Đêm, yên tĩnh, bởi vì trận chiến này, muôn thú gần đó từ lâu đã tản đi, chỉ để lại rừng cây cùng động huyệt trống không, Hoài Viễn một thân một mình qua lại trong rừng cây yên tĩnh, duy chỉ có tiếng vạc cây vô tình bị đạp gãy và vải vóc ma sát...
Y đã đi theo ký hiệu Phó Đông Lưu để lại rất lâu, nhưng trước sau không gặp hình bóng bất cứ ai, hắn cũng biết chính mình có lúc lại đi lại đường cũ, làm như vậy, nguyên nhân đơn giản là Phó Đông Lưu đang xác nhận hắn có đáng tin tưởng hay không, có người theo hắn, chờ phục kích hay không.
Vết thương rất đau, Hoài Viễn thật nghi ngờ năm nay y phạm Thái Tuế, mỗi lần đều bị thương cùng một chỗ, còn nhiều lần rách ra.
Vết thương của y không phải giả, nhưng là Phó Đông Lưu cố tình làm.
Phó Đông Lưu tự biết không có cách nào hoàn toàn chặn đứng lương thảo, nhưng gã lại đang liều mạng làm ra giả tạo này, Phó Đông Lưu chống đỡ không được bao lâu, nhưng đủ để gã đạt được mục đích.
Gã đang chờ Hoài Viễn xuất hiện.
Gã biết nếu Ngôn Vô Trạm phái người phá vòng vây, người này không phải Hoài Viễn không còn ai khác.
Gã cũng biết suy nghĩ cố chấp của Hoài Viễn đối với người kia sâu cỡ nào, người nhìn như trung thành nhất này, thật ra thường thường đều là yếu ớt nhất, dù là một chuyện nhỏ, sẽ khiến cho trở mặt phản chiến.
Việc này cùng mạnh yếu không quan hệ, là bản năng con người mà thôi.
Gã khiến người ta đánh Hoài Viễn trọng thương, nhưng cũng không lấy mạng y, sau đó gã cùng Hoài Viễn bàn điều kiện, gã không sợ Hoài Viễn làm lơ gã, bởi vì gã nắm rất chắc có thể lợi dụng tình cảm của Hoài Viễn.
Hoài Viễn quả nhiên chưa nói ra, vẫn âm thầm biểu lộ thành ý của y...
Vị trí lều của Lạc Cẩn cùng những người khác, cùng kế hoạch bố trí phòng thủ của người kia, bao gồm cả chuyện cuối cùng Ngôn Vô Trạm đi cầu viện binh...
Gã ngược lại muốn xem thử, Hoài Viễn sẽ làm thế nào.
Ngọn cây truyền đến tiếng vang động, Hoài Viễn liền dừng lại, y không ngẩng đầu, rất nhanh hai bóng người liền từ trên cây hạ xuống.
Người tới không phải người ngoài, chính là Phó Đông Lưu và Vân Dương.
Hoài Viễn cười nhạt, xem ra mặt mũi của y cũng không nhỏ, lại thỉnh động hai nhân vật như vậy.
Có điều, nếu bọn họ dám đến, hẳn đã sắp xếp ổn thỏa rồi, chỗ y đang đứng, hẳn là trong thiên la địa vọng của Phó Đông Lưu, chỉ là y không nhìn thấy mà thôi.
Không cần thiết phòng bị như vậy, bởi vì y chỉ có một mình.
Nói vậy Phó Đông Lưu đã xác nhận, nếu không, gã sẽ không xuất hiện.
”Thành ý.”
Hoài Viễn cầm gói đồ trong tay ném tới bên chân Phó Đông Lưu, dưới lớp vải vóc theo nút thắt thả lỏng là đầu phó tướng chết không nhắm mắt kia, Phó Đông Lưu chỉ khẽ liếc một cái, liền một lần nữa chuyển ánh mắt sang Hoài Viễn.
Đây là một hồi tiền cược, gã quả nhiên không tính sai.
