Đang ăn đến vui vẻ hưng phấn Hoàng đế bệ hạ sửng sốt, móng vuốt ôm tôm “xoạch” một tiếng rơi xuống đất, lập tức giãy dụa nhảy về trên bàn, nguy hiểm nheo mắt lại, nô tài ngốc, có can đảm ngươi nói lại lần nữa thử xem!
“Ai nha, sao lại ném chứ,” Tô Dự nhặt tôm rơi trên mặt đất lên thổi thổi, thấy mặt trên dính chút tro bụi, liền đem chỗ bị dính bỏ đi, còn lại lại đưa tới trước mặt mèo nhỏ, “Ăn đi, một con này đủ cho ngươi ăn rồi.”
“Bốp!” Hoàng đế bệ hạ một bàn tay phất bay con tôm tỏa hơi nóng trong tay Tô Dự, trong mắt tràn đầy lửa giận, nô tài ngốc đáng chết, dám cho trẫm ăn thứ dưới đất nhặt lên!
“Ui --” Móng vuốt sắc nhọn cào đến mu bàn tay Tô Dự, để lại một vết đỏ nhợt nhạt, Tô Dự phản xạ có điều kiện thu hồi tay, thổi thổi miệng vết thương.
Đúng lúc này, mèo nhỏ lông vàng lấy thế sét đánh không kịp bưng tai, đem tất cả tôm hồ điệp xếp trên khay hoa sen bạch ngọc lần lượt cắn một lần, “hồ điệp” giương cánh muốn bay nhất thời biến thành quả cầu tôm rách rưới.
“Tương Trấp Nhi!” Tô Dự cái này thật sự nổi giận, một tay tóm lấy mèo nhỏ nhấc lên.
Mèo nhỏ lông vàng miệng đầy thịt tôm phồng lên, đắc ý lắc lắc cái đuôi, hừ, trừ trẫm ra, ai cũng đừng hòng ăn. Lập tức phát hiện mình bị Tô Dự xách sau gáy, nhất thời mặc kệ, vung bốn chân, nô tài ngốc, mau buông trẫm ra!
“Ai......” Nhìn quả cầu lông be bé đang giương nanh múa vuốt này, chung quy không thể thật sự phát cái tính tình gì, Tô Dự bất đắc dĩ thở dài, ôm mèo nhỏ vào trong ngực, vỗ nhè nhẹ cái mông nhỏ của cục lông xù kia, “Tiểu bại hoại, thật không có biện pháp với ngươi.”
Hoàng đế bệ hạ bị vỗ mông, toàn bộ lông tơ trên cái đuôi lập tức nổ tung. Nô, nô tài ngốc, dám, dám...... Đáng chết! Rõ ràng là ban ngày, thế nhưng khinh bạc trẫm như vậy!
Tai mèo mỏng manh đã triệt để đỏ bừng, An Hoằng Triệt cảm giác lông trên lỗ tai của mình đều phải bốc cháy, mạnh giãy dụa từ trong lòng Tô Dự ra ngoài, trừng to mắt đầy lửa giận nhìn Tô Dự, nô tài ngốc đáng chết, ngươi chờ cho trẫm!
“Ai, Tương Trấp Nhi!” Tô Dự không ôm kịp, mèo nhỏ trong lòng liền chạy đi. Ngẫm lại lực đạo mình mới vừa dùng, cũng không kém sờ bao nhiêu, hẳn là sẽ không làm đau nó, phỏng chừng là giận dỗi thôi.
Nhún nhún vai, Tô Dự nhìn nhìn tôm trên bàn, mặt trên từng cái đều có vết cắn thủng, có cái còn chưa cắn đứt, treo một miếng thịt dính lại muốn rớt không xong. Ngẫm lại giá hàng trong cung, căn cứ nguyên tắc không thể lãng phí, Tô Dự rút dao ra, cẩn thận đem chỗ mèo nhỏ cắn qua cắt mất, thống nhất cắt thành hình trăng lưỡi liềm, một lần nữa bỏ vào nồi.
Trên cánh bướm vỗ cánh muốn bay mang theo một mảnh trăng non đầu tháng, thoạt nhìn cũng rất là văn nhã.
Giờ Ngọ, Uông công công cho người đến truyền lời, nói giữa trưa hôm nay không cần phải đưa cơm.
