《Ngự Hoàng 》- Lạc Dận
QUYỂN 1 – VI PHỤC XUẤT TUẦN
****
Vị trí Bắc Thần so với người kia cao hơn một chút, y là cúi đầu hôn môi hắn.
Nắm tay y chống đỡ đỉnh đầu người kia trên vách tường, thân thể tự nhiên cùng Ngôn Vô Trạm dán chặt một chỗ, để không khiến người kia quá khó chịu, Bắc Thần còn săn sóc eo của hắn, giúp sức cho hắn.
Bắc Thần hôn môi rất mạnh mẽ, không từ từ tiến vào, trực tiếp ngậm lấy đầu lưỡi mà bắt đầu mút mát, có điều nụ hôn này cùng sự chiếm đoạt như cuồng phong mưa rào của Vân Dương không giống nhau, Bắc Thần dẫn dắt hắn, ép buộc hắn phối hợp, còn muốn khiến hắn nghĩ đến đáp lại...
Có thể nhận ra, Bắc Thần thuộc loại 'vui một mình không bằng mọi người cùng vui'.
Nếu như nói sự mạnh mẽ của Vân Dương khiến không ai có thể chống đỡ, Bắc Thần chính là bức bách người khác muốn né tránh...
Trêu đùa tràn ngập sắc tình này, còn có sự dẫn dắt đưa tới cảm giác thẹn thùng, có mấy lần, y khiến Ngôn Vô Trạm đưa đầu lưỡi qua. Y liếm đầu lưỡi hắn, người kia không phối hợp, y lại cắn hắn, mãi đến khi hắn ngoan ngoãn đưa lưỡi ra để y trêu chọc...
Y thậm chí còn bắt hắn nuốt vào nướt bọt dung hợp của hai người, dịch lỏng theo khóe miệng người kia trượt xuống, Bắc Thần lại dùng đầu lưỡi liếm trở về trong miệng người kia, y khiến hắn vừa hút đầu lưỡi y, vừa đem nướt bọt nhanh chóng nuốt vào... Một giọt cũng không rơi ra.
Sự quá đáng này của Bắc Thần lại mang một loại động tác ngang ngược, cảm giác nóng rang thay thế sợ hãi vốn có, tình hình người kia đã khá hơn nhiều. Hắn phải ứng phó với thỉnh cầu biến đổi không ngừng của Bắc Thần, cũng không còn thời gian nghĩ đến tổng quản, nghĩ đến chuyện vừa rồi...
Suy nghĩ có chút hỗn loạn, thế nhưng cảm giác rõ rệt nhất hiện tại của Ngôn Vô Trạm chính là, Bắc Thần rất lợi hại... hẳn là một cao thủ tình trường lão luyện.
Suy nghĩ hỗn loạn vì nụ hôn của Bắc Thần mà bình tĩnh không ít, bộ mặt dữ tợn đáng sợ của tổng quản cũng dần dần mơ hồ, nụ hôn này của Bắc Thần vừa hay khiến Ngôn Vô Trạm không những không chán ghét, trái lại rất cảm tạ...
Hắn không đẩy Bắc Thần ra, càng không nổi giận, Bắc Thần khiến cảm giác của hắn tốt lên, hơn nữa, khiến người kia ngoài ý muốn chính là, Bắc Thần dĩ nhiên lại khơi lên lửa dục của hắn...
Hắn đã rất lâu chưa làm loại việc này, lần cùng Lạc Cẩn kia giống như chơi trò chơi trẻ con, mong muốn của hắn chính là trò chơi người lớn, kịch liệt hơn, càng có cảm giác hơn...
Tuy Bắc Thần không phù hợp với hắn, thế nhưng quá say sưa, cũng rất không tệ...
Đương nhiên điều kiện quyết định là Bắc Thần không khiến hắn chán ghét.
Người kia cũng nghiêm túc rồi. Hắn không tiếp tục để bị khống chế, hắn bắt đầu phản kháng.
Ngôn Vô Trạm vốn quen dẫn dắt, đã muốn cướp lại thế chủ động, khiến y bị mình khống chế...Có sự chủ động của Ngôn Vô Trạm, nhiệt độ lần nữa nâng lên, do đó một màn hôn hít đùa giỡn như vậy, trở thành cuộc tranh đấu giữa những người đàn ông.
Hai người đàn ông nửa đêm đứng ở đầu đường, liều mạng gặm cắn mút mát đối phương, âm thanh khiến người khác mặt đỏ tới mang tai thỉnh thoảng vang lên, nhưng không chỉ không khiến họ có chút ngượng ngùng, trái lại càng chiến đấu càng hăng hái...
