Bả vai Kỷ Tử Mân bị va đập đau âm ỉ, cậu bị nhốt trong vòng tay Ngôn Hành, phía sau dựa vào tường xi măng căn bản không có đường lui. Kỳ diệu chính là, khó chịu đè nén trong lòng cậu lúc trước khi nghe thấy chất vấn ngấm ngầm tức giận của đối phương thì lập tức tan thành mây khói.
- Tôi gọi cho ai rất quan trọng à? – Kỷ Tử Mân nghiêng đầu ra vẻ rất là hoang mang. –Cũng không có quan hệ gì với cậu mà?
Ngôn Hành nắm chặt tay, vẻ bình tĩnh thường ngày đã biến mất giờ chuyển thành nôn nóng bất an và phẫn nộ. Hắn nhìn kỹ dung mạo có vẻ mơ hồ trong bóng tối của Kỷ Tử Mân, đến khóe miệng đang nhếch lên kia, có rất nhiều điều kẹt trong bụng muốn thổ lộ nhưng lúc đối mặt lại không thể xếp thành một câu nói nguyên vẹn.
Tuy trên lớp, trong văn phòng đều có thể chậm rãi nói năng lưu loát, nhưng không có nghĩa bất cứ thời điểm nào đều là người biết ăn nói. Ngôn Hành rất ảo não, hắn phát hiện trong một số thời điểm quan trọng mình cực kỳ vô dụng.
- Năm cô gái kia, cậu muốn tìm ai? – Ngôn Hành đứng thẳng người, rút đôi tay đang chống trên tường đổi sang túm lấy cánh tay Kỷ Tử Mân. –Học sinh cấp 3, tóc ngắn… Hay là cái cô đi làm kia?
Kỷ Tử Mân cười nhạo, mặt mũi của những người đến bắt chuyện kia trong đầu cậu đều là một khoảng mơ hồ, dù sao công việc bạn rộn, không ngờ Ngôn Hành lại nhớ rõ hơn cả cậu.
- Nhớ rõ ràng như vậy, không bằng cậu nói thẳng có hứng thú với ai tôi sẽ cho cậu điện thoại… A! – Cánh tay đau buốt thành công khiến Kỷ Tử Mân im miệng.
- Cậu không muốn, vì sao còn muốn giữ lại giấy? – Ngôn Hành tiếp tục ép hỏi, lực tay hoàn toàn không buông lỏng.
Mẹ! Tên này có biết bốn chữ thương hương tiếc ngọc viết thế nào không! Kỷ Tử Mân muốn rút tay về nhưng không đọ không lại sức Ngôn Hành, chỉ đành mặc hắn bóp đau mình.
- Cậu có biết nét mặt cậu bây giờ rất giống đang giận dỗi không? – Kỷ Tử Mân không sợ chết trêu ngươi Ngôn Hành, không coi tức giận của đối phương ra gì. –Chú ý những tờ giấy kia như vậy, chẳng lẽ cậu đang ghen?
Nhận đi nhận đi mai nhận cậu đang ghen đi… Trong lòng Kỷ Tử Mân đầy chờ mong.
Bị hỏi như vậy làm Ngôn Hành sửng sốt, cảm xúc phức tạp khiến cơ mặt hắn có chút vặn vẹo.
Dù hơi xấu hổ nhưng Ngôn Hành không tránh ánh mắt Kỷ Tử Mân, nói:
- Quả thực tôi rất khó chịu, nếu như vậy là ghen, tôi thừa nhận.
Đơn giản thừa nhận như vậy à? Kỷ Tử Mân trợn tròn hai mắt khó giấu kinh ngạc.
Ngôn Hành nhíu mày, dường như lại càng không vui.
- Chúng ta đang hẹn hò, ghen rất kỳ lạ à?
Kỷ Tử Mân thu vẻ kinh ngạc trên mặt, vươn tay xoa lên khuôn mặt cương nghị của Ngôn Hành cười nói:
- Không, tôi rất vui mà.
Giam cầm trên cánh tay cuối cùng biến mất, Kỷ Tử Mân thầm thở phào nghĩ nhất định sẽ để lại dấu.
Tay Ngôn Hành phủ lên ngón tay đang mơn man trên má, giọng nói và vẻ mặt đều dịu đi rất nhiều.
- Tử Mân, cậu cố ý giữ lại giấy à?
Kỷ Tử Mân chậc lưỡi, bất đắc dĩ nói:
- Tôi nhận giấy thì thuận tay nhét vào túi, chẳng lẽ lại muốn vứt đi ngay trước mặt khách à?
- Cậu có thể từ chối.
Kỷ Tử Mân tặng cho Ngôn Hành cái trợn mắt ngay trước mặt hắn.
- Họ là khách! Từ chối ngay trước mặt nếu họ không đến nữa thì làm sao? Không đợi được điện thoại tự họ sẽ từ bỏ, phải giữ mặt mũi cho phái nữ!
Ngôn Hành mím môi, biết Kỷ Tử Mân đều có đạo lý của cậu, đây chính là chênh lệch kinh nghiệm giữa bọn họ. Tuy hắn có thể hiểu được, nhưng cảm xúc phiền muộn không thể tiêu tan trong chốc lát.
- … Vậy cậu lấy di động ra làm gì?
Mẹ, đúng là muốn hỏi đến cùng có phải không! Không phải tài tử khoa luật à? Mặt mũi nhìn rất thông minh, sao mấy chuyện nhỏ nhặt này lại không nghĩ ra vậy?
- Tôi nói này, có người hẹn với cậu rồi lại không thấy bóng dáng, chẳng lẽ cậu sẽ không gọi điện hỏi à?
Ngôn Hành bật cười nhẹ, nắm chặt bàn tay hôn lên lòng bàn tay Kỷ Tử Mân một cái.
- Cậu cầm điện thoại để gọi cho tôi?
- Nói nhảm! – Lần này đổi Kỷ Tử Mân thấy hơi ngượng, cậu hắng giọng tức giận nói: -Tôi còn đang nghĩ có phải cậu bị những cô gái khác bắt cóc rồi không, tự tiện cho tôi leo cây, tiện thể báo thù lần trước.
Kỷ Tử Mân cho Ngôn Hành leo cây hai lần, lại mời hắn ăn canh cửa một lần, ai biết Ngôn Hành có phải tên nhỏ nhen thầm so đo với cậu không.
Ngôn Hành cúi đầu nhìn sát vào Kỷ Tử Mân, bàn tay ấm áp đỡ sau đầu cậu, môi hai người sắp chạm vào nhau thì đột nhiên dừng lại.
