Lửa giận của Hoằng Nghị thông qua thân thể toàn bộ biểu hiện ra.
Y không cởi trói cho hắn, không cởi áo, cứ như vậy xoa nắn cái mông đã sưng lên của hắn, bắt đầu điên cuồng chà đạp...
Trong này có nhớ nhung và khát khao nửa năm qua, cũng có tức giận Ngôn Vô Trạm lãng quên y...
Chờ sau khi Hoằng Nghị làm xong một lần, Ngôn Vô Trạm ngay cả muốn khóc cũng không khóc được.
Cánh tay bị dây thừng xiết ra dấu, tiếp tục nữa e rằng ngày mai cánh tay Ngôn Vô Trạm cũng không nhấc lên được nữa, Hoằng Nghị muốn dạy dỗ hắn nhiều hơn, có điều không muốn tổn thương hắn, liền bứt đứt dây thừng...
Có điều, tội chết có thể miễn, tội sống khó tha.
Hoằng Nghị không cần nghỉ ngơi, y cũng không cho Ngôn Vô Trạm cơ hội thở lấy hơi, thân thể hai người từ sau khi kết nối liền không rời ra, các loại tư thế bày ra một lần, đến cuối cùng Ngôn Vô Trạm ngay cả sức lực kẹp eo của y cũng không có, lúc Hoằng Nghị ôm hắn từ đẩy từ dưới lên, hai cái chân dài kia lại mềm nhũn như mì sợi treo bên cạnh người Hoằng Nghị, theo động tác của y không chút sức lực nhún nhảy...
Nếu không phải Hoằng Nghị ôm hắn, vậy hắn đã sớm rơi xuống giường rồi...
Kêu không ra tiếng, hơi thở mong manh chỉ đến như vậy, có điều hơi thở của hắn có tiết tấu, theo nhịp của Hoằng Nghị, từng hơi từng hơi mệt mỏi...
Hoằng Nghị còn trói hắn vào đầu giường, hoặc là chỉ khoát bả vai hắn khoát lên cạnh giường, quá đáng hơn chính là, y còn muốn treo ngược hắn lên... Đầu hướng xuống dưới, chân hướng lên trên, thứ gì đó kia của Hoằng Nghị cứ như vậy ở trong người hắn quay một vòng, sau đó cứ như vậy ôm chân bắt đầu co rúm của hắn...
Máu dồn lên não, hắn suýt chút nữa chết đi, hắn khóc, cầu xin tha, nhưng làm gì Hoằng Nghị cũng không quan tâm, hắn sai rồi, chính là phải đón nhận trừng phạt.Một lần này chính là cả đêm, mãi cho đến khi Ngôn Vô Trạm chết đi sống lại nghe được tiếng điểm canh của người đi tuần đêm...
Giờ sửu rồi.
Còn một canh giờ nữa là phải lên triều rồi.
Nhưng hắn không ở trong cung.
Lần này hắn xem như là bỗng nhiên thức tỉnh, hắn phải trở về lên triều.
Hiện tại trong cung loạn thành dạng gì, Ngôn Vô Trạm đã không quan tâm được nữa, hắn chỉ biết Hoằng Nghị còn làm tiếp nữa, hắn sẽ chết, thật sự sẽ chết...
Đã qua một đêm, nhưng Hoằng Nghị vẫn có tinh thần như cũ, thứ bên dưới kia không hề có một chút chiều hướng mềm đi...
Thì ra cơn giận của Hoằng Nghị còn có thể tráng dương...
"Hoằng Nghị... Không muốn... Thật sự không được rồi..."
Hai mắt khóc đến đau xót, cổ họng càng líu ríu như mũi kêu, Ngôn Vô Trạm không có chút sức, đấm vai Hoằng Nghị, nhưng theo động tác của hắn, lại càng giống như là dâng hiến...
Hắn ôm lấy y.
Bám lấy nhánh cỏ cứu mạng.
"Sai rồi." Hoằng Nghị sửa lại, y đã nói cho hắn biết nên gọi y như thế nào, bởi vì người kia lãng quên, chỗ đã sưng lên trước ngực lại bị hung hăng bóp lấy rồi.
Mặt Ngôn Vô Trạm đau đến vặn vẹo, hắn không có sức cũng không có chút trợ giúp, lắc đầu, sau đó uất ức gọi, "Tướng công... Sai rồi... Ta sai rồi..."
