DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Xuân Thụ Mộ Vân
Chương 18

CHƯƠNG 18

Cho nên mới nói, mặt mũi gì đó, đều là mây bay….

Nam Ca Nhi vào ngày mùng năm đó, mất mặc mất đến tận nhà.

Sau đó, tại nơi có tinh thần bát quái cự độ của Quảng Điền, với tốc độ sét đánh không kịp bưng tai, đem chuyện xấu hổ của Nam Ca Nhi lan truyền toàn huyện….

Khi trốn trốn tránh tránh trở về nha môn, lại nhìn thấy biểu tình cười như không cười của Mạc Thụ___ Hỗn đàn, hắn nhất định biết rồi!

Oán hận vô cùng.

Tháng giêng bận bịu cuối cùng cũng qua, ngày mười lăm, trong huyện có hoa đăng, vì phải duy trì trị an, cho nên nhân viên công tác của huyện nha đều phải ra ngoài tuần tra, đương nhiên, huyện lệnh đại nhân cúc cung tận tụy như Mạc Thụ, đứng mũi chịu xào an bài ca trực đầu tiên.

Mà người bị coi là nơi cung cấp đồ ngọt cho hắn___ Nam Ca Nhi cũng bị mang theo đi tuần chung.

Trên thực tế, Nam Ca Nhi không phải rất muốn đi, vì hiện tại chuyện bát quái trong huyện liên quan tới mình và Mạc Thụ đã trở thành sự thật trong mắt của mọi người rồi___ mà y không muốn xác thực thêm.

Nhưng Mạc Thụ tự nhiên có cách của hắn, mặt mang theo nụ cười uy hiếp một trận, Nam Ca Nhi chỉ đành đi theo.

Họ đi một vòng quanh chỗ hoa đăng, sau khi phát hiện không có gì dị thường, liền có thể trở về nha môn.

Nhưng xem ra, Mạc Thụ không có dự định trở về.

“Đại nhân, chúng ta đây là đang đi đâu?” Nam Ca Nhi đi theo Mạc Thụ có chút kỳ quái hỏi.

Bên này không phải là đường về huyện nha.

“Thả đèn a.” Mạc Thụ trả lời y.

Xin đừng đem chuyện ta hoàn toàn không biết nói một cách lý lẽ thỏa đáng như thế được không, trước đây tựa hồ ngươi không có nói với ta phải cùng ngươi đi thả đèn đi!

“Đại nhân, thời gian không sớm nữa.” Nam Ca Nhi co giật khóe môi nói.

“Không sao, ta không sợ.” Mạc Thụ trả lời.

Này!

Trọng điểm không phải là cái này được không, ngươi không nghe ra được là ta không nguyện ý đi sao? Với lại, ngươi nói ra cái câu mất mặt như vậy mà không cảm thấy áp lực tâm lý sao!

“Ngươi thích hình dạng nào?” Bên này, Mạc Thụ căn bản không để ý biểu tình bực bội của Nam Ca Nhi, trực tiếp đi đến trước một sạp hàng, hỏi y.

“Nga, là Mạc Thụ tiên sinh và…. Nam Ca Nhi a.” Sạp chủ cười mị mị chào hỏi.

…. Một chút ngừng lại trong câu nói của ngươi là có ý gì!

Nam Ca Nhi chỉ cảm thấy bi ai vô cùng.

“Đến xem thử thích cái nào.” Mạc Thụ lại nói với Nam Ca Nhi, tự mình cũng thò đầu qua, tỉ mỉ nhìn những hoa đăng được treo trong sạp.

Nam Ca Nhi liếc mắt nhìn những hoa đăng tuy không tinh mỹ lắm, nhưng cũng rất dễ thương kia một cái, co giật khóe môi: “A, cái này, đại nhân, hảo ý của ngài ta tâm lãnh rồi….” Nói là để ta chọn, kỳ thật cuối cùng vẫn là ta bỏ tiền đi, ta đối với những thứ không có tác dụng thực tế này không có hứng thú.

