"Hoàng, Hoàng thượng nói giỡn đi, ha ha, ha ha......" Tô Dự cười gượng hai tiếng, hoàn toàn bị dọa đơ.
An Hoằng Triệt liếc mắt nhìn hắn, "Trẫm hỏi ngươi, ngày mười tháng mười là tiết gì?"
"Mười tháng mười......" Tô Dự ấp a ấp úng, nhanh chóng nghĩ tới tiết Trung Thu mười lăm tháng tám, Trùng Cửu ngày chín tháng chín, "A, là sinh nhật Viêm Đế." Sống chết trước mắt, đầu não đột nhiên sáng suốt hẳn lên, những thứ thường ngày không thông giờ hắn đều nghĩ tới được!
"Viêm Đế là ai?" Hoàng đế bệ hạ nhíu mi.
"Hắn là......" Tô Dự giật giật khóe miệng, như thế nào lại quên mất, nơi này cùng địa phương hắn nguyên lai sinh hoạt hoàn toàn không phải cùng một thời không, vô luận là hoàn cảnh địa lý, diễn biến lịch sử, thậm chí là sùng bái thần ma đều có khác biệt, căn bản không có Viêm Đế, Đại Vũ linh tinh gì hết.
Hoàng đế bệ hạ cười lạnh nói, "Ngày mười tháng mười là tiết mãn hưởng của Đại An triều ta, ngày hội long trọng như vậy mà ngươi cũng không biết, còn dám nói ngươi không phải dị tinh?"
Tiết mãn hưởng của Đại An triều, chủ yếu là dùng để tế bái tổ tiên hoàng thất Đại An. Tháng mười chính là thời điểm được mùa thu hoạch, không chỉ hoàng thất đến An Quốc Tháp tế bái, dân chúng cũng ở nhà tổ chức yến hội phong phú, nhằm cầu tổ tiên phù hộ năm sau tiếp tục mưa thuận gió hoà. Bởi vì Đại An triều thần kỳ nhiều năm liên tục mưa thuận gió hoà, cho nên dân chúng đối với tiết mãn hưởng này thập phần tin tưởng, trình độ long trọng không thua gì tất niên.
Hắn vừa tới thời không này nửa năm, còn chưa sống tới tháng mười, nào biết còn có loại ngày hội này. Tô Dự theo bản năng rụt lui về sau, trong đầu toàn là xong đời, xong đời, sắp bị bắt đi tế trời rồi!
Đem Tô Dự sắp sửa rớt xuống giường kéo lại, nhét vào trong lòng, Hoàng đế bệ hạ ngữ điệu thâm trầm nói, "Đừng sợ, chỉ cần ngươi nghe lời, trẫm sẽ không nói cho người khác."
Tô Dự ngốc ngốc nhìn về phía Hoàng thượng, trong bóng đêm thấy không rõ vẻ mặt của y, chỉ là mơ hồ trong con ngươi lấp lánh kia nhìn ra ý mỉm cười, "Nghe, nghe lời......" Hắn vốn là đối với Hoàng thượng nói gì nghe nấy, còn muốn nghe lời thế nào nữa?
An Hoằng Triệt khẽ cười một tiếng, đột nhiên xoay người đem Tô Dự đặt dưới thân, hôn lên môi hắn.
"Ngô......" Đôi môi mỏng hơi lạnh mang theo mùi hương cỏ xanh, uyển chuyển ma sát, dần dần xâm nhập, Tô Dự lăng lăng tùy ý Hoàng thượng làm, thẳng đến khi một bàn tay ấm áp thon dài tham nhập vào nội sam, hắn mới hồi phục tinh thần lại, "Hoàng, Hoàng thượng!"
"Đừng nhúc nhích, để trẫm sờ." Hoàng đế bệ hạ bá đạo giữ hai tay Tô Dự trên đỉnh đầu, buông môi hắn ra, chậm rãi xê dịch đến bên thái dương, khẽ ngửi, rồi sau đó xê dịch đến bên tai, cổ, phảng phất như dã thú trước lúc ăn xác nhận con mồi còn tươi hay không.
Động tác như vậy gợi cho Tô Dự một trận run rẩy, hồn phách bị dọa bay đến ngoài chín tầng mây cũng dần dần trở về, lúc này mới nghĩ đến, Hoàng thượng sớm đã nhìn ra hắn bất đồng, cũng chưa từng làm gì hắn, huống chi, bọn họ hiện tại là người yêu......
