DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tiên Mãn Cung Đường
Chương 7: Đường xuống

Cục lông nhỏ cứng ngắc, trợn to mắt nhìn Tô Dự, người sau vẫn đang hưng phấn mà khoa tay múa chân.

Nên, đáng chết......

"Tương Trấp Nhi......" Đến thời gian đi ngủ, Tô Dự mới phát giác tiểu miêu sinh khí, ở trên gối đầu lui thành một quả cầu lông, xoay mông về phía hắn. Thò tay chọt chọt, không để ý tới hắn; nắm nắm cái đuôi, sờ sờ chân sau, không để ý tới hắn. Da mặt dày dán lên, chôn mặt vào lớp lông mềm mại, tên kia thế nhưng kỳ tích không có dịch ra, vẫn như trước không nhúc nhích.

"Hắc hắc, có thực đơn này rồi, hai ta liền phát tài a, hắc hắc hắc," Tô Dự nhắm mắt, nhịn không được lại bắt đầu ngây ngô cười, "Về sau ta mở tửu lâu, ngươi liền ngồi xổm trước cửa hàng đi, mèo vàng rực rỡ ngoắc khách chiêu tài, hắc hắc...... Chính là lúc nào mới có thể tích cóp đủ tiền mở tửu lâu đây...... Có nên đi đầu tư hay không......"

Thanh âm lầu bà lầu bầu theo chân sau truyền đến, hơi thở gần sát nóng hầm hập, An Hoằng Triệt vẫn nằm sấp không nhúc nhích, nhẹ nhàng nâng vuốt bấu bấu gối đầu, nguyên bản da thịt trắng như phấn sớm đã trở nên đỏ bừng. Tiểu Ngư nô này thật sự là càng ngày càng tùy ý làm bậy, không thể tiếp tục chiều hắn như vậy!

Ánh trăng mông lung, xúc cảm hơi lạnh mà mềm mại, nhẹ nhàng chạm vào khóe môi, má, ngứa ngáy, tựa như mang theo vài phần trêu đùa, lại tựa hồ kiên định xác minh. Tô Dự nhịn không được né tránh, khí tức ấm áp kia cũng động theo, trong mơ hồ nhìn thấy một đôi mắt đẹp hơi nhướng lên.

Chịu đựng buồn ngủ mở mắt ra, Tô Dự chỉnh chỉnh tiêu cự, liền phát hiện áo trong của mình bị mở ra, lộ ra một nửa xương quai xanh, một quả cầu lông đang đầy mặt nghiêm túc ngồi xổm bên gối, nghiêng đầu nhìn hắn.

"Tiểu bại hoại," Tô Dự cười cười, đem mèo nhỏ ôm vào lòng xoa xoa, "Nửa đêm liếm ta, có phải coi ta là cá hay không?" Đem cằm đặt lên đầu mèo cọ cọ, lớp lông trên đầu vừa dài ra mềm mềm thực thoải mái, An Hoằng Triệt nheo mắt, lặng lẽ thu móng vuốt đang bám lấy áo trong lùi về.

Sáng sớm, Tô Dự còn chưa từ trong ôn nhu hương lông mềm mở mắt, liền bị một trận ồn ào bên ngoài làm bừng tỉnh. An Hoằng Triệt hiển nhiên còn chưa ngủ đủ, nâng móng vuốt ôm lỗ tai rụt lui vào trong lòng Tô Dự.

"Nhị thiếu gia, chuyện lớn rồi, phu nhân cùng đại thái thái ở sau viện đánh nhau!" Xuân Thảo ở ngoài đập cửa rầm rầm, gấp đến độ cuống quít cả lên.

"A?" Tô Dự hoảng sợ, đánh nhau? Ai? Mẫu thân và đại bá mẫu?

Trong gia đình quý tộc chú ý lễ nghi cổ đại như thế này, các nữ nhân thế nhưng còn có thể đánh nhau! Ngẫm lại đại bá mẫu kia dáng người vĩ ngạn cường tráng cùng mẫu thân bệnh nặng mới khỏi thân thể gầy yếu, Tô Dự giật mình bò lên, tiểu miêu ngủ ở ngực hắn bộp một tiếng rớt xuống giường.