“A, làm cảm thấy chỗ này không có chiếc nào thích hợp sao?” Mạc Thụ quay đầu nhìn Nam Ca Nhi, rất tự nhiên lý giải lời của y.

Này!

Nam Ca Nhi đen mặt.

“Đến bên này xem đi.” Chỉ là một giây không chú ý, Mạc Thụ đã xẹt một tiếng chạy đến sạp hàng phía trên.

…. Ngươi rốt cuộc mấy tuổi rồi, Mạc Thụ tiên sinh!

Nam Ca Nhi cực độ bực bội, ủ rũ đi theo.

Cứ như vậy, đi dạo vòng từng sạp từng sạp, đến khi Nam Ca Nhi hồi thần lại, phát hiện đã đi được hơn nửa con đường rồi, đã sắp tới bờ sông.

Nói đến con đường, thật ra cũng chỉ là con đê dài được tu sửa thành ở quanh sông, bán hoa đăng, mua hoa đăng, thưởng cảnh tản bộ, hơn nửa dân chúng trong huyện thành đều tụ về con đê nhỏ hẹp này.

Đối diện bờ sông cũng có một sạp hàng bán hoa đăng, trong bóng tối, ngũ màu lục sắc, đủ các kiểu dáng, kê tràn đầy bên đường.

Tiểu hài tử, thanh niên, lão nhân, hoặc cười cười nháo nháo, hoặc thò đầu thò cổ nhìn hoa đăng, hoặc tay cầm đủ kiểu đèn, nhộn nhịp nối đuôi nhau suốt con đường.

Đứng ở chỗ của Nam Ca Nhi, có thể nhìn thấy mặt sông, dòng người huyên náo nhiệt huyết, ánh sáng đủ màu rực rỡ không chịu lẻ loi.

Ánh sáng lấp lánh theo sóng nước ánh lên tuy không chiếu sáng tỏ, nhưng màu sáng rực rỡ đó, lại toàn bộ ánh sâu vào lòng nước, tia sáng trên mặt nước như tơ, dòng người trên bờ đê như dệt, hòa làm một, phản phất như một bức họa cảnh sắc thiên nhiên không chân thật.

Nam Ca Nhi bất tri bất giác dừng lại, đứng trên bờ đê, nhìn cảnh tượng ở mặt nước đối diện.

Mạc Thụ cũng dừng lại, đứng cạnh y.

“…. Cứ cảm thấy, không thể tin nổi.” Trong thanh âm huyên náo, trong đám người ồn ào, Nam Ca Nhi nhẹ giọng nói.

Y không cần phải có người nghe, chỉ muốn nói cho chính mình nghe, cho nên, y chỉ nhỏ giọng thầm thì, trong hoàn cảnh vui vẻ thế này, tự mình lẩm bẩm.

Trước giờ y sẽ không cho rằng trong cuộc đời của mình còn có thể nhìn thấy cảnh tượng thế này…..

Tràn trề sức sống như thế, nhưng lại cứ như một giấc ảo mộng.

Mạc Thụ lại có thể nghe được câu nói của Nam Ca Nhi, hắn nhẹ mỉm cười, rồi cùng với Nam Ca Nhi, đều chú tâm nhìn vào mặt nước đối diện.

Trong không khí hàn lạnh, dòng người đều thở ra hơi sương, vừa oán trách thời tiết quá lạnh, vừa cười nói chuyện với người bên cạnh.

Đám tiểu quỷ chạy đuổi theo trò vui trên đường, thỉnh thoảng đụng phải người đi đường la hét chửi bới, mà đám nít ranh thì hoàn toàn không xem chuyện đó ra gì, cứ cười ha ha lớn tiếng chạy xa.

Các cô nương trẻ tuổi, trang điểm xinh đệp nhưng lại làm như không quan tâm tán thưởng y sam của người khác thật đẹp, mà từng nhóm thanh niên trẻ tuổi lại mang ý xấu cầm hoa đăng, cố ý đi đụng vào các nàng, chọc cho các cô nương rượt đuổi mà đánh.