Xác nhận món ăn tươi mới, Hoàng đế bệ hạ tâm tình sung sướng bắt đầu nhấm nháp mỹ vị, ăn cá muốn ngon tự nhiên phải từ đầu tới đuôi liếm một lần, một tấc một tấc vuốt ve qua, thẳng đến khi đem con cá trắng nõn sờ thành màu hồng, rồi lại biến thành cá nướng đỏ bừng.
Ngày kế, Hoàng thượng tâm tình vui vẻ lên triều.
Tô Dự đầu bốc hơi chôn mông trong chăn giả làm đà điểu, tối hôm qua bị Hoàng thượng sờ tới sờ lui, hắn nhất thời không nhịn được cũng sờ soạng lại Hoàng thượng, điều này làm Hoàng đế bệ hạ như phát hiện ra đại lục mới, quấn hắn làm ầm ĩ hơn nửa đêm.
Một tay che mặt, Tô Dự nhớ tới mình mơ mơ hồ hồ đáp ứng các loại hiệp ước không bình đẳng, không khỏi có chút căm giận.
Hoàng thượng tối hôm qua rõ ràng chính là chơi xỏ hắn, cái gọi là nghe lời, chính là ngoan ngoãn để Hoàng đế bệ hạ hôn hôn sờ sờ, hơn nữa mỗi ngày hễ gọi thì đến, tại thời điểm Hoàng thượng nhàm chán thì đảm đương vai đầu bếp, thợ mát xa, làm đệm gối. Hắn một đầu bếp, kiêm chức làm phi tần cũng đủ lắm rồi, bây giờ còn muốn mang thêm càng nhiều kiêm chức, hơn nữa không có tiền lương trả thêm, ngay cả ký túc xá xa hoa cũng bị tịch thu, tiền đồ thật sự là một mảnh hắc ám......
"Hôm qua hậu cung xảy ra đại sự, nói vậy các khanh hẳn đã biết." Hoàng đế bệ hạ ngữ điệu băng lãnh, khóe môi lại mang theo vài phần ý cười.
Đám triều thần hai mặt nhìn nhau, bắt không được Hoàng thượng đây là đang nổi giận hay cao hứng, nhưng bất luận tâm tình Hoàng thượng như thế nào, chuyện hôm qua cũng không phải là cái chuyện hay ho gì, Hoàng thượng lúc này đề xuất, tất nhiên không phải vì ngợi khen bọn họ, cùng kêu lên nói: "Thần thật sự kinh hãi."
"Trẫm cũng không biết, thị vệ trong cung đã có thể bị phi tần sai sử," An Hoằng Triệt trầm mặt, "Hôm nay dám ở bên trong hương liệu Hiền phi dùng thêm an thần hương, ngày mai có phải hay không có thể ở trong cơm canh của trẫm thêm Hạc Đỉnh Hồng?"
"Hoàng thượng bớt giận." Chúng thần đồng loạt quỳ xuống đất, Lộ Thừa tướng đã đầu đầy mồ hôi, đêm qua trong cung truyền ra tin tức, nói nữ nhi gây họa bị cấm túc, mặc dù có Thái Hậu che chở chưa luận tội, nhưng Hoàng thượng rõ ràng không định để yên.
"Khởi bẩm Hoàng thượng, từ lúc Mục Quận vương tham gia vào thủ vệ trong cung đến nay, hoàng cung đại nội liên tiếp xảy ra vấn đề, thần cho rằng, nên cách chức Tư thừa thủ vệ của Mục Quận vương." Lộ Thừa tướng bước ra khỏi hàng nói, Hoàng thượng trước đề cập thủ vệ, sau đề cập phi tần, như vậy trọng điểm liền ở chỗ thủ vệ, hắn tự nhiên sẽ không ngốc đến mức đề cập chuyện của nữ nhi trước. Làm quan nhiều năm như vậy, hắn đương nhiên biết Hoàng thượng muốn cái gì.
Mục Quận vương bị điểm danh lạnh lùng trừng Thừa tướng, nhanh chóng bước ra khỏi hàng nói: "Hoàng thượng, từ tháng bảy khi Túc vương và Lăng vương vào kinh, nội cung và kiêu kỵ binh sớm đã do hai vị hoàng thúc khống chế, thần thực không biết sự việc hôm qua."
Lời này nói thật là ác độc, nội cung và kiêu kỵ binh đều nằm trong khống chế của hai vị Vương gia, nói khó nghe, chính là tính mạnh cả nhà Hoàng thượng đều ở trong tay hai vị Vương gia.
