Con lừa là vật phẩm thiết yếu để Tô Dự mỗi ngày ra ngoài bày quán, không có nó hắn phải tự mình vận chuyển cá, Tô Dự nghe vậy không khỏi dừng chân.
Đại bá mẫu cho rằng hắn đang đắn đo, rất là đắc ý, tiếp tục liên miên cằn nhằn quở trách: “Trong nhà đều sắp chết đói hết rồi, ngươi còn dùng cái xe lừa xa xỉ này......”
“Đại nương,” Tô Dự nhìn nữ nhân vênh váo đắc ý, cười lạnh một tiếng, “Ngài nói không sai, không bằng ngày mai liền bán con lừa này đi, ta sẽ đẩy xe đến trước cửa Tông Chính Tư rao hàng, đỡ phải đi xa.”
Đại bá mẫu nghe vậy, sắc mặt lập tức khó coi. Tông Chính Tư là nơi quản lý sự vụ cấp cao, phế lập thế tử, thừa kế tước vị, phân đẳng cấp đại tộc đều phải thông qua Tông Chính Tư. Nếu Tô Dự đi đến đó bán cá, không phải là rõ ràng nói cho Tông Chính Tư, đại bá của hắn khắt khe với điệt nhi sao? Bọn họ còn chưa gom đủ tiền tặng lễ, tước vị còn chưa định ra, vạn lần không thể sai lầm.
Không để ý tới đại bá mẫu bị nghẹn họng, Tô Dự ném xe lừa lại xoay người ra khỏi cửa.
Đường cái thành Đông rõ ràng so với thành Tây sạch sẽ hơn nhiều, những thứ được bày bán cũng hoàn toàn không cùng một cấp bậc. Tô Dự không dừng lại trước các cửa hàng muôn hình muôn vẻ này, mà thẳng hướng đến một gian hương liệu. Cửa hàng hương liệu này thường bán chút hương liệu Tây Vực, được nhóm quý phu nhân trong kinh thành rất hoan nghênh, chỉ là vài ngày trước đó có nhập một loại hương liệu kỳ dị, hương vị có chút cổ quái, bày ở chỗ đó không ai hỏi thăm.
“Chủ quán, hôm qua ta đã bàn giá rồi.” Tô Dự cầm ra hai trăm tám mươi văn tiền, chỉ chỉ một hộp hương liệu đặt trong góc.
Chủ tiệm nhìn nhìn hộp phấn bột màu vàng xanh kia, lại nhìn nhìn tiền trong tay Tô Dự, thở dài: “Thôi đi thôi đi, đều bán cho ngươi đấy.”
Lúc trước gặp một thương nhân Tây Vực đem loại hương liệu này thổi phồng đến thiên hôn quỷ ám, nói người Tây Vực yêu thích như thế nào rồi lại như thế nào, nhất thời bị ma ám bỏ tiền mua, ai biết đến Trung Nguyên lại một mẩu cũng không bán ra được. Chỉ là tiền vốn đã bỏ vào đó nên không muốn giảm giá quá nhiều, cuối cùng cùng Tô Dự định ra, hai trăm tám mươi văn một cân.
Tô Dự tiếp nhận bao hương liệu gói bằng giấy dầu, ôm vào trong ngực, nhịn không được lộ ra vài phần vui vẻ, thứ này mới là mấu chốt hắn mua mực, hôm qua ngẫu nhiên phát hiện thứ này, hắn liền quyết đoán buông tay từ bỏ bán cá, chuẩn bị đổi nghề. Bởi vì cái được xưng là Thiên Sơn hương này, thực ra còn có một cái tên khác -- thì là!
Lại nói tiếp cũng thật sự xót xa, Tô Dự là một đầu bếp hải sản, thiện làm món cay Tứ Xuyên. Đại An triều tuy rằng không phải bất cứ một triều đại nào trong lịch sử, nhưng cũng không cần cái nên có thì hoàn toàn không có chứ, tỷ như ớt! Không có ớt, khiến một đầu bếp chuyên vị cay dùng cái gì mà nấu đây! Tìm khắp kinh thành, cũng không nhìn thấy một chút bóng dáng ớt, ngược lại ngẫu nhiên phát hiện bột thì là, có còn hơn không, ít nhất có thể làm chút chuyện.
Dùng tiền còn thừa mua mấy trăm thanh que trúc của Trần lão bá bán hồ lô đường, Tô Dự mang tâm tình sắp phát tài tốt đẹp, chuẩn bị băng qua hẻm nhỏ bên cạnh vương phủ về nhà.
