DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Ngự Hoàng
Chương 117: Cuộc sống giam cầm

Tảng sáng, sương mù mờ mịt, cây cối mông lung, chỉ có người tỉnh táo.

Ở đây lâu như vậy, Ngôn Vô Trạm lần đầu tiên phát hiện, thì ra rừng cây sáng sớm xinh đẹp như vậy, giống như cảnh tiên, không chân thực lắm.

Có điều, cảnh sắc có đẹp, cũng chỉ trong thoáng chốc, cảnh trong mộng có thật, cũng chỉ sớm nở tối tàn, cuối cùng đều phải trở lại dáng vẻ vốn có.

Căn nhà nhỏ như ẩn như hiện trong sương mù, người kia đi hơi xa một chút, hắn biết gian nhà này cách âm không tốt lắm, hắn không muốn nghe thấy gì đó, hắn không muốn nghe thấy âm thanh. . . . . .

Vì vậy hắn tránh đi.

Không phải trốn tránh, chỉ đơn giản là không muốn làm dơ lỗ tai của chính mình mà thôi.

Lâu ngày gặp lại, Ngôn Vô Trạm cho là bọn họ ít nhất phải đến lúc trời sáng rõ hoàn toàn mới dậy, nhưng sương mù này còn chưa tan, đã có người mời hắn trở về. Bọn họ sắp khởi hành rồi.

Lúc Ngôn Vô Trạm trở lại căn nhà nhỏ, Phó Đông Lưu đang sắp xếp người bên dưới của y, còn Vân Dương thì lại dựa ở một bên phun mây nhả khói, có lẽ do quá chăm chú, hắn cũng không phát hiện người kia tới gần. . . . . .

Phó Đông Lưu dặn dò xong công việc, cũng bảo mọi người chuẩn bị xuất phát, sau đó y mới đi tới đẩy Vân Dương. Biểu hiện thanh cao đến gần như lạnh nhạt kia của y, lúc đối diện với Vân Dương liền lập tức thay đổi, ngay cả giọng nói cũng mang theo thân thiết, "Cả đêm không ngủ, thân thể chịu được không?"

"Không cần lo" Vân Dương ngay cả mắt cũng không trợn, như có như không lắc đầu. Hắn không biết, dáng vẻ lười biếng này của hắn, lúc nói chuyện mang theo một chút giọng mũi, khiến người khác nhìn liền ngứa ngáy trong lòng, "Hút hai tẩu sẽ có tinh thần."

Vân Dương chính là có bản lĩnh khiến người ta dù nhìn bao nhiêu lần cũng sẽ không mất hứng, cho dù gần gũi nhiều lần cỡ nào cũng sẽ không chán, mỗi lần đều sẽ bị chấn động, vì đó cảm động, thậm chí là yêu thương hơn nữa. . . . . .

Tốt và không tốt đều được, Vân Dương khiến người ta tình nguyện xem tật xấu của hắn cũng trở thành ưu điểm để khen ngợi, thậm chí là mù quáng đi theo. Đây chính là sự quyến rũ của Vân Dương.

Tiếp xúc càng nhiều, sẽ càng nhận ra. . . . . . Đến cuối cùng, sẽ yêu thích không buông tay.

Không nhịn được, Phó Đông Lưu sờ sờ mặt Vân Dương, người lạnh nhạt giống như vô tình này cũng sẽ lộ ra dáng vẻ dịu dàng như nước. Ngôn Vô Trạm từng cho rằng, Phó Đông Lưu cả đời này cũng coi thường nói chuyện tình cảm, "Cố gắng một chút nữa, ra khỏi núi là ổn rồi."

"Ta không sao." Nghe ra quan tâm trong giọng nói của y, Vân Dương tươi cười, mở mắt ra. Hắn muốn động viên Phó Đông Lưu, nhưng vừa mở mắt lại nhìn thấy tấm lưng thẳng tắp của người kia, nụ cười của Vân Dương lập tức thu lại, hắn gỡ tay của Phó Đông Lưu đang kề sát trên mặt mình xuống, xoay người kéo y đến cửa, "Ăn xong, chúng ta sẽ lên đường."Nhìn thấy cháo nóng trên bếp, Phó Đông Lưu bất đắc dĩ nhìn về phía Vân Dương, "Không đói bụng, không ăn được không?"

"Không được." Vân Dương ngậm tẩu thuốc, từ trong nồi múc ra hai bát cháo, hắn mạnh mẽ đặt một bát trong đó vào tay Phó Đông Lưu, không cho y bất kỳ cơ hội thương lượng, bưng lên một bát khác, trực tiếp đi tới chỗ người kia.

Vân Dương một tay cầm lấy miệng bát, đưa cái chén đến trước mặt người kia, hắn vừa hút thuốc, vừa miễn cưỡng nói: "Ngươi có thể lựa chọn, ăn hoặc không ăn."