Hoằng Nghị đã sớm nói, bảo hắn gọi y tướng công, hắn cũng gọi cả đêm, có điều vừa nãy lo lắng, hắn quên mất.
Một tiếng này, Hoằng Nghị vẫn tính là thoả mãn, y buông tha chỗ đáng thương của hắn, tiếp tục dốc sức ra vào.
"Tướng công, ta sai rồi, sau này không dám, tha cho ta đi..."
Ngôn Vô Trạm chưa từng nghĩ tới, chính mình sẽ có một ngày cũng sẽ xin tha như vậy, hắn cũng chưa từng nghĩ tới, hưởng thụ đến cực điểm của nhân gian này đã biến thành luyện ngục trần gian, chuyện như vậy làm nhiều rồi cũng sẽ khiến người ta đau đến không muốn sống...
Tuy rằng vẫn thoải mái, thế nhưng thân thể hắn đã vượt qua cực hạn, chân đau đến không chịu được, chỗ kia càng là đau âm ĩ, đã tê lại đau, hoàn toàn không tìm được cảm giác nên có... Sắp không phải của hắn nữa rồi.
"Tướng công, ta thật sai rồi... Cầu xin ngươi... Thả ta... Tướng công... Để ta lên triều..."
Thân thể không xong rồi, giờ giấc cũng không xong, nếu như hôm nay hắn không lên triều, vậy hỗn loạn sẽ không chỉ là hoàng cung nữa, hắn vẫn chưa muốn cuối cùng được người 'cứu' ra từ trên người Hoằng Nghị...
"Tướng công, để ta lên triều đi... Van ngươi, để ta lên triều... Sắp tới giờ dần rồi... Ta phải lên triều... Tướng công tốt, xin ngươi thả ta lên triều đi..."
"Tiếp tục."
Người kia nghẹn ngào, Hoằng Nghị bảo hắn tiếp tục, hắn chỉ có thể tiếp tục...Cuối cùng, hắn khóc lóc cầu xin hắn, Hoằng Nghị mới coi như buông tha hắn.
Lúc Hoằng Nghị từ trong người hắn đi ra, Ngôn Vô Trạm rõ ràng cảm giác được bên trong có gì đó đang dâng trào chảy ra, hắn không dám tưởng tượng sự tàn khốc bên dưới của mình, hắn bảo Hoằng Nghị đơn giản rửa nước cho hắn một hồi, nhưng Hoằng Nghị chỉ đơn giản chà xát cho hắn một hồi...
"Kẹp chặt." Y vỗ vỗ mông hắn, ra hiệu việc hắn chảy ra cũng không phải chuyện liên quan với y.
Người kia khóc không ra nước mắt, chỗ kia của hắn cũng không còn cảm giác, hắn làm sao kẹp chặt, huống chi bị Hoằng Nghị mở rộng ròng rã cả một đêm...
"Không cần lên triều?" Nếu như hắn không vội lên triều, Hoằng Nghị không ngại từ từ làm sạch giúp hắn.
Người kia cứng đờ, hắn nhận lệnh, hắn chỉ có thể làm vẻ mặt đau khổ, không hề đưa ra ý kiến khác.
Rất nhanh, Hoằng Nghị liền lấy quần áo ngày hôm qua thẳng tắp, hôm nay nhăn nhúm mặc cho hắn một lần nữa, sau đó ôm hắn ra cửa lớn...
Ngoài cửa, kiệu đã chuẩn bị sẵn sàng, Hoằng Nghị chưa kịp ngồi xuống, kiệu cũng đã nâng lên, cảm giác được kiệu đang dùng tốc độ rất nhanh đi tới, Ngôn Vô Trạm lúc này mới thở phào nhẹ nhõm. Hắn mệt mỏi nhắm mắt lại, vốn là muốn nghỉ ngơi một hồi, nhưng bàn tay của Hoằng Nghị kéo một cái, quần của hắn lần nữa trượt xuống...
Không phải chứ!
Ánh mắt của người kia đều trừng lớn, nhưng không có kết quả, tên nhóc Hoằng Nghị này lại ở trên đường hồi cung, lại tới một lần...
Ngôn Vô Trạm cũng không tưởng tượng tâm tình của kiệu phu lúc khiêng kiệu, hắn cũng không dám tưởng tượng nếu như kiệu bị bọn họ đung đưa hỏng rồi phải làm gì, hắn lại không dám nhớ lại trước đó kiệu phu có thấy được mặt hắn hay không, hắn chỉ biết là, đời này đánh chết hắn, hắn cũng không dám đắc tội với Hoằng Nghị nữa...