Chiêu vương phủ khí thế rộng rãi, cùng trạch viện lụi bại nhà mình kia cứ như là so sánh giữa ông chủ và bần nông. Vương phủ này chính là phủ đệ của Chiêu vương - em trai ruột hoàng thượng, xây dựng vô cùng tráng lệ, Tô Dự chiêm ngưỡng một phen bảng vàng treo trên cửa chính, thầm than một tiếng thổ hào, liền chui vào hẻm nhỏ.
--0--
“Tránh ra, con súc sinh này.” Buổi sáng, Vu Lão Tứ đầy mặt không kiên nhẫn đang hùng hùng hổ hổ mắng cái thùng cá trên xe lừa.
Những gia đình phú quý mỗi ngày đều mua cá, để tới ngày thứ hai thì không còn tươi, người ta dĩ nhiên sẽ không ăn nữa, khoản còn dư sẽ ném xuống cho người dưới, bọn hạ nhân phòng bếp nếu bản thân ăn không hết, thì sẽ đem đám cá đó bán đi. Giá tự nhiên thập phần tiện nghi, rất nhiều người bán cá đều làm loại sinh ý này, bao gồm Tô Dự cùng oan gia ngõ hẹp Vu Lão Tứ.
Loại sự tình này vốn không phải chuyện quang minh chính đại gì, mọi người trong lòng biết rõ, nhưng nói ra liền bôi xấu danh dự, Vu Lão Tứ hiểu, nhưng nhìn thấy Tô Dự là tức mà không biết nói sao, hung hăng đá một cước thứ cản đường kia, mắng: “Con súc sinh này, đường lớn rộng rãi ngươi không đi, lại đâm đầu vào chân lão tử làm gì!”
Tô Dự không thèm phí công để ý Vu Lão Tứ chỉ cây dâu mắng cây hòe [chỉ gà mắng vịt], khi thấy gã đá chính là một chú mèo nhỏ màu vàng lớn bằng bàn tay, nhất thời nhíu mày, bước nhanh đến, một tay bắt lấy một cục nho nhỏ kia vào tay.
“Meo --” Mèo con bé xíu ngược lại là rất có khí lực, bị Tô Dự bắt vẫn giương nanh múa vuốt về phía Vu Lão Tứ.
Thấy nó có tinh thần như vậy, xem ra là không bị thương, Tô Dự âm thầm nhẹ nhàng thở ra, tiện đà mắt lạnh nhìn Vu Lão Tứ nói: “Khi dễ nhỏ yếu, cũng không sợ bị báo ứng.”
“Hắc, tiểu bạch kiểm, hôm nay dám tranh luận với gia gia ngươi! Sáng nay ngươi ăn phải cái gì hả? Nơi này không có mụ đàn bà chanh chua kia làm chỗ dựa cho ngươi đâu!” Vu Lão Tứ nói xong xăn tay áo muốn đánh hắn.
Tô Dự hừ lạnh một tiếng, đem tiểu miêu đang huơ móng vuốt treo lên áo, sau đó lấy thế sét đánh không kịp bưng tai một quyền đánh vào mũi Vu Lão Tứ. Chỉ nghe “Á” một tiếng, Vu Lão Tứ nhất thời bị đánh đến nước mắt nước mũi giàn giụa, phản xạ có điều kiện cúi lưng xuống.
Nhân cơ hội này, Tô Dự một kích thành công một tay ôm bột thì là, một tay giữ chú mèo bám trên áo, xoay người liền chạy. Đòn vừa rồi là xuất kỳ bất ý [bất ngờ], nếu thật cùng gã bán cá vai u thịt bắp kia đánh nhau, lấy thân thể gầy nhỏ của thiếu gia quý tộc này, có hai người cũng không đủ.
Một đường chạy về Tô gia, Tô Dự đem bột thì là ném lên bàn, thở hồng hộc. Sống lại ba tháng, thân thể này đã rắn chắc lên không ít, nhưng vẫn là không được tốt lắm.
Tiểu miêu từ trong khuỷu tay hắn bò ra, lắc lắc bộ lông bị rối, tuyệt không sợ người lạ mà thong thả bước trên bàn, phảng phất như đế vương đang tuần tra lãnh thổ. Nhìn nhìn Tô Dự mệt mỏi nằm dài trên bàn, một đôi mắt màu hổ phách lộ ra vài phần khinh thường, ngồi ngay ngắn một lát, thấy người nọ một chút cũng không có ý định ngẩng lên, liền nhàm chán quay đầu, lấy móng vuốt cào cào bao giấy bên cạnh.
