《Ngự Hoàng 》- Lạc Dận
QUYỂN 1 – VI PHỤC XUẤT TUẦN
****
Ngôn Vô Trạm cho rằng, người đưa áo cho hắn sẽ là Bắc Thần, nhưng hắn vạn lần không ngờ, người này dĩ nhiên lại là Lạc Cẩn.
Trong lúc người kia còn ngẩn ngơ, Lạc Cẩn đã đi rồi, tựa như không muốn tiếp xúc nhiều với hắn. Ngôn Vô Trạm đã sớm phát hiện Lạc Cẩn không đúng, cho nên hắn vừa xỏ tay vào áo, vừa đuổi theo Lạc Cẩn.
Lạc Cẩn thân thể không khỏe, làm gì cũng rất chậm, ngay cả bước đi cũng vậy.
Ngay lúc Lạc Cẩn bước nửa bước khỏi linh đường, Ngôn Vô Trạm đã cản y lại.
"Sao ngươi không để ý tới ta?" Ngôn Vô Trạm cũng không quan tâm cảm nhận của bất cứ ai, thế nhưng Lạc Cẩn thì không được, hắn khó khăn lắm mới tạo được quan hệ tốt với Lạc Cẩn, hắn không thể thất bại trong gang tấc.
Hắn phải tranh thủ, phải tiếp cận Lạc Cẩn, dù vì lý do gì, hắn đều muốn thuyết phục y, cũng lần nữa nhận được tín nhiệm của y.
Cho nên Ngôn Vô Trạm lộ ra biểu tình lo âu và thương cảm, giống như bị người mình thích hiểu lầm mà tổn thương... Hắn muốn biết, Lạc Cẩn vì sao đột nhiên không để ý tới hắn, như người xa lạ.
Lạc Cẩn không nói gì, ánh mắt lướt qua vai người kia, nhìn về cảnh sắc phía sau hắn, y chỉ dừng một chút, cứ tiếp tục đi ra ngoài, thái độ lạnh nhạt của y đối với người kia khiến người khác nói không nên lời...
Ngôn Vô Trạm thấy y muốn đi, dứt khoát giang tay, chắn hoàn toàn lối đi, hành động này của Ngôn Vô Trạm khiến Lạc Cẩn khẽ nhíu chân mày lại.
"Tránh ra." Giọng của Lạc Cẩn tuy rằng không có khí lạnh bức người giống Hoằng Nghị, nhưng cũng mang theo xa cách rõ ràng, loại này xa cách, vừa đúng nói rõ thân phận của bọn họ.
Lạc Cẩn là thiếu gia, Ngôn Vô Trạm là hạ nhân, hắn không có tư cách chắn đường Lạc Cẩn, hắn đây là dĩ hạ phạm thượng*.
(*Dĩ hạ phạm thượng: thân phận thấp mà dám đụng chạm với bề trên)
Lạc Cẩn tỏ vẻ rất không kiên nhẫn.
"Cẩn thiếu gia, ta chọc giận ngươi chỗ nào sao?" Ngôn Vô Trạm cũng không làm theo lời Lạc Cẩn, trái lại lại đi về phía trước một bước, hắn cố ý dựa vào rất sát Lạc Cẩn, lúc nói chuyện còn nghiêm túc quan sát biểu tình của Lạc Cẩn.
"Không có." Lạc Cẩn cứng rắn bỏ lại hai chữ, cứ tiếp tục trốn đi, nhưng Ngôn Vô Trạm chặn ở đó, y lại hướng về phía trước tất sẽ đụng vào người người kia, cho nên Lạc Cẩn lại bước một bước nhỏ về phía sau.
Ngôn Vô Trạm còn muốn nói chuyện, ánh mắt Lạc Cẩn trước sau vẫn dừng ở nơi khác quét vòng trở lại, y cảnh cáo nhìn Ngôn Vô Trạm, ý bảo hắn nếu không tránh ra, lại nói lung tung, y sẽ dùng thân phận thiếu gia Lạc Gia trách phạt hắn.
Thái độ của Lạc Cẩn thay đổi quá nhiều.
Người kia rõ ràng cứng đờ, ngay cả biểu tình cũng ngưng trệ, đón lấy ánh mắt cảnh cáo của Lạc Cẩn, hai người đều không nói gì thêm, linh đường vắng lặng thoáng cái yên tĩnh lại...Ngọn đèn yên lặng cháy, ai cũng không phát hiện, cái bóng của họ, chẳng biết từ lúc nào đã hòa vào nhau...
"Chuyện hôm đó, cám ơn ngươi, nếu không có ngươi, quan phủ sẽ không dễ dàng buông tha bọn ta như vậy." Một lát sau, Ngôn Vô Trạm mới lại mở miệng, giọng điệu của hắn so với trước hoàn toàn khác biệt, có thể thấy rõ thất vọng trong đó.