Ngôn Vô Trạm không từ chối, hắn còn chưa ngốc đến mức tiếp tục dùng thân thể của mình chống đối với Vân Dương, hắn bên này vừa nhận cháo, Vân Dương bên kia liền quay đầu đi rồi.

Hắn trở về bên cạnh Phó Đông Lưu.

Khoảng thời gian này bọn họ vẫn luôn ăn thịt và rau dại, đã lâu chưa nếm được gạo, gạo này vị thơm, chỉ mới ngửi cũng làm người khác thèm nhỏ dãi. Huống chi, hắn ở bên ngoài chịu lạnh một đêm, đang cần cháo nóng này làm ấm dạ dày một phen.

Người kia không nhìn bọn họ, nuốt cháo đã nấu đến nhuyễn nhừ này vào trong bụng, mùi vị thanh đạm này tan ra trên đầu lưỡi, động tác nuốt của người kia đột nhiên dừng một chút. . . . . .

Hắn lại có thể nếm được, cháo này là do Vân Dương nấu.

Cùng hắn sinh hoạt lâu ngày, thói quen của hắn, bao quát gồm cả mùi vị đồ ăn hắn làm, Ngôn Vô Trạm đều có thể dễ dàng nhận ra. . . . . .

Cháo nóng sưởi ấm tứ chi cứng ngắc của người kia, cũng làm cho hắn có cảm giác sống lại lần nữa, mặt trời nơi này lên cao, ánh sáng ấm áp xua đi sương mù trong rừng, bọn họ bắt đầu lên đường.

Phó Đông Lưu đi một con đường khác. Cùng với hướng lúc bọn họ đến hoàn toàn ngược lại, trực tiếp từ một phía khác ra khỏi núi.

Mọi việc đều có Phó Đông Lưu làm chủ, Vân Dương không hỏi cũng không tham dự, từ đầu tới cuối chỉ ở một chỗ hút thuốc của hắn, ngoại trừ Phó Đông Lưu, hắn cũng không để ý bất cứ ai.

Cứ như vậy, mấy ngày sau, bọn họ đã ra khỏi ngọn núi lớn này, về tới đường đi xa cách đã lâu.

Phó Đông Lưu đều đã sớm sắp xếp ổn thỏa, bọn họ mang theo hàng hóa, giả dạng làm thương đội, một đường hướng về đế đô mà đi.

Trong lúc bọn hộ ẩn cư trong núi, thế giới bên ngoài đã xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất, không chỉ người Liệt Long Trại đang tìm bọn họ, Lạc Cẩn và Hoằng Nghị cũng cùng gia nhập, khắp nơi đều có người đang tìm bọn họ, điều này làm cho Vân Dương khó tránh khỏi nghi ngờ chuyện này đã kinh động cả giang hồ. . . . . .

Có điều mục tiêu tìm kiếm là Vân Dương hắn.

Triều đình có lệnh truy nã, nhân sĩ giang hồ cũng hận không thể đào đất ba thước lôi hắn ra, Vân Dương đây là hắc bạch hai đường đều không có chỗ đặt chân, nghĩ tới đây hắn không nhịn được cười, hành động lần này của hắn không nhỏ, không thành công cũng thành nhân. . . . . .Tình hình phát triển so với mấy câu hời hợt trước đó của Phó Đông Lưu còn nghiêm trọng hơn nhiều, có điều cho đến hiện giờ, việc của Ngôn Vô Trạm vẫn chưa bại lộ, trong các thành cũng không có giới nghiêm. . . . . . Mọi thứ đều như cũ.

Đoạn đường này Phó Đông Lưu đối với Ngôn Vô Trạm vẫn xem như đối xử tốt, ngoại trừ trông coi nghiêm một chút, y cũng không bạc đãi hắn, phục vụ ăn ngon uống mát, chỉ cần Ngôn Vô Trạm có yêu cầu, Phó Đông Lưu sẽ lập tức làm được.

Đoạn đường này đi không tính là yên ổn, có kinh sợ nhưng không nguy hiểm, mấy lần đều đụng với người tìm kiếm bọn họ, nguy cơ đến cuối cùng đều được Vân Dương khéo léo hóa giải.

Ngôn Vô Trạm có ý muốn bại lộ, có điều bị khống chế quá nghiêm ngặt. Hắn cũng luôn khống chế tuyến cổ, chỉ tiếc là, Hoài Viễn cũng không có trong những người này. . . . . .

Mắt thấy cách đế đô càng ngày càng gần, người kia nhìn bên ngoài không có gì thay đổi, trong lòng lại vô cùng nôn nóng, nếu thật sự trở lại đế đô, mọi thứ sẽ không thể cứu vãn. . . . . .

Hắn không có thời gian hối hận lần vi phục xuất tuần này, hắn chỉ hy vọng đám người Bắc Thần hữu dụng thêm một chút, còn nữa là, hắn trốn được.

Lần này cho dù Vân Dương thật sự đánh gãy chân hắn, hắn cũng phải trốn.

