Một câu nói này, không chỉ ngăn chận lời người kia muốn nói, ngay cả hơi thở của hắn cũng bị chặn lại.
Hắn rót rượu cho mình, tay khẽ run khiến dòng nước chảy xuống mang theo sóng gợn, hắn cầm bầu rượu, uống cạn chén rượu này, mùi vị cay xé nghẹn đến mắt hắn đỏ ngầu...
Từng có một lần, Ngôn Vô Trạm từng oán hận ông trời bất công, vận mệnh trêu đùa.
Hắn thích Vân Dương, dù hắn thừa nhận hay không, hắn đều thích y, nhưng vì sao, bọn họ nhất định phải đứng ở vị trí đối lập...
Nhìn thấy y và Phó Đông Lưu ở cùng nhau, hắn khó chịu, lòng hắn như tro lạnh, nhưng hắn vẫn là không tự trọng, không quên hắn được.
Dù lừa mình dối người thế nào, dù cố sức quên ra sao, đến cuối cùng, trong lòng vẫn là người tên Vân Dương kia.
Vân Dương là cái dằm, ghim sâu trong tim hắn, rút không ra, gỡ không được, nhưng nếu không gỡ, hắn sẽ chết...
Vân Dương cảm thấy mình ngu xuẩn, Ngôn Vô Trạm cũng giống như vậy, đã yêu người không nên yêu, đã yêu người khác người, đã yêu người muốn lấy đầu chính mình xuống... Tại sao còn muốn yêu? Tại sao còn có thể nhớ mãi không quên?
Hắn cho rằng, đời này, bọn họ sẽ cứ như vậy.
Khác với Bắc Thần bọn họ, tình cảm với Vân Dương là chuyện cười lớn nhất của hắn.
Nhưng vào giây phút sinh tử, khi hắn biết mình sắp chết, nghĩ tới nhiều nhất, vẫn là người hắn thương sâu nhất, cũng khiến hắn khó quên nhất kia...
Hắn trước sau không tin Vân Dương lừa hắn.
Những hồi ức kia hiện lên từng cái, cái tốt của Vân Dương, cái không tốt của y, sự thô bạo của y, cùng với sự bá đạo của y.
Sau đó, hắn nhớ tới cây tiêu kia.
Đó là thứ duy nhất Vân Dương cho hắn, khiến hắn nghiến răng nghiến lợi, hận không thể đập thành bụi phấn.
Khi đó, Ngôn Vô Trạm đột nhiên hiểu rõ tất cả.
Hắn bảo Hoài Viễn mang tới cây tiêu vẫn bị hắn cất giấu, thứ sớm nên bị hắn lặng lẽ vứt bỏ kia, Ngôn Vô Trạm cũng khó hiểu chính mình vì sao muốn giữ lại, có thể, chỉ vì đó là một vật kỷ niệm của Vân Dương...
Có điều tiêu này, cuối cùng vẫn là đập rồi.
Bên trong có mấy viên thuốc, còn có một tờ giấy.
Rất đơn giản, là chữ viết của Vân Dương.
Hắn viết một phương pháp phối chế, Lâu Thanh Hàn nói đó là phương thuốc của loại độc mà Ngôn Vô Trạm trúng phải, dựa theo cái này, gã cũng có thể chế ra thuốc giải.
Sau đó gã cũng đã kiểm tra, thuốc trong cây tiêu tuy rằng không thể giải hết toàn bộ độc của Ngôn Vô Trạm, thế nhưng có thể bảo vệ mạng của hắn... Chí ít có thể kéo dài tới hắn chế được thuốc giải.
Vì vậy Ngôn Vô Trạm không chết.
Nếu như không có Vân Dương, hắn đã chết rồi.
Vân Dương phản bội, cũng tổn thương hắn, nhưng đồng thời, y lại dùng cách của mình để bảo vệ hắn.
Y dùng cách cực đoan này đưa tiêu cho hắn, một là sẽ không gây ra sự chú ý của người khác, lại thêm tình huống hôm đó, Ngôn Vô Trạm cơ bản không có cách nào nửa đường vứt tiêu đi.
Hắn sẽ chỉ vào lúc không có ai, đập phá thứ chết tiệt kia, sau đó hắn sẽ phát hiện bí mật bên trong.
Dù hắn không ném, lúc thật sự thổi tiêu, hắn cũng sẽ phát hiện tiêu này thổi không kêu.
Vân Dương không nói cho hắn biết sự thật, y không có cơ hội, nếu như người kia cũng yêu y, hắn sẽ phát hiện.
Có điều, có lúc, Ngôn Vô Trạm chính là ngu xuẩn như vậy.
Ngày đó, cùng Hoài Viễn giao dịch, y vốn không định để Phó Đông Lưu đến, nếu như Hoài Viễn phản bội Ngôn Vô Trạm, vậy y sẽ giết chết hắn, nếu không có, y chỉ có thể túng quá hóa liều, nói ra bí mật trong cây tiêu.