- Khi tôi nhìn thấy cậu những những tờ giấy kia đã nghĩ… – Ngôn Hành mới nói một nửa, tiếp đó trực tiếp ra tay cởi quần lót của Kỷ Tử Mân.
Từ, từ từ đã! Không phải cậu ta muốn… Kỷ Tử Mân không kịp nghĩ nhiều phản xạ chống cự, nhưng Ngôn Hành đoạt được chủ động, trước khi cậu giơ tay cản đã để quần rơi xuống, mục tiêu kế tiếp là quần lót.
Cảm giác nửa người dưới lạnh lẽo khiến Kỷ Tử Mân càng luống cuống! Nếu là trong nhà đương nhiên không, cậu sẽ trăm phần trăm phối hợp với Ngôn Hành, nhưng vấn đề là vị trí hiện tại của bọn cậu là bên ngoài, còn là trong ngõ cách chỗ cậu làm thêm không xa. Nếu bị ai nhìn thấy như vậy thì làm sao!
Kỷ Tử Mân không sợ đánh dã chiến, nhưng điều kiện tiên quyết là không có nguy hiểm bị người khác phát hiện!
dương v*t cách quần lót bị một bàn tay kỹ xảo xoa bóp, khí thế của Kỷ Tử Mân lập tức yếu đi nửa.
- Đừng, a… Đừng nói với tôi bây giờ cậu muốn chọc vào! – Kỷ Tử Mân khẽ quát, nhưng thân thể cậu đã bắt đầu nóng lên, tình dục bị nhóm lên thành công.
Thân thể đàn ông thành thật đến bó tay.
Cởi quần lót Kỷ Tử Mân xong Ngôn Hành kéo khóa đũng quần, giải phóng cho dương v*t sớm cứng rắn nóng rực của mình. Hắn kéo tay phải Kỷ Tử Mân qua cùng nắm chặt thứ đứng thẳng của hai người cọ xát lên xuống.
- Ha ha… – Đứng trước dục vọng Kỷ Tử Mân cũng vứt bỏ rụt rè, chôn mặt vào bả vai Ngôn Hành hưởng thụ khoái cảm không ngừng truyền đến từ dưới người, thoải mái thở dốc.
- Ưm… – Ngôn Hành ôm eo Kỷ Tử Mân, tăng nhanh động tác lên xuống, bản thân cũng phát ra tiếng rên rỉ kiềm chế.
Một người là nhịn cả buổi tối, một người là xấu hổ vì đánh dã chiến khiến độ mẫn cảm tăng gấp đôi. So với lần đầu, lần này thời gian kiên trì rút ngắn không ít, không lâu sau hai người đều lên đỉnh, gần như đồng thời bắn ra tinh hoa làm bẩn quần áo của nhau, cũng không ít rớt xuống đất.
Kỷ Tử Mân tựa trên người Ngôn Hành thở dốc, thân thể cùng tinh thần đều bị kích thích cực điểm, cũng tương đối mệt mỏi hơn bình thường. Cậu hi vọng xúc động của Ngôn Hành dừng ở đây.
Đáng tiếc ông trời không nghe thấy khẩn cầu của Kỷ Tử Mân, hung khí của tên còn lại vẫn tinh thần xán lán chọc vào bụng cậu, dường như chỉ mềm đi một tí còn nhiệt độ không hề giảm. Cảm giác tồn tại cực kỳ mãnh liệt.
Rõ ràng cùng phát tiết vì sao kết quả lại chênh lệch nhiều như vậy? Tại thời gian này địa điểm này muốn cương cho ai xem hả!
Kỷ Tử Mân cố gắng thôi miên mình bỏ qua ‘nó’, nhưng càng muốn ngược lại càng khiến dục vọng thân thể bị nhen nhóm, trong mũi ngập đầy mùi cơ thể của Ngôn Hành, trong không khí cùng loang đầy mùi xạ hương đặc thù nam tính. Không biết là ai có động tác trước, hai người như dã thú đói bụng lâu ngày, cùng nhào tới điên cuồng gặm cắn môi đối phương.
- Ưm… – Kỷ Tử Mân nuốt một ngụm nước miếng, nhưng khóe miệng vẫn chảy ra không ít. Hai người quấn lấy nhau hồi lâu cậu mới tìm được cơ hội ngửa đầu lùi lại, hỏi: -Chúng ta về nhà rồi tiếp tục?
Bàn tay Ngôn Hành quyến luyến nơi eo Kỷ Tử Mân, nghe cậu hỏi vậy tay lập tức chuyển qua bờ mông căng mẩy vỗ một cái. Kỷ Tử Mân từ nhỏ đến giờ chưa từng bị đánh mông suýt nữa nhảy dựng lên, cậu trừng mắt nhìn Ngôn Hành khó tin, lời thô tục chưa văng ra đối phương bỗng nhìn cậu cười đểu.
Mẹ kiếp, bình thường không thích cười thì thôi, bây giờ có cần thiết cười như vậy không… Kỷ Tử Mân cảm giác xoang mũi của mình nong nóng, thứ vốn mềm xuống cũng bắt đầu hào hứng nửa cứng lên.
- Vừa rồi tôi đến cửa hàng bách hóa.
- … Cho nên? – Kỷ Tử Mân nhìn Ngôn Hành thò tay vào túi, không biết muốn lấy cái gì.
- Vốn muốn đưa cậu về nhà rồi nói sau, nhưng tôi đổi ý rồi.
Ngôn Hành lấy ra một chiếc hộp bằng giấy rồi mở ngay trước mặt Kỷ Tử Mân, người sáng suốt chỉ nhìn cũng biết đó là cái gì… Mẹ, thế mà cậu ta lại chạy đi mua bao cao su! Căn bản là có dự mưu!
Xé mở bao, Ngôn Hành thành thạo đeo mũ lên. Trong góc con hẻm là thùng rác, hắn thuận tay ném rác vào thùng.
Kỷ Tử Mân nhìn chòng chọc từng hành động của Ngôn Hành, hỏi:
- Cậu đây là muốn thượng tôi?
- Đúng. – Ngôn Hành không cho Kỷ Tử Mân cơ hội xoay người mà trực tiếp co một chân cậu lên, thuận tiện đưa dương v*t đến cửa mình phía sau, ngay cả mở đầu cũng lược bỏ. –Xin lỗi, có thể tôi sẽ rất thô lỗ.
- Này, chờ đã…
Ngôn Hành dùng ngón tay dính tinh dịch cắm vào cửa mình Kỷ Tử Mân trước, tùy tiện ra vào vài cái coi như mở rộng, sau đó liền vác súng ra trận, hùng dũng phá quan.
