Khi Ứng Sùng Ưu tỉnh lại đã là buổi chiều ngày thứ bảy.
Sa trướng, màn trúc bốn phía đều được buông xuống nên ánh sáng trong phòng có phần u ám, nhưng chỉ với vài đường nét mơ hồ của cái bàn bên cạnh, đồ dùng trang trí, chăn đệm đang phủ trên người, cùng với mùi hương như lan như xạ thoang thoảng trong không khí… Sùng Ưu đột nhiên có cảm giác vô cùng quen thuộc, cứ như thời gian đã quay ngược về hai năm gắn bó trong thâm cung trước đây.Taychân vẫn vô lực, ngực bụng âm ỉ đau, đầu óc choáng váng không thể tập trung, nhưng lại không tự chủ được muốn hồi tưởng lại mọi chuyện. Nhớ đến sự kiện con rơi, trân châu cứu mạng, Phượng Thai Các. Nhớ đến đan dược màu đỏ trong tay sư thúc. Nhớ đến cảm giác bấn loạn khi thuốc bắt đầu phát sinh hiệu lực. Nhớ đến bản thân đột nhiên hiểu được: vui buồn của người kia thật ra còn quan trọng hơn cả ngàn lần vạn lần lý tính và nguyên tắc của bản thân…
Sùng Ưu cảm thấy tay phải truyền đến cảm giác ấm áp, dời mắt trông thấy người kia đang nằm tựa vào mép giường, tay nắm chặt tay mình không buông. Hắn hơi nghiêng đầu thiêm thiếp ngủ, khuôn mặt chìm trong bóng tối chập choạng nhưng vẫn nhận ra vẻ tiều tụy quá mức, tiều tụy đến làm cho người ta lo lắng xót xa.
Ngoài cửa vọng vào tiếng bước chân nhẹ nhàng. Dương Thù đột nhiên bừng tỉnh, lập tức bật dậy thăm chừng người trên giường. Khác với mấy mươi lần trước, lần này hắn nhìn thấy một đôi mắt mở to sâu thẳm. Đôi mi chậm rãi chuyển động, ánh mắt trốn dưới hàng mi dài một chốc rồi lại hiện ra trong vắt.
Thời gian như ngưng đọng lại. Tầm mắt hai người quấn quít lấy nhau, bất động. Mãi đến khi Ứng Sùng Ưu thở dài một hơi, khẽ nâng tay trái vẫn đặt trước ngực lên, mở rộng vòng tay chào đón.
Băng đá nứt rạn rồi tan vỡ. Nháy mắt sau, Dương Thù đã bổ nhào vào người Ứng Sùng Ưu, ôm chặt lấy y. Nước mắt nóng hổi thấm ướt mặt, ướt cổ, ướt cả ngực người kia. Dương Thù lúc này không còn là chí tôn thiên hạ bễ nghễ phong vân, không còn là hoàng đế chễm chệ bao trùm thiên hạ. Hắn chỉ là một đứa trẻ bị kinh sợ bị uất ức, tham luyến cái ôm ấm áp và an toàn nhất thế gian kia mà thôi.
“Xin lỗi…” Ứng Sùng Ưu muốn mở miệng, cổ họng lại khô khốc, chỉ có thể ôm lấy hắn vào lòng, nhẹ nhàng dỗ dành.
Đứng trên lập trường của Dương Thù mà nghĩ thì hắn thật sự uất ức. Nhẫn tâm hạ lệnh đem nhốt Ứng Sùng Ưu cũng bởi vì thái độ của y lúc ấy khiến hắn cảm thấy mình đã bị bỏ rơi, bị phản bội, nhất thời không khống chế được phẫn uất. Nhưng sâu trong thâm tâm, hắn không hề muốn trừng phạt Ứng Sùng Ưu thật, cũng không nhẫn tâm đối xử nặng nề với y; cho nên khi đối mặt với hậu quả kịch liệt bất ngờ như thế, hắn ngoại trừ hoảng sợ, bi thống, hối hận tự trách ra, còn có thể làm gì bây giờ?
Tầm mắt của Ứng Sùng Ưu lướt qua đầu vai Dương Thù rơi xuống cửa đại điện. Ngụy phi vừa đến, đang lẳng lặng đứng ở đó, lẳng lặng nhìn về phía này. Khuôn mặt của nàng không có biểu tình gì đặc biệt, ánh mắt cũng vô cùng bình ổn, khi chạm phải ánh mắt của Ứng Sùng Ưu, nàng còn nhẹ nhàng gật đầu.
Nhìn thấy người phụ nữ này, Ứng Sùng Ưu liền cảm thấy không được tự nhiên, vội đẩy vai Dương Thù ý bảo hắn buông ra, không ngờ càng đẩy càng bị siết chặt, cuối cùng đành bất đắc dĩ từ bỏ ý định.
“Sùng Ưu…” Một lúc lâu sau, Dương Thù thì thào.
“Ừm.”
“Ngươi làm ta sợ muốn chết… Sau này… tuyệt đối không được như thế nữa…”
“……”
“Sau này ta sẽ nghe lời ngươi, không tùy hứng, không suy nghĩ lung tung. Nhưng ngươi cũng phải hứa với ta là không được như vậy nữa…”
Ứng Sùng Ưu nghe lòng chua xót, cúi đầu đáp: “… Được!”
Dương Thù ngẩng đầu, gần như chạm chóp mũi vào nhau, nhìn thẳng vào mắt của Ứng Sùng Ưu, đôi mắt đầy tơ máu bình tĩnh, tầm mắt không muốn dời đi chút nào. Tuy giờ không còn là đứa trẻ cô thân cô thế bị vây hãm trong thâm cung mà đã là người tay nắm giang sơn ngồi trên thiên hạ, nhưng khi ôm lấy người thanh niên kia, hắn vẫn có cảm giác khắc cốt ghi tâm: Đây mới là toàn bộ những gì mình có được trên đời!