Tô Dự đang làm cá nháy mắt mấy cái, nhanh như vậy đã ăn chán rồi? Ngẫm lại cũng đúng, Hoàng thượng nói bảo hắn làm một ngày ba bữa, bất quá là nhất thời nổi hứng, nào có ai ăn mãi hải sản, ngự trù làm mới là cơm canh chính thức.
Cao hứng buông dao làm cá trong tay xuống, Tô Dự đem con cá đang hoảng sợ vạn phần trừng hắn trên thớt gỗ bỏ vào vại nước, không làm một bữa cơm có thể tiết kiệm không ít bạc đâu. Ăn xong thức ăn Ngự Thiện Phòng đưa tới, Tô Dự khó được lúc siêng năng kêu Dương công công đến tính toán tiêu dùng của mình.
Phi vị tiền một tháng coi như dày, nói về đồ ăn, mỗi tháng có 15 cân thịt dê, gà vịt mười chỉ, bột gạo, đường trắng, tương dấm chua, dầu vừng cái gì cũng đều đủ dùng. Còn có chút thứ này nọ là ấn ngày mà cung cấp, mỗi ngày có thịt heo chín cân, rau tươi mười cân, cá một con, trứng gà bốn cái, đậu hủ hai cân, tinh bột mì bốn lượng, hoa quả theo mùa một cân. Muốn đồ ăn gì đó ngoài mớ này, thì phải tự mình móc bạc ra.
Tô Dự sờ sờ cằm, nói cách khác, đám nguyên liệu “cá, đậu hủ, tinh bột mì, trứng gà” này có thể trực tiếp được đem đến đây, không cần Ngự Thiện Phòng làm, ít nhất chuyện mỗi ngày “một con cá” có thể giải quyết. Thế nhưng tôm, cua, sò, hến vẫn phải mua, nếu hắn làm cái gì Hoàng thượng ăn cái đó thì cũng thôi, kẹt nỗi tên kia còn tự mình gọi món ăn, thường thường thông báo trước hôm nay muốn ăn cái gì, còn chuyên ăn mấy món quý nữa kìa.
Mỗi tháng ngoài chi phí ăn mặc, còn có tám mươi hai lượng bạc tiêu vặt, số tiền này hai ngày nay đã tiêu gần mười lượng, tiếp tục như vậy tất nhiên là lọt vào tình trạng thu không đủ chi. Tô Dự đếm đếm gia sản của mình, Hoàng gia cho đều là châu báu gấm vóc, không có bạc trắng, thế tử Trường Xuân Hầu ột ngàn lượng bạc nằm trong tay Viên tiên sinh, từ tay Mục Quận vương ôm được ba ngàn lượng ngân phiếu ngược lại vẫn còn đây, chỉ là giá trị ngân phiếu có chút lớn, ở trong cung cũng không tiêu được.
Phiền muộn thu hồi chiếc hộp đựng ngân phiếu, Tô Dự nhìn nhìn sắc trời, đã đến canh giờ nên đi thỉnh an Quốc sư.
An Quốc Tháp thuộc về tiền điện, từ hậu cung đi phải xuyên qua Ngự Hoa Viên. Xe liễn của hậu cung không thể đến tiền điện, tại Ngự Hoa Viên phải xuống đổi xe, Tô Dự ngại phiền toái, đơn giản đi bộ tới.
“Chiêu nghi nương nương thật đúng là xuống tay được, ngay cả định mức của Tài tử nhỏ bé như ta mà cũng cắt xén.” Cách đó không xa truyền đến một trận thanh âm khắc khẩu, nghe có chút quen tai.
Tô Dự quay đầu nhìn thoáng qua, đúng là người quen cũ Sầm tiểu thư.
“Chút định mức kia của ngươi, đừng nghĩ bản cung thèm vào!” Trần Chiêu nghi tức giận đến sắc mặt xanh mét, nàng tuy là Chiêu nghi, nhưng nàng ngụ tại Xuân Hoa Cung không có Phi vị nào, tuy rằng ở Thiên Điện, cũng coi như chủ của một cung, so với các Chiêu nghi khác địa vị còn muốn cao hơn. Sầm tài tử này từ lúc vào Xuân Hoa Cung, liền không một ngày yên tĩnh.