"Mieo —" An Hoằng Triệt lười biếng duỗi eo, nhìn Tô Dự hoang mang rối loạn mặc quần áo chạy ra cửa, nhàm chán ngáp một cái, liếm liếm móng vuốt sửa sang lại dung nhan một chút, lúc này mới nhẹ nhàng chậm rãi nhảy xuống giường, cũng đi tới hướng hậu viện.

Khi Tô Dự chạy đến hậu viện, cảnh tượng trước mắt cùng với tưởng tượng của hắn hoàn toàn không giống nhau chút nào.

Đại bá mẫu Lý thị to như trâu mẹ trâm cài hỗn độn, trên người còn bị hất không biết là nước trà hay cái gì, dính ướt một mảnh lớn, mà mẫu thân Triệu thị cao gầy, phục sức đoan trang, mắt lộ hung quang, nếu không phải bị hai nha hoàn kéo lại, phỏng chừng lại muốn tiến lên đánh người.

"Mẫu thân!" Tô Dự nhanh chóng chạy qua, đỡ lấy mẫu thân đang không ngừng thở dốc.

"Lý Vân Tú, xem cái đức hạnh kia của ngươi, còn muốn làm tướng quân phu nhân sao, ta khinh!" Triệu thị mắng một câu, bỏ hai nha hoàn ra, chỉ để cho Tô Dự đỡ.

"Triệu Ngọc Hoa, ta liều mạng với ngươi!" Đại bá mẫu rít the thé định nhào sang, hai nha hoàn tiến lên ngăn đón, nhưng căn bản ngăn không nổi, ngược lại còn bị va ngã lên người Triệu thị.

Tô Dự nhíu nhíu mày, kéo Triệu thị lui về phía sau một bước, nâng tay ngăn trở cánh tay đại bá mẫu thò qua, đại bá mẫu không quan tâm, thò tay hướng mặt Tô Dự chào hỏi.

Mẫu thân Triệu thị đột nhiên ra tay, một phen kéo tóc đại bá mẫu, phản thủ cho ả một bạt tay.

"Chát!" một tiếng thập phần vang dội, trong viện đột nhiên im lặng một lát, tất cả mọi người ngây ngẩn cả người.

"Làm cái gì đó!" Thanh âm của một nam tử trung niên truyền đến, chính là đại bá của Tô Dự - Tô Hiếu Chương.

"Ai nha, ngày tháng không có cách nào sống qua mà!" Đại bá mẫu thấy nam nhân nhà mình đến, lập tức ngồi bệt xuống đất gào khóc.

Tô Hiếu Chương bộ dạng ngũ quan đoan chính, thân hình cao lớn, chỉ là đôi mắt mơ hồ vô chừng, nhìn không đáng tin cậy lắm. Nữ nhân nhà mình gây sự ồn ào hết cả lên, vậy mà không lên tiếng quát bảo ngưng lại, chỉ là nhìn nhìn sắc mặt Triệu thị và Tô Dự, vội ho một tiếng nói: "Đây là có chuyện gì a?"

"Em dâu đánh chị dâu, không phải rõ ràng rồi sao?" Không đợi hai người trả lời, Lý thị liền cao giọng kêu la, lập tức lại khóc lóc nói, "Tội nghiệt a, ta phí hết tâm huyết giúp ngươi chữa bệnh, nuôi nhi tử, ngươi lại đối đãi với ta như vậy, tội nghiệt a......"

Mẫu thân Triệu thị của Tô Dự vẫn mặt lạnh đứng đấy, không nói một lời, cũng không giải thích vì sao xảy ra xung đột, càng không có ý tứ chỉ trích Lý thị, ngược lại như là đang xem náo nhiệt.

"Mẫu thân......" Tô Dự nhỏ giọng hỏi ý Triệu thị.

Triệu thị vỗ vỗ mu bàn tay Tô Dự, "Con đừng nói chuyện, nhìn là được rồi."

Vì thế, Tô Dự bớt lo, trầm tĩnh lại xem xét, bất động nhìn đại bá mẫu kể lể từ chuyện Triệu thị cố ý vạch lá tìm sâu, quở trách đến chuyện Tô Dự ngỗ nghịch bất hiếu, lại nói đến những ngày nhà cửa sa sút gian nan, cuối cùng la hét ầm ĩ không chịu tiếp tục coi sóc cái nhà này nữa, cứ để hai mẹ con Tô Dự tự mình tiêu dao qua ngày đi, từ nay cả đời không qua lại với nhau. Giọng nói kia trung khí mười phần, hàng xóm sợ là đều nghe được rõ ràng.

