi.

Đẩy Hoằng Nghị ra, đoạt lấy kiếm trong tay hoài Viễn, hắn không chém về phía bất kỳ ai, mà mở khóa cửa phòng giam, sau đó, Ngôn Vô Trạm chạy trối chết...

Không có mệnh lệnh của Ngôn Vô Trạm, sẽ không ai dám bí mật xử tử bọn họ, sau khi Ngôn Vô Trạm chạy đi, Hoài Viễn cũng rời đi theo, cửa phòng giam một lần nữa khoá lại, sự việc bất ngờ, Hoài Viễn vội vàng rời đi, chỉ khóa cửa phòng giam lại, mà quên giam riêng bọn họ ra...

Ngôn Vô Trạm nói rất đúng, về tình về lý bọn họ đều phải chết, nhưng một chữ tình lại khiến hắn không cách nào ra tay, cùng bọn họ cắt đứt qua lại, người kia chính là thả cho bọn họ một con ngựa, hắn không muốn để bọn họ chết, vì vậy tự lựa chọn chịu đủ dày vò.

Bọn họ trở về tìm hắn, cô đơn nhận được an ủi, nhưng áp lực lớn hơn lại gánh trên vai người kia, phần ân tình này, Ngôn Vô Trạm bỏ xuống không được, bọn họ cũng không bỏ xuống được, dù rời đi bao lâu, rời đi bao nhiêu lần, bọn họ vẫn sẽ tìm tới cửa.

Vương vấn không dứt, vĩnh viễn không ngừng.

Cách giải quyết duy nhất, chính là không còn sau này. Bọn họ chết rồi, người kia sống không bằng chết.

Đây cũng thật là nghiệt duyên.

Dù giam chung một chỗ, mấy người lại vẫn im lặng như trước, không có bàn bạc, cũng không có đối sách, trong đầu không ngừng nghĩ tới đều là người kia cùng với một đống chuyện xấu xa cắt không đứt, để ý vẫn loạn.

Đêm đó, cửa phòng giam này mở ra lần nữa, khiến bọn họ bất ngờ chính là, không nhìn thấy đao phủ thủ, xuất hiện lại vẫn là Ngôn Vô Trạm và Hoài Viễn.

So với cứng rắn ban ngày, Ngôn Vô Trạm giờ phút này rõ ràng yếu đuối hơn rất nhiều, trút đi hết mọi ngụy trang, vẻ mặt hắn uể oải như vậy.

”Nói gọn gàng dứt khoát, trẫm đối với các ngươi, không ra tay được.” Vừa vào cửa, người kia liền vào thẳng đề tài chính, ánh mắt phẫn hận đảo qua trên người mấy người, cũng không biết hắn là đang hận ảnh hưởng của bọn họ đối với hắn, hay là sự bất lực của chính mình, “Trẫm nghĩ tới biện pháp, các ngươi suy nghĩ.”

Không cho bọn họ cơ hội nói chuyện, Ngôn Vô Trạm rất nhanh tiếp tục, “Hoặc là, trẫm làm thịt các ngươi, hoặc là, theo trẫm ở lại trong cung.”

”Có ý gì?” Bắc Thần không hiểu hàm nghĩa chữ “ở lại” này đại biểu. Vẫn giam giữ bọn họ, hay là chỉ ở trong hoàng cung. Nhưng đàn ông ở trong cung, ngoại trừ thái giám chính là cấm vệ, Ngôn Vô Trạm chuẩn bị để bọn họ làm cái nào? Cái trước, cái sau, y đều sẽ không chọn.

Ngôn Vô Trạm tức giận nhìn Bắc Thần một cái, hắn biết Bắc Thần nghĩ cái gì, thiến bọn họ rồi, giữ lại còn có tác dụng gì, để bọn họ làm cấm vệ cũng không tính thật sự có ý nghĩa ở lại trong cung, lúc cấm vệ không làm nhiệm vụ phải về chỗ của chính mình. Hắn muốn chính là, buộc bọn họ ở bên cạnh.

”Sắc phong, nạp phi.” Đây là cách Ngôn Vô Trạm nghĩ ra.

”Không thể.” Lạc Cẩn không chút nghĩ ngợi từ chối.

