“Xin chào quý khách, xin hỏi chúng tôi có thể giúp được gì cho ngài?” Nhân viên cửa hàng tiến lên chào hỏi, cuối cùng cũng đem được lực chú ý của đối phương chuyển về trên người mình, hắn nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Kraken, người này, hết nhìn đông tới nhìn tây, hắn âm thầm đề cao cảnh giác, sẽ không phải là cướp đi?
Kraken liếc nhìn tên người phàm trước mặt mình, mở miệng hỏi: “Có cái gì có thể chơi không?”
“Chơi?” Nhân viên cửa hàng lặp lại từ lời nói của Kraken, sau đó hỏi lại: “Là đồ dành cho trẻ con chơi phải không? Ngài muốn mua quà cho con mình sao?”
“Không, cho bà xã của ta.” Kraken suy nghĩ một chút, bổ sung thêm: “Gần đây thân thể của hắn không tốt lắm, không thích hợp ra khỏi cửa.”
Nhân viên cửa hàng cũng không chú ý tại sao vị khách này gọi vợ mình là hắn, mà không phải nàng, nhưng ai thèm quan tâm hắn rốt cuộc là nói sai hay là đồng tính luyến ái, bán được hàng là được. Nếu như hôm nay làm một mình mà bán được hàng, thành tích tháng này của hắn coi như đã đủ. Cho nên hắn bắt đầu giới thiệu, TV, máy tính và các loại máy trò chơi khac.
“Hiện tại đang có chương trình khuyến mãi, mua tivi LCD được tặng mắt kính 3D, mua notebook được tặng một block pin, mua IPXD được tặng bộ nguồn sử dụng năng lượng mặt trời, mua X-BOX360 được tặng một bộ đĩa game nhập vai X-men, mua PS 3 được tặng Creed 3!”
Nhân viên cửa hàng nói đến nước miếng tung bay, sắc mặt Kraken vẫn nghiêm túc, thậm chí còn có dấu hiệu càng ngày càng nghiêm túc hơn, bởi vì, nãy giờ hắn nghe không hiểu cái gì hết. Song, vị nhân viên cửa hàng này ôm chặt ta giới thiệu lâu như vậy, tốt xấu gì cũng nên mua một con chuột hay bàn phím gì đó dùm hắn, lúc người nào đó quyết định muốn mua, Kraken nói ra câu nói mà hắn tha thiết mong ước muốn nghe nhất.
47
“Ta lấy toàn bộ.”
Lúc này Kraken mới nhớ tới, hiện tại mình đang giả trang thành loài người, ở trên đất liền, mua đồ là phải đưa tiền! Cho nên hắn lấy từ trong túi áo khoác ra mấy đồng tiền vàng, đưa cho đối phương. . .
Những đồng tiền vàng này đều là tìm được trong mấy chiếc thuyền bị đắm dưới đáy biển, cái này là do hắn cảm thấy nó có vẻ lấp lánh nên tiện tay đem về để lấy lòng vợ tương lai của mình, kết quả là đem cất vào trong người rồi quên mất.
“. . . . . .” Nhân viên cửa hàng nhìn mấy đồng tiền vàng đến ngây ngẩn cả người. Hắn vốn đang định nổi giận, cho là người này đang chơi trò giả ngu với mình, cầm đồ chơi đưa cho hắn để thanh toán. Nhưng sau khi nhìn kỹ lại, cái này hình như là vàng thật a!
Thật sự là vàng a! Không phải là chocolate hình đồng tiên vàng! Nhân viên cửa hàng kinh ngạc nhìn đồng tiền trong tay, hắn có một người thân mở hiệu cầm đồ, cho nên đối với vật phẩm trân quý coi như có chút nghiên cứu. Không cần biết hình khắc phía trên là gì, rốt cuộc là thuộc niên đại nào, chỉ cần tính số vàng để đúc ra đồng tiền này, nếu như là vàng thật, giá trị của nó cũng không nhỏ chút nào.
“Không đủ sao? Thêm mấy thứ này thì sao?” Kraken lại từ trong người lấy ra một đồng, còn nhân tiện lấy thêm một viên trân châu so với viên bi dùng để bắn còn lớn hơn.
48
Nhân viên cửa hàng kịp phản ứng, cầm đồng tiên vàng trên tay hắn cắn một cái, là mềm, phía trên còn in lại dấu răng, xem ra là vàng thật, hắn tính toán một chút, không tính đến giá trị nghệ thuật hay lịch sử, những đồng tiền vàng này đã dư sức mua những thứ này rồi, cho nên hắn vui mừng nói: “Đủ rồi đủ rồi, quý khách, xin đi thong thả, hẹn gặp lại ~”
────
Ngu Dung nằm trên bãi biển, để sóng biển từng đợt từng đợt vỗ lên cái đuôi của cậu, đêm qua không biết Kraken đi ra ngoài lúc nào, khi cậu tỉnh dậy không thấy hắn đâu liền cảm thấy nhàm chán, một mình chạy ra biển, định đi tìm hắn, nhưng bơi không bao lâu, cậu đã cảm thấy mệt mỏi lại rất buồn ngủ, cho nên dứt khoát nằm ở trên bờ cát này ngắm sao.
Lúc Kraken trở lại, không thấy bà xã ngủ ở trong hồ, thiếu chút nữa hắn đã nổi điên, may là trong không khí còn tràn ngập mùi vị của Ngu Dung, theo dấu vết đuổi theo, liền nhìn thấy bảo bối của mình nằm ngủ trên bãi biển. Hắn vừa vui vừa giận, dùng xúc tu vỗ vỗ vào người Ngu Dung, dùng lực đạo đến ba phần, thoáng cái liền đánh thức Ngu Dung.
“Ưm? Kraken, ngươi đã về rồi?” Ngu Dung cảm giác có vật quen thuộc đang quấn lấy cơ thể mình, còn chưa mở mắt ra, hai tay đã vô thức mở ra, ôm lấy cái xúc tu to lớn kia, còn lên tiếng hỏi Kraken: “Ngươi chạy đi nơi nào vậy? Ta tìm người ở trong biển rất lâu. . .” Giọng điệu tràn đầy nũng nịu cùng tủi thân, nhưng kỳ thật cậu chỉ mới tìm 30 phút, thêm 5 phút ngắm sao, sau đó liền lăn ra ngủ. . .
Giờ khắc này, cơn tức giận của Kraken hoàn toàn biến mất, thì ra không phải là Ngu Dung muốn chạy trốn.
49
Mà lúc này, hắn mới phát hiện, thì ra ở sâu trong nội tâm của mình, hắn vẫn cảm thấy vô cùng bất an. Hắn lo lắng cô dâu mà hắn mạnh mẽ bắt tới này, không phải là cam tâm tình nguyện gả cho hắn, chỉ cần tìm được cơ hội, sẽ rời xa hắn.
50