Ngón tay của Dương Thù từ từ di chuyển khắp mặt Ứng Sùng Ưu, từ sau tai đến thái dương, từ mắt đến mũi, từ môi đến cằm. Làn da lạnh lẽo đã bừng tỉnh, khôi phục độ đàn hồi, ngón tay còn cảm nhận được nguồn sống đang bừng bừng chuyển động bên trong ấy. Một cảm giác chua xót truyền thẳng đến tận đáy lòng. Hai người đắm đuối nhìn nhau, hơi thở hòa quyện, chỉ còn nghe tiếng nhịp tim đập rộn ràng.
Ngoài cửa điện, Ngụy phi lặng lẽ xoay người rời đi, khuôn mặt có vẻ mất mát nhưng vẫn vô cùng bình tĩnh. Thân là cung phi, nàng đã sớm nghĩ đến sẽ có ngày quân vương lãnh đạm thờ ơ, hà huống chi, Dương Thù chưa từng thật sự yêu nàng. Ngay từ khi mới được hầu hạ hoàng đế ở Bình Thành, nàng đã nhận ra trong lòng vị thiếu niên thiên tử oai nghi lẫm liệt này chỉ có một người. Mà nam tử ôn hòa văn nhã kia cũng đích thật là người đáng để kẻ khác trọn lòng yêu mến.
“Á, ngươi vừa mới tỉnh lại…” Dương Thù ôm Ứng Sùng Ưu rơi nước mắt một trận, cuối cùng cũng khôi phục tinh thần: “… có thấy chỗ nào không thoải mái? Để trẫm gọi thái y đến…” nói xong liền định đứng dậy.
Ứng Sùng Ưu đè vai hắn lại, lấy tay áo lau vệch nước mắt và mồ hôi trên mặt, vén sửa mấy sợi tóc tán loạn rồi mới nhẹ nhàng buông tay. Bộ dạng yếu ớt và trẻ con của Dương Thù không thể để cho bất cứ kẻ nào nhìn thấy.
Các thái y nhanh chóng bị triệu tiến vào. Tuy rằng bọn họ đều là thầy thuốc nhiều năm kinh nghiệm, những các ca bệnh chết đi sống lại không phải chưa từng gặp qua, nhưng tận mắt trông thấy một người đứt hơi đã bảy ngày đột nhiên sống lại cũng khó tránh khiếp sợ đơ người, bị Dương Thù khiển trách mấy lần mới hồi phục tinh thần bước đến chuẩn bệnh.
Ứng Sùng Ưu biết rõ thân thể của mình không có vấn đề gì, nhưng vì muốn cho Dương Thù giảm bớt khẩn trương tích tụ suốt bảy ngày nay nên cũng ngoan ngoãn để các lão thái y kiểm tra tổng quát.
“Hồi bệ hạ, mạch đập của Ứng đại nhân đã ổn định, không còn nguy hiểm, chỉ có khí huyết hơi suy yếu…” Xôn xao một trận, thái y đứng đầu mới quỳ xuống bẩm báo.
“Còn không mau đem phương thuốc đến đây!” Dương Thù mừng rỡ cười tươi rói.
“Dạ!” Các thái y khom người lĩnh mệnh, cùng lui ra ngoài điện chuẩn bị viết đơn thuốc.
“Khoan đã!” Dương Thù đột nhiên sực nhớ, nụ cười vừa nở trên mặt liền biến mất, vừa phất tay gọi nhóm thái y vừa đưa mắt nhìn lớp băng trên cổ Ứng Sùng Ưu, sắc mặt hơi xanh xao: “Còn chưa kiểm tra vết thương…”
Ứng Sùng Ưu ngẩn ra, lúc này mới nhớ đến dấu vết tự sát mà sư thúc đã ngụy tạo, liền đưa tay định sờ thử, lập tức bị Dương Thù giữ lại.
“Ngươi đừng động, để trẫm…”
Tháo hết lớp băng trắng, miệng vết thương trên cổ vẫn khủng khiếp như bảy ngày trước: vừa thô vừa sâu, sưng phù bầm tím như thể chỉ hơi chạm nhẹ máu tươi sẽ lại vỡ òa.
“Cắt sâu đến như thế, ngươi làm sao ra tay được?” Cơ mặt Dương Thù co giật, ánh mắt mơ hồ: “Ngươi thật muốn trẫm không sống nổi mà…”
Nghe câu oán trách đau tận xương cốt đó, Ứng Sùng Ưu lại không có cách nào giải thích chân tướng với hắn, chỉ đành cười khổ, đưa tay ấn ấn miệng vết thương, nói: “Thật ra không nghiêm trọng đến thế đâu, ngày mai sẽ tan máu bầm thôi…”
“Ngươi làm gì vậy?” Dương Thù hoảng sợ, vội vàng ngăn lại: “Lại đổ máu thì phải làm sao? Ngươi còn bao nhiêu máu để mất chứ? Thái y, mau đến xem!”
Một quan thái y sở trường về xử lý ngoại thương lập tức dạ một tiếng, bước lên cẩn thận chuẩn đoán một hồi, không dám đưa tay thăm khám nên không nhận ra nguyên do, nhưng thấy Ứng Sùng Ưu nói chuyện quay đầu như thường, đoán là không bị tổn thương kinh mạch trọng yếu và yết hầu, liền cười nói: “Chắc là do mấy ngày nay Ứng đại nhân yên giấc tĩnh dưỡng rất tốt, miệng vết thương đã lành lại không ít, vài ngày sau kết vảy bong mài sẽ không còn chuyện gì nữa!”
“Có để lại sẹo hay không?”
