Nên đi , cũng đã đi rồi, giữ lại là không thể nào đi.
Những người này, bởi vì mục đích khác nhau, tụ tập cùng một chỗ, sau khi sự việc kết thúc, bọn họ dĩ nhiên rời đi, bất kể là đám người Bắc Thần, hay là những người ngưỡng mộ mà đến kia...
Những ngày qua, Ngôn Vô Trạm nghe được nhiều nhất chính là lời cáo từ, trải nghiệm nhiều nhất chính là chia biệt, sự khó chịu này từ từ tê dại trong bận bịu, dù là tạm thời, nhưng là cơ hội cho người kia một bước đệm, để hắn chậm rãi thích ứng, không đến nỗi lập tức bị việc mấy tên kia rời đi đánh ngã... Như vậy, đối với hắn mà nói vẫn không tính là tàn nhẫn.
Tối trước ngày trở lại đế đô, Thất cũng tới chào từ biệt. Y là người cuối cùng rời đi.
Ngôn Vô Trạm biết y là người của Ly Lạc, nhưng y từ lâu đã không còn làm việc cho Ly Lạc, vì còn ân tình, Thất mới đến giúp đỡ, bây giờ mọi thứ đều đã kết thúc, Thất dĩ nhiên lặng lẽ rời đi, có điều trước đó, y giúp Ngôn Vô Trạm một việc cuối cùng.
Một việc khiến tất cả mọi người đều bất ngờ mà cũng vui mừng.
Trạng thái của Thanh Nhiên vẫn chưa ổn định lắm, thỉnh thoảng phải nghỉ ngơi một quãng thời gian rất dài, trận chiến sau cùng, Thanh Nhiên không tham dự, Ngôn Vô Trạm cho rằng thân thể y lại không khỏe, nhưng không ngờ đêm hôm hắn bị phát độc, Thanh Nhiên đã rời khỏi quân doanh đi tới nơi khác cầu viện... Mà người y mời tới, tuyệt đối không phải nhân vật bình thường.
Ngôn Vô Trạm nhìn người đàn ông áo xanh trong phòng kia, mặc dù mặt không đổi sắc, nhưng trong lòng lại kinh ngạc không thôi, cảm giác người kia cho người khác cũng không phải là người phàm...
Phiêu nhiên như tiên, hờ hững thanh cao, ngay cả trong lúc vung tay nhấc chân, đều mang một luồng hơi thở thần tiên...
Đây là thần tiên, thần tiên thật sự.
Ngôn Vô Trạm dường như đoán được thân phận của người nọ, hắn không ngờ tới, xà yêu kia lại có bản lĩnh như vậy...
”Tại hạ Phong Vô.”
...
Phong Vô đã giải được độc của Ngôn Vô Trạm, kỳ độc trên thế gian này đối với Phong Vô mà nói chỉ là việc rất nhỏ, lúc Thanh Nhiên tìm y, y vốn không muốn quan tâm, mọi việc trên thế gian đều có định sổ, dù là y, cũng không thể có thể đi ngược ý trời.
Có điều, mạng Ngôn Vô Trạm không chưa dứt.
Nếu Thanh Nhiên đã tìm được y, chỉ là cái nhấc tay, Phong Vô không thể không quan tâm, huống chi, đối với thân phận của Ngôn Vô Trạm, Phong Vô cảm thấy rất hứng thú.
”Nói vậy hoàng thượng hẳn từng nghe nói tới Vô Ưu Cốc.” Vô Ưu Cốc hưng thịnh với tiền triều, nơi đó yêu quỷ hoành hành nhân gian, Vô Ưu Cốc là người chuyên khắc chế yêu quỷ, hoàn toàn xứng đáng là đệ nhất đại phái vào lúc đó, có điều theo sự biến mất của yêu quỷ, Vô Ưu Cốc cũng từ từ sa sút, đến Nam Triều, đã ít có ai biết đến rồi.
Hiện giờ, yêu quỷ lại xuất hiện ở nhân gian, nhưng nhân gian lại không có một phái có thể thật sự hàng phục, vì vậy nhân gian ngoài mặt thái bình, về thực chất lại là hỗn loạn một đoàn.