Nhưng Phó Đông Lưu không nghe lời y, vào lúc Vân Dương hết đường xoay xở, người kia tự mình chạy tới.
Vì vậy, Vân Dương liền đường hoàng ở trước mặt tất cả mọi người, vừa đùa giỡn hắn, vừa ám chỉ hắn.
Nhìn thấy dáng vẻ lúng túng của hắn, nhìn thấy dáng vẻ hắn gặp phải chính mình sẽ tay chân luống cuống, Vân Dương rất xấu xa nở nụ cười, lâu như vậy tới nay, dưới áp lực nặng nề, Vân Dương lại một lần nữa thật sự nở nụ cười, thế nhưng, lại càng muốn khóc...
Muốn chạm hắn, muốn ôm hắn, muốn hỏi hắn sống có tốt hay không, thế nhưng cái gì y cũng không làm được... Y không có tư cách này rồi. Y ngay cả tới gần hắn cũng không thể...
Quên đi, không sao, Vân Dương không để ý... Y chỉ cần hắn có thể sống sót.
Ngôn Vô Trạm, ngươi đừng chết.
Đến trước khi chết, Ngôn Vô Trạm mới hiểu được khổ tâm sắp đặt của Vân Dương, mới hiểu được ý của y...
Thật ra Vân Dương chưa từng bỏ rơi hắn...
Y vẫn luôn bên cạnh, lúc hắn cần nhất, phía sau hắn mãi mãi cũng sẽ có một Vân Dương.
Nghĩ đến Vân Dương hôm đó ở bên cạnh vách núi hỏi hắn, cùng nhảy xuống có được hay không, Ngôn Vô Trạm chỉ muốn ôm đầu khóc rống... Vân Dương mới là người thống khổ nhất.
Sự lựa chọn này đối với Vân Dương mà nói, quá khó khăn.
Độc trên người hắn, hắn nghi ngờ là do Vân Dương bỏ vào, khi đó, hắn cảm thấy mình đáng thương, nhưng sau đó ngẫm lại, ngày đó ở thành Song Lang, sự tức giận của Vân Dương không phải là vì hắn ăn Đậu Hoa của Phó Đông Lưu, mà là hắn ăn thứ không nên ăn.
Lúc bị Phó Đông Lưu bắt giữ, đồ hắn ăn, dù là một chén nước cũng là Vân Dương đưa tới, giống như buổi sáng trước khi đi lúc ở nhà nhỏ trong rừng, trong tình huống đó, y nấu cháo, y biết rõ Phó Đông Lưu không quen ăn sáng... Y làm vậy, chỉ là sợ trên đường Ngôn Vô Trạm ăn thứ gì khác.
Đồ ăn của hắn là do Vân Dương phụ trách, nhưng có mấy lần không phải...
”Độc là hạ vào lúc đó phải không?”
Vân Dương trầm trầm ừ một tiếng, “Không ngờ tới, ngươi lại ngu xuẩn như vậy...”
Độc, Phó Đông Lưu đã sớm đưa cho Vân Dương, gã bảo y hạ độc Ngôn Vô Trạm bất kỳ lúc nào, nhưng Vân Dương không làm vậy, sau khi y lấy được độc dược, lập tức điều chế ngay thuốc giải, chỉ tiếc độc của Trữ Uyên quá mức quái lạ, y bỏ ra rất nhiều sức lực, chỉ có thể chế ra thuốc miễn cưỡng duy trì...
Vân Dương vẫn không đồng ý Phó Đông Lưu hạ độc, nhưng hôm đó, đến thành Song Lang, Phó Đông Lưu nói cho y biết, gã đã vào lúc Ngôn Vô Trạm không nhận ra, thành công rồi...
Một giây đó, bầu trời của Vân Dương suýt chút nữa sụp đổ, độc của Trữ Uyên không giải được, người kia lại sơ sẩy như vậy, ai cho đồ gì cũng dám ăn...
Sau đó, lại thấy hắn không chút nghĩ ngợi cầm lấy chén Đậu Hoa kia, Vân Dương bùng nổ rồi.
Y rất muốn đem chén đồ ăn kia ném lên mặt người kia...
Tên ngu ngốc này.
Nói tới đây, sắc mặt người kia hơi có chút không tự nhiên, ánh mắt cũng rời rạc theo, Vân Dương liếc hắn một cái, lại nheo mắt lại...
”Bởi vì con hát tối hôm đó?”
Người kia không hề trả lời, thế nhưng vẻ mặt trở thành lúng túng, Vân Dương đã đoán đúng.
Không chỉ vì y cùng con hát kia đưa đẩy, lại bởi vì những lời khoe khoang kia của Phó Đông Lưu, bây giờ nghĩ lại, Ngôn Vô Trạm cũng cảm thấy lúc đó hắn rất ngu, lại vào thời điểm như vậy còn nghĩ chuyện này... Hắn ghen, cũng tức giận.
Vì tức giận, hắn không ăn đồ Vân Dương cho hắn.