Phó Đông Lưu giảo hoạt như vậy, muốn chạy trốn cũng không dễ dàng, người kia mấy lần lên kế hoạch, cuối cùng cũng không được bao lâu liền kết thúc, cơ hội chỉ có một lần, hắn không thể dễ dàng lãng phí, một khi thất bại, chính là không còn ngày trở mình.

Ngày hôm đó, bọn họ đặt chân đến Lâm Nghiệp Thành.

Giương cờ hiệu thương đội, dĩ nhiên cũng phải làm một ít giao dịch mua bán, đoạn đường này bọn họ mua bán không ít thứ. Khiến Ngôn Vô Trạm bội phục chính là Phó Đông Lưu lại cũng kiếm được một khoản tiền lời không nhỏ.

Nhìn dáng vẻ y không làm quan, làm thương nhân cũng sẽ có thành tựu.

Xung quanh Lâm Nghiệp Thành có mấy cánh rừng, dọc đường nhìn thấy cây cối không ít, Ngôn Vô Trạm có thể tưởng tượng, lúc xuân về hoa nở nơi này sẽ có cảnh tượng hùng tráng thế nào. . . . . .

Đêm đó, bán xong hàng hóa, bọn họ liền tìm một nhà trọ nhỏ, điều kiện nơi này không tốt lắm, nhưng vì che dấu tai mắt người khác, nghỉ đêm ở nhà trọ đối với bọn họ mà nói đã là lựa chọn khá xa xỉ.

Nhà trọ này bình thường ít có người lui tới, tiểu nhị cũng là một bộ dáng lười biếng, có điều cùng tất cả tiểu nhị trên đời như nhau, vị này cũng nhiều lời.

Lúc ăn cơm tối, mọi người tụ tập ở đại sảnh, hôm nay ngoại trừ thương đội này, nhà trọ không có quan khách nào khác, vì vậy nơi này đều là người của Phó Đông Lưu.

Tiểu nhị đặt từng món đồ ăn xong liền xoa hai tay một cái, cười hì hì đến trước bàn đám người Vân Dương, gã theo thói quen muốn nhiều chuyện mấy câu.

Bọn họ sắm vai chính là thương đội, không phải quân đội, vì vậy mọi người cũng đều cười đùa vui vẻ, không gò bó, lúc tiểu nhị lại đây tán dóc, Phó Đông Lưu cũng không từ chối, mà vừa ăn, vừa tiếp lời với gã.

"Mấy ngài đây không biết là có nghe nói hay không, gần đây, đám yêu vật ma giới kia nghe nói là đã xảy ra một chuyện ghê gớm."

Vân Dương ăn đồ ăn của hắn, ngay cả đầu cũng không ngẩng lên, mà Ngôn Vô Trạm ở một bàn khác nghe nói vậy lại thật sự nhìn sang, tiểu nhị kia vừa thấy có người tò mò, liền dương dương đắc ý nói tiếp. . . . . .

"Mấy ngài đây hẳn đều biết yêu hoàng, cái tên suýt chút nữa diệt đi hang ổ của hoàng đế ấy, cõi đời này cũng thật là không gì không thể, yêu hoàng đáng sợ này, nói là nghe tiếng đã sợ mất mật cũng không quá, nhưng vẫn luôn có người không sợ chết tới khiêu khích hắn, còn có ý đồ cượng lại ngôi vị yêu hoàng."

Nói đến yêu hoàng, Phó Đông Lưu theo bản năng nhìn Ngôn Vô Trạm một cái, đề tài này, y cũng có hứng thú, y ra hiệu tiểu nhị tiếp tục.

"Kết quả này không cần nói cũng biết, yêu hoàng kia là nhân vật gì. Ngôi vị của hắn há lại nói cướp liền cướp?! Hắn dẹp yên loạn lạc, lại bắt đầu thanh lý môn hộ, một đợt lại một đợt, hiện giờ đám yêu vật loạn thành một đám, người người cảm thấy bất an không nói, còn muốn người người tự bảo vệ."

Tiểu nhị kia nói đến sinh động như thật, giống như là chính mắt nhìn thấy vậy, có điều nói tới chỗ này, sắc mặt tiểu nhị kia đột nhiên biến đổi, yêu vật rung chuyển là chuyện nhỏ, lời sau đó của gã mới là điểm quan trọng. . . . . .

"Mấy ngài đây cũng đừng chê tiểu nhân dông dài, có chuyện, tiểu nhân không thể không nói, có liên quan đến tính mạng các vị. . . . . ."

Dáng vẻ tiểu nhị tuyệt đối không phải chỉ là nói chuyện giật gân, có thể nghe ra thành ý trong lời gã, ngay cả Vân Dương cũng miễn cưỡng ngẩng đầu lên, hắn ăn no rồi, vừa đốt thuốc, vừa chờ tiểu nhị kia nói chuyện. . . . . .

Vì sao lại liên quan đến đến tính mạng của bọn họ.

..............

Đọc truyện chữ Full