Việc Phong Vô muốn nói, Ngôn Vô Trạm cũng sẽ có được lợi ích, bởi vì hắn là hoàng thượng.
Phong Vô thành công gợi lên hứng thú của Ngôn Vô Trạm, đồng thời thân phận của y, người kia cũng đã chứng thực... Bảy đại đệ tử đứng đầu Vô Ưu Cốc năm đó.
Thần tiên này lưu lạc phàm trần, đây là vì trói buộc trong lòng mà không có cách nào đứng vào hàng ngũ thần tiên.
”Không biết hoàng thượng có từng nghe nói, gần đây, Phong Vô đang muốn xây dựng lại Vô Ưu Cốc.”
Người kia ngẩn ra, đầu óc xoay chuyển thật nhanh, chuyện này hắn có biết hay không cũng không quan trọng, quan trọng là mục đích của Phong Vô.
Phong Vô cứu mạng mình, báo đáp lại là chuyện đương nhiên, thế nhưng, phải ở trong phạm vi Ngôn Vô Trạm có thể tiếp nhận...
Chậm rãi nâng mắt lên, người kia một lần nữa nhìn về phía Phong Vô, dù đang cười, nhưng đáy mắt người kia lại vô cùng bình tĩnh lại lạnh lẽo, y không định quanh co lòng vòng, nếu Phong Vô nhắc tới, nhất định chính là muốn nói, còn không bằng thoải mái một chút, bớt lãng phí thời gian, “Ý của các hạ chính là muốn trẫm bỏ ra phần ngân lượng này?”
Ngôn Vô Trạm muốn biết Phong Vô muốn bao nhiêu.
Xây dựng lại Vô Ưu Cốc không phải là số nhỏ, dù Phong Vô làm gì, hắn cũng không thể vét sạch quốc khố của hắn, Ngôn Vô Trạm hy vọng y đừng quá tham lam.
Sự khôn khéo của hoàng thượng, Phong Vô thấy hết trong mắt, y cười nhạt, bác bỏ suy đoán của người kia, “Chuyện tiền bạc, Phong Vô sẽ nghĩ cách, Phong Vô hy vọng, hoàng thượng có thể ra một thông cáo cho Phong Vô, để chuyện này trong thời gian ngắn nhất truyền khắp Nam Triều.”
Vô Ưu Cốc sa sút đã lâu, dù vẫn có người nhớ tới, cũng sẽ không mang đến tiếng vọng quá lớn, dựa vào sức một mình Phong Vô, muốn chiêu hiền nạp sĩ, muốn chấn chỉnh lại Vô Ưu Cốc, vẫn có độ khó nhất định.
Vừa vặn, người trước mặt y là hoàng thượng.
Dân chúng tầm thường không có tư cách dán thông cáo, chỉ có triều đình mới có thể, ý muốn của Phong Vô chỉ là tuyên truyền mà thôi.
”Chuyện này đối với dân chúng Nam Triều mà nói là một chuyện tốt to lớn, trẫm dĩ nhiên sẽ hết sức giúp đỡ, phải làm sao, các hạ xin cứ việc dặn dò là được” Chất độc đã hoàn toàn giải trừ, bức bối trong lồng ngực dĩ nhiên không còn, người kia nâng chung trà lên, khe khẽ nhấp một ngụm, rất nhanh lại nói, “Yêu quỷ một lần nữa xuất hiện trên thế gian, chính là lúc Nam Triều cần Vô Ưu Cốc, đối với hành vi của các hạ, trẫm kính nể, cũng thay dân chúng thiên hạ cám ơn rồi.”
Nghe vậy, Phong Vô cũng cười, y thầm nói, tên nhóc này không hổ là hoàng thượng, đầu óc xoay chuyển lại nhanh như vậy, không chỉ đường hoàng như vậy đáp trả ân tình của y, còn nhẹ nhàng, khéo léo khiến y không có cách nào nhắc lại chuyện tiền bạc, nếu đưa tên nhóc này vào dân gian, e rằng cũng là gian thương...
Lần đầu giao thiệp, đối với Ngôn Vô Trạm, Phong Vô cũng có chút khâm phục.