Hoài Viễn là người có thể lợi dụng.
”Thứ ta muốn đâu?” Rõ ràng gấp đến không nhịn được, Phó Đông Lưu lại vẫn là dáng vẻ ung dung không vội, giống như đang tùy tiện bàn luận khí trời bình thường tự nhiên, nhưng ánh mắt gã đã đem dã tâm của gã bán đi.
Hoài Viễn cười gằn, đem thứ trong lồng ngực ném ra ngoài, phía trên túi vải vẫn luôn mang theo nhiệt độ của y còn có máu của Hoài Viễn.
”Vết thương rách rồi?” Phó Đông Lưu không nhìn, trực tiếp đưa túi vải cho Vân Dương.
”Chuyện không liên quan đến ngươi.” Dù giữa bọn họ có giao dịch gì, Hoài Viễn cũng xem thường tên đê tiện vô sỉ sẵn sàng làm tất cả để đạt được mục đích trước mắt này, y siết chặt quần áo, dùng giọng điệu không chút tình cảm nói, “Ta chỉ có thể làm tới đây, hắn thông minh như vậy, sớm đã nhận ra không đúng, hiện đang âm thầm điều tra thân phận kẻ phản bội. Ta vẫn chưa muốn, đến cuối cùng chỉ được một cái thân xác, vì vậy gần đây ta sẽ không lại cho ngươi tin tức, chờ ngươi đem quân đội Nam Triều đến, chúng ta lại hợp tác.”
Một lần hợp tác cuối cùng.
Phó Đông Lưu không tin tưởng y, y nhất định phải lấy ra đầy đủ thành ý, bất kể là thông báo vị trí đám người Lạc Cẩn, hay là giết chết phó tướng, những thứ này đều là Phó Đông Lưu thăm dò mà thôi, Hoài Viễn không để ý những thứ này, gã muốn nhìn thành ý của y, y sẽ cho gã.
Như vậy, gã mới có thể nhìn thấy người vẫn im hơi lặng tiếng này.
Phó Đông Lưu rất cẩn thận, dù là tìm hắn giao dịch cũng thận trọng từng bước, rất cẩn thận.
Gã đánh Hoài Viễn thành trọng thương trước, sau khi xác định y sẽ không mang đến bất kỳ nguy hiểm nào mới xuất hiện. Có điều lần này, vì vật này, Phó Đông Lưu cũng thật sự dùng bất cứ giá nào.
Đương nhiên, vật này cũng có giá trị để gã đánh đổi bất cứ giá nào.
”Không so thử sao?” Vân Dương lấy thứ trong túi ra, thứ khiến Phó Đông Lưu bất chấp nguy hiểm tự mình đến lấy này, chính là một nửa Hổ Phù kia của Ngôn Vô Trạm, “Sẽ không sợ ta dùng đồ giả lừa các ngươi chứ?”
Vân Dương đại thể nhìn lướt qua, liền đem Hổ Phù cất đi, hiện tại hắn không cách nào phán đoán thật giả, chỉ có cùng một nửa Hổ Phù khác cùng đưa ra, Vân Dương mới biết cái này là thật hay giả.
Có điều hắn sẽ không ngu đến mức mang theo vật kia đi ra cùng Hoài Viễn giao dịch.
”Thứ quý trọng như vậy, sao có thể mang theo bên người.” Phó Đông Lưu cười nhạt, hời hợt đem chuyện này che đậy đi, “Có điều, ngươi có thể trong thời gian ngắn ngủi như vậy chiếm được Hổ Phù... Thứ này, Ngôn Vô Trạm nên giám sát rất nghiêm chứ?”
