DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Ngự Hoàng
Chương 73: Có chút manh mối

《Ngự Hoàng 》- Lạc Dận

QUYỂN 1 – VI PHỤC XUẤT TUẦN

*******

Biên soạn: Vũ Phong.

Test: Tiểu Phong dâm đãng.

*******

Lạc Cẩn bắt đầu công việc giao tế. Cuộc sống của y trở nên bận rộn hẳn lên. Mỗi ngày đều có rất nhiều việc chờ y xử lý, khi thì bàn chuyện làm ăn, khi thì lôi kéo lòng người. Thay đổi của y cũng rất lớn, sắc mặt cũng tốt hơn nhiều, thứ duy nhất không thay đổi chính là thái độ của y đối với người kia.

Y đối với Ngôn Vô Trạm đặc biệt tốt, bất kể là làm gì, đều mang hắn theo.

Hiện tại đã không còn ai bàn tán việc của bọn họ, sự si tình của Lạc Cẩn đã cảm động mọi người, bọn họ được mọi người chấp nhận, còn có hâm mộ.

Ngôn Vô Trạm hoàn toàn thấy được sự thông minh của Lạc Cẩn, còn có năng lực ứng biến cực tốt. Dù là người không thích y, qua một lần tiếp xúc, Lạc Cẩn cũng có thể khiến bọn họ phục tùng bản thân. Lạc Cẩn sẽ trong vô hình mà đùa bỡn người khác trong lòng bàn tay.

Người kia thưởng thức rượu ngon trăm năm, nhưng tâm tư lúc này cũng không ở trong chén rượu, mà đặt ở trên người Lạc Cẩn.

Lạc Cẩn không uống rượu, đối phương lại uống rất hào hứng, trong lúc cười nói, cuộc trao đổi này đã bàn xong, Lạc Cẩn nở một nụ cười, lúc này mới chuyển sự chú ý đến người kia.

Mấy ngày này, Ngôn Vô Trạm đã thấy nhiều thành quen với nụ cười này của Lạc Cẩn, khác với sự thanh đạm lúc trước, đây là tự tin, ngạo nghễ.

"Ăn ngon không?" Lạc Cẩn gắp thức ăn vào miệng người kia, "Xin lỗi, vừa rồi để tâm vào việc bàn luận, không có thời gian để ý đến ngươi."

"Không sao cả, việc chính quan trọng hơn." Đối phương hiển nhiên đã uống nhiều rồi, cũng không e ngại người ngoài, kéo một cô nương bên cạnh tới. Ngôn Vô Trạm nhìn gã một cái, hạ giọng nói với Lạc Cẩn, "Ngươi thật lợi hại."

Hắn trước đó từng nghe nói, đối phương là một nhân vật khó tiếp cận, nhưng Lạc Cẩn lại có bản lĩnh, rất nhanh thì đã giải quyết được.

"Cho nên ngươi mới vẫn luôn nhìn ta?" Lạc Cẩn buồn cười, y xoa lưng bàn tay của người kia, học theo hắn hạ giọng xuống thật thấp, "Có phải lại yêu ta thêm lần nữa không?"

Ngôn Vô Trạm vừa rồi chỉ là len lén chú ý y, hắn cũng không có mở to mắt trắng trợn mà nhìn, Lạc Cẩn này cũng trước sau không quay đầu lại, hắn thật không biết, Lạc Cẩn làm sao phát hiện hắn đang nhìn y...

Hắn không tỏ rõ ý kiến, nở nụ cười, xem như trả lời Lạc Cẩn.

"Ta biết rồi, ngươi không thích chỗ này, chúng ta đổi một chỗ khác ăn đi." Một bàn rượu thịt này hầu như chưa hề động đến, người kia cũng chỉ uống rượu mà thôi, Lạc Cẩn ở dưới bàn bóp bóp tay người kia, ý bảo hắn đi cùng mình."Như vậy không tốt đâu?" Người kia trao cho Lạc Cẩn một ánh mắt, nói cho y biết khách vẫn còn ở đây, Lạc Cẩn sao có thể rời đi trước, có điều bình tĩnh mà xem xét, Ngôn Vô Trạm thật không muốn đợi tiếp nữa, dáng vẻ bỉ ổi của đối phương, đừng nói tiếp tục ăn, hắn nhìn đã thấy ngán.

"Không sao cả, ngươi mới quan trọng hơn." Lạc Cẩn nói xong liền đứng dậy, y ở bên tai đối phương nhỏ giọng nói gì đó, người kia thấy dáng tươi cười của gã càng thêm hèn mọn, sau lại còn dùng ánh mắt xác định với Lạc Cẩn, mãi đến khi Lạc Cẩn trả lời chắc chắn, gã mới cười lớn, vỗ vỗ cánh tay Lạc Cẩn để y tùy ý.

Ngôn Vô Trạm biết, Lạc Cẩn nói không hứng thú với tiết mục còn lại, có điều hắn lại có chút tò mò, rốt cuộc là tiết mục gì khiến gã nọ lại vui thành dáng vẻ kia...