”Ta chính là trêu ngươi, có lúc, ngươi thật ngốc nghếch.” Vân Dương bất đắc dĩ than nhẹ, y vốn không có ý định trêu chọc con hát này, có điều y phát hiện Ngôn Vô Trạm đang nhìn, liền xâu xa đùa một chút, thật ra y vẫn luôn để ý phản ứng của Ngôn Vô Trạm, y cảm thấy thú vị...
Y là đang nghĩ, người kia có thể xông lại hay không, hắn không biết, ánh mắt hắn lúc đó, sắp xuyên thủng mấy cái lỗ trên người con hát kia rồi...
Thế nhưng, mọi việc đều có bất ngờ, trò đùa cỏn con này, lại gây ra một phen rối loạn như vậy.
Hai tên ngu xuẩn.
Nhưng có thể vì cảm tình mà mù quáng và ngu xuẩn, mới có thể gọi là tình cảm chân chính...
Đây không phải là tình, mà là yêu.
”Giết ta sao?”
Người kia lắc đầu, “Không giết.”
Sau khi tìm ra thuốc giải từ bên trong tiêu, ân oán giữa hắn và Vân Dương liền mỉm cười xóa bỏ, hắn nhìn thẳng vào tình cảm của chính mình, cũng cảm ơn Vân Dương đã cứu mạng hắn.
”Không cần gây thêm chuyện, ngươi cần cho thiên hạ, cho bọn họ một câu trả lời.”
Ngôn Vô Trạm không giết y, việc này cơ bản không còn gì để nói, hắn là hoàng thượng, sao có thể buông tha chủ mưu cướp ngôi đoạt vị...
Y còn bắt cóc hắn, từng giam cầm hắn.
Y hẳn là tội phạm truy nã bậc nhất của triều đình, là kẻ nhất định phải mất đầu mới đúng.
”Không cần lo lắng, ta sẽ xử lý tốt.” Trước khi hắn triệu kiến Vân Dương, Ngôn Vô Trạm đã nói với Mộc Nhai, Vân Dương là do hắn xếp vào cạnh Phó Đông Lưu.
Việc này không khó giải thích, bởi vì Vân Dương vào thời khắc mấu chốt mấy lần hỗ trợ, y còn cứu Ngôn Vô Trạm.
Vì vậy mọi người đối với Vân Dương mới không đề phòng như vậy, yên tâm để y cùng với Ngôn Vô Trạm đơn độc ở chung.
”Ngôn Vô Trạm, giết ta đi, ta muốn chết trong tay ngươi.”
Thuốc của Vân Dương đã cháy hết, nhưng y vẫn giữ tư thế kia không nhúc nhích, khói tan hết, người kia lại một lần nữa nhìn thấy mệt mỏi rõ ràng trong mắt y...
”Ta rất mệt.” Vân Dương nói, sống chết này, ở trong miệng Vân Dương, trở nên nhỏ bé không đáng kể như vậy, hay là nói, vào giờ phút này trước mắt Vân Dương đã không còn thứ gì quan trọng nữa.
Y rất mệt, lương tâm dằn vặt sắp ép y điên rồi, thế nhưng y vẫn phải nhẫn nhịn, y đến giúp Ngôn Vô Trạm đi hết bước cuối cùng...
Y không thể kiếm củi ba năm, thiêu một giờ.
Thế nhưng y thật sự rất mệt, thậm chí đi ngủ cũng không dám ngủ say, y sợ sau khi y ngủ gọi lên tên người kia, y cũng sợ những cảnh tượng đáng sợ trong mộng kia...
Bao gồm cả cái chết của Phó Đông Lưu.
Vân Dương y là tên khốn nạn, là súc sinh lòng lang dạ sói...
Bạn tốt cả đời, tri kỷ khó tìm, Vân Dương y không xứng để Phó Đông Lưu tin tưởng như vậy, cũng không xứng với tình cảm gã đã từng dành cho y...
Đau khổ của Vân Dương, Ngôn Vô Trạm biết tất cả, là hắn khiến y rơi vào cảnh vạn kiếp không thể quay đầu này, Vân Dương vốn là có thể sống thoải mái, có thể được cả danh và lợi...
Người kia nhẹ nhàng vỗ vỗ bờ vai y, hắn đưa Vân Dương từ trong thống khổ vô tận tỉnh lại, hắn có thể nhìn thấy vết nứt trong đáy mắt Vân Dương, Phó Đông Lưu không còn nữa, đối với Vân Dương mà nói là càng thêm đau khổ dằn vặt...
Vân Dương là đàn ông, y có trách nhiệm, y gánh vác tất cả, nhưng cú đánh trên tinh thần, lại là không ai có thể cảm nhận.
”Vân Dương ngươi có thể chết vì hắn, không thể sống vì ta sao?”
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Ngự Hoàng
Chương 217: Nghiệp chướng nặng nề
Chương 217: Nghiệp chướng nặng nề