Lão nhân gia thì cẩn thận men theo chỗ ít người mà đi, vừa cười ha ha nhìn hoa đăng, dòng người, sóng nước.

Cũng có người, như Mạc Thụ và Nam Ca Nhi, tay chắp sau lưng, đứng trên đầu bờ đê, nhìn cảnh trí bên chỗ của Nam Ca Nhi mà mỉm cười.

Đây là, sự náo nhiệt, sự sống, thế giới.

Mà ta, hiện tại đang đứng ở đây.

Nam Ca Nhi đột nhiên có cảm nhận như thế trong lòng.

Trong lòng, tựa hồ có thứ gì đó bị băng lạnh, đông cứng đang dần dần tan ra.

Hình như, có hơi hiểu được rồi, mình tại sao lại lưu lại nơi này, mà không phải là tuyệt vọng chết đi.

“A, đây không phải là Tiểu Nam sao.” Thanh âm quen thuộc chen vào.

Nam Ca Nhi tỉnh táo lại.

Sư gia Chu Khê bị một đám bổ khoái nha dịch dồn đi tới, trong tay còn cầm đăng.

Chiếc đèn hình mèo màu đỏ cam, hình dáng ngồi xổm, đường vân trên lông, từng sợi cũng đều được vẽ ra, thật sự vô cùng dễ thương.

Nhưng mà, chiếc đèn cực kỳ dễ thương đó, lại được vị Chu Khê soái lãng anh võ này cầm….

Rõ ràng là không chút hòa hợp….

Kỳ thật, trong lòng Nam Ca Nhi, vẫn luôn cảm thấy, Mạc Thụ và Chu Khê kỳ thật hoàn toàn trái ngược.

Chu Khê nhìn thì chính là bộ dáng chính khí lẫm liệt cao đại uy võ, khá giống huyện lệnh, mà Mạc Thụ thì lại văn nhã tuấn mỹ thoát tục phiêu dật, coi ra giống như một sư gia bác học đa tài đúng hơn.

Nhưng càng bi kịch chính là, sư gia Chu Khê rất tài năng lại đi làm công việc sư gia không tiền đồ còn phải lao lực mệt nhọc này, mà vị Mạc Thụ tinh tế tú nhã….

Lại là một tên bại não sống phơi phơi a!

Ngoại hình sao lại khác biệt xa với một người nội tại như vậy!

Nam Ca Nhi thầm bi ai phát tiết trong lòng.

“Các ngươi đang làm gì?” Sau khi bảo những người xung quanh tản ra tuần tra, sư gia Chu Khê một mình đi tới, cũng đứng bên bờ đê, hỏi hai người.

“Tản bộ.” Mạc Thụ thản nhiên nói, một bộ thế ngoại cao nhân không ăn khói lửa nhân gian.

Chu Khê hiển nhiên khá hiểu rõ Mạc Thụ, hắn hoài nghi đánh giá Mạc Thụ từ trên xuống vài lần, sau đó rất dứt khoát hỏi Nam Ca Nhi: “Tiểu Nam, xem hội đăng sao.”

“Ân…” Nam Ca Nhi co giật khóe môi nói, “Đại nhân nhất định mua đăng cho ta.” Hơn nữa còn bắt ta trả tiền.

Chu Khê hiển nhiên là một trong số cực ít người ở Quảng Điền hiểu rõ chân diện mục của Mạc Thụ, hắn hiểu được ý trong lời của Nam Ca Nhi, cũng bất giác co giật khóe môi nói: “Vậy cái gì, khụ…” Ho khan một tiếng, rồi trầm mặc.

“Đây là cái gì?” Mạc Thụ hoàn toàn không để ý, cũng không có một chút tự giác khi bị Nam Ca Nhi và Chu Khê xem thường, rất nhanh chuyển lực chú ý lên người Chu Khê.

“A….” Chu Khê tự mình hình như quên mất mớ này rồi, bị Nam Ca Nhi nhắc nhở, mới nhớ ra, cúi đầu nhìn chiếc đèn hình mèo trên tay, khóe miệng lại lần nữa nhẹ co giật: “Tặng Tiểu Nam.”