Người kia hỏi Lạc Cẩn, y chỉ cười thích thú. Y ra hiệu người kia tới gần, nhưng Ngôn Vô Trạm lúc này lại đột nhiên đứng lại, nụ cười trên mặt cũng cứng lại...

Theo ánh mắt của người kia, Lạc Cẩn nhìn thấy Hoằng Nghị, còn có Mộ Bạch.

Hai bên ở trước cửa tửu lâu vô tình gặp mặt, bầu không khí thoải mái trong nháy mắt thay đổi, ngoại trừ Lạc Cẩn, mặt tất cả mọi người đều căng ra.

"Lợi hại." Lời này là Hoằng Nghị nói với Lạc Cẩn.

"Hoằng thiếu gia quá khen." Lạc Cẩn khiêm tốn, lại không có một chút ý khiêm tốn.

Hoằng Nghị đối với bộ dáng tươi cười khiêu khích của Lạc Cẩn hoàn toàn không có cảm giác, nhưng Mộ Bạch bên cạnh lại phát ra tiếng cười lạnh, "Lạc Phồn đây coi như là nuôi hổ chuốc họa* nhỉ? Có điều hắn đã sớm nghĩ đến đem căn bệnh này trị khỏi, chỉ tiếc căn bệnh này quá trầm trọng, dù Lạc Phồn cố gắng thế nào, cũng không thể thành công, trái lại, bệnh đã tới thời kỳ cuối."

(*Dưỡng hổ vi hoạn: gần giống câu "nuôi ong tay áo, nuôi khỉ dòm nhà", ý chỉ nuôi giữ tai họa bên mình)

Lạc Cẩn không nhịn được bật cười, bộ dạng kia giống như xem Mộ Bạch là một đứa trẻ, y không thèm so đo với sự ngây thơ của gã, "Ông chủ Mộ, người có bệnh trong người là Lạc Cẩn, ngươi hình như nghĩ sai rồi."

"Phải không?" Mộ Bạch không khách sáo quan sát Lạc Cẩn một lượt, khóe miệng châm chọc càng thêm rõ ràng, "Sắc mặt Cẩn thiếu gia không tệ, có vẻ không bao lâu, sẽ 'bệnh nặng khỏi hẳn' rồi."

"Nhờ phúc," Lạc Cẩn còn chưa nói hết đã cảm thấy người kia kéo y một cái. Y ghé mắt nhìn lại, Ngôn Vô Trạm lắc đầu với y, ra hiệu y không cần cãi vả chuyện nhàm chán này. Bọn họ ở chỗ này quá nổi bật, đã có người đang nhìn ngó rồi. Lạc Cẩn quay về phía hắn cho một nụ cười an lòng, lại một lần nữa nhìn phía Mộ Bạch, "Ông chủ Mộ, lần trước cảm ơn, nếu không nhờ ngươi, đại ca nhất định sẽ làm khó hắn, ngày khác, Lạc Cẩn sẽ đến tận cửa nói lời cảm tạ."

Lạc Cẩn ý chỉ việc Lạc Phồn không cho người kia đồ ăn, nếu không có Mộ Bạch, bọn họ có thể cả đời này cũng không có duyên gặp lại. �

Mộ Bạch ngừng lại, nụ cười giễu cợt cứng lại trên mặt...

Hoằng Nghị nhìn gã một cái, ánh mắt lạnh như băng khiến Mộ Bạch theo bản năng rùng mình một cái, nhờ vậy mà cũng phục hồi lại tinh thần, lần này gã không nói lời thừa thải với Lạc Cẩn nữa, mà là nói thẳng..."Cẩn thiếu gia lập kế hoạch nhiều năm như vậy cũng không dễ dàng gì. Hôm nay danh tiếng vang xa, được dân chúng Thanh Lưu Thành khen ngợi, có điều cái gọi là tiểu thiếu gia Lạc gia có tình có nghĩa, có dũng có mưu, ở sau lưng làm những việc bẩn thiểu gì chỉ có bản thân ngươi mới biết rõ. Cẩn thiếu gia thật sự là lợi hại, nhìn đúng thời cơ, một đòn lấy mạng, khi đó Lạc Phồn vẫn luôn phòng bị vẫn không thể nào tránh thoát, liền từng bước từng bước đi vào của cái bẫy của ngươi như vậy. Không chỉ Lạc Phồn, tất cả mọi người đều phản ứng không kịp nữa, tại hạ thật sự là khâm phục, khâm phục."

Mộ Bạch nói xong một đống lời quang minh chính đại, thế nhưng gã vừa chuyển chủ đề, câu tiếp theo cũng khiến người kia thầm kinh hãi...

"Mạch sống của Lạc Phồn đều bị ngươi cắt đứt, dù không muốn thua, cũng phải thua, Cẩn thiếu gia ra tay quả nhiên rất mạnh mẽ, cũng rất sạch sẽ, đến bây giờ, quan phủ cũng không thể tìm ra một chút sai sót."

Hoằng Nghị lần thứ hai nhìn về phía Mộ Bạch, lần này trong ánh mắt rõ ràng mang theo ý không vui, Mộ Bạch cũng phát hiện mình nói sai, cũng liền không cần phải nhiều lời nữa, dẫn đầu đi vào trong tửu lâu.