Bọn họ là lần đầu tiên hôn môi, hai người ngươi tới ta đi, đúng là vô cùng ăn ý, quấn quýt không rời, dù thay đổi góc độ, đầu lưỡi kia đều day dưa cùng nhau...
Thân thể Ngôn Vô Trạm đang nghiêng, bởi vì dùng chân chống đỡ, hơn nữa Bắc Thần đè trên người hắn, cho nên phần dưới bụng người kia hơi chếch lên, từ bụng dưới đến đùi kéo thành một đường thẳng tắp, thứ gì đó trong quần liền nhô lên...
Bắc Thần dùng thân thể cọ xát Ngôn Vô Trạm, ở giữa tuy cách mấy tầng vải vóc, nhưng dưới sự ma sát kịch liệt, ngoại trừ khoái cảm mãnh liệt, lại không có cảm giác gì khác. Đối với bất kỳ đàn ông nào mà nói, cảm giác kích thích trực tiếp, so với ve vãn hay trêu chọc nhẵn nhụi càng có cảm giác hơn...
Thậm chí đem thú tính tiềm ẩn cũng đều khai quật ra.
Lúc này, Ngôn Vô Trạm đã quên Bắc Thần cũng không có khuôn mặt tuấn lãng, chỉ có cảm giác y mang đến, điên cuồng đến cực điểm.
Bắc Thần đang sờ soạng hắn, Ngôn Vô Trạm cũng không muốn tỏ ra yếu kém, bọn họ không kiêng kỵ thăm dò khắp thân thể, lực tay cũng không cần quan tâm nặng nhẹ, cái này mang theo cảm giác hơi đau hợp thời hợp tình, vừa phải...
Ngôn Vô Trạm vốn cho rằng cảm giác mềm yếu, ngoan ngoãn như Lạc Cẩn mới thích hợp hắn, thế nhưng xoa nắn thuần nam tính này cũng khiến hắn cảm thấy thích thú, khẩu vị của hắn, so với tưởng tượng của chính mình phải lớn hơn rất nhiều...
Hồi lâu sau, hai người đồng thời rời ra, đến đây vừa đủ.
Không nhiều cũng không ít.
Quần áo xốc xếch, hơi thở rối loạn, nhưng ánh mắt Bắc Thần vẫn trong sáng như cũ, y ôm cổ người kia, nhìn hắn hơi lộ ra gò má đỏ thắm...
Bắc Thần rất hài lòng, Ngôn Vô Trạm cũng vậy.
"Hôm nay là ngày thứ mấy?"
Màn hôn môi kịch liệt mới kết thúc, lời Bắc Thần không chút ám muội, cũng không giống thường ngày trêu chọc hắn mấy câu. Ngôn Vô Trạm sửng sốt, hình ảnh trước đó một lần nữa quay lại trong đầu, bất quá lần này không rõ ràng như vừa rồi...
"Ngày thứ bảy." Nghĩ đến đây sự, biểu tình người kia lại trở nên nghiêm túc.
Hắn biết Bắc Thần đang hỏi hắn cái gì...
Tổng quản đã chết bảy ngày.
Thất đầu, đêm hoàn hồn.
Bắc Thần hỏi lên như vậy, trong lòng Ngôn Vô Trạm nhất thời lại trầm xuống vài phần.
"Ngươi cũng thấy đúng không? Thứ vừa rồi, thật là tổng quản?" Ngôn Vô Trạm còn chưa muốn tin thứ hắn mới vừa nhìn thấy.Hắn tình nguyện xem đó là ảo giác.
Bắc Thần lắc đầu, khoảng cách này quá xa, y không cách nào xác nhận, có điều may mà bọn họ đứng trong bóng tối, nơi này rất tối, phạm vi nhìn không tốt lắm, cho dù hắn là người hay quỷ, cũng không phát hiện bọn họ...
Đương nhiên, điều kiện đầu tiên là âm thanh lúc cuối Ngôn Vô Trạm phát ra cũng dẫn tới nghi ngờ.
"Ai biết, " Bắc Thần nhún vai một cái, y nhìn người kia sửa sang lại quần áo bị y làm xốc xếch, bản thân Bắc Thần ngược lại không hề làm gì, lăn lộn trong tù lâu như vậy, có chỉnh sửa thế nào cũng không có chỗ nào đẹp mắt, y lười phí chút sức kia, "Có điều lúc tổng quản chết chính là bộ dạng này."