"Tiểu tử, ngươi có ý gì!" Túc vương cầm chặt áo Mục Quận vương.
"Điệt nhi vạn lần không có ý chỉ trích hoàng thúc, chỉ nói tình hình thực tế." Trong đôi mắt hẹp dài của Mục Quận vương tràn đầy hàn quang.
Hoàng thượng, Mục Quận vương đã quá tuổi ở lại kinh, nay Hoàng thượng đã cập quan, là lúc nên cấp cho Quận vương một khối đất phong thích hợp." Trường Xuân Hầu đột nhiên lên tiếng.
Lộ Thừa tướng kinh ngạc nhìn Trường Xuân Hầu, người này trước giờ vẫn vô cùng giảo hoạt, ở trong triều vẫn bảo trì thế trung lập, nay sao lại đột nhiên đổi tính thế này?
Trường Xuân Hầu trong lòng âm thầm kêu khổ, hắn cũng không nguyện làm cánh chim đầu đàn, nhưng thật sự là nữ nhi không để mình không bớt lo, từ lúc Thái Hậu tuyển Sầm tiểu thư vào cung, Trường Xuân Hầu phủ liền không có một ngày bình an, mỗi ngày lo lắng đề phòng. Chuyện trầm hương nói đến cùng cũng là vì nhà hắn mà ra, Hoàng thượng một khi truy cứu đến, Trường Xuân Hầu phủ liền nguy hiểm, hắn không thể không ôm chặt lấy đùi Hoàng thượng.
Hoàng đế bệ hạ thâm thúy nhìn Trường Xuân Hầu, trầm mặc một lát, chậm rãi nói: "Trường Xuân Hầu nói có lý, đất phong liền định tại Vĩnh Thành đi, mười lăm ngày sau có thể rời kinh."
"A?" Mục Quận vương và Túc vương cùng kinh hô.
Vĩnh Thành chính là một tòa tiểu thành ở Tây Bắc, làm đất phong cho Quận vương cũng là hợp cách, chẳng qua, Vĩnh Thành nằm trong phạm vi quản hạt của Túc vương. Quận vương không triệu không được ra khỏi đất phong, nếu đất phong còn thuộc quản hạt của Thân vương, vậy tự do lại càng thiếu.
Túc vương vốn không thích đứa cháu này, đem hắn ném tới dưới mí mắt mình, chẳng phải là muốn mỗi ngày thêm chán ghét sao? Không khỏi nhìn về phía Lăng vương.
Lăng vương sung sướng khi người gặp họa hướng về phía huynh trưởng nhe răng, Bắc Địa của hắn liền kề Tây Vực, cấu kết ngoại địch phi thường thuận tiện, Hoàng thượng tự nhiên sẽ không phong Quận Vương đến Bắc địa đi.
Trên triều đình gió nổi mây phun hoàn toàn ảnh hưởng không đến Tô Dự, hắn đang vừa học tập vừa làm điểm tâm cho Hoàng thượng.
Buổi sáng bởi vì sau khi Hoàng thượng tỉnh ôm hắn cọ loạn, trì hoãn nấu cơm, liền đói bụng đi vào triều. Tô Dự có chút đau lòng, tuy rằng Uông công công nói trước kia Hoàng thượng cũng là hạ triều mới ăn cơm, nhưng ngẫm lại tâm tình hồi trung học ôm bụng đói lên lớp sớm, vẫn là quyết định làm nhiều điểm tâm chút, về sau trước khi Hoàng thượng vào triều ăn một ít, đợi trở về mới ăn một bữa đàng hoàng.
Vì thế, thời điểm Hoàng thượng đại sát tứ phương trở về, liền nhìn thấy một bàn đồ ăn sáng phong phú.
"Hừ, đừng tưởng rằng làm đồ ngon lấy lòng trẫm, trẫm sẽ bỏ qua cho ngươi," Hoàng đế bệ hạ cắn một ngụm tôm bóc vỏ, "Lát nữa cùng trẫm đi Ngự Thư Phòng."
Dùng xong đồ ăn sáng, Hoàng thượng phải ở Ngự Thư Phòng phê tấu chương, ngẫu nhiên tiếp kiến một ít đại thần nghị sự. Hoàng đế bệ hạ bởi vì tối hôm qua nếm được ngon ngọt, có cơ hội liền muốn ôm Tô Dự hôn hôn sờ sờ, tỷ như hiện tại.