Ánh mắt sắc bén nhất thời vọt tới, người kia kích động trực tiếp liền đứng lên, “Không thể, vậy ngươi nói cho trẫm biết nên làm gì? Thật sử chém? Được, nếu ngươi lựa chọn như vậy, trẫm cũng không phản đối, kiếm ở đây, các ngươi đừng làm khó dễ trẫm, tự mình ra tay, cũng tiết kiệm trẫm hao tâm tốn sức.”

Đoạt lấy kiếm của Hoài Viễn, trực tiếp ném tới bên chân bọn họ, Ngôn Vô Trạm cũng không thèm nhìn tới, muốn chết thì mau đi, miễn cho hắn hao tổn tinh thần theo.

Biện pháp, Lạc Cẩn cũng không biết, thế nhưng bọn họ không thể vào làm phi, không chỉ vì cơ nghiệp của bọn họ, còn có, bọn họ đều là đàn ông. Chuyện như vậy, không làm được.

”Dù bây giờ trẫm không rảnh bận tâm, chờ sau khi thế cuộc Nam Triều ổn định, mấy người các ngươi, trẫm nhất định phải xử lý từng người” Dù chưa từng quen biết, Ngôn Vô Trạm cũng sẽ không giữ lại mầm họa lớn như vậy, bọn họ ở trong giang hồ không giả, nhưng thế lực quá lớn, đối với triều đình trước sau là sự uy hiếp, hắn không thể để mặc bọn họ tiếp tục phát triển, “Trẫm cũng không giấu giấu diếm diếm các ngươi, nói trắng ra là, trẫm giữ lại các ngươi, chính là muốn giám sát các ngươi, khống chế thế lực của các ngươi. Sau khi tiến vào hậu cung thì không thể tự ý rời đi, các ngươi đời này đều phải sống ngay dưới mắt trẫm.”

Ngôn Vô Trạm không phí lời với bọn họ, biện pháp này là hắn trải qua đắn đo suy nghĩ, cách duy nhất có thể giải quyết vấn đề khó khăn này, ngoài ra hắn không nghĩ được rồi.

Hắn không phải chỉ nghĩ cho chính mình, hắn cũng vì bọn họ cân nhắc tới.

”Trẫm không phải buộc các ngươi giao quyền, thế lực của các ngươi vẫn còn trong tay mình, ở bên ngoài các ngươi là phi tử của trẫm, trong âm thầm các ngươi tiếp tục làm thủ lĩnh của mình, chỉ cần để trẫm biết các ngươi sẽ không tạo thành uy hiếp đối với Nam Triều, những cái khác trẫm đều mặc kệ.”

Hắn không phải muốn phá hủy thế lực của bọn họ, hắn chỉ muốn cho Nam Triều một bảo đảm an toàn, hắn cho bọn họ thời gian, không gian xử lý chuyện của chính mình, hắn không phải thật sự nhốt bọn họ lại.

”Trẫm biết nửa năm này các ngươi ở trong bóng tối dời thế lực về đế đô, mục đích này vì sao, chúng ta ngầm hiểu ý, đều là ở đế đô như nhau, chỉ là vị trí khác nhau thôi, bớt đi tự do, thế nhưng các ngươi có thể hầu bên cạnh trẫm, không cần phải tiếp tục lén lén lút lút, cũng không cần trẫm bận rộn như vậy. Một bức tường hoàng cung không thay đổi được cái gì, trẫm bảo đảm, chỉ cần các ngươi không có lòng mưu loạn, dù Lạc Cẩn ngươi đi giết đại thần, trẫm cũng không quản.”

Nói tới đây, người kia rõ ràng cuống lên, hắn biết chuyện này với bọn họ mà nói khá khó xử, nhưng bọn họ đều đã vì hắn làm nhiều như vậy, cũng không kém chút này...

Ngôn Vô Trạm nói xong, bọn họ vẫn không có phản ứng, nhìn mặt mấy vị kia không đổi, nắm đấm người kia siết chặt rồi.

”Trẫm không muốn giết các ngươi, trẫm không ra tay được, trẫm cũng không nỡ, thế nhưng, quốc có quốc pháp, gia có gia quy, trẫm không thể để các ngươi tùy ý ra vào cửa cung, trẫm cũng không thể luôn chạy ra ngoài cung, thân phận trẫm không bình thường, các ngươi không phải đều biết sao? Nếu lựa chọn trẫm, hẳn phải biết trẫm không thể như người bình thường cho các ngươi thứ đơn giản nhất như vậy...”