“Cái này…” Quan thái y kia không dám trả lời, chần chờ ra vẻ khó xử.
“Có sẹo thì đã làm sao, thần không để ý đâu!” Ứng Sùng Ưu vội giải vây giúp ông ta.
“Nhưng trẫm để ý, nhất định sẽ rất khó coi…” Dương Thù rầu rĩ nói, phất tay: “Lui ra hết đi!”
Các thái y lúc này mới đồng loạt thở phào, lặng lẽ rời khỏi điện.
Không muốn Dương Thù nhìn thấy không thoải mái, Ứng Sùng Ưu nhặt lấy mảnh vải bên giường băng bó vết thương lại. Tiểu hoàng đế ngồi bên cạnh kinh ngạc nhìn động tác của y, mặc dù không lên tiếng nhưng đôi mắt đã hơi ươn ướt.
Vẫn là Chính Dương cung, vẫn là ngự phượng sàn, nhưng quân thần hai người đang im lặng nhìn nhau đây có còn là hai người đêm khuya to nhỏ thì thầm thân thiết khắng khít như ngày xưa nữa không?
“Sùng Ưu, vì sao nhất định phải rời bỏ trẫm?”
Câu hỏi thương tâm, ngữ điệu vô lực, đôi mắt chăm chú, trĩu nặng lo sợ cùng nghi hoặc bất an.
Ứng Sùng Ưu lại giật mình, có chút cảm giác ngoài ý muốn. Thiếu bảo đại nhân vốn nghĩ rằng: với tính tình nóng nảy của tiểu hoàng đế này, khi hắn xác nhận y không sao, hơn phân nửa là sẽ đùng đùng nổi giận trách mắng, không mắng đến y liên tục nhận sai sẽ không nguôi giận. Ai ngờ âm thầm chuẩn bị thật lâu, rốt cuộc lại nghe được một câu mềm nhũn như vậy, khiến cho người ta không khỏi tưởng mình nghe nhầm.
“Ta thật sự xấu xa đến thế, khiến ngươi thà chết cũng muốn rời đi hay sao?” Thấy Ứng Sùng Ưu không trả lời, oán giận uất ức của Dương Thù càng tăng, nghiến răng bồi thêm một câu.
Nhìn khuôn mặt tiều tụy trước mắt, Ứng Sùng Ưu đau xót trong lòng, bật thốt: “Kỳ thật chỉ là một hiểu lầm, thần không phải thật muốn chết…”
“Không muốn chết?” Dương Thù lập tức dựng mi: “Yết hầu bị cắt sâu như vậy, còn nói là không muốn chết?”
Ứng Sùng Ưu lúc này vừa không thể cung khai sư thúc ra, lại vừa muốn an ủi Dương Thù, trăm bề khó xử, suy nghĩ một lúc mới bịa được một câu chuyện: “Thần là… là vì bị giam quá lâu, sợ phụ thân lo lắng, thầm nghĩ: Hay tự rạch một vết thương để Bệ hạ thả thần hồi phủ… Do dùng mảnh sành không đủ sắc bén, cắt thử hai lần mà không hề hấn gì, lần thứ ba bèn dùng thêm sức, ai ngờ lỡ tay cắt quá sâu, máu chảy quá nhiều nên mới thành thế này…”
Loại lý do gượng ép thế này không khỏi sơ hở đủ đường, nhưng Dương Thù lại không thấy có gì không hợp lý, sửng sốt một hồi mới hỏi lại: “Thật chứ?”
“Đương nhiên là thật rồi! Ngài nghĩ thử mà xem, thần nói sao cũng là người từng luyện võ, nếu thật sự muốn chết, cho dù là mảnh sành cũng có thể cắt đứt cổ được như thường…”
“Câm miệng!” Dương Thù vẫn còn ám ảnh, rùng mình một cái: “Không được nói như vậy!”
“… Dạ…”
“Nếu tại ngươi lỡ tay mới bị thương nặng như thế, vậy sao không kêu cứu, còn nằm im chịu trận?”
“… À… Lúc ấy… Bọn thái giám đều ở ngoài viện… Thần bị thương ở cổ không thể la lớn, chỉ có thể tự mình dùng chăn đè lại vết thương, hy vọng có thể cầm máu…”
“Nhưng mà vô dụng đúng không?”
“Đúng vậy, làm sao cũng không cầm máu được… Thần sợ mất máu thêm nữa sẽ chết thật, nhất thời bối rối, đột nhiên nhớ trên người có bí dược của sư môn, uống xong sẽ rơi vào trạng thái chết giả, tự động cầm máu, liền nuốt một viên… Chuyện sau đó bệ hạ đã biết cả…”
“Ngu ngốc!” Dương Thù nhảy dựng lên, mặt mày hầm hầm, giận đến run người: “Ngươi… Đồ ngốc nhà ngươi! Đồ ngốc! Ngươi có nghĩ đến ta sẽ thế nào không hả?”
“Thần xin lỗi…” Ứng Sùng Ưu tỏ vẻ biết lỗi: “Thần vốn muốn để lại tin nhắn để tránh cho Bệ hạ phải đau lòng, nhưng không ngờ dược tính quá mạnh nên chưa kịp…”
“Ta không mắng chuyện này!” Dương Thù gần như bốc khói: “Ta là nói… ngươi muốn hồi phủ tại sao không trực tiếp nói với ta? Ngươi bị giam bấy lâu thì ta cũng chờ đợi bấy lâu, nhưng ngươi không hề tỏ ra muốn gặp ta! Bây giờ tính mạng ngươi không sao, lỡ như lúc đó trong người ngươi không có thuốc, vậy chẳng phải… chẳng phải… Ngu ngốc! Ngu ngốc! Tức chết ta mà! Thật là tức chết ta mà!”