- A a — Kỷ Tử Mân thấp giọng gào lên, đau đớn khi bị xé toạc khiến cậu cùng lúc lưu lại dấu răng sâu hoắn trên vai Ngôn Hành. –Đau chết mất! Cậu thô lỗ chỗ nào, căn bản là cường bạo! Cường bạo!
- Người tôi tùy cậu cắn, dù sao tôi sẽ không tha cho cậu! – Ngôn Hành như đổi thành người khác, trước đây dịu dàng lại kiên nhẫn, lần này chỉ có thể hình dung là thô bạo. Hắn cũng không đợi Kỷ Tử Mân thích ứng, ôm cẳng chân thon dài thúc vào thật mạnh. –Hôm nay nếu không làm cậu đến khóc, tôi sẽ không phải người đàn ông của cậu!
Cậu bây giờ đã đau muốn khóc lên có biết không! Không phải mình đã giải thích rồi sao? Tại sao còn phải đối xử với cậu như vậy! Kỷ Tử Mân đầy bụng uất ức rồi lại không phản kháng được, càng không thể hét lên cứu mang.
Vách trong cửa mình rất thô ráp, dựa vào chút tinh dịch cùng dầu bôi trơn trên bao cao su muốn di chuyển trơn tru vẫn rất khó khăn. Cảm giác bị kẹp chặt không thể nói là thoải mái, nhưng Ngôn Hành kiên trì dùng cách ngang ngược này để Kỷ Tử Mân hiểu được điểm mấu chốt cùng quan tâm của mình.
- Ưn a… – Kỷ Tử Mân há miệng thở dốc nghĩ tất cả các cách để mình bớt đau, nhưng cảm giác lỗ nhỏ như muốn tê liệt quả thực khó mà chịu được. Mới ra vào được năm lần vành mắt cậu đã đong đầy nước.
- Ngôn Hành cậu nhẹ chút đi, đau lắm…
Nghe Kỷ Tử Mân nghẹn ngào yếu thế Ngôn Hành cắn răng, hạ thân lại càng thúc mạnh.
- Xin lỗi tôi không làm được, không đau thì không tính là trừng phạt.
Trừng phạt cái đầu cậu ấy! Chẳng lẽ nhận mấy tờ giấy mà lỗ đ*t của cậu sẽ bị chọc nát à! Mấy người muốn số điện thoại sao không đi cắt jj! Kỷ Tử Mân ôm lưng Ngôn Hành, quyết định thực hiện lời mình từng nói trước đây, muốn để lại trên người hắn mười dấu răng!
Ngôn Hành cũng không muốn Kỷ Tử Mân cứ phải đau đớn như vậy, bằng trí nhớ ưu tú hắn khéo léo khống chế góc độ cùng độ sâu cạn lúc tiến vào, chín cạn một sâu, cuối cùng như nguyện nghe được Kỷ Tử Mân từ nức nở nghẹn ngào chuyển thành tiếng rên ngọt ngào.
Có lẽ Kỷ Tử Mân đặc biệt có thiên phú trên phương diện ân ái với đàn ông, vả lại đối tượng là bạn trai chứ không phải tội phạm cưỡng gian chân chính, vừa mới bắt đầu quả thực đau muốn giết người, nhưng dần dần thực ra cũng có thể tìm được sung sướng. Sau đó Ngôn Hành ra sức tung ra kỹ xảo, điểm mẫn cảm bị thúc vào không ngừng, khoái cảm cũng theo đó dâng lên.
- A, a… Nhanh lên… Chỗ đó, ưn a… – Tiếng rên rỉ của Kỷ Tử Mân càng lúc càng phóng đãng, rõ ràng đến mức Ngôn Hành không thể không bịt miệng cậu lại để tránh người trên đường nghe thấy.
Khư, xem ra vẫn biết sợ! Kỷ Tử Mân vươn đầu lưỡi dây dưa với Ngôn Hành, tiếng nước miếng ẩm ướt thay thế tiếng rên rỉ khoa trương.
- Cậu rên thành như vậy, thật sự thoải mái đến thế à? – Cái gọi là trừng phạt đã mất ý nghĩa, Ngôn Hành dừng lại, ánh mắt nhiệt tình dường như biến mất thay vào vẻ lãnh đạm.
Là rất thoải mái. Nhưng sau khi thiếu khoái cảm tình ái, cảm giác của những bộ phận khác cũng bị phóng đại, Kỷ Tử Mân phát hiện phần lưng cùng mông của mình đều rất đau, nhưng cậu không nói gì, nói cũng vô dụng.
Thở dài một tiếng, eo Ngôn Hành thúc mạnh vào đâm đến chỗ sâu nhất. Kỷ Tử Mân há to miệng lại không phát ra tiếng, lông mày nhíu chặt nhìn không ra là khó chịu hay quá thoải mái.
Ngôn Hành rút thứ to lớn của mình ra cọ xát lên bắp đùi Kỷ Tử Mân chứ không cắm vào, hắn nói:
- Chúng ta đã hẹn hò thì tôi hi vọng cậu có thể một lòng, cấm trêu hoa ghẹo nguyệt.
- Đã nói tôi sẽ không lăng nhăng! Nếu là người khác chủ động đến gần tôi cũng không có cách nào! – Lỗ nhỏ thiếu đi thứ ấy vô cùng trống trải, cả người Kỷ Tử Mân dán lên thân thể Ngôn Hành, dán vào lỗ tai hắn ư ư hừ hừ làm nũng. -Tôi muốn, cậu mau vào đi…
- Cậu có thể từ chối. – Ngôn Hành không muốn làm một bạn trai rộng lượng, hắn tự nhận mình không có sự rộng lượng này, nhất là có một tình nhân bất cứ lúc nào toát lên vẻ quyến rũ thì càng phải khống chế thật chặt. Trong đầu hắn hiện ra cảnh Kỷ Tử Mân với Kiều Hải Tinh uống chung một chai nước, hừ một tiếng bổ sung: -Gặp dịp thì chơi với hành động mập mờ cũng không được.
Kỷ Tử Mân nghĩ đến cái mỏ quạ đen của chủ quán, đúng là bị anh ta nói trúng rồi, Ngôn Hành lại thật sự biến thành một khống chế cuồng!
- Cậu không cho rằng tôi gặp ai cũng yêu chứ? Tôi cũng không đến mức người gặp người thích như vậy!