Người kia cúi đầu, nắm tay chậm rãi thả ra, vết thương hình lưỡi liềm trong lòng bàn tay đang chảy máu, thế nhưng hắn lại không cảm thấy đau...

”Các ngươi là đàn ông, anh hùng hảo hán, đội trời đạp đất, xuất giá đối với các ngươi mà nói là sỉ nhục, thế nhưng...” Dừng lại, ánh mắt Ngôn Vô Trạm thẳng tắp hướng về bọn họ, “Trẫm cũng là đàn ông... Các ngươi cùn lắm là gắn cái danh phi tử lên đầu, trẫm ngay cả người cũng cho các ngươi rồi... nằm rạp dưới người, lấy lòng nịnh nọt, ở trước mặt các ngươi, trẫm mặt mũi gì cũng không cần, trẫm có thể làm, đều đã làm...”

Hắn cũng là đàn ông, hắn sao không muốn ôm ấp người khác, thế nhưng mấy tên kia cơ bản không có khả năng làm người bên dưới kia, vì vậy hắn nhượng bộ, hắn nhường nhịn, hắn vì cái gì...

Cùng lắm là danh nghĩa phi tử mà thôi, hắn cưới bọn họ, bị vuốt ve không phải là hắn sao?

Hơn nữa, dù Ngôn Vô Trạm muốn gả cho bọn họ, cũng là chuyện không thể nào, hắn gả cho ai? Phải làm sao gả? Giống như đùa giỡn.

”Trẫm vẫn luôn rất ích kỷ, để các ngươi cứ hy sinh, nhượng bộ, trẫm cuối cùng lại cầu xin các ngươi một lần, không phải lấy thân phận hoàng thượng, ta cầu xin các ngươi ở lại... Không nên, lại bỏ lại ta một mình.”

Dứt lời, đầu người kia càng đè thấp hơn, hắn không để bọn họ nhìn thấy vẻ mặt hắn giờ phút này, dáng vẻ sắp khóc lên này quá khó coi, cũng quá thảm hại...

”Ta muốn cùng các ngươi ở cùng nhau, muốn cùng các ngươi sống hết đời, không cần tiếp tục phải lo lắng không có ngày mai, không cần tiếp tục phải lo lắng các ngươi rời ta mà đi, ta là hoàng thượng, ta sợ các ngươi tạo ra uy hiếp với đất nước ta, ta là đàn ông, ta sợ các ngươi không cần ta nữa, vì vậy ta dùng thủ đoạn ích kỷ hèn hạ này uy hiếp các ngươi, ép buộc các ngươi ở lại bên cạnh ta... Ta chỉ là muốn các ngươi.”

Người kia nói xong, liền lại sờ cửa sắt, lúc hắn tới không khóa, cửa rất nhanh mở ra...

”Tình cảm của ta đối với các ngươi chưa từng giả, cũng chưa từng hối hận, các ngươi tới tìm ta, còn cần ta, ta rất vui vẻ...”

Dừng lại, người kia hít một hơi thật sâu, sau đó, lại một lần nữa chạy trối chết.

”Các ngươi suy nghĩ đi.”

【Tiểu kịch trường】

Thúc: Ta cho rằng các ngươi sẽ ở trong lao luân phiên ta...

Bắc Thần: Thật ra ngươi rất chờ mong chứ hả?

Thúc: --

Hoằng Nghị: Xích sắt của ta cũng đã lên rồi, các ngươi đang làm cái lông gì chứ?

Lạc Cẩn: Mẹ ngươi, ngươi tự trói mình lại, sau đó để bọn ta đè hắn? Lướt!

Hoài Viễn, ngồi vẽ hình: Khốn kiếp, ông đây cùng lắm là ngượng ngùng, các ngươi lại đã nhảy qua tập tiếp theo rồi...

Vân Dương: Một đám ngu ngốc, khóa cửa nhà giam lại, cởi quần ra, hắn gọi rách cổ họng cũng không ai cứu hắn, trong phòng giam chỉ còn mấy người các ngươi...

Thúc: Vân Dương, vẫn là ngươi lợi hại --

Đọc truyện chữ Full