Lạc Cẩn vẫn không phản ứng, có điều thật ra lại không còn làm động tác muốn rời khỏi nữa.
Người kia nhẹ nhàng thở dài, như đã chấp nhận sự thật này rồi, mắt Lạc Cẩn vẫn nhìn về phía trước, y cũng không nhìn thấy người kia đang len lén liếc y...
Lạc Cẩn rất thông minh, cũng am hiểu xã giao, năng lực phản ứng cũng rất mạnh, nhưng ở trước mặt người kinh nghiệm phong phú như Ngôn Vô Trạm, y cũng chỉ là một thanh niên mới ra đời mà thôi...
Như Lạc Cẩn đây, Ngôn Vô Trạm chỉ cần hao phí một chút tâm tư, là có thể giải quyết.
Có điều người kia cũng không biểu hiện ra chút tự tin nào, trái lại nhìn theo ánh mắt Lạc Cẩn, mang theo phiền muộn mơ hồ...
"Ta vẫn cho là ta và Cẩn thiếu gia không chỉ là quan hệ chủ tớ, chí ít chúng ta cũng xem là bằng hữu, thế nhưng, ta thật là đã hiểu lầm." Người kia rũ mí mắt xuống, có điều rất nhanh lại nhìn về phía Lạc Cẩn, hắn đang cười, trên môi đầy cay đắng, "Ta biết thân phận của ta hèn mọn, thế nhưng, ta trước sau vẫn xem Cẩn thiếu gia là bằng hữu, nếu có chỗ cần Tông Bảo, Cẩn thiếu gia không cần khách khí, Tông Bảo tất nhiên sẽ sẵn lòng giúp đỡ."
Ngôn Vô Trạm là chỉ việc hắn đồng ý mang Lạc Cẩn đi cưỡi ngựa, còn có Lạc Cẩn đã từng hỏi hắn, có thể tiếp tục đến chỗ hắn 'học tập' làm loại chuyện đó không...
"Có thể giúp Cẩn thiếu gia, Tông Bảo thật vui mừng." Ngôn Vô Trạm đang nhắc nhở, bọn họ từng có quan hệ rất thân mật.
Hắn tin tưởng, Lạc Cẩn sẽ không hoàn toàn không có cảm giác.
Đổi thành Lạc Phồn có thể sẽ không coi ra gì, nhưng Lạc Cẩn thì khác, đó là trải nghiệm đầu tiên trong đời y, giống như chim non, Ngôn Vô Trạm sẽ để lại cho y ấn tượng rất sâu sắc, y cũng ít nhiều sẽ có chút ỷ lại đối với hắn.
"Cẩn thiếu gia, thật ra, ta vẫn muốn tiếp tục giúp ngươi..." Giọng nói người kia trở nên chậm rãi, thấy trong ánh mắt y đã có thay đổi rất nhỏ, ám chỉ rằng, đã lấy được lòng y.
Trong mắt Ngôn Vô Trạm, Lạc Cẩn giống như tình nhân giận dỗi, hoặc là, đứa trẻ bị chọc giận...
Có lẽ là bị người kia tác động, đôi mắt sâu thẳm của Lạc Cẩn lại càng sâu sắc hơn, y đang nhìn người kia, lại càng giống như đang cân nhắc lời hắn nói...
Ngôn Vô Trạm biết rõ nhất, cái gì cũng một vừa hai phải, nói nhiều vô ích, đến vừa phải mới tốt, cho nên hắn nói xong, liếc nhìn Lạc Cẩn đầy ý tứ, rồi nhường đường...
Hắn rất không cam lòng, cũng rất mất mát. Hắn không nhìn Lạc Cẩn nữa.
"Ta đều thấy hết." Lạc Cẩn không rời đi, y nhìn về phía trước, thản nhiên mở miệng.Trong lòng Ngôn Vô Trạm thầm búng tay, tốt rồi, Lạc Cẩn mắc câu rồi.
Phản ứng của hắn và suy nghĩ hoàn toàn khác biệt, hắn chợt ngẩng đầu, trong mắt mang theo vô vàn kinh ngạc...
Hắn chờ Lạc Cẩn nói tiếp, nói với hắn vì sao đột nhiên thay đối thái độ với hắn.
"Ngươi và Bắc Thần là quan hệ như thế nào?" Con ngươi đen láy hơi hướng về phía người kia, nhưng rất nhanh lại trở về giữa.
Lúc này đây, Ngôn Vô Trạm không còn là giả vờ giật mình.
Lạc Cẩn vì sao đột nhiên nhắc tới Bắc Thần...