- Không phải tôi hoài nghi nhân phẩm của cậu, chỉ là lo lắng.
Như Tề Bạch đã nói, Kỷ Tử Mân là một con diều, nên bay lượn trên bầu trời của cậu ấy. Chỉ là Ngôn Hành trong chốc lát không nghĩ ra được sợi dây gắn bó họ lại là cái gì, trước khi nghĩ được hắn chỉ có thể dùng yêu cầu vô lý cùng cách ngang ngược để Kỷ Tử Mân ngoan ngoãn ở bên cạnh.
Kỷ Tử Mân áp đến nhẹ nhàng mút lấy bờ môi Ngôn Hành, uốn éo mông ám chỉ hắn.
- Có phải tôi đồng ý cậu sẽ thỏa mãn tôi không?
- Ừ. – Dường như Kỷ Tử Mân là vì tình dục mới thỏa hiệp, tuy Ngôn Hành sẽ thất vọng nhưng ít ra cũng đạt được mục đích.
Cái này là cái gọi là trói buộc à? Hóa ra cậu làm người ta không an tâm như vậy? Kỳ thật điều kiện của Ngôn Hành với Kỷ Tử Mân cũng không khó làm, chỉ là phải để ý ngôn ngữ cử chỉ của mình một chút, không thể tùy tiện như trước đây được.
- Ngôn Hành, có phải cậu muốn độc chiếm tôi không? – Kỷ Tử Mân lưu lại một dấu hôn đỏ thẫm trên cổ Ngôn Hành, ngẩng đầu cười quyến rũ, nói: -Nhìn không ra, cậu lại thích tôi như vậy.
Có thích không? Nếu lực chú ý cũng bị người nào đó hút đi thì, có lẽ là đúng. Song Ngôn Hành tạm thời không muốn nói cho Kỷ Tử Mân tình cảm của mình.
- Đừng có lần sau nữa, cảm giác kiểu này rất khó chịu. – Ngôn Hành đặt nụ hôn lên mặt Kỷ Tử Mân, giọng nói cũng không còn cứng rắn như vừa rồi mà mang vẻ khẩn cầu.
- Ừ hừ. – Kỷ Tử Mân ậm ừ đồng ý, cậu cong chân kẹp lấy eo Ngôn Hành, nhắc nhở: -Không phải nói muốn làm tôi đến khóc lên sao? Tôi rất chờ mong đó…
Có lẽ Kỷ Tử Mân là yêu tinh chuyển thế, nữ chịu không nổi quyến rũ, nam ngăn không được hấp dẫn.
Chết tiệt! Ngôn Hành tức giận thúc mạnh dương v*t to lớn vào trong cơ thể Kỷ Tử Mân, cố gắng thực hiện lời thề đã nói – không trừng trị tên thích quyến rũ người ta này thích đáng, tuyệt không bỏ qua!
◇◆
- A đau đau đau đau đau…
Sáng sớm, Kỷ Tử Mân đỡ eo mình muốn ngồi dậy, nhưng cơ bắp toàn thân đều rú lên báo động cậu đừng hành động thiếu suy nghĩ. Quả nhiên chỉ hơi động một chút khắp thân thể đều đang kêu rên, kể cả miệng của cậu.
Tên khốn khiếp kia, cầm thú, biến thái, đồ hai mặt… Vậy mà đè cậu ra làm hai giờ ở ngoài! Về nhà cũng đã nửa đêm rồi!
Càng mất mặt là, bởi vì cả người hư thoát, đau đớn khó chịu, cuối cùng cậu để Ngôn Hành cõng về nhà, quản lý viên khu nhà còn quan tâm tình trạng thân thể cậu. Con mẹ nó, nếu biết cậu bị người ta chọc cho không đứng dậy nổi quản lý nhất định sẽ kinh ngạc không nói ra lời.
Tối qua Kỷ Tử Mân lên giường chỉ mặc mỗi quần lót, thảm trạng của cúc hoa nhỏ có thể nghĩ, vừa đỏ vừa sưng lại thêm bị rách, tuyệt đối cần thời gian dài tĩnh dưỡng. Nhưng bi thảm không chỉ có vậy, phần lưng của cậu vì ma xát mạnh lên tường xi măng, quần áo mùa hè mặc trên người lại mỏng, vải bị mài rách không nói, da cũng bị rách rướm máu, nhìn mà sợ hãi. Nhất là xương bả vai lồi ra bị thương nghiêm trọng nhất.
Mặc cho ai nhìn thấy Kỷ Tử Mân bây giờ, ấn tượng đầu tiên đều là nghĩ cậu bị người ta này nọ, như vậy đến như vậy đi. Đương nhiên sự thật cũng không kém bao nhiêu, chỉ khác nhau là tự nguyện cùng không tự nguyện. Nếu cứ phải phân tích quá trình một cách cẩn thận, vậy chính là ban đầu có tình nghi cưỡng gian, sau đó là thành thông dâm.
Phản kháng không được thì hưởng thụ thôi! Danh ngôn kinh điển ai mà chưa từng nghe. Nhưng nghĩ thoáng như vậy không có nghĩa là Kỷ Tử Mân cũng không oán trách hung thủ hại cậu biến thành nhân sĩ tàn tật.
Ngay lúc Kỷ Tử Mân đang than trời trách phận, cửa phòng bị mở từ bên ngoài, một chân duỗi ra đỡ cánh cửa, tiếp theo chỉ thấy Ngôn Hành một tay bưng cháo nóng, một tay xách túi nhựa, cẩn thận dùng người từ từ đẩy cửa ra thuận lợi vào phòng.
- Chào buổi sáng, cậu có khỏe không? – Ngôn Hành đặt mọi thứ trong tay lên tủ đầu giường, ngồi xuống mép giường quan tâm tình trạng của Kỷ Tử Mân.
Mẹ, cái bộ dạng này của cậu có chỗ nào liên quan đến khỏe không? Mắt mọc trên mặt để làm cảnh à!
Thấy Kỷ Tử Mân tức giận quay phắt mặt đi không nói gì, mặt Ngôn Hành lộ vẻ áy náy, vươn tay vuốt ve mái tóc mềm mại của cậu nói khẽ:
- Xin lỗi, là tôi quá trớn.
Bởi vì thái độ nhận sai của đối phương rất tốt, tí tẹo khó chịu trong bụng Kỷ Tử Mân thoáng cái biến mất.
- Dù sao tôi cũng là đồng phạm, lần này sẽ tha cho cậu. Nhưng, nếu lần sau cậu lại muốn thử ở ngoài, nhớ tìm địa điểm không có người đi qua, tôi không muốn bị tố cáo ảnh hưởng đến phong hóa!