Bột thì là được mài nhỏ vụn bị miêu trảo ấn một cái, nhất thời từ khe hở bay ra, chui vào mũi mèo mẫn cảm, mèo nhỏ nhịn không được hắt xì.
“Ha ha ha......” Tiểu miêu quay lại, liền thấy Tô Dự không biết khi nào đã ngẩng đầu, đang đầy mặt vui vẻ nhìn nó, không khỏi có chút để ý. Chậm rãi xoay người, lại ngồi xuống ngay ngắn, đầy mặt nghiêm túc trừng hắn.
Trời biết trên mặt một con mèo nhìn thế nào mà ra nghiêm túc với không nghiêm túc, dù sao Tô Dự chính là không thấy, chỉ cảm thấy tiểu gia hỏa lông xù kia ngồi nghiêm chỉnh, cằm khẽ nâng, tư thế rất là buồn cười, nhịn không được thò tay xoa xoa cái đầu nhỏ dính đầy bột thì là kia. Hắn từ nhỏ đã thích mèo, trước kia lúc làm đầu bếp ở nhà hàng, trong hẻm nhỏ bên ngoài cửa sau phòng bếp có nuôi một đám mèo hoang, mỗi ngày đúng giờ đúng địa điểm xác định cho chúng nó ăn cá, xem không được nhất là người khác ngược đãi mấy tiểu gia hỏa này.
Tiểu miêu bị sờ soạng đầu, đầu tiên bất động hơi hơi nheo mắt, sau đó, hung hăng cho hắn một cái móng vuốt.
“Ai da --” Tô Dự bận rộn rút tay bị cào về, may mắn hắn có kinh nghiệm, nháy mắt khi mèo ra trảo liền rút về, không có bị cào sâu, dù là như thế cũng lưu lại ba đường vệt đỏ, “Tiểu hỗn đản, ta là liều mạng cứu ngươi về, cả đầu cũng không cho sờ......”
Chú mèo thò tay gãi gãi coi rẻ nhìn hắn, bộ dáng nhỏ bé kia phảng phất như đang nói “Đầu trẫm há phàm nhân các ngươi có thể đụng vào”, Tô Dự nhìn mà tâm ngứa ngáy, không nhịn được lại muốn đi sờ.
“Ngươi có nhà không? Nếu không có thì ở với ta đi.” Tô Dự đứng dậy, bắt đầu dọn mấy thứ trong tủ của hắn, một bên thu thập một bên nói liên miên cằn nhằn, cũng không quản con mèo kia có thể nghe hiểu hay không.
Một hộp sắt dài mảnh có ba cái lỗ, một túi than nhỏ, còn có một nhúm lông dê làm đồ phết gia vị, Tô Dự lần lượt kiểm kê những món thật vất vả mới kiếm đủ này, nhịn không được nhếch miệng. Từ lúc ban sơ đến giờ, sau khi phát hiện mình nghèo hai bàn tay trắng, Tô Dự liền tính toán mở hàng buôn bán nhỏ món mực chiên linh tinh, nhưng hiện thực rất tàn khốc, ngay cả bột cũng phải tìm suốt ba tháng. Nếu muốn gom đủ đặt lên tấm vỉ sắt để đẩy xe đi thì không biết phải chờ tới ngày tháng năm nào, chỉ có thể lui một bước mà cầu tiếp theo, trước làm món mực xiên nướng đi.
Nhìn nhìn sắc trời, đã qua thời gian cơm chiều, cổ nhân buổi tối ít chú ý ăn uống, cũng không phải là không ăn, Tô Dự không có ăn cơm chiều, trong nhà cũng không ai quản hắn. Đối với việc này hắn ngược lại không chút nào để ý, đem thùng gỗ đựng mực chuyển đến giữa viện, lấy dao làm cá ra, bắt đầu xử lý mớ gia hỏa màu mỡ này.
Lạng da, bỏ nội tạng, cắt đầu, mấy thứ này hắn đều làm rất thuần thục, nhẹ nhàng trên người con mực huơ hai đao, nắm cái đầu tam giác liền có thể sạch sẽ lưu loát lạng da cắt đầu. Mèo nhỏ ngồi không một lát khó chịu, thấy Tô Dự không hề dong dài, ngược lại ngón tay tung bay làm cái gì đó, nhịn không được hiếu kì lại gần xem.