Sống không bằng chết.
Một giây lúc kiệu hạ xuống, Hoằng Nghị vừa vặn kết thúc, quần áo của hắn mới sửa sang xong, cửa kiệu liền mở ra.
Người bên ngoài kiệu không có gì bất ngờ, chính là Hoài Viễn, nhưng khi nhìn đến gương mặt không có chút rung động nào kia của y, Ngôn Vô Trạm thật muốn đánh y...
Hắn mất tích một đêm, tên khốn Hoài Viễn này cũng không lo lắng sao?
Hơn nữa, tại sao y nhìn thấy Hoằng Nghị, một chút giật mình cũng không có?
Từ trong lồng ngực Hoằng Nghị đón lấy người kia, Hoài Viễn chỉ nói một câu thời gian không còn sớm, sau đó liền kéo người kia vào cung, y không ôm hắn, bởi vì y không thể ôm hoàng thượng ở trong cung rêu rao khắp nơi...
Ngôn Vô Trạm ngay cả thời gian về tẩm cung cũng không có, thái giám cung nữ sớm chờ ở điện phụ bên cạnh, Hoài Viễn nhanh chóng thay long bào cho hắn, ngay cả thời gian dùng bữa cũng không có, Ngôn Vô Trạm vội vã rửa mặt đã bị Hoài Viễn đẩy ra ngoài...
Sau đó hắn phải giả vờ như không có chuyện gì xảy ra lên triều.
Giờ phút này, Ngôn Vô Trạm bắt đầu đổi ý, hắn không nên xin tha với Hoằng Nghị, hắn trực tiếp để y giết chết hắn đi.Dáng quỷ này của hắn, làm sao lên triều...
Đi cũng không vững rồi...
Hoài Viễn nhìn ra chật vật của hắn, vẫn đỡ hắn đến Điện Kim Loan, sau đó, lên triều.
Mông bị Hoằng Nghị đánh sưng lên, chỗ giữa kia càng là đau đớn như bị xé rách, quan trọng hơn là hắn không thể cử động, khẽ cử động thì có thứ chảy ra...
Ngôn Vô Trạm đáng thương khoát nửa cái cái mông lên long ỷ, nhẫn nhịn xương sống muốn gãy đổ, bày ra một bộ dáng uy nghiêm nghe các đại thần trình tấu...
Hôm nay, Ngôn Vô Trạm đặc biệt nghiêm túc, từ lúc vừa bắt đầu mặt hắn chính là đen, không biết đây có phải là vì tâm tình hắn không tốt, hay là bởi vì hắn thân thể không tốt...
Ngày hôm nay, hắn nói không nhiều, ngoại trừ mấy từ đơn, hắn gần như không nói gì, không phải hắn tức giận cực điểm không muốn mở miệng, mà là vì cổ họng đã không phát ra được tiếng nào...
Hôm nay tính tình của hắn cũng đặc biệt nóng nảy, sau khi hắn ném tấu chương lên mặt một đại thần trong đó, suýt chút nữa làm cho đối phương bị huỷ dung mạo liền không còn ai dám ngẩng đầu...
Cứ như vậy, Ngôn Vô Trạm kết thúc lần lên triều đau khổ nhất trong cuộc đời hắn, chờ lúc hắn dùng một hơi cuối cùng cứng rắn chống đỡ rời đi, văn võ cả triều đều một mặt nghi hoặc...
Hoàng thượng đây là thế nào?
Hắn sai rồi, nhưng tên khốn Hoằng Nghị kia cũng làm quá đáng rồi...
Hơn nữa hắn cũng không phải cố ý, tên súc sinh Bắc Thần kia nói dối hắn...
Sao y không đi trừng phạt Bắc Thần?
Y mới là người khởi xướng có được không?
Thân thể Bắc Thần tốt như vậy, Hoằng Nghị có thể tùy ý trừng phạt, một đêm tính là gì, bọn họ có bản lĩnh hẳn tới một tháng, bọn họ tuổi trẻ, bọn họ có thể, nhưng hắn không được nha...
Ngôn Vô Trạm vốn định trở về tìm Bắc Thần tính sổ, nhưng tên nhóc kia ngày hôm qua cũng không trở về cung, hỏi Hoài Viễn, Hoài Viễn cũng không rõ...