- Ừ. – Ngôn Hành ngoan ngoãn trả lời.
… Ừ cái đầu cậu ấy! Đừng nói với cậu là có lần nữa thật! Kỷ Tử Mân không phản bác được.
Ngôn Hành xốc chăn mỏng trên người Kỷ Tử Mân ra, nhìn vết trầy màu đỏ trên lưng cậu, còn có dấu tay xanh tím trên cánh tay, cảm giác tội ác lại tăng thêm mấy phần. Bởi vì tất cả đều là kiệt tác của mình.
- Tôi đỡ cậu ngồi dậy, cậu ăn cháo trước, tôi bôi thuốc giúp cậu.
- À.
Kỷ Tử Mân không từ chối đề nghị của Ngôn Hành, dưới sự giúp đỡ của hắn thuận lợi ngồi dậy, khổ mỗi lưng bị thương dựa cũng không dựa được, mông vỡ ra ngồi cũng ngồi không xong. Cuối cùng hai người dùng một tư thế vừa thân mật lại vừa kỳ dị. Ngôn Hành ôm lấy Kỷ Tử Mân từ trước mặt, cúi đầu có thể nhìn thấy tấm lưng cùng cặp mông ưỡn cong của cậu, chỉ là tư thế kiểu này tuy tiện bôi thuốc nhưng lại không uống được cháo.
- Không bằng ăn trước cái gì đó, có lẽ cậu đã đói bụng rồi?
- Không sao, cậu bôi thuốc cho tôi trước đi, cháo để nguội một chút rồi ăn cũng được. – Kỷ Tử Mân lười biếng dựa vào người Ngôn Hành, cảm thấy cái ôm không mang mục đích, không liên quan tình dục rất khó thấy.
Ngôn Hành nhẹ nhàng đỡ eo Kỷ Tử Mân, một tay cầm túi nhựa đặt bên cạnh đổ tất cả đồ trong đó ra, là đủ loại thuốc trị thương. Được nhân viên cửa hàng ra sức đề cử, hắn đặc biệt mua thuốc mỡ làm liền sẹo để xử lý phần lưng bị trầy, còn có thuốc chuyên dùng cho chỗ riêng tư, nghe nói loại này rất được nam đồng chí khen ngợi.
Bóp vào tay đủ thuốc mỡ màu trắng xong, Ngôn Hành như che chở đồ quý nhẹ nhàng chạm vào vết thương của Kỷ Tử Mân, cố gắng không làm cậu đau, nghiêm túc bôi thuốc cho cậu. Mùi thuốc thoang thoảng lan khắp phòng, sẽ không quá gay mũi, Kỷ Tử Mân chỉ sợ là loại có mùi lạ khiến người qua đường lộ vẻ chán ghét.
- … Cậu đưa tôi về, có phải còn giúp tôi tắm rửa với bôi thuốc không? – Kỷ Tử Mân sau khi về nhà không lâu liền mê man, hoàn toàn không có ấn tượng với chuyện sau đó, ngủ thẳng một giấc đến hừng đông mới phát hiện người mình rất sạch sẽ, đồ lót cũng thay mới, còn an ổn rúc trong chăn.
- Ừ, lúc ấy cậu đã bất tỉnh rồi.
Hóa ra là bất tỉnh, không phải ngủ. Kỷ Tử Mân không ngờ mình lại không chịu nổi tra tấn, cực kỳ khinh bỉ.
Nhìn quầng thâm nhạt màu dưới mắt Ngôn Hành, Kỷ Tử Mân hỏi:
- Cậu ra ngoài từ lúc nào?
- Tôi ngồi ở phòng khách một đêm, sau hừng đông mới về. – Ngôn Hành xác định vết thương đều được bôi thuốc xong bèn tiện tay rút tờ giấy lau sạch sẽ thuốc mỡ dính trên tay. –Tắm xong liền đi mua thuốc với cháo.
Sau đó trực tiếp đến tìm cậu? Trong lòng Kỷ Tử Mân chảy xuôi dòng nước ấm áp, biết Ngôn Hành chỉ chịu trách nhiệm vì hành vi của mình, nhưng vẫn vì thế mà thấy vui vẻ.
Nhưng Ngôn Hành không về nhà mà ngồi trong phòng khách nhà cậu là vì sao? Nghĩ mãi không ra Kỷ Tử Mân hỏi:
- Cả đêm không ngủ thì cậu làm cái gì?
- Nghĩ đến cậu. – Ngôn Hành chọc thủng đầu một tuýp thuốc, là chất gel trong suốt, không có mùi thơm gì đặc biệt. –Còn nghĩ bản thân rốt cuộc từ lúc nào bắt đầu có cảm giác với cậu.
Khụ khụ, đúng là vấn đề sâu sắc… Sau đó thì sao? Nói một nửa kiểu ấy là muốn gấp chết ai hả! Kỷ Tử Mân tò mò rồi lại không muốn thừa nhận, bày ra vẻ ‘không nói thì thôi, dù sao tôi cũng không có hứng thú’ cho Ngôn Hành xem.
Ngôn Hành bóp vào ngón tay số thuốc vừa phải, cũng không thông báo liền trực tiếp luồn vào quần lót Kỷ Tử Mân tiến về lỗ nhỏ chịu ngược đãi, trước lúc cắm vào hắn không quên nhắc nhở:
- Thả lỏng chút, tôi muốn vào.
- A! – Cửa mình sưng đỏ bị gel đặc lạnh buốt kích thích, phản xạ co rụt lại kẹp lấy đầu ngón tay muốn bôi thuốc của Ngôn Hành. –Này, động tác nhẹ chút, đau lắm!
- Tôi biết, cố chịu chút. – Vẻ mặt Ngôn Hành chăm chú, ngón tay bắt đầu di chuyển, bụng ngón lần mò trong nội bích ấm áp, không tha bất cứ ngóc ngách nào, cẩn thận bôi thuốc vào cửa mình sưng đỏ.
Kỷ Tử Mân vuốt ve cổ Ngôn Hành, thỉnh thoảng vì đau đớn mà xuýt xoa hít vào, eo cùng hai chân hơi run lên, gương mặt xinh đẹp co rúm lại nhìn cực đáng thương.
- Được rồi. – Cuối cùng Ngôn Hành tha cho mông Kỷ Tử Mân, sẽ có một thời gian hắn không thể thân cận với bộ vị này, cực kỳ đáng tiếc.