Dương Thù vừa dậm chân vừa mắng mỏ, ngược lại khiến cho tinh thần có vẻ tỉnh táo hơn. Ứng Sùng Ưu thở phào nhẹ nhõm, cúi đầu không dám phản bác một câu.
Mắng cả buổi, hoàng đế rốt cuộc cũng tống hết những dồn nén mấy ngày qua ra khỏi ngực, lúc này mới thấy thư thái hơn, lại gặp Sùng Ưu cúi đầu không nói, không khỏi lại đau lòng. Mặc kệ là y muốn chết thật hay vô tình giả chết, ép y đi đến bước này rốt cuộc cũng là mình.
“Sùng Ưu…” Dương Thù thở dài ngồi xuống bên giường, hai tay nắm lấy tay Ứng Sùng Ưu: “Ta cũng có lỗi… Lúc ấy ta biết rõ ngươi chỉ vì nhân từ mềm lòng, chỉ vì muốn bảo vệ đồng môn sư huynh đệ, nhưng không hiểu tại sao, ta vẫn không dằn được lửa giận muốn ép ngươi cúi đầu trước ta… Kỳ thật trong lòng ta cũng không thật sự nghĩ là ngươi sẽ phản bội ta. Ngươi đừng giận nữa, có được không?”
Nếu Dương Thù cứ hùng hổ ngang ngược, Ứng Sùng Ưu còn có thể đối phó. Nhưng hắn nhỏ nhẹ xuống nước thế này, Ứng thiếu bảo quả thật vô phương, mở miệng mấy lần, cuối cùng thở dài nói: “Ngài nên tự xưng là ‘trẫm’ mới phải!”
Dương Thù giật mình, phụng phịu nói: “Ta đang giải thích với ngươi mà, đừng quan tâm mấy chuyện nhỏ nhặt đó có được không? Khi nào có người khác thì ta nhất định sẽ để ý!”
Ứng Sùng Ưu cười khổ, vỗ về mu bàn tay của Dương Thù: “Ngài yên tâm, chuyện đã qua rồi…”
Dương Thù cắn môi, nhìn Sùng Ưu nghi ngờ: “Ngươi cam đoan sẽ không còn chuyện gì nữa?”
“Camđoan!”
Dương Thù lẳng lặng nhìn thẳng con người đã hành hạ mình sống dở chết dở mấy ngày nay một lúc lâu, đột nhiên giang tay kéo y vào lòng ôm thật chặt, còn cắn vào gáy một cái thật mạnh.
“Sao ngươi có thể như vậy… sao lại có thể…” Dương Thù oán hận tức tưởi: “Chẳng qua ta chỉ nổi giận với ngươi chút thôi, mà ngươi lại nỡ đối với ta… Cho dù chỉ muốn giả vờ dọa ta thì cũng quá nhẫn tâm, quá nhẫn tâm…”
Ứng Sùng Ưu mặc hắn ôm, mặc hắn cắn mình đau nhói, trong lòng lại cảm thấy uất nghẹn bấy lâu được giải tỏa rất nhiều. Nếu quả thật cứ thế bị hắn cắn nuốt vào bụng cũng không có gì là không tốt, ít nhất có thể không cần phải lo đến những chuyện không thể trốn tránh được. Chỉ tiếc, có một vài thứ vốn đã ăn sâu vào máu, dù có ý loạn tình mê đến thế nào cũng không thể khiến Ứng thiếu bảo nhà ta dễ dàng bỏ qua.
“Bệ hạ, nơi này là Chính Dương Cung phải không?” Ứng Sùng Ưu lẳng lặng tựa đầu lên vai Dương Thù một lúc, rốt cuộc vẫn mở miệng hỏi.
“Đúng vậy!”
“Giờ không giống với năm đó, ngoại thần ở lại nội cung, bất kể là vương pháp hay cung quy đều không cho phép. Nếu Bệ hạ không định giam thần nữa, vậy nên để thần hồi phủ thì hơn…”
Dương Thù quá rành tính nết phu tử nên không thèm tranh chấp với y, suy nghĩ một lát rồi nói: “Thương thế của ngươi chưa lành, hồi phủ là không ổn. Nếu không thích Chính Dương cung, hay là đến Kỳ Lân các đi! Nơi đó là ngoại điện, tiên hoàng khi xưa cũng thường dùng để ban cho ngoại thần ngủ lại. Ngươi ở lại đó, không ai dám nói ra nói vào gì đâu!”
Ứng Sùng Ưu nhìn học trò của mình, man máng đoán được ý đồ của hắn.
Kỳ Lân các nằm chắn giữa hậu cung và tiền điện, trước đây đích thật được dùng làm nơi nghỉ ngơi của hoàng đế và các triều thần mỗi khi nghị sự quá muộn. Sau khi Dương Thù trọng chưởng triều chính, một là vì cần chính, hai là không quá lưu luyến với hậu cung, nên Kỳ Lân các trở thành nơi làm việc và nghỉ ngơi hằng ngày, ở lại đó còn thường xuyên hơn ở Chính Thái điện. Do vậy, mặc dù Kỳ Lân các không thuộc nội cung, nhưng ai nấy đều biết đó là tẩm điện của hoàng đế, Dương Thù muốn đưa Sùng Ưu đến đó, tức là đã mặc kệ tất cả, công khai giữ Sùng Ưu ở bên cạnh mình. Trải qua kiếp nạn sinh tử, Ứng Sùng Ưu cũng đã phần nào giác ngộ, tơ tình vấn vít, thái độ kiên định lúc đầu cũng khó tránh có chút dao động, không như trước đây cho rằng muốn đi là có thể đi được ngay; hơn nữa nằm liệt suốt bảy ngày, cơ năng còn chưa hoàn toàn khôi phục, lại bị xúc động, không còn sức lực đâu mà tranh chấp với Dương Thù, đành lùi lại ngả người nằm xuống, mệt mỏi nhắm mắt, mái tóc đổ dài trên gối.