Tay người kia dừng một chút, rất nhanh liền tiếp tục chỉnh quần áo của hắn, động tác nhỏ này không thoát khỏi ánh mắt của Bắc Thần, hắn nhìn người kia cười cười, "Thế nào, sợ à?"
Đối với vẻ tươi cười của Bắc Thần, người kia rất nghiêm túc, "Là người, ta không sợ, là quỷ, ta cũng không sợ, thế nhưng lần đầu tiên gặp phải, trong lòng phải có chút khó chịu."
Bắc Thần huýt sáo, khen ngợi gật đầu một cái, "Nói rất hay, có điều là người hay quỷ sau này sẽ biết."
Ý tứ của Bắc Thần, Ngôn Vô Trạm hiểu rõ, hắn nhìn về phía thi thể tổng quản biến mất, nơi đó không phải đâu khác chính là Hoằng Phủ.
"Hắn vào Hoằng Phủ rồi." Người kia nói.
Bắc Thần gật đầu phụ họa, có điều y vẫn là bộ dạng không có việc gì, "Hay là tên Hoằng Nghị kia làm nhiều việc trái lương tâm, báo ứng tới rồi."
Ánh mắt quét đến khóe miệng nhếch lên của Bắc Thần, Ngôn Vô Trạm có thể cảm giác được châm chọc ẩn chứa trong đó, ý tứ của Bắc Thần là tổng quản là do Hoằng Nghị giết... hoặc là y sai khiến.
Đêm hoàn hồn của tổng quản xuất hiện ở Hoằng Phủ chính là để báo thù cho bản thân.
Bản thân vụ án này có rất nhiều điểm đáng ngờ, hôm nay lại thấy được việc quỷ dị như vậy, việc này ngay cả đầu mối để họ suy đoán cũng không có.
Bất quá rất nhanh đã có đáp án.
Hôm sau, bên ngoài truyền đến tin tức, tối qua Hoằng Phủ chết người, nhưng người chết không phải Hoằng Nghị, mà là nhân viên thu chi.
Việc này khiến Ngôn Vô Trạm và Bắc Thần hai mặt nhìn nhau.
Nhân viên thu chi kia chỉ là một nhân viên thu chi thông thường, không có bản lĩnh gì, ngay cả giết gà sợ rằng cũng không xuống dao được...
Hắn nhất định không phải hung thủ sát hại tổng quản.
Thế nhưng hắn tại sao lại chết...
Có điều có thể khẳng định là, việc này có liên quan với thi thể tổng quản tối hôm qua họ nhìn thấy...
Bởi vì... kiểu chết của nhân viên thu chi này và tổng quản như nhau, đầu lưỡi y cũng không thấy đâu.
Có điều còn hơn cả tổng quản, y chết càng thêm đáng sợ, miệng của y hoàn toàn bị xé ra, đầu lưỡi bị cắt đứt, có người nói cảnh tượng lúc đó, ngỗ tác* vừa nhìn liền nôn mửa...
(*Ngỗ tác: người khám nghiệm tử thi, đã giải thích ở mấy chương trước)
Người đã chết lại muốn đi tìm hung thủ, ai cũng không thể đi nghi ngờ một người chết, quan phủ cho rằng hai vụ án mạng này là cùng một hung thủ, địa điểm xảy ra vụ án khác nhau, nhưng thủ pháp như nhau, hai hiện trường còn có rất nhiều điểm trùng khớp, cho nên quan phủ lại theo hướng này điều tra...
Nhìn qua đây chính là một vụ án giết người thông thường, thế nhưng Ngôn Vô Trạm trước sau cảm thấy, sự việc sẽ không đơn giản như vậy...
Quả nhiên, vài ngày sau, lại chết người.
Lần này là một thương nhân.
Cách chết vẫn như nhau.
Sau đó, chẳng từ đâu truyền ra lời đồn, nói thi thể tổng quản trong nha môn biến mất...
Dân chúng Thanh Lưu Thành, người người cảm thấy bất an, thấp thỏm lo âu, lúc này mới chỉ là bắt đầu...
———————————————————————————————————————————
Tiểu kịch trường.
Tổng quản nhìn hai người phía xa trao đổi môi lưỡi, nảy sinh ao ước.
Hoằng Nghị nhìn vẻ mặt hâm mộ của tổng quản, mặt không biểu tình.
Hoằng Nghị: Ngươi không còn lưỡi. Bạn đang �
Tổng quản: Ngươi có cần vô tình như vậy không TAT
............
--------------------[xASAx]------------------
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Ngự Hoàng
Chương 43: Phát triển ngoài ý muốn
Chương 43: Phát triển ngoài ý muốn