“Ta?” Nam Ca Nhi mở to mắt, y thật không nghĩ ra trừ Mạc Thụ, còn có người vô vị đến mức tặng đèn cho mình.

“Nhưng theo như ta tính, đợi ta nói ra nguyên do cho ngươi nghe rồi, ngươi có thể sẽ không nguyện ý cầm nữa.”

“A?” Nam Ca Nhi không hiểu gì cả nhìn Chu Khê.

“Khụ….” Chu Khê ấp úng nói: “Cái này, là Xuân Kiều….. đặc biệt….”

Sau đó, hắn thuận lợi thấy được sắc mặt của Nam Ca Nhi, đen rồi, dưới ánh sáng hồng hồng của đèn ***g mèo càng thêm phần âm trầm.

Nam Ca Nhi giật nửa ngày, run môi nói, “Ngươi nên giúp ta trả về đi.” Y nhớ tới ký ức bi thảm….

Chu Khê cười gượng.

Nữ nhân thật sự đáng sợ.

Nữ nhân ở Quảng Điền đáng sợ nhất!

Nam Ca Nhi từ sâu trong lòng phát ra cảm khái như vậy.

“Rất đáng yêu a.” Mạc Thụ vẫn luôn đứng bên cạnh không lên tiếng đột nhiên thò tay, giật lấy chiếc đèn hình mèo trên tay Chu Khê, còn nâng lên cao, chiếu lên mặt Nam Ca Nhi, “Cái này, không phải rất giống ngươi sao!”

Nam Ca Nhi không nói nên lời nhìn hắn___ Hiện tại y, rất muốn thò tay, đẩy tên quỷ này xuống khỏi bờ đê, hơn nữa y cảm thấy, cho dù hiện tại mình có nhịn được, nhưng sớm muộn cũng sẽ đem mớ xung động này làm thành hiện thực.

Giống con bà ngươi chứ giống!

Ta có chỗ nào giống với mèo hả? Hơn nữa ta đây là đang bị nữ nhân Xuân Kiều đó trêu ghẹo được không hỗn đàn!

Cuối cùng, Nam Ca Nhi vẫn không bùng phát để mặc cho Mạc Thụ cầm chiếc đèn mèo ngốc nghếch đó đi về nha môn.

Càng khiến y buồn bực hơn là, mọi người sau khi nhìn thấy chiếc đèn mèo trên tay Mạc Thụ xong, đều không hẹn mà cùng chuyển ánh mắt ái muội lên người y.

……

Ta đã nói rồi, thứ này thật sự không phải của ta mà!

Nam Ca Nhi lần nữa dấy lên xung động muốn dập tơi tả người nào đó.

Khi sắp đến nha môn, Mạc Thụ đột nhiên dừng lại.

Nam Ca Nhi đang âm thầm liều mạng phỉ báng hắn, nhất thời không chú ý, xém chút đụng phải, hơi nghi hoặc ngẩng đầu.

Làm gì đột nhiên dừng lại vậy?

Đột nhiên y lại khẩn trương lên___ Lẽ nào gia hỏa này lại nảy ra chủ ý quỷ quái nào nữa!

“Thiên đăng!” Mạc Thụ ngẩng đầu nhìn trời đêm, nhẹ giọng nói.

Nam Ca Nhi theo bản năng thuận theo tầm nhìn Mạc Thụ mà xem.

Từ bên bờ đê, những chiếc thiên đăng màu vàng lắc lư từ từ dâng lên cao, khiến cho trời đêm trở nên ấm áp hơn.

“Cầu nguyện.” Mạc Thụ đột nhiên nói rất chân thành. “Nghe nói khi thả thiên đăng mà cầu nguyện thì sẽ thành thật.”

….. Ngươi ngay cả tế tổ cũng không làm, hiện tại cư nhiên lại thả thiên đăng cầu nguyện!

Nam Ca Nhi lần nữa đen mặt___ y thật sự không làm rõ được cấu tạo bộ não của Mạc Thụ.