Dương Thù nghe lòng xao động, đưa tay vén mấy sợi tóc ướt đẫm mồ hôi trên trán y, chậm rãi cúi xuống hôn lên đôi môi nhợt nhạt kia một cái.
“Mệt ư? Vậy ngủ một giấc đi, ta bảo bọn cung nhân bố trí lại Kỳ Lân các một chút, chờ ngươi khỏe lại liền qua đó!”
Ứng Sùng Ưu thở dài, nghĩ đi nghĩ lại vẫn lắc đầu: “Bệ hạ, thần có phủ đệ ở kinh thành, không cần đến Kỳ Lân các đâu!”
“Nhưng ngươi vẫn chưa khỏi hẳn mà!”
“Thân thể thần đã không có gì trở ngại, nói cho cùng thì về nhà mình tịnh dưỡng vẫn hơn!”
“Chỗ của ngươi mà gọi là nhà gì? Không có huynh đệ tỷ muội, thái phó cũng không ở cùng, một mình ngươi sao tiện?”
“Trong phủ thần có hạ nhân, đường huynh đường tẩu thì ngụ bên đông viện, sao lại chỉ có một mình?”
“Bọn hạ nhân thì biết cái gì? Ứng Lâm lại ở quá xa, lỡ như buổi tối ngươi đột nhiên phát mệt thì phải làm sao?”
“Thần cam đoan với Bệ hạ: nhất định sẽ thật cẩn thận…”
“Không được!Camđoan của ngươi bây giờ không đáng tin!” Dương Thù bật dậy quát, đột nhiên thân hình loạng choạng, phải chụp lấy thanh giường mới không ngã ngửa ra đất.
Ứng Sùng Ưu sợ hết hồn, lập tức nhảy bật xuống giường, một tay đỡ lấy thắt lưng của Dương Thù, tay kia sờ lên trán thấy nóng rực, vội vã dìu hắn tựa vào giường.
“Không sao cả…” Dương Thù tỏ ra suy yếu, thều thào nói: “Chẳng qua… chẳng qua mấy ngày nay ăn uống không điều độ… nghỉ ngơi một lát… là khỏe lại ngay… Ngươi không cần phải lo lắng…”
Ứng Sùng Ưu nhìn vào mắt học trò, biết ngay bộ dạng yếu ớt của thằng nhóc này tám chín phần là giả vờ, nhưng phát sốt là thật, rốt cuộc cũng không thể thật sự bỏ mặt, đành phải dỗ dành vài câu, rồi đến cửa điện gọi Cao Thành tuyên thái y đến.
Các thái y vừa về đến phủ không kịp lấy hơi, ngồi chưa ấm ghế lại bị cấp triệu vào cung. Lần này vị trí có thay đổi một chút: Hoàng đế bệ hạ nằm trên giường, còn Ứng thiếu bảo thì ngồi bên cạnh xem bọn họ chuẩn mạch.
Vì đã được Cao Thành dặn dò trước khi vào điện, các thái y đều đem tình trạng của Dương Thù nói quá lên ba bốn lần, còn đặc biệt dặn dò không được kích thích hắn, không được chọc hắn nổi giận.
Nghĩ đến vì mình mà hắn mới bị dày vò suốt bảy ngày, Ứng Sùng Ưu liền cảm thấy áy náy xót xa, y thuật lại không tinh thông bằng Dương Thần, đích thân bắt mạch cũng thấy mạch tượng của Dương Thù tán loạn, nên dù không tin hoàn toàn nhưng lòng cũng mềm đi rất nhiều.
“Vừa rồi vẫn còn mạnh… không hiểu sao giờ lại thấy toàn thân rũ liệt…” Dương Thù khó nhọc nói: “Chắc là vì thấy ngươi tỉnh lại, tâm trạng ta đột ngột thả lỏng mà ra… Nhưng không có sao đâu, ngươi đừng quá lo lắng…”
“Được rồi, đừng nói nữa, ngủ một chút đi!” Ứng Sùng Ưu nhẹ nhàng bảo
“Ta không ngủ ở đây được…”
“Sao vậy?”
“Nơi này là nội cung, ta biết tính của ngươi, ta sợ ta ngủ rồi ngươi lại bỏ đi…”
“Không có đâu, thần sẽ ở cạnh Bệ hạ mà!”
“Ta không tin!” Dương Thù bướng bỉnh: “Ta muốn đến Kỳ Lân các…”
Ứng Sùng Ưu muốn khuyên mấy câu, Dương Thù liền bắt đầu ho khan, không còn cách nào đành chìu ý hắn, truyền xếp đặt xe liễn, hai người cùng di cư đến Kỳ Lân các.
Uống xong chén thuốc thái y đưa tới, Dương Thù ôm lấy tay Ứng Sùng Ưu ngoan ngoãn ngủ một giấc. Bởi mấy ngày qua vất vả khổ sở, hắn ngủ liền sáu canh giờ mới tỉnh giấc, mở mắt ra chuyện đầu tiên làm là nhìn sang bên cạnh tìm kiếm, mới chỉ xoay đầu một cái đã thấy người kia đang ngồi tựa vào đầu giường đọc sách, lòng thầm nhẹ nhõm. Rõ ràng tinh thần đã tỉnh táo, Dương Thù vẫn âm thầm vận khí cho mặt mày đỏ bừng rồi mới giả vờ ho nhẹ như mới vừa tỉnh lại.
Ứng Sùng Ưu buông quyển sách xuống, đưa tay lên trán hắn, thấy sốt dường như chưa hạ, liền gọi người bưng thuốc tới tự tay cho hắn uống, rồi mời thái y đến tái khám. Kết quả tái khám đương nhiên vẫn không tốt, nói là bị tổn thương nguyên khí, tình trạng không mấy ổn định, chỉ sợ sẽ liên tục tái phát.