Lúc Phong Vô rời đi, Thất và Thanh Nhiên đã đi khỏi rồi.
Dưới sự hộ tống của Mộc Nhai, người kia mang theo Hoài Viễn, cuối cùng về tới đế đô xa cách đã lâu.
Đường phố đế đô, khắp nơi đều là cảnh tượng phồn thịnh, giữa tiếng hoan hô không ngớt, vị đế vương uy phong lẫm lẫm kia ngạo nghễ xuyên qua, dân chúng quỳ lạy dưới đất lặng yên ngẩng đầu, chấn động trong chớp mắt ấy đánh thẳng vào tim, dưới ánh mặt trời lóa mắt, người kia giống như thần thánh, lẫm liệt nghiêm túc, khiến người ta nhìn mà sợ hãi.
Cảnh tượng này có thể nói là hoành tráng, tiếng vạn tuế càng chấn động cả tai, nhưng Ngôn Vô Trạm lại tâm bình như nước, mặc kệ mạnh mẽ và huyên náo cỡ nào, đều không thể ảnh hưởng đến hắn...
Trước cửa Hoàng Thành, huynh đệ, vợ con của hắn, thậm chí là thái hậu ở thâm cung lâu ngày cũng cùng nhau đến rồi, nhìn thấy những người kia, Ngôn Vô Trạm mới từ trong tê dại thật lâu phục hồi lại tinh thần.
Hắn cứng nhắc nhảy khỏi lưng ngựa, ánh mắt thành thật đi về phía người phụ nữ cao quý đằng trước kia, “Thái hậu, trẫm bất hiếu, để ngươi lo lắng.”
Ngôn Vô Trạm muốn quỳ, lại bị thái hậu kéo lại, nhìn gương mặt một lần nữa ngẩng lên, vẻ mặt người phụ nữ chỉ còn yêu thương của người làm mẹ...
Nàng vuốt mặt Ngôn Vô Trạm, đau lòng cười, “Bảo Bảo, ngươi khổ cực rồi.”
Ngôn Vô Trạm đã nói rất nhiều lần rồi, đừng gọi loạn nhũ danh của hắn, nhưng thái hậu đều sẽ lơ đãng gọi ra mấy lần, Ngôn Vô Trạm mỗi lần đều không vui sửa lại, nhưng lần này, hai chữ kia lại suýt chút nữa khiến hắn khóc lên...
Trong nháy mắt đó, hắn như sống lại lần nữa.
Trái tim đã chết mới chốc lát thức tỉnh.
”Mẫu hậu...”
Nhìn thấy mẹ, uất ức phải chịu, áp lực gánh nặng, còn có những thống khổ kia, tất cả đều dâng lên, mặc kệ tuổi tác bao nhiêu, bất kể là thân phận gì, ở trước mặt mẹ mình, đều là yếu ớt...
Ngôn Vô Trạm rất muốn không để ý người bên ngoài, lại làm nũng một lần. Ôm người phụ nữ kia, đem buồn khổ trong lòng toàn bộ trút hết ra ngoài...
Có điều, trước đó, hắn đã bị người đánh một quyền...
Cái đánh này không nặng, chỉ là đụng một cái lên vai hắn, nhưng ở hoàng cung, đây cũng là đại nghịch bất đạo.
Người kia nhìn lại, ánh mắt lẫm liệt, hắn nhìn thấy, là huynh đệ của hắn, Hoàn Thân Vương hắn vốn định truyền ngôi.
”Chào mừng trở về.” Hoàn Thân Vương là người duy nhất trong các huynh đệ có thể ngang hàng cùng Ngôn Vô Trạm, có điều so với sự trầm ổn của người kia, y có chút nông nổi, giống như giờ phút này, y lại hướng về phía người kia mở ra hai tay...
Nếu là trước đây, Ngôn Vô Trạm nhất định phải dạy dỗ y mấy câu, nhưng lúc này đây, hắn đáp lại.
Huynh đệ hai người ở trước cửa cung ôm chặt nhau, Hoàn Thân Vương xua đi yếu đuối trước đó của hắn, người kia cười nhạt, “Trẫm về rồi.”