Hoàng thượng ngồi trên long ỷ rộng rãi, ôm Tô Dự vào trong ngực gác cằm, một tay ôm eo, một tay cầm bút phê tấu chương.
"Hoàng... Hoàng thượng, như vầy không tốt đi." Tô Dự không được tự nhiên động động, ngồi như vậy, nội dung trên tấu chương hắn đều xem rõ ràng thấu đáo, để phi tần xem tấu chương thật sự không thành vấn đề sao?
"Như thế nào?" An Hoằng Triệt nhướng mày nhìn hắn, ý tứ thực minh bạch, làm một dị tinh, muốn mạng sống thì phải nghe lời, không nên có ý đồ phản kháng trẫm, tính kiên nhẫn của trẫm thật không tốt.
"Không có gì." Tô Dự nhận mệnh, yên lặng từ trong tay áo móc ra [ Tâm pháp làm cá], thành thành thật thật học tập.
"Khởi bẩm Hoàng thượng, Lăng vương cầu kiến." Thị vệ ngoài cửa thông bẩm.
"Cho hắn tiến vào." Hoàng đế không ngẩng đầu lên đáp.
"Hoàng thượng, mau buông thần ra." Tô Dự vội vàng muốn đứng lên, tay bên hông lại siết chặt chẽ không để hắn động, ngoài cửa đã vang lên tiếng bước chân của Lăng vương, nhất thời ra một đầu mồ hôi.
"Thần tham kiến Hoàng thượng, Ngô hoàng......" Lăng vương tiến vào, nghiêm trang hành lễ.
"Được rồi, đừng dong dài." Hoàng thượng khoát tay, đánh gãy lễ tiết của Lăng vương, thứ nhất không kiên nhẫn nghe bộ lễ nghi phiền phức kia, vả lại cũng tránh cho Hoàng thúc phải hành lễ với Tô Dự.
Lăng vương còn chưa kịp quỳ xuống, nghe vậy ngẩng đầu, "A? Hiền phi cũng ở đây a." Nhất thời minh bạch ý tứ Hoàng thượng, cũng không kiên trì nữa, cười hì hì lại gần, cầm một khối bánh tiểu ngư trên ngự án. Bạn đang �
Hoàng thượng nhíu nhíu mày, "Có chuyện?"
"Ngô, thứ Cảnh vương vận chuyển đã về kinh." Hai ba cái ăn sạch bánh trong tay, Lăng vương lại cầm thêm một cái mới nói.
"Trực tiếp đưa đến An Quốc Tháp đi." An Hoằng Triệt trừng mắt nhìn hoàng thúc, đem cái đĩa đựng đầy điểm tâm dời đi.
Lăng vương bĩu môi, nhìn nhìn Tô Dự, cười nói: "Hiền phi a, ớt ta đã cho người chuyển đến đây, giờ ngọ sẽ đưa tiến cung."
Tô Dự trừng mắt nhìn, không rõ Lăng vương vì cái gì cứ muốn đưa ớt cho hắn, "Tạ hoàng thúc."
"Khách khí cái gì," Lăng vương khoát tay, "Ngươi đã gả cho Hoàng thượng, tự nhiên cũng là cháu của ta, cần cái gì chỉ cần nói với hoàng thúc là được."
"Nga." Tô Dự gật gật đầu, tỏ vẻ minh bạch, nguyên lai trưởng bối Hoàng gia thân thiết như vậy, hắn vốn tưởng rằng nếu ớt giống không trồng ra được thì phải dùng ích lợi cùng Lăng vương trao đổi, ai ngờ Lăng vương đúng là quá tốt bụng.
Lăng vương nghẹn một chút, thầm nghĩ đứa nhỏ này cũng quá thành thật rồi, "...... Khụ, cái kia, ngươi nếu là thật sự băn khoăn, thế thời điểm làm cá chưng cũng đưa một phần cho Lăng vương phủ đi."
Tô Dự: "......"
Tác giả có lời muốn nói: Tiểu kịch trường:
[ Chương: Hôn quân chính là thời gian đi làm thích bắt cá ]
Đại thần giáp: Hoàng thượng tại sao vào triều đến muộn?
Miêu công: Sờ soạng cá một lát [⊙ω⊙]
Đại thần ất: Hoàng thượng có thể nào đem phi tần đưa đến Ngự Thư Phòng?
Miêu công: Nhằm tiện bắt cá [⊙ω⊙]
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tiên Mãn Cung Đường
Chương 55: Hù dọa
Chương 55: Hù dọa