Kẻ đáng ghét rốt cuộc cũng rời khỏi, tâm tình của Ngu Dung cũng tốt lên rất nhiều. Vốn còn đang tràn ngập oán khí, nhưng khi nghe thấy câu nói sau cùng của Kraken “Nếu chuyện này tái diễn một lần nữa, chúng ta không còn là anh em!” kia, tức giận trong lòng liều biến mất hoàn toàn, khóe miệng không khỏi giương lên, trên mặt đều là ý cười. Khi cậu phát hiện mình đang cười ngây ngô như thế liền thu hồi nụ cười lại, chờ Kraken quay đầu lại liền làm bộ vẫn còn tức giận,bĩu môi nhìn hắn.
“Hừ!” Ngu Dung hừ nhẹ một tiếng, xoay lưng về phía Kraken.
“Vẫn còn giận? Đừng giận nữa. . . Nha?” Triton đi rồi, Kraken cũng không cần trưng ra cái bộ dạng hung ác kia, hắn cười cười, vươn xúc tu ra, chạm nhẹ vào mặt Ngu Dung, cảm giác lành lạnh làm cho Ngu Dung khẽ run một chút.
Vừa rồi vì tức giận nên cả người cậu đều nóng lên, cảm giác lành lạnh này khiến cho Ngu Dung nhịn không được mà dùng mặt cọ cọ lại, sau đó mới kịp phản ứng, đỏ mặt cậy mạnh nói: “Anh anh anh anh. . . Hừ!” „Anh anh‟ cả buổi, Ngu Dung chỉ có thể hừ một tiếng, dạo gần đây, chỉ cần Kraken cười một cái, trong đầu cậu liền trở nên hỗn loạn, không thể nhớ được mình phải nói cái gì với hắn.
Đây không phải là giả vờ, đối với cậu, Kraken không phải là người chồng chỉ có trên danh nghĩa, mà là cậu cũng có chút yêu đối phương nhỉ? Ngu Dung bắt đầu tự hỏi, có lẽ cũng đến lúc suy nghĩ một chút về vấn đề này rồi.
Đúng vậy, ngẫm lại mà xem. Hiện tại, đối với cậu, nhà là nơi mình và Kraken đang sống, chứ không phải là nơi cậu sinh ra và lớn lên trước kia.
“Bà xã, suy nghĩ gì đó?” Kraken nhân lúc Ngu Dung không để ý, liền ôm cậu vào trong lòng, giống như trước kia, để cho cậu nằm sấp lên xúc tu của mình.
“Không có gì. . .” Ngu Dung nói.
110
Chỉ là, em cảm thấy hình như mình đã yêu anh mất rồi. . .
Hiện tại bảo bối của mình đang suy nghĩ về mình, hơn nữa, còn rất ấm áp và tốt đẹp. . .
Kraken cảm thấy rất vui vẻ, trong lòng đều là niềm hạnh phúc vô bờ bến. . .
Ngu Dung trở mình nằm lên trên xúc tu của Kraken, dùng tay ôm lấy một xúc tu khác của hắn, bỗng nhiên lớn tiếng nói với hắn một câu: “Krakentos, anh trai cũng anh là kẻ rất đáng ghét, sau này anh không được qua lại với anh ta nữa, nếu để em phát hiện, chúng ta liền ly hôn!”
Nói xong, Ngu Dung liền lấy xúc tu của Ngu Dung chà qua chà lại trên bụnh mình. Kraken tự động điều khiển xúc tu của mình vuốt ve bụng của cậu, tò mò hỏi: “Bà xã, đứa nhỏ đang đạp em hả?”
“Không có, em chỉ đang sát trùng thôi.” Ngu Dung nói.
Cậu thầm nghĩ, nhất định phải sát trùng thật kĩ, để người như Triton chạm vào bụng mình là một sai lầm vô cùng lớn mà! Con của cậu sẽ không học tính xấu của hắn ta đi?
“Aiz, con ngoan ~ sau này con nhất định không được giống như cái tên đáng ghét kia, biết không hả?” Ngu Dung vỗ vỗ bụng mình, nhỏ giọng nói.
Bỗng Ngu Dung nhớ lại cảnh tượng lúc nãy, lúc Triton sờ bụng cậu, từ dưới cái vây của hắn từ từ nhú ra cái vật màu đỏ kia, thật là khiến người khác ghê tởm mà.
111
Ngu Dung càng nghĩ càng thấy ghê tởm, cảm thấy mình tốt nhất cũng phải sát trùng đôi mắt mới được, từ đầu ngón tay cậu xuất hiện hai dòng nước, cậu ra sức chà rửa mắt mình, làm cho Kraken xém chút là bật cười.
“Chỉ là, em thấy có chút ghê tởm mà thôi!” Chứng u buồn của Ngu Dung lại bắt đầu tái phát, càng nghĩ càng cảm thấy không thoải mái, buồn bực không thôi.
“Đừng nghĩ về anh ta nữa, em chỉ nên nghĩ về anh thôi. . .” Xúc tu vẫn xoa xoa trên bụng Ngu Dung, khoảng cách của bọn họ dần như đã biến mất, câu này là do Roy từng nói với mình, giờ nghĩ lại cảm thấy rất chính xác. Đã lâu không có làm, có lẽ hôm nay chính là cơ hội tốt?!
Kraken lén lút vươn một cái xúc tu khác ra, di chuyển xuống nửa người dưới của Ngu Dung, chuẩn xác nắm lấy phân thân còn nằm im của cậu.
112