“Bạc hàng tháng trừ thì cứ trừ, phủ Trường Xuân Hầu chúng ta cũng không thiếu chút tiền ấy, chỉ là nay trời hè nắng, nên băng phiến [miếng băng] cho ta một phần cũng không thể thiếu.” Sầm tiểu thư kiêu ngạo nói, thời tiết nóng bức, nàng đã nhiều ngày bị nóng đến sắp hôn mê, không nói tới khối băng lớn để hạ nhiệt độ, chỉ là muốn uống canh băng phiến lạnh.
“Ai u, giờ ngươi có còn ở tại Hầu phủ đâu, một Tài tử nhỏ nhoi, định mức lý nào có băng?” Trần Chiêu nghi quả thực tức cười, băng trong hầm chứa đá trân quý cỡ nào, đừng nói Tài tử, chính là nàng thì định mức cũng không có băng.
Tô Dự lắc lắc đầu, Sầm gia tiểu thư này xem ra thật khờ dại. Một hai lần Trần Chiêu nghi có lẽ sẽ cố kỵ gia thế nàng mà đối với nàng lễ nhượng ba phần, nhưng cứ thế mãi, tất nhiên sẽ nghĩ biện pháp sửa trị nàng. Ngẫm lại chính mình lúc trước nhận lấy một ngàn lượng bạc từ thế tử Trường Xuân Hầu, đáp ứng giúp hắn chăm sóc muội muội một chút, nay xem ra, tiền này thật đúng là không dễ nhận, không bằng tìm cơ hội đem số bạc này trả lại cho Sầm tiểu thư, để nàng cầm đi mua băng phiến thì tốt hơn.
Tô Dự quay lưng lại phía Sầm tiểu thư còn đang kêu la, Trần Chiêu nghi không lại để ý tới nàng, chỉ là nhìn bóng dáng Tô Dự rời đi, lạnh lùng nhếch môi cười.
“Ngươi đến đây làm gì?” Quốc sư hôm nay mặc một kiện sa y màu lam nhạt, thoạt nhìn so với bộ dáng một thân tuyết trắng lúc trước chân thật hơn một ít, chỉ là vẫn như trước tiên khí bức người.
“Thần hôm nay làm một ít điểm tâm, nghĩ đến tìm một chén nước trà cùng uống.” Tô Dự lựa chọn từ ngữ, đối mặt Quốc sư cao cao tại thượng, lại muốn tránh khỏi lễ nghi phiền phức, liền phải tận lực vừa văn nhã vừa gần gũi, lời nói ra không khỏi có chút quái dị.
Quốc sư nghe vậy, đôi mắt đẹp đóng chặt nhẹ mở, một lát sau mới chậm rãi mở miệng, “Đến An Quốc Tháp uống trà, ngươi ngược lại là có tâm.” Thanh âm dễ nghe như đàn cổ nhẹ nhàng chậm rãi du dương, nghe không ra là khen hay trào phúng.
Tô Dự âm thầm lau mồ hôi, mở hộp đồ ăn ra đẩy tới, “Món nhỏ không lên được mặt bàn, mong Quốc sư chớ ghét bỏ.”
Tôm hoàng kim hồ điệp bày trong khay bạch ngọc, màu sắc càng phát ra sáng rõ, vừa thấy liền biết là mỹ vị ngon miệng.
Đôi mắt đẹp thanh lãnh khẽ động, Quốc sư chậm rãi đứng dậy, “Đi theo ta đi.” Nguồn :
Tô Dự ôm hộp đồ ăn, cùng Quốc sư từng bước đi lên thềm đá màu đen xoay tròn, trừng mắt nhìn, đây xem như...... thành công?
Tác giả có lời muốn nói: Tiểu kịch trường:
Uông công công: Hoàng thượng, Hoàng thượng, Hiền phi làm điểm tâm cho Quốc sư.
Miêu công: Nô tài ngốc đáng chết, hôm nay phạt hắn không cho bồi trẫm ngủ trưa [╰_╯]#
Uông công công: Hoàng thượng, Hoàng thượng, Hiền phi cho ngài ăn đồ dưới đất nhặt lên.
Miêu công: Nô tài ngốc đáng chết, hôm nay phạt hắn không cho làm cơm trưa cho trẫm [╰_╯]#
Uông công công: Hoàng thượng, Hoàng thượng, Hiền phi vỗ mông ngài.
Miêu công: Nên, đáng chết...... Trẫm, trẫm muốn vỗ lại.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tiên Mãn Cung Đường
Chương 36: Định mức
Chương 36: Định mức