Bỏ đi xương sụn, một con mực liền xem như xử lý xong, Tô Dự quay đầu thấy tiểu miêu không hề chớp mắt nhìn con mực trong tay hắn, lường trước là nó đói bụng, liền cắt xuống một cọng râu mực đưa cho nó.
Tiểu miêu bước lên ngửi ngửi, liền đầy mặt ghét bỏ hất đầu qua, hoàn toàn không có ý tứ muốn ăn.
Tô Dự nhướng mày, cũng không để ý, có vài con mèo tương đối kén ăn, cũng không phải hải sản nào cũng ăn, cầm thứ đã xử lý tốt trong tay ném vào một bồn nhỏ, liền tiếp tục xử lý con khác. Đợi tất cả mực đều làm xong, liền đem đại bộ phận cắt thành mực cuộn tròn và râu mực, lưu lại mười con nguyên vẹn, cất dao đi, sau đó lại cầm ra đống que trúc đã vót sẵn, chỉnh tề sắp trong thùng đậy nắp, dùng nước giếng ngâm.
“Đi thôi, mang ngươi đi ăn ngon.” Làm xong hết thảy, Tô Dự thở ra một hơi, nâng tay xoa xoa đầu tiểu miêu, không chút nào ngoài ý muốn lại ăn một móng vuốt.
Người hầu Tô gia rất ít, lúc này trời đã dần tối, trong phòng bếp một bóng người cũng không có. Tô Dự đi vào nhìn một vòng, nồi niêu xoong chảo đều nghèo rớt mồng tơi, không lưu lại cho hắn nửa điểm cơm thừa.
Tìm nửa ngày chỉ thấy một ít tôm cá nhỏ, mấy con sò be bé, còn có một mớ rau xanh héo rũ.
Lấy ra một cái thau, đổ nước nhồi bột, nhào nặn liên tục rồi vắt, Tô Dự không chút hoang mang rửa vài con tôm cá và sò nhỏ xíu kia, tôm cá nhỏ ném vào trong nồi nấu, sò thì đặt trên cửa bếp lò nướng. Củi khô lửa chậm, cần đợi trong chốc lát, thời gian này cũng không nhàn rỗi, Tô Dự cầm ra một nồi nấu canh, bắt đầu bỏ vào đó rất nhiều gia vị.
Tương, muối, hạt tiêu, dầu vừng, mấy đồ gia vị đơn giản này ngược lại có đầy đủ, đem các thứ này ấn theo tỉ lệ nhất định hỗn hợp cùng một chỗ, cho vào số lượng vừa phải bột thì là, đồ gia vị làm món mực nướng liền chuẩn bị đủ. Chừa lại một đĩa nhỏ, gia vị còn lại đều cất vào một bình gốm be bé, bột đã nổi đều.
Không nóng nảy làm bột, Tô Dự trước đem mấy con sò vớt ra. Sò nho nhỏ đã nướng đến hở miệng, bốc hơi nóng hầm hập. Thịt rất ít, nhưng chủ yếu là ngon, Tô Dự dùng que trúc đâm một con đưa cho tiểu miêu ngồi xổm bên cạnh, tiểu miêu nghiêng đầu nhìn trong chốc lát, có chút ghét bỏ chậm rãi há mồm cắn xuống, sau đó chậm rãi ăn, kỳ dị là, con vật này thời điểm ăn cái gì thế nhưng cũng không có cúi đầu, như trước bảo trì một bộ biểu tình cao cao tại thượng.
Tô Dự nhìn mà buồn cười, chính mình cũng đâm một con quết lên gia vị trong đĩa, đồ gia vị hương vị vừa đủ, nhịn không được lại lấy thêm một con, ai ngờ vừa phết xong, liền bị tiểu miêu bên cạnh ngao ô một tiếng đoạt đi.
“Á, không thể ăn!” Tô Dự ngăn cản không kịp, thịt sò dính rất nhiều sốt đã bị tiểu miêu nuốt lấy.
Tác giả có lời muốn nói:
Tiểu Ngư: Miêu không thể ăn mặn [ mặt nghiêm túc ]
Miêu công: Hừ, phàm nhân
Tiểu Ngư: Miêu ăn mặn không tốt cho thận Bạn đang �
Miêu công: ! ! !
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tiên Mãn Cung Đường
Chương 2: Sinh kế
Chương 2: Sinh kế