Quả nhiên như lời của các thái y, bệnh trạng của Dương Thù vô cùng kỳ quái, ban ngày thì tỉnh táo được một chút, chỉ hơi kiệt sức, không ảnh hưởng đến việc hắn thượng triều; nhưng đêm xuống thì ho khan không ngừng, không có người nằm cạnh vỗ lưng cho hắn sẽ không ngủ được. Đương nhiên, người có thể gánh vác nhiệm vụ vỗ lưng dỗ giấc cho hoàng đế bệ hạ cũng chỉ có một mà thôi.
Cứ như vậy, ngày này qua ngày nọ, Ứng Sùng Ưu ở lại Kỳ Lân các đã hơn một tháng. Tuy rằng phần lớn triều thần đối với việc này đều bảo trì im lặng, nhưng vẫn có một số lời xầm xì công khai hoặc ngấm ngầm lan truyền trong triều đình…
**********
Trọng Hy năm thứ mười chín.
Ngày 16 tháng 7 là ngày giỗ tiên hoàng, trước đó mười ngày hoàng đế đã hạ chiếu tuyên bố sẽ cùng Thái hậu dẫn quần thần đến Hoàng lăng tế bái. Vì những nghi thức tế lễ này, bệnh trạng của Dương Thù không thể không hỏi hẳn, mất đi rất nhiều cơ hội làm nũng. May mà nhân lần bệnh nửa thật nửa giả này, cuối cùng cũng thuyết phục được Ứng Sùng Ưu đồng ý ở lại, đối với quan hệ của hai người, khẩu khí so với lần trước quả quyết cự tuyệt đã nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
Nguyên quán của lão thái phó Ứng Bác vốn ở phụ cận Hoàng lăng, lại thêm thân phận đặc biệt, tự nhiên cũng tới tham gia nghi thức tế lễ. Dương Thù và Thái hậu vô cùng tôn trọng, mời ông ta đứng đầu hàng tôn thất. Tuy ông ta kiên quyết chối từ, nhưng mấy vị thân vương hoàng thúc cũng thầm thấy bất mãn, chỉ là không dám tỏ ra mặt.
Sau đại điển, Yên vương thừa dịp đi ngang qua chổ Ứng Bác, tươi cười nói: “Thái phó công cao cái thế, theo lý nên đứng ở hàng đầu, huống chi còn có vinh quang của quốc trượng, ngài chối từ như vậy thật là quá khiêm tốn rồi!”
Ứng Bác vốn đã nghe được vài lời đồn, giờ lại gặp hắn nói vậy, trong lòng không khỏi nghi hoặc nhưng không lộ ra mặt, chỉ đáp: “Vương gia là quý tộc thiên hoàng hậu duệ, long sinh phượng dưỡng, tôn thất thân tộc, lão phu sao dám quấy rối thứ tự trước Hoàng lăng? Vương gia chê cười rồi!”
Yên vương tưởng ông ta già cả nghễnh ngãng nghe không hiểu, định châm biếm thêm mấy câu, đột nhiên phát hiện Dương Thù nhìn sang bên này, trong lòng hơi hoảng hốt, lập tức chắp tay tránh ra, cùng hoàng thúc Định vương to nhỏ với nhau.
Ứng Bác cũng không để ý, thong thả đến trước thánh giá, trước hành lễ với Thái hậu, sau mới khom người tâu với Dương Thù: “Cựu thần có một chuyện muốn tấu thỉnh Bệ hạ!”
Dương Thù cười nói: “Thái phó khách sáo quá, có gì cứ nói đừng ngại!”
“Cựu thần tuổi đã cao, có chút khao khát gia đình đoàn tụ, nhưng tiểu nhi Sùng Ưu ở kinh thành hầu giá, không thể cận kề. Khó được hôm nay gặp mặt, đặc biệt thỉnh Hoàng thượng ân chuẩn tiểu nhi được nghỉ mấy ngày cùng cựu thần về trang viên quây quần, có được chăng?”
Dương Thù ngẩn ra, quay đầu nhìn Ứng Sùng Ưu đang nghiêm chỉnh đứng trong đám quần thần, tìm cớ nói: “Gần đây triều đình có nhiều công việc cần đến Ứng thiếu bảo, sợ y khó mà thoát thân, chi bằng thỉnh Thái phó về kinh chơi ít ngày?”
Ứng Bác cười cười, đưa tay vẫy vẫy Ứng Sùng Ưu, chờ con trai đến gần rồi mới nói: “Cựu thần đã quy ẩn điền viên, không nên lộ diện ở đế đô nữa. Nếu Sùng Ưu quá bận, đương nhiên phải lấy quốc sự làm trọng, Bệ hạ không ân chuẩn cũng đành vậy. Bệnh tim đập nhanh của cựu thần chỉ là bệnh cũ, nhất thời chắc cũng chẳng có chuyện gì lớn!”
“Bệnh tim của phụ thân lại tái phát hay sao?” Ứng Sùng Ưu nghe thế lập tức bước tới: “Có cần con thỉnh sư phụ hay sư thúc đến xem thử không?”
“Không sao cả, uống thuốc vào đã đỡ hơn rồi!” Ứng Bác cười hiền từ: “Chỉ là gần đây thường nhớ con, nghĩ nếu con có thể về nhà ở chơi với cha hai, ba ngày thì quá tốt. Đáng tiếc con bận nhiều quốc sự, căn bệnh nhẹ thế này không đủ để Bệ hạ chuẩn cho…”
Dương Thù sợ Ứng Sùng Ưu hiểu lầm, vội vàng giải thích: “Trẫm không phải không chịu chuẩn, chỉ tại Thái phó vừa rồi không nhắc đến thân thể có bệnh…”
“Bệnh tật nhiều năm của cựu thần nào dám kinh động đến thiên nhan! Tấu xin Bệ hạ chẳng qua vì không đành lòng vừa gặp mặt đã phải phân ly với Sùng Ưu, nên mới muốn nó về nhà chơi ít hôm. Nếu Hoàng thượng không đồng ý, cựu thần trở về một mình cũng không sao đâu ạ!”