Hoằng Nghị vốn nên đi cùng Mộ Bạch, lúc đi ngang Lạc Cẩn, y lại chọn một hướng khác, lướt qua vai người kia...

Cửa tửu lâu cũng đủ rộng, nhưng Hoằng Nghị vẫn đụng phải bờ vai của hắn. Ngôn Vô Trạm bị y đụng, lảo đảo một chút, mém chút té ngã, Lạc Cẩn vội đỡ hắn, lúc này Hoằng Nghị đã cùng Mộ Bạch lên lầu...

"Ngươi ổn chứ?"

Người kia xua tay với Lạc Cẩn, ý bảo hắn ổn. Đối với việc Hoằng Nghị gây ra, Ngôn Vô Trạm cũng không có để ý, nhưng lời của Mộ Bạch lại khiến hắn nhớ mãi không quên...

Mộ Bạch là ám chỉ cái gì.

"Đi thôi."

Lạc Cẩn thấy người kia thật sự không có việc gì, liền kéo hắn ra khỏi tửu lâu, thái độ dịu dàng của Lạc Cẩn, cùng với biểu hiện yêu thích của y khiến người khác liếc mắt. Ngôn Vô Trạm nghe thấy có người xì xào bàn tán, bọn họ đang nói Lạc Cẩn trọng tình nghĩa, trọng tình cảm...

Từ lúc Lạc Cẩn thành công thoát khỏi sự khống chế của Lạc Phồn, một lần nữa xuất hiện trong Thanh Lưu Thành, những lời này, Ngôn Vô Trạm đã không phải là lần đầu tiên nghe thấy... Lạc Cẩn hiện giờ rất có danh vọng.

Người kia dường như có điều gì suy nghĩ, nhìn về phía Lạc Cẩn, hắn tựa hồ nghĩ tới điều gì đó...

...

Lạc Phủ.

Lạc Cẩn nói muốn dẫn hắn đi ăn gì đó, Ngôn Vô Trạm không nghĩ tới, Lạc Cẩn trực tiếp dẫn hắn tới nơi ở Lạc Phồn sắp xếp cho Lạc tứ tiểu thư.

Lần trước gặp bọn họ là lúc sức khỏe Lạc Tĩnh Nhu hồi phục, đến báo bình an với Lạc Phồn. Lạc Cẩn nói y gần đây đều bận rộn công việc, vẫn chưa có cơ hội hỏi thăm tình hình của Tĩnh Nhu, hôm nay dù sao cũng rảnh rỗi liền đến thăm.

Ngôn Vô Trạm không có ý kiến gì khác, hắn cũng đang muốn tìm Hoài Viễn.

Lúc bọn họ tới ngay vào giờ dùng cơm trưa, cũng không cho hạ nhân thông báo, hai người trực tiếp vào phòng ăn, vừa vào tới cửa, chợt nghe thấy tiếng cười của Lạc Tĩnh Nhu, có vẻ, bọn họ đang ăn rất vui vẻ...

Không biết vì sao, người kia cảm thấy, âm thanh này có chút chói tai... sắc mặt hơi trầm xuống một chút.

Sau tấm bình phong, một bàn lớn bày đầy thức ăn phong phú, ngồi trước bàn này chỉ có hai người.

Hoài Viễn ngồi ngay ngắn, trong tay đang cầm chén, Lạc Tĩnh Nhu ở bên cánh y, vừa nhặt xương cá vừa nói chuyện với y, tâm tình hai người này thoạt nhìn khá tốt, dáng vẻ tươi cười cơ bản không rời khỏi gương mặt Lạc Tĩnh Nhu...

Trong phòng không có hạ nhân hầu hạ, Lạc Cẩn vừa định hỏi vì sao tứ muội lại tự lựa xương cá, liền thấy Lạc Tĩnh Nhu bỏ một miếng cá vào trong chén của Hoài Viễn, lúc này bọn họ mới phát hiện, thật ra Lạc Tĩnh Nhu cũng không có ăn gì, nàng chỉ là đang hầu hạ Hoài Viễn mà thôi...

Phát hiện điều này khiến hai người này đều khá bất ngờ.

Mặt Ngôn Vô Trạm lập tức đen lại. Hắn dùng sức ho khan một tiếng...

Hoài Viễn biết có người vào, y nghĩ hạ nhân, cho nên không ngẩng đầu lên, âm thanh quen thuộc này khiến bọn họ thật sự là sợ hết hồn...

Chợt ngẩng đầu lên, vừa lúc đối diện với gương mặt không vui của Ngôn Vô Trạm...

Đổi lại là trước đây, Hoài Viễn đã quỳ ngay xuống đất rồi, thế nhưng, người kia không thấy một màn như mong đợi...

Hoài Viễn chỉ nhìn hắn một cái, ngay cả đầu cũng không run... có lẽ nói, cơ bản là không có phản ứng gì.

............

-----------[Edit:xASAx]------------

Đọc truyện chữ Full