Người kia nhìn Hoài Viễn cả mặt vô tội, hắn luôn cảm thấy tên nhóc Hoài Viễn này có chút không đúng...
Nhưng hắn không tìm ra chỗ không đúng, Hoài Viễn vẫn cung kính, dịu dàng, quan tâm như vậy, hắn vắt hết óc cũng nghĩ không ra khác biệt...
Người có sai lầm, ngựa có lỡ chân, Ngôn Vô Trạm lần này chịu thiệt không nhỏ, cái eo hắn nuôi dưỡng một thời gian dài vẫn vắng vẻ này liền hỏng rồi, thời gian này hắn uống thuốc bổ âm tráng dương như nước lã cũng vẫn không có tác dụng gì lớn...
Tích trữ nửa năm, phen này khoét rỗng, còn bỏ vào nhiều như vậy.
Mạng già suýt chút nữa cũng ném vào.
Bắc Thần biến mất rồi, chờ hắn lần nữa nghe được tin tức của Bắc Thần lại là từ chỗ Mộc Nhai, Mộc Nhai nói, lễ tế thần sông hôm đó, Bắc Thần bị người trói thật chặt ném xuống sông...
Nhìn thấy dáng vẻ lòng đầy căm hận kia của Mộc Nhai, người kia lúc đó suýt chút nữa phun nước một cái lên mặt Mộc Nhai, có điều hắn thầm nói đáng đời, Bắc Thần hãm hại hắn, báo ứng tới nhanh như vậy...
Mộc Nhai mò ra sớm rồi, hẳn nên để y ngâm lâu thêm một lúc nữa, ngược lại bọn họ cũng đều biết Bắc Thần không chết được.
Cũng phải để tên gây họa này nếm chút bài học, nếu không, hắn không phải là đã chịu tôi oan rồi...
Khụ khụ, cũng không thể tính toàn bộ là chịu tội, hắn không phủ nhận hắn vẫn rất thoải mái, chỉ là thân thể không theo kịp tiết tấu của y...
Khoảng thời gian này, Bắc Thần không có ở đây, Hoằng Nghị cũng không đến tìm hắn, việc này khó tránh khỏi làm cho người kia có loại cảm giác ăn xong rồi bỏ chạy, có điều hắn cũng không hy vọng Hoằng Nghị tới tìm hắn sớm như vậy, vẫn để cho hắn "bình tĩnh" rồi nói sau đi...
Có điều có lúc, hắn vừa nghe thấy dưới chân có tiếng vang gì, hắn liền nghĩ Hoằng Nghị đào hang đến rồi... Sau đó liền lo lắng đề phòng nhìn chằm chằm cả ngày, cuối cùng chỉ là sợ chuyện không đâu một hồi.
Lúc hắn lau mồ hôi lạnh thì cũng mắng Hoài Viễn, đều do y nói lung tung...
Hơn nữa lần trước sau khi hắn hỏi xong, Hoằng Nghị dường như không trả lời hắn, tên kia đến cùng có học được bí kỹ của ông ngoại y hay không...
Sau đó, Ngôn Vô Trạm lại an ủi mình, là người sẽ không hồ đồ như vậy, Hoằng Nghị chắc chắn so với hắn thiệt thòi hơn nhiều, y không tìm tới hắn, nói không chắc là chịu thiệt đến ngay cả giường cũng không xuống được nữa...
Đây coi như là tự mình trừng phạt, Hoằng Nghị chắc chắn đang ở nhà chị học của y bồi bổ đây.
Nghĩ tới như vậy, hắn liền thoải mái một chút.
Ngôn Vô Trạm cho rằng, hắn có thể yên ổn một phen, thế nhưng sau khi bọn họ đến, Thái Bình Thiên Quốc gì đó cách hắn quá xa, không được bao lâu, nhiễu loạn lại xuất hiện...
Người kia cam chịu, hắn hẳn phải biết, từ sau khi phần nghiệt duyên này bắt đầu lại từ đầu, cuộc sống của hắn cũng chỉ còn sót lại chấn động lòng người rồi.
[Lại nói, ai chờ mong bị Hoằng Nghị tới phạt? Thúc cũng không chịu được... Khụ khụ]
Bắc Thần nói chen vào: Lại nói, các ngươi từng người một, không ai hỏi thăm một chút tình hình của ông đây... Các ngươi từng người một trong lòng cũng chỉ có Hoằng Nghị...
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Ngự Hoàng
Chương 229: Biết sai rồi
Chương 229: Biết sai rồi