Dưới vạt áo Vân Dương, mơ hồ vẫn có thể nhìn thấy góc cạnh của Hổ Phù, ánh mắt Hoài Viễn từ nơi đó chuyển lên mặt Vân Dương, y nhìn đôi mắt cảnh giác lại hờ hửng kia của Vân Dương, lạnh nhạt nói, “Hắn chưa bao giờ đề phòng ta, Hổ Phù ở đâu, chỉ có một mình ta biết, hơn nữa, gần này chúng ta phần lớn thời gian đều ở cùng một chỗ, để tiện cho hắn chăm sóc ta, muốn lấy, bất cứ lúc nào cũng có thể.”
Lời này không giả, lúc Ngôn Vô Trạm vi phục xuất tuần, hắn đem Hổ Phù hẳn phải thề sống chết cũng không thể rời khỏi người để ở chỗ Hoài Viễn, sự tin tưởng của hắn với y có thể thấy được chút ít.
Bằng không, sớm đã bị Vân Dương lấy được, hắn đã từng tìm, nhưng không có.
”Vậy ngươi cũng thật sự khiến hắn thất vọng rồi.” Đối với Ngôn Vô Trạm, Phó Đông Lưu trước sau tràn đầy xem thường, thân là cửu ngũ chí tôn, lại phải ra ngoài bán nhan sắc mới có tư cách cùng gã chống lại, đáng thương, càng buồn cười. Phó Đông Lưu càng không rõ, người này, đáng giá chỗ nào khiến mấy tên kia vì hắn liều mạng, gã cảm thấy, những người kia không phải choáng váng, chính là mù rồi, vì một người không đáng như vậy trả giá, bao gồm Hoài Viễn trước mặt, “Nếu như hắn biết sự thật, hẳn sẽ rất đau lòng, người cùng hắn chung giường chung gối, hàng đêm ôm hắn ngủ lại phản bội hắn...”
Hoài Viễn vừa muốn nói, việc này không liên quan Phó Đông Lưu gã, người bởi vì xem thường mà im lặng đột nhiên lại mở miệng, “Dù ở cùng một chỗ, dù cùng ôm ấp, không phải cái gì cũng không làm được.”
Châm biếm của Vân Dương không hề che giấu, Hoài Viễn có ám chỉ gì khác, chỉ khiến hắn cảm thấy buồn cười mà thôi.
Đồng thời, hắn cũng thành công thu hút được sự chú ý của Hoài Viễn.
Hoài Viễn nhìn ánh mắt của hắn, nhiều hơn mấy phần nghiên cứu.
”Nên làm, đều đã sớm làm, hà tất quan tâm những thứ trước mắt này, hơn nữa, ngày sau bọn ta có rất nhiều thời gian để từ từ ôm ấp, đến lúc đó muốn làm cái gì, cũng có thể.” Không buồn không giận, nhìn thẳng Vân Dương, y tiếp tục, “Hắn đây, chưa bao giờ sẽ từ chối ta, dù ta làm gì.”
”Không hẳn” Vân Dương hừ cười, lời tiếp theo, hắn nói vừa chậm vừa nhẹ, lại mang theo mấy phần thần bí, có điều khóe miệng châm biếm lại càng thêm nồng nặc, “Nếu hắn biết ngươi làm gì, dù hắn không phải hoàng thượng, dù hắn bị ngươi đánh cho tàn phế chỉ có thể nằm, hắn cũng sẽ nghĩ cách giết ngươi, ngươi cái này, kẻ phản bội.”
Dứt tiếng, lần đầu tiên trong đêm nay, bầu không khí lâm vào thế bí.
Vân Dương mím chặt đôi môi nhìn y, mà Hoài Viễn cũng không úy kỵ tí nào nghênh nhìn, Phó Đông Lưu biết suy nghĩ của Vân Dương gần như gã, đối với người kia đều là xem thường, vì vậy gã âm thầm lôi kéo ống tay áo Vân Dương, bảo hắn đừng tự nhiên sinh sự.
Hoài Viễn cảm thấy được, liền trở lại mình thích, cùng bọn họ lại có quan hệ gì.