"Đêm hôm đó, lúc lai giống ngựa, ta đều thấy hết." Thật ra hôm đó, trong phòng của Ngôn Vô Trạm, Lạc Cẩn nói y thấy được, chính là chỉ y đã nhìn thấy bộ dạng Bắc Thần và Ngôn Vô Trạm ôm lấy nhau. Bọn họ thân mật như vậy, lớn gan như vậy... Có điều cuối cùng, Lạc Cẩn vẫn không hỏi ra.
Ngôn Vô Trạm thật bối rối, trong đầu ngưng trệ giây lát, mà lúc này, Lạc Cẩn đã tiếp tục nói...
"Từ khi ngươi vào ngục, ta mỗi ngày đều đến nghe ngóng tình hình của ngươi, biết tri phủ muốn thả ngươi ra, đêm đó, ta đã đi đón ngươi..." Lạc Cẩn nói đến đây dừng một chút, như nhớ lại chuyện gì không vui, chân mày y cũng nhíu lại, "Thế nhưng ta đã thấy được thứ không nên thấy."
Lạc Cẩn không thấy thi thể tổng quản, nhưng lại thấy được Bắc Thần hôn môi Ngôn Vô Trạm... Cho nên y không xuất hiện.
Ngôn Vô Trạm ngạc nhiên nháy mắt, hắn không phải chân tay luống cuống không biết nên làm sao ứng đối, lời này của Lạc Cẩn khiến hắn rất kinh ngạc...
Lạc Cẩn biết y đã nói quá nhiều, thế nhưng nếu đã nói, y cũng không định bỏ dỡ nửa chừng, "Bắc Thần đối với ngươi rất tốt, ở đâu cũng đều che chở ngươi, đêm đó người diễn ở gánh hát là ngươi đúng không? Hắn vậy mà lại để ngươi tiến vào phòng của Hoằng Nghị..."
Lạc Cẩn ở phòng đối diện, y không rõ lắm tình hình bên trong, thế nhưng y biết, Hoằng Nghị muốn ném Ngôn Vô Trạm xuống lầu, là Bắc Thần ở thời điểm quan trọng nhất cứu hắn.
Sau đó bọn họ còn vào hẻm vắng.
"Ta đều thấy được, ngươi biểu diễn, còn có hắn mang ngươi rời khỏi, các ngươi ở trong ngõ hẻm..." Lạc Cẩn không nói được nữa.
Bởi vì nhìn thấy, cho nên mới ra ngoài giải sầu một chút, thế nhưng Lạc Cẩn trăm triệu lần không ngờ, chỗ y chọn, vừa vặn có thể thấy được ngõ vắng phía sau gánh hát, lúc đó là sau khi Bắc Thần ôm lấy Ngôn Vô Trạm, y cũng không dám nhìn tiếp.
Ý tứ của Lạc Cẩn, Ngôn Vô Trạm đã hiểu, tiền cược của hắn lúc đầu không sai, hắn không những chưa thua một bàn, trái lại thắng cả một trận...
Lạc Cẩn thật sự đối với hắn có loại tâm ý này... Hắn bất ngờ, cũng vừa hợp với tâm ý của hắn.
Hắn không dám ra tay với Lạc Cẩn là sợ ảnh hưởng đến việc hắn điều tra Lạc Gia, nhưng Lạc Cẩn có ý đối với hắn, vậy thì khác... Như vậy càng dễ nắm trong tay, cũng dễ cho hắn làm việc.
Giống như lúc đó, hắn đồng ý 'hướng dẫn' Lạc Cẩn làm loại chuyện đó.
Huống chi, Lạc Cẩn vẫn rất hợp khẩu vị của hắn. Việc này đối với Ngôn Vô Trạm mà nói là cầu còn không được.
"Ngươi thích đàn ông sao?" Lạc Cẩn hỏi chắc chắc, "Thế nhưng vì sao, ngươi muốn chọn Bắc Thần? Là vì hắn rất khỏe mạnh sao?"
Ánh mắt của Lạc Cẩn khiến người khác đau lòng, dù là tướng mạo hay địa vị, Bắc Thần cũng không bằng y, thế nhưng Ngôn Vô Trạm thà rằng ở cùng Bắc Thần, cũng không muốn ở gần y... Lạc Cẩn rất tức giận, y cũng không muốn lại để ý đến người đàn ông không hiểu tình cảm kia, y muốn hoàn toàn quên hắn, thế nhưng...
Y cuối cùng vẫn cùng Lạc Phồn đến hộ tang, y biết, Bắc Thần nhất định sẽ đến, mà Ngôn Vô Trạm nhất định muốn ở cùng người nọ... Y vẫn muốn gặp được hắn. Vẫn là, không bỏ xuống được.
................
----------------------------[xASAx]--------------------------
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Ngự Hoàng
Chương 51: Quanh co
Chương 51: Quanh co