Hắn không thể ngã xuống, hắn không thể uất ức, hắn là hoàng thượng, hắn trở về cai quản thiên hạ của hắn. Hắn ngay cả tư cách khóc cũng không có.
Hắn đi hơn một năm rồi, việc công tích lũy như núi, tuy nói thái hậu giúp hắn chia sẻ một ít, việc lớn lúc hắn đi tuần cũng lập tức giải quyết, có điều phần lớn vẫn là chờ chính hắn xử lý.
Người kia mấy ngày nay bận đến mất ăn mất ngủ, không chỉ những công văn tấu chương này, còn có hỗn loạn Phó Đông Lưu để lại, cả ngày bận rộn, có lúc trở lại tẩm cung, đầu vừa dính vào giường chiếu mềm mại, hắn ngay cả giày cũng chưa kịp cởi đã ngủ mất.
Rất khổ cực, nhưng cũng đầy đủ, người kia cần sự bận rộn này để lấp đầy nội tâm trống rỗng, hắn hy vọng cả đời hắn cũng không rãnh rỗi, cứ như vậy rất tốt... Muốn đau lòng cũng không có thời gian.
Hắn trốn tránh, hắn không dám đối mặt, mấy người kia đối với hắn mà nói, chính là vết thương máu me đầm đìa, hắn một người cũng không muốn nhớ tới, kỷ niệm lại càng không dám đụng vào... Ai cũng biết, hắn sợ nhất là đau.
Có điều may là, còn có một Hoài Viễn. Trước khi hắn bị hoảng sợ nuốt chửng, Hoài Viễn sẽ đánh thức hắn, sẽ bồi tiếp hắn. Nếu như ngay cả Hoài Viễn cũng không còn, có thể hắn thật sự sẽ sụp đổ.
Ý thức mơ hồ, người kia mơ hồ cảm giác được có người đang cởi giày hắn, hắn không cần mở mắt cũng biết người đó là Hoài Viễn, lúc chăn phủ lên người, người kia vô thức nói một câu, “Cảm ơn.”
Lời cảm ơn bao hàm rất nhiều tầng ý tứ.
Hoài Viễn giúp hắn kéo kín rèm giường, lẳng lặng lùi ra, hai tay y chống lên lan can hoàng cung mang theo hoa văn chạm trổ tinh mỹ phía trước, nhìn vầng trắng sáng trên đỉnh đầu kia, trăng đế đô cùng bên ngoài không có gì khác nhau, chỉ là nhìn từ nơi này sẽ cảm thấy thê lương và cô độc...
Hoài Viễn không biết người kia sẽ chống đỡ được bao lâu, cứ như thế, hắn sẽ hủy hoại mình, Hoài Viễn nhìn ở trong mắt, đau ở trong lòng, nhưng y có thể làm sao đây...
Ngăn cản hắn, bắt hắn nghỉ ngơi? Nhưng như vậy, Ngôn Vô Trạm sẽ càng đau khổ.
Trốn tránh của hắn, bất an của hắn, Hoài Viễn đều cảm nhận được, y rất muốn đến an ủi hắn, nhưng vết thương máu chảy dầm dề này của hắn, dựa vào bản lĩnh của một mình Hoài Viễn y thì chữa không được...
Y chỉ có thể vào lúc hắn bất lực nhất, cho hắn chỗ dựa cuối cùng mà thôi.
Thế nhưng, lại không dám vượt qua giới hạn.
Nhìn thấy chính mình, Ngôn Vô Trạm sẽ nghĩ tới bọn họ, sẽ gợi lên cho Ngôn Vô Trạm chuyện cũ không dễ bỏ quên...
Vì vậy Hoài Viễn không dám vượt qua, như vậy sẽ làm Ngôn Vô Trạm càng thêm đau khổ.
Người kia kiên cường, nhưng cuối cùng cũng là người, hắn cũng sẽ có lúc sụp đổ...
Đây là tương lai mọi người đoán thấy, thế nhưng như vậy, thật sự tốt sao?
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Ngự Hoàng
Chương 220: Trở lại hoàng cung
Chương 220: Trở lại hoàng cung