”Tổng tham mưu trưởng Cấm vệ, chúng ta xem như là lần đầu cùng ngươi giao thiệp, quả nhiên đủ khí phách, cũng có can đảm, có điều có câu nói, ta không thể không hỏi, Tổng tham mưu trưởng Cấm vệ tới đơn giản như vậy, không sợ chúng ta mai phục, cướp Hổ Phù lấy mạng ngươi sao?” Phó Đông Lưu nói sang chuyện khác, bọn họ không cần thiết làm căng.
Hoài Viễn xì khinh bỉ, thu hồi ánh mắt đối lập với Vân Dương, “Ngươi còn có chỗ cần ta.”
Không phải vậy, y làm sao dám đến.
Nếu không nữa, y làm sao lại đưa ra muốn Phó Đông Lưu tự mình đến lấy.
Đây là giao dịch, hai bên đều phải lấy ra thành tín mới đúng.
”Ta không thể ở thêm, nói sao ta cũng là người bị thương, bị người phát hiện không ở trong lều thì hay rồi.” Hoài Viễn nói xong, theo bản năng sờ sờ chỗ vết thương, sau đó vừa nhìn về phía Phó Đông Lưu, ánh mắt Hoài Viễn bình tĩnh, yên tĩnh, đến có chút đáng sợ, “Nhớ chuyện ngươi đã đồng ý với ta.”
Phó Đông Lưu chính là đang cười, gã gật đầu, “Quân tử một lời, ngựa nhanh một roi.”
Hoài Viễn cười nhạo xoay người, “Quân tử, ngươi sao?”
Quân tử sẽ dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào sao?
Đối với châm biếm của Hoài Viễn, Phó Đông Lưu không để ý lắm, gã ra hiệu Vân Dương có thể rời đi, có điều Vân Dương lại vẫn nhìn Hoài Viễn, nhìn bóng lưng kia từ từ biến mất, hắn hỏi Phó Đông Lưu, “Thật thả hắn đi?”
”Đương nhiên.” Hổ Phù thật hay giả còn chờ xem xét, Phó Đông Lưu hoàn toàn có thể thăm dò Hoài Viễn, đương nhiên, dù Hổ Phù là thật, Hoài Viễn cũng không thể giết, giữ lại y còn có chỗ dùng, “Còn có rất nhiều chuyện cần hắn hỗ trợ, không giết được.”
Nghe vậy, Vân Dương không hề nhiều lời, “Vậy chúng ta đi thôi, không thích hợp ở lâu.”
Đám người Ngôn Vô Trạm người trước sau vẫn nghĩ cách diệt trừ Phó Đông Lưu, ở trong quân doanh không an toàn, càng đừng nói nơi rừng núi hoang vắng này, Phó Đông Lưu tự mình đến, Vân Dương vốn là không đồng ý, có điều gã kiên trì, Vân Dương cũng chỉ có thể chấp nhận.
Có hắn bồi tiếp, còn có mai phục dọc đường, Phó Đông Lưu sẽ không sao.
Hơn nữa, Hoài Viễn này rất đáng tin cậy.
Sau khi Hoài Viễn đi, nụ cười giả tạo này của Phó Đông Lưu mang tới nhu hòa, gã nhìn về phía Vân Dương, khóe miệng càng nhếch lên, “Hổ Phù là thật, trận chiến này, đến đây chấm dứt.”
Không có Hổ Phù, bất cứ ai cũng không có tư cách điều động quân đội Nam Triều, hiện giờ, hai khối Hổ Phù đều tới tay, dù gã không phải hoàng thượng, không phải tướng lĩnh, Phó Đông Lưu vẫn có thể điều binh khiển tướng, bày mưu nghĩ kế.
Dù Ngôn Vô Trạm thực lực ra sao, hắn chung quy không phải đối thủ của đại quân Nam Triều.
Thắng lợi, dễ như trở bàn tay.
Đương nhiên, điều kiện quan trọng là, thứ trong ngực Vân Dương, là thật.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Ngự Hoàng
Chương 204: Một cuộc giao dịch
Chương 204: Một cuộc giao dịch