Kỷ Tử Mân thở phào, tiện tay rút một cái đệm đặt sau eo, cố tránh vết thương để phần eo bủn rủn có thể thư giãn một lúc. Dù lúc ân ái người ra lực eo không phải mình, nhưng nhận chỗ sức kia vẫn là eo cậu đấy!
Đúng là eo chịu! Cho nên mới nói dù có thế nào eo đàn ông vẫn không thể tổn thương, suy nghĩ vì sinh hoạt tình dục trong tương lai nhất định phải cố gắng bảo vệ mới được.
Ngôn Hành đến wc rửa tay, sau khi về phòng tự động bưng bát cháo còn ấm chủ động bón cho Kỷ Tử Mân. Người được cho ăn cũng không hề khách sáo, trà đến vươn tay cơm đến há miệng, hai người ở chung bắt đầu tương đối tự nhiên, hoàn toàn không giống tình nhân chỉ hẹn hò một lần, lên giường hai lần. Tuy bọn họ hẹn hò được một tháng, nhưng quan hệ chỉ có thể được coi là người xa lạ quen thuộc nhất (thân thể).
- Tôi nói cậu này… – Kỷ Tử Mân nuốt một ngụm cháo, tranh thủ lúc Ngôn Hành múc tiếp mới hỏi: -Ngày hôm qua biến tôi thành như vậy đã hài lòng chưa? Cậu cũng không hỏi tại sao tôi nghĩ trăm phương ngàn kế trốn cậu à?
- Không phải cậu đang tức giận à? – Thìa trong tay Ngôn Hành chờ bên cạnh, vẻ mặt hơi ngơ ngác như hắn đã sớm quên chuyện này, cũng hoặc là so với chuyện Kỷ Tử Mân thông đồng với phụ nữ, tức giận gì đó đã sớm không quan trọng.
Biết rõ mình đang tức giận còn coi như không như vậy, khối băng không tan được này có phải muốn làm cậu tức chết không! Kỷ Tử Mân xoa trán, nghiêm túc cảm thấy logic suy nghĩ của hai người hoàn toàn không cùng một trình độ.
Ngôn Hành nhanh chóng phát hiện lời mình nói không cẩn thận đốt lửa giận của Kỷ Tử Mân, vội vàng giải thích:
- Tôi biết cậu đang tức giận, lúc đầu tôi rất buồn bức có phải mình làm sai gì không, sau đó phát hiện có thể là từ sau lần chạm mặt ở thư viện mới có chuyện… Tôi có nói sai không?
- Không, cậu đã đoán đúng. – Kỷ Tử Mân ăn thìa cháo để bên môi, giọng điệu cực tỉnh táo. –Ngày đó tôi rất khó chịu, cực kỳ khó chịu! Nhưng không phải vì mấy bạn học ngu ngốc kia của cậu, mà là vì cậu!
- Tôi… – Ngôn Hành cẩn thận nghĩ lại chuyện xảy ra lúc gặp ở thư viện, thoáng chốc không thể nghĩ ra mình làm sai ở đâu, dù sao bọn hắn căn bản không tiếp xúc. –Xin lỗi.
- Căn bản không biết mình sai ở đâu, lỗi cái gì mà lỗi! – Kỷ Tử Mân đoạt lấy bát trong tay Ngôn Hành, sụp một cái uống nốt số cháo thừa còn sót lại vào bụng. –Cậu lại nói tôi là ‘người khác’! Cậu có thể câm miệng không nói giúp tôi, nhưng câu ‘người khác’ kia khiến tôi hiểu mình không hề có địa vị gì trong lòng cậu.
Kỷ Tử Mân không cho Ngôn Hành có cơ hội mở miệng phản đối, nói tiếp:
- Tôi thắng bạn gái trước của cậu cũng chỉ có chuyện đã lên giường với cậu nhỉ? Sẽ thắng có lẽ chỉ vì tôi là nam, lại nổi tiếng lăng nhăng, chỉ chơi đùa không cần chịu trách nhiệm rất tiện nhỉ?
Ngôn Hành nhíu mày dường như tức giận, hắn nắm cổ tay Kỷ Tử Mân trầm giọng nói:
- Đừng nói những lời hạ thấp mình kiểu này, tôi biết rõ cậu không phải người tùy tiện, cậu cũng biết tôi rất nghiêm túc với cậu.
- Vậy sao? Hóa ra cậu rất nghiêm túc với tôi? – Kỷ Tử Mân nở nụ cười, cười rất vô sỉ.
- Đừng quên những yêu cầu cậu đã đồng ý với tôi.
Nếu không phải thật tâm, tại sao sẽ hi vọng trong mắt tình nhân chỉ có thể nhìn thấy mình chứ?
- Tôi đã đồng ý, cho nên? – Kỷ Tử Mân bắt đầu chơi xấu, nhưng mục đích của cậu không phải muốn nuốt lời.
Hai tay Ngôn Hành giữ chặt bả vai Kỷ Tử Mân, nhưng còn nhớ khống chế sức, sợ động đến vết thương trên lưng cậu.
- Cho nên cậu không cần hoài nghi tâm ý của tôi, bởi vì từ lúc cậu —
Nói đi! Từ lúc cái gì? Chỉ thiếu một chút thôi là moi được lời thật lòng của Ngôn Hành, Kỷ Tử Mân thất bại trong gang tấc.
Mẹ, nguyên nhân thích cậu có khó mở miệng như vậy à? Vòng một vòng lớn suýt nữa thì nghe được đáp án muốn nghe rồi, vậy mà lại phanh gấp!
Ngôn Hành cúi đầu im lặng buông Kỷ Tử Mân, lấy bát không trong tay cậu xoay người ra ngoài.
- Chờ chút… – Kỷ Tử Mân muốn gọi người quay lại.
Ngôn Hành đi đến cửa bỗng quay đầu lại, cười nói:
- Dù tôi thích cậu từ lúc nào, so thế nào cũng không thắng được cậu, không phải sao?
- Có… Có ý gì? – Ngơ ngác nhìn Ngôn Hành ra khỏi phòng, Kỷ Tử Mân đỏ bừng cả mặt, dường như bí mật nào đó trong lòng bị nhìn trộm.
… Ý của tên kia là nói mình đã thích hắn từ trước rồi á? Cười chết người! Đúng là tự kỷ đến không còn thuốc chữa, việc này tuyệt đối không có khả năng xảy ra!
Tuy trạng thái thân thể không mấy lý tưởng, nhưng Kỷ Tử Mân thân là bé ngoan đi học đầy đủ vẫn kiên trì buổi chiều nhất định phải đến trường học. Ngôn Hành không lay chuyển được cậu nên cũng không khuyên can nữa, giữa trưa đánh thức Kỷ Tử Mân đang ngủ say xong hai người cùng đến trường.