Ứng Bác không hổ là gừng càng già càng cay, lấy lui làm tiến, tuy rằng câu nào cũng nhẹ nhàng uyển chuyển, nhưng Dương Thù lại bị ép đến không thể mở miệng từ chối, chỉ đành buông tay tùy vào thái độ của Ứng Sùng Ưu.
Dương Thù ít khi có dịp giao tiếp với Ứng Bác, chứ Ứng Sùng Ưu thì quá rõ tính tình của phụ thân. Thấy cha liên tiếp xuất chiêu một lòng muốn dẫn mình về trang viên, trong lòng đã hiểu được bảy tám phần, lập tức xoay người hành lễ với Dương Thù nói: “Bệ hạ, gia phụ tuổi già sức yếu, để người một mình về nhà thần không đành lòng. Thỉnh Bệ hạ chuẩn cho thần năm ngày nghỉ, thần về Ứng gia trang mấy ngày sẽ quay lại ngay!”
Dương Thù tuy rằng không muốn, nhưng nếu cương quyết cự tuyệt thì có vẻ không thông tình lý, chỉ phải “Ừ” một tiếng, lưu luyến nhìn theo hai cha con thái phó thi lễ rời đi.
*********
Trang viên dưỡng già của Ứng Bác vốn là tổ nghiệp, qua mấy lần đại tu cải tạo trở thành một nơi vô cùng thanh u thoải mái, cách phạm vi hoàng lăng chỉ độ nửa canh giờ đi xe ngựa.
Trên đường đi, Ứng Bác không nói gì xa xôi, chỉ thân thiết hỏi thăm sức khỏe của con trai, cằn nhằn chuyện này, nhắc nhở chuyện kia như một người cha hiền từ. Đến trang viên Ứng thị, lão thái phó sai người đưa con đi tắm rửa nghỉ ngơi, rồi tự mình chuẩn bị một bữa tiệc gia đình nho nhỏ, vừa ăn vừa trò chuyện rất vui vẻ. Đến chiều, khi hai cha con vào thư phòng, ông mới thong thả tra hỏi đến triều đình đại cục, chú ý các đại thần gần đây thăng, gián, điều chức; lại hàn huyên hồi lâu. Sùng Ưu biết rõ chuyện thật sự phụ thân muốn hỏi là gì, nhưng thấy ông không đề cập tới mà bản thân cũng không tiện mở lời, chỉ đành ngoan ngoãn hầu chuyện.
Mãi cho đến khi trống canh đầu đã điểm, Ứng Bác mới từ tốn hỏi: “Ưu nhi, mới đây nghe con phạm tội bị tù, vi phụ thật sự lo lắng, rốt cuộc là vì chuyện gì?”
Bởi chuyện có liên quan đến nghịch án, Ứng Sùng Ưu không tiện nói rõ, chỉ đành trả lời qua loa: “Là con ứng đối thất nghi, khiến Hoàng thượng nổi giận.”
“Vậy à…” Ứng Bác chần chừ một lát, lại thêm một câu: “Ứng gia chúng ta nhiều đời công khanh, con phụng sự trước mặt Hoàng thượng, nhất định phải trung tâm hộ chủ!”
“Dạ!”
Ứng Bác cầm chung trà lên uống một ngụm, tuy vẫn không biết nên bắt đầu thế nào, nhưng ngẫm lại vẫn phải nói, liền nghiến răng trực tiếp hỏi: “Ưu nhi này, gần đây cha nghe trong triều đình có vài lời đồn, muốn hỏi con một chút!”
“Xin phụ thân cứ hỏi!”
“Nếu là lời đồn bâng quơ, con nghe xong thì quên đi, không cần phải để ý!”
“Dạ!”
“Nghe nói, một tháng gần đây, con cùng Hoàng thượng ở tại Kỳ Lân các?”
“… Dạ!”
“Hai người quân thần nhiều năm thân cận, chuyện này thật ra cũng không có gì. Chỉ là lời đồn kia còn nói: sở dĩ Hoàng thượng lưu con lại Kỳ Lân các là bởi vì người có lòng yêu thương con… Lời này có thật không?”
Sùng Ưu cắn môi, biết là khó mà dấu diếm, hạ mắt nhẹ giọng đáp: “… Thật!”
Ứng Bác nghe lòng trầm xuống, nhưng ông ta dù sao cũng là người từng trải, liền có thể nhanh chóng ổn định tâm thần, tiếp tục hỏi: “Vậy hai người có từng vượt quá giới hạn?”
“… Chưa từng…”
Ứng Bác hơi thở phào: “Một khi đã như vậy, con có thể cam đoan với vi phụ: vĩnh viễn không vượt quá giới hạn?”
Ứng Sùng Ưu run giọng đáp: “… Hai chữ ‘vĩnh viễn’ quá nặng nề… xin thứ cho con lực bất tòng tâm…”
Ứng Bác dựng mi, đưa tay muốn nâng chén trà mãi không xong, đành đơn giản siết chặt nắm tay, trấn định bản thân.
“Ưu nhi, con lập tức quay về kinh từ quan, không cần gặp lại hắn nữa!”