"Ngươi ở đây nói hồ đồ cái gì đó!" Tô Hiếu Chương rốt cuộc nhịn không được, mở miệng quát lớn.

"Tẩu tẩu nói có lý," Triệu thị lúc này mới lên tiếng, "Sai người mời tộc thúc đến đây, hôm nay ta phải làm cho ra lẽ, trong nhà có phải thật sự cùng khổ đến nỗi cả nước đường phèn cũng không được uống hay không!"

Tô Hiếu Chương nghe nói mời tộc thúc, nhất thời sốt ruột, "Đang êm đẹp mời tộc thúc làm cái gì!"

Mấy ngày nay Tô Hiếu Chương chân đều chạy đến sắp rút gân, chuyện tước vị vẫn chưa được định ra, hôm qua vừa có chút khởi sắc, không thể vào lúc mấu chốt này mà phạm sai lầm được. Bạn đang �

"Không mời người chủ trì công đạo, cô nhi quả phụ chúng ta sẽ chết đói mất thôi." Triệu thị không buông tha trả lời một câu, kéo Tô Dự đi tới chính đường.

"Ô ô, ngươi còn giả vờ ủy khuất!" Lý thị nghe vậy, nhất thời nhảy dựng lên, "Đi, đi mời người ngay lập tức, ta ngược lại muốn để người khác nhìn xem, ngươi đối đãi chị dâu như thế nào!"

Tô Hiếu Chương ban đầu nghĩ, sáng sớm chưa ăn cơm, mấy vị tộc thúc kia làm sao cũng phải gần buổi trưa mới có thể đến, ai ngờ lúc hắn đi đến chính đường, trong phòng đã ngay ngắn chỉnh tề ngồi hai vị tộc thúc, trong lòng nhất thời rung chuông cảnh tỉnh!

Mấy vị tộc thúc này đều là trưởng bối không ra khỏi cửa, tuy nói chỉ là chi phụ không được thừa tước, nhưng bối phận bày ra đó, Tô gia phàm là có chuyện lớn việc nhỏ gì đều mời các tộc thúc này đến chủ trì. Đương nhiên, trong đó còn có nguyên nhân, vào thời điểm Tông Chính Tư suy tính tước vị, cũng phải hỏi qua lớp trưởng bối chi phụ trong tộc, được các tộc nhân này đồng tình thì mới có thể.

"Meo......" Trong phòng đông người ồn ào, điều này làm iêu bệ hạ đang đói bụng càng thêm mất hứng, vươn móng vuốt dùng sức cào ống quần Tô Dự, thấy hắn không để ý tới, liền theo vạt áo bò đến trên lưng hắn.

Triệu thị trực tiếp ngồi trên chủ vị, nay tước vị chưa định, nàng là tướng quân phu nhân có địa vị tối cao, nên ngồi ở thượng vị. Tô Dự đứng bên cạnh mẫu thân, liền thành chỗ cho người dựa, tự nhiên thẳng lưng, mắt sáng như đuốc, cho dù sau lưng có một quả cầu lông không ngừng hướng lên trên, cũng phải mặt không đổi sắc, bát phương bất động.

"Hôm nay mời hai vị tộc thúc đến, là vì một sự kiện." Triệu thị ngồi vào chỗ của mình, liền cầm ra một hộp gỗ, hai tay đặt lên bàn bát tiên, mở nắp hộp ra, lộ ra một mảnh ánh vàng nhàn nhạt.

Tô Hiếu Chương và Lý thị thấy thế, nhất thời khẩn trương hẳn lên, chiếc hộp này bọn họ vô cùng quen thuộc, chính là sổ vàng ngự phê đặt bên trong từ đường. Mỗi một đời định đoạt tước vị huân quý, đều phải được hoàng thượng ngự phê, nếu như có thay đổi tước vị, phải cầm bản sổ vàng này trình báo lên Tông Chính Tư.

"Tiên phu mất sớm, tước vị chưa truyền, gia nghiệp cũng tàn héo không chịu nổi......" Nói tới đây, Triệu thị dừng một chút, thật sâu nhìn thoáng qua đại bá và chị dâu, "Dự nhi là thứ tử, mặc dù thừa tước cũng phải lui về hai cấp, ngày tháng về sau lại càng không dễ chịu ......"

Đọc truyện chữ Full