- Muốn tôi đi cùng cậu đến lớp không? – Đứng ở ngã ba, Ngôn Hành lo lắng hỏi.
- Không cần, tôi chỉ đau lưng chứ không phải gãy chân, đừng coi tôi yếu ớt như vậy được không? –Dù mông đau không khác gì gãy chân, nhưng để Ngôn Hành hộ tống đến lớp học quả thật quá rêu rao, Kỷ Tử Mân không muốn gây ầm ĩ.
Ngôn Hành mím môi theo thói quen, mở miệng còn muốn nói gì đó thì bả vai bỗng bị vỗ một cái.
- Ê! Lão Ngôn cậu chưa đi học à? – Người đi ngang qua là bạn học của Ngôn Hành.
Người này Kỷ Tử Mân rất có ấn tượng, chính là người lắm chuyện nói xấu cậu ở thư viện, tạm thời gọi là người qua đường giáp. Cậu vừa nhìn thấy thằng cha đáng ghét này thì càng muốn nhanh nhanh chóng chóng bỏ đi, chỉ là trước khi bỏ đi không may gặp phải ánh mắt vừa nghi ngờ lại tò mò của đối phương.
- Đây không phải… – Hiển nhiên người qua đường giáp liếc mắt đã nhận ra Kỷ Tử Mân, vẻ mặt xấu hổ chứng tỏ nhớ ra mình đã từng trắng trợn bàn luận về cậu. –Lão Ngôn, hóa ra hai người biết nhau à?
- Ừ. – Ngôn Hành lãnh đạm trả lời, cũng không có ý định giải thích nhiều.
Kỷ Tử Mân nghĩ thầm nếu đã bị chú ý, không chào thì có vẻ không hay lắm, nhưng không quen đến mức cần nói chuyện nên chỉ cho đối phương một nụ cười chuyên nghiệp.
Hai má người qua đường giáp lập tức ửng hồng, lắp bắp nói:
- Chào, chào cậu…
Ngay lúc Kỷ Tử Mân đang do dự có nên đáp lại không, Ngôn Hành đã khéo léo bước lên một bước ngăn giữa cậu và người qua đường giáp, đúng lúc giải quyết khó xử của Kỷ Tử Mân.
- Tôi vào lớp muộn một chút, tôi với cậu ấy còn có việc.
Nói xong Ngôn Hành liền kéo cánh tay Kỷ Tử Mân đi thẳng về phía tòa nhà khu nghệ thuật, bỏ lại bạn học đang kinh ngạc đứng sững tại chỗ.
Cả người Kỷ Tử Mân đau nhức, bị người kéo mạnh đi đúng là cực hình, cậu không nhịn được kêu lên:
- Tự tôi sẽ đi, cậu mau buông tôi ra!
Ngôn Hành đẩy Kỷ Tử Mân vào chỗ vắng vẻ nhiều bóng cây, không quên trên người cậu bị thương, trước khi lưng cậu va vào câu đã kịp thời đỡ eo cậu nhưng đồng thời cũng giam người trong lồng ngực mình, nhìn chằm chặp vào cậu.
Giật mình vì ánh mắt đằng đằng sát khí của Ngôn Hành, thân thể Kỷ Tử Mân bất giác ngửa ra sau, từ ngoài nhìn vào thì tư thế của hai người rất lãng man, nhưng trong lòng cậu chỉ cảm thấy nhân sinh thật là máu chó. Tình huống như đã từng quen biết kiểu này khiến lưng và mông cậu đau âm ỉ.
- Cậu lại có dây thần kinh nào không đúng vậy? – Kỷ Tử Mân dùng sức đẩy Ngôn Hành ra, nhưng đối phương không buông chính là không buông.
Đại khái vẻ mặt Kỷ Tử Mân quá bất mãn, đã có dấu hiệu tức giận nên cuối cùng Ngôn Hành vẫn buông lỏng tay để cậu đứng thẳng người rồi mới nói:
- Tôi đã nói cậu đừng có trêu hoa ghẹo nguyệt rồi.
Mẹ, cậu đã đi hái đóa hoa nào hay là dính vào bụi cỏ nào hả! Trên đường đi ngoài cậu ta mình không hề tiếp xúc với người khác, tên này là mắt mù hay ấm đầu?
- Này, cậu đừng tùy tiện oan uổng trong sạch của tôi được không? Từ đầu tới cuối tôi đều ở bên cạnh cậu, con mắt nào của cậu nhìn thấy tôi trêu hoa ghẹo nguyệt hả! – Kỷ Tử Mân chống nạnh lớn tiếng chất vấn, dáng vẻ hùng hổ đúng kiểu ‘nếu không nói được lý do làm tôi thỏa mãn, chắc chắn bóp chết cậu’.
Ngôn Hành dường như cũng phát hiện mình đuối lý, im lặng hồi lâu, mắt đảo ngược xuôi.
- … Cậu cười với cậu ta.
- Cái, cái gì? Chỉ vì vậy? – Kỷ Tử Mân hết siết nắm tay rồi lại thả ra, thả ra lại siết chặt, cố nhịn xúc động muốn vung tay đánh người.
- Rõ ràng không biết, không cần phải cười với cậu ta như vậy. – Còn là với một người từng nói xấu sau lưng cậu, Ngôn Hành cảm thấy hoàn toàn không cần thiết.
Cười như vậy là cười kiểu gì? Kỷ Tử Mân không biết mình đã vì lời nói của Ngôn Hành mà trợn trắng mắt lần thứ mấy, tóm lại cậu cảm thấy giữa hai người là một hào rộng sâu như rãnh biển.
Hít sâu một hơi, Kỷ Tử Mân nói:
- Nếu cậu ta không phải bạn học của cậu, cậu cho rằng tôi muốn cười à? Còn nữa, đó là cười xã giao chẳng lẽ cậu không nhìn ra?
Quá chuyên nghiệp đến nỗi Ngôn Hành ít kết bạn ít xã giao không thể nhìn ra.
- Cậu ta đỏ mặt. Nếu cậu không cười quyến rũ như vậy, cậu ta cũng sẽ không có phản ứng này. – Ngôn Hành không vui nói, ánh mắt nhìn Kỷ Tử Mân đầy sự bất mãn.