Liếc đầu nhìn qua, lại phát hiện Mạc Thụ đứng dưới đèn ***g bên đường vô cùng chân thành nghiêm túc nhắm mắt lại, hai tay chắp lại___ thật sự đang cầu nguyện!

Nam Ca Nhi không nói nên lời.

Mạc Thụ trịnh trọng cầu nguyện hoàn tất, hai người lại tiếp tục đi.

Nam Ca Nhi cảm thấy kỳ quái: “Ngươi cũng có nguyện vọng a.” Đích xác mà nói, y cảm thấy, thứ nguyện vọng này là khát vọng của nhân loại bình thường, thực không thích hợp với Mạc Thụ….

Mạc Thụ mỉm cười: “Đương nhiên có.” Tại khắc này, dưới ánh đèn ***g vàng vàng bên đường, mặt của Mạc Thụ có chút mơ hồ, nhưng lại hiện rõ bộ dáng chân thật.

“Nga.” Nam Ca Nhi không tiếp tục hỏi nữa, y cảm thấy mình không có tư cách hiếu kỳ.

“Ta hy vọng, ngày mai có thể cùng nhau ăn cơm tối, ngươi có thể nấu đậu mật đường cho ta.” Đậu mật đường chính là đậu ngọt đó, rất được Mạc Thụ yêu thích.

….. Nam Ca Nhi đen mặt.

Nguyện vọng này, quá không ra gì rồi đi!

Nhìn bộ dáng không nói nên lời của Nam Ca Nhi, Mạc Thụ lại chợt cười: “Ân, nghe thì thấy rất ngốc, đúng không?”

Ngươi cũng biết a đại gia!

Nam Ca Nhi nhịn không được đảo mắt trắng nhìn hắn.

“Nhưng mà, tương lai chính là do mỗi một ngày mai tạo thành.” Mạc Thụ cười nói, thò tay xoa xoa đầu Nam Ca Nhi.

Nam Ca Nhi ngốc ra.

Ý của Mạc Thụ là?

“Ngày mai, chúng ta cùng ăn cơm, ở đây.” Mạc Thụ cười nói, “Ngày mai của ngày mai, vẫn cứ như thế.”

“…. Nguyện vọng thật gian xảo!” Nam Ca Nhi có chút lúng túng, nhỏ giọng lẩm bẩm. Vì tất cả tương lại đều là ngày mai a!

“Nguyện vọng cụ thể, mới có động lực đạt thành.” Mạc Thụ tươi cười, xoa xoa tóc y.

“Còn không phải là gian xảo.”

Kỳ thật, Nam Ca Nhi không biết làm sao để hình dung tâm tình lúc này của mình, y chỉ là muốn tùy tiện nói gì đó, để mình có vẻ tự nhiên một chút.

“Cho nên, ngày mai sẽ nấu được không?” Mạc Thụ vẫn là khẩu khí dịu dàng, nhưng câu hỏi nêu ra lại khiến Nam Ca Nhi đột ngột muốn diệt hắn.

Nam Ca Nhi một hơi chưa kịp lên, xém chút bị Mạc Thụ chọc cho nghẹn chết ở cửa.

Nửa ngày, mới ngẩng đầu lên, âm u nhìn Mạc Thụ: “Thật ra, cái mà ngươi coi là cầu nguyện, là cầu với ta đi.” Cho dù ta không hỏi, gia hỏa này cũng sẽ nghĩ cách làm cho ta biết thôi.

“Nguyện vọng có thể thực hiện mới là nguyện vọng tốt đẹp mà.” Mạc Thụ cười mị mị xoa nắn đầu Nam Ca Nhi, “So với thỉnh cầu những vị thần linh không biết có tồn tại hay không kia, còn không bằng cầu Nam Ca Nhi nhà ta xem ra đáng tin hơn.” Hắn hoàn toàn không cảm thấy lời của là đang tự chọc người đánh.

…. Ta biết mà!

Xung động bạo lực lại lần nữa bừng bừng thiêu cháy trong lòng.

Đọc truyện chữ Full