Quyến rũ cái mông ấy! Tên kia tuần hoàn máu khó nên dễ đỏ mặt, có liên quan gì đến cậu! Nếu bạn trai cậu nhìn chằm chằm vào ngực một cô gái sexy, chẳng lẽ muốn xông lên mắng đối phương sao ngực lại to như vậy à?
- Cậu ta biết tôi với cậu biết nhau, lại từng ở trước mặt cậu nói xấu tôi, tám phần là chột dạ. – Kỷ Tử Mân cố tìm lý do hợp lý, đúng ra không cần phải giải thích, cậu cũng không làm gì trái lương tâm. –Xin cậu đừng nghĩ nhiều quá, chừa chút đầu óc học điều luật đi!
Ngôn Hành cũng hiểu là mình đang cố tình gây sự, nhưng hắn thật sự không có cách nào khống chế ham muốn chiếm giữ của bản thân, đặc biệt là sau khi biết được tâm ý của nhau. Trải qua cả đêm suy nghĩ, hắn càng thêm chắc chắn sẽ không dễ dàng buông tha Kỷ Tử Mân, hắn vốn không phải người có khí độ.
Là con nhỏ nhất trong nhà được chiều chuộng, sự tùy hứng trong tính cách Ngôn Hành hoàn toàn lộ ra.
Ngôn Hành ôm cổ Kỷ Tử Mân vùi mặt vào hõm vai cậu, nỉ non:
- Xin lỗi, lúc hẹn hò với học tỷ tôi cũng không như vậy.
- Cậu cảm thấy tôi quá tùy tiện, những hạn chế kia chỉ nhằm vào tôi à? – Nếu là vậy, Kỷ Tử Mân không biết nên vui vì được Ngôn Hành coi trọng, hay là lo lắng hắn không tín nhiệm mình.
- Không phải. – Ngôn Hành lùi người lại đối mặt với Kỷ Tử Mân. –Tôi là em trai, chị ấy trưởng thành hơn tôi, tôi không dám yêu cầu chị ấy chỉ có thể nhân nhượng.
Nhưng cách ở chung bất bình đẳng này là một loại bệnh tuần hoàn, dần dần trở thành bệnh khó nói trong tình yêu của hai người, cũng bởi vậy mới dẫn đến kết quả chia tay cuối cùng.
- Với cậu, tôi có tự giác, không có tự ti. – Ngôn Hành ôm lấy mặt Kỷ Tử Mân, mỉm cười tự tin. –Cho nên tôi sẽ luôn luôn giữ chặt cậu, đổi ý cũng không kịp nữa.
… Đáng ghét, rốt cuộc là ai câu người lung tung hả! Tim Kỷ Tử Mân đập thình thịch, cúi đầu không dám nhìn thẳng vào mắt Ngôn Hành, cảm thấy rất xấu hổ với phản ứng thẹn thùng như con gái của mình.
Nghĩ cậu nằm trong bầy hồ điệp như cá gặp nước, vì sao một con sâu lông có thể làm cậu thất thường như vậy? Quả nhiên là đồ có độc, mình căn bản không cách nào miễn dịch.
Kỷ Tử Mân vuốt ve bàn tay trên mặt, không đồng ý nói:
- Hừ, cậu tự kỷ quá rồi đấy!
Ngôn Hành lại quay mặt Kỷ Tử Mân lại, cười nói:
- Có phải tự kỷ hay không, không bằng hỏi thử quyển phác họa của cậu. Sau này cậu chỉ cần cứ như vậy, luôn nhìn tôi là được rồi.
Dứt lời Ngôn Hành liền hôn lên môi Kỷ Tử Mân, sau một hồi quấn quýt dây dưa lập tức thả cậu ra. Kỷ Tử Mân vốn muốn phản bác đã hoàn toàn quên lúc đầu muốn nói gì, choáng váng dùng mu bàn tay che đôi môi hơi sưng, cậu lườm Ngôn Hành, khóe mắt hơi đỏ quyến rũ chết người.
Không ngờ chỉ một nụ hôn có thể kích ra mị lực của cậu ấy, giờ thì đổi thành Ngôn Hành hối hận vì xúc động của mình, bởi hắn không thể để Kỷ Tử Mân như vậy ra ngoài gặp người.
- Khụ, khụ!
Bên cạnh vang lên tiếng ho khan, Kỷ Tử Mân cùng Ngôn Hành cảnh giác nhìn qua, thấy là Kiều Hải Tinh đang cười mờ ám thì cùng thở phào.
- Nơi đây là thánh địa học tập, ban ngày ban mặt đã mãnh liệt như vậy, nếu bị phát hiện không tốt đâu… – Kiều Hải Tinh đến cạnh Kỷ Tử Mân, lần đầu chứng kiến vẻ mặt không biết là ngại ngùng hay vặn vẹo của bạn tốt, thầm than quả nhiên yêu một cái là thay đổi cả người, đúng là đáng yêu!
- Tinh Tử, sao bà lại ở đây? – Kỷ Tử Mân như nhìn thấy cứu tinh, kích động nhìn Kiều Hải Tinh.
Nhưng vẻ mặt vui vẻ hơi quá kia lần nữa khiến Ngôn Hành đen mặt, trước mặt người thứ ba hắn nghiêng người hôn lên mặt Kỷ Tử Mân một cái, nói:
- Tôi đi trước.
Kỷ Tử Mân nhìn bóng lưng xa dần của Ngôn Hành, trong lòng vẫn chưa thể bình tĩnh lại.
- Hẹn hò với cậu ta rất mệt mỏi, trước đây không như vậy.
- Có lẽ đây mới là lần đầu tiên ông yêu đương cũng nên? – Kiều Hải Tinh dùng một cậu đánh tỉnh người trong mộng, dù sao cô chỉ chờ xem kịch vui. –Nhìn tư thế đi của ông… Cứ nên dùng một tách trà hoa cúc bồi bổ đi nhỉ?
- Không cần bà gà mẹ! – Kỷ Tử Mân đỏ bừng mặt gào trả.
Ngay trên đường đến lớp, cuối cùng Kỷ Tử Mân nhớ ra câu muốn nói trước khi bị Ngôn Hành hôn – Mẹ, tên kia nhìn trộm tranh vẽ hắn của mình lúc nào vậy!
Còn chưa kịp tức giận điện thoại Kỷ Tử Mân đã rung lên, cậu thấy là tin nhắn của Ngôn Hành lập tức mở xem.
[không dược uống chung chai với người khác.]
Xong rồi, bệnh của tên này không nhẹ!
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Không Hề Phòng Bị
Chương 6: Tài tử đại nhân tấn công
Chương 6: Tài tử đại nhân tấn công