Ứng Sùng Ưu chậm rãi đứng dậy, quỳ xuống trước mặt phụ thân, thanh âm run rẩy như lá khô trước gió: “Cho dù con nguyện nghe theo lệnh cha, Bệ hạ cũng sẽ không chuẩn…”
“Nếu con quyết tâm, ngài có thể làm được gì nào?” Ứng Bác đặt tay lên vai con: “Nói cho cùng, cũng là con không đành dứt bỏ mà thôi!”
“Phụ thân…”
“Thằng bé này sao lại ngốc đến thế chứ!” Ứng Bác bật dậy đi lại trong phòng, đang muốn khuyên tiếp thì cửa sương phòng đột nhiên mở ra, nhìn lại thì thấy Ứng Lâm.
Sau sự kiện chết đi sống lại lần trước, Ứng Lâm đã hiểu được không ít gút mắt tình cảm giữa hoàng đế và đường đệ, cũng nghe không ít lời đồn đãi ở đế đô, hôm nay gặp đại bá phụ dắt Sùng Ưu đi, trong lòng cũng đoán được là vì chuyện gì. Trên đường tùy giá hồi kinh, Ứng Lâm cứ nôn nóng bất an, rốt cuộc nhịn không được, liền tìm Trịnh Lân xin nghỉ phép, muốn trở về xem tình hình thế nào. Ai ngờ vừa vào cửa đã thấy đường đệ quỳ trên mặt đất nước mắt lưng tròng, còn đại bá phụ thì mặt mày sầu lo, tưởng là Ứng Sùng Ưu đang bị mắng, vội quỳ xuống cầu xin: “Chuyện đến nước này cũng không phải lỗi của Tiểu Ưu, xin bá phụ bớt giận!”
“Mi còn dám nói!” Ứng Lâm là do Ứng Bác nhiều năm nuôi dạy, ông ta đương nhiên không khách sáo như với con trai, chỉ tay vào mặt cháu mà mắng: “Ta bảo mi trông nom Ưu nhi, mi liền trông nom thành thế này!”
“Dạ, ngàn sai vạn sai đều là lỗi của cháu!”
Ứng Sùng Ưu cười khổ: “Lâm ca, liên quan gì đến huynh?”
“Tiểu Ưu, con cũng biết rõ: Con là con trai độc nhất của cha, nếu ở lại bên cạnh quân vương, hắn sẽ để con lấy vợ sinh con hay sao? Đến lúc đó, Ứng gia chỉ đành tuyệt hậu mà thôi…” Ứng Bác nói xong liền rơi lệ.
Ứng Lâm thấy đại bá phụ khoa trương như thế, nhịn không được xen vào: “Lâm nhi đã có con trai, tam bá phụ cũng có hai cháu nội, Ứng gia muốn tuyệt hậu cũng không dễ…”
“Mi im miệng!” Ứng Bác cả giận quát: “Ít nhất thì… dòng đích này cũng sẽ bị vô hậu!”
“Xin phụ thân khoan thứ cho con! Cho dù sau này con và Bệ hạ không còn qua lại, chỉ sợ cũng không thể khai chi tán nghiệp cho phụ thân. Chờ khi Lâm ca sinh đứa con thứ hai thì xin làm con thừa tự vậy…”
“Không thành vấn đề!” Ứng Lâm lập tức nói: “Chị dâu đệ lại có thai rồi…”
“Lâm nhi!” Ứng Bác thấy thằng cháu không phân biệt được nặng nhẹ hùa theo Sùng Ưu, tức giận quát lớn.
Ứng Lâm sợ bị đại bá phụ giận dữ đuổi mình ra ngoài, vội vàng câm miệng ngoan ngoãn tránh sang một bên.
Ứng Bác trấn định tâm thần, lại khuyên Sùng Ưu: “Con cái nối dòng là chuyện liên quan đến thiên ý, vi phụ thật ra không quá để tâm như vậy. Chỉ là con từ nhỏ nhiều bệnh, mẫu thân sớm mất, lại lên núi học nghệ nhiều năm, cha con ta gần nhau thì ít mà xa cách thì nhiều. Vi phụ dù có lòng thương yêu nhưng bị triều chính quấn thân chưa từng tròn trách nhiệm; còn khiến con nhiều lần vất vả gánh vác trách nhiệm của con cháu Ứng gia. Khó khăn lắm thiên hạ mới bình định, cha thật sự không đành lòng thấy con sai lầm mà làm khổ bản thân!”
Biểu cảm của lão thái phó rất tha thiết, Ứng Sùng Ưu chua xót trong lòng, rưng rưng nói: “… Tình thương của phụ thân, con hiểu được!”
“Con hiểu là tốt rồi! Cha đây từng trải ba triều, có chuyện long dương đoạn tụ nào mà chưa từng gặp qua, các đời đều không hiếm, thật sự không coi là trọng. Huống chi đương kim Thánh thượng anh minh thần võ, triều đình văn võ cùng lắm chỉ dám lén lút nói vài câu, ai dám làm gì hắn chứ? Hắn mãi mãi cũng là thiên tử hiển hách, tay nắm triều cương, nội cung hoàng phi hoàng tử cái gì cũng không thiếu. Nhưng con thì không giống như vậy!”
Ứng Bác trìu mếm vỗ lưng con trai, khuyên nài: “Phàm là những lời đồn như vậy, chịu thiệt luôn là người có địa vị thấp hơn. ‘Lấy sắc dụ người’ có dễ nghe không? Đây là thanh danh Ứng gia thế đại đế sư đấy sao? Huống chi tình cảm đế vương có thể tồn tại được mấy ngày? Con có thể đảm bảo tương lai hắn sẽ không lạnh nhạt với con không? Con lại là đứa trẻ luôn thật tâm đối đãi với người khác, không chịu chừa đường lui cho mình. Cha không sống được bao lâu nữa, đến lúc đó ai sẽ che chở cho con đây?”
Ứng Lâm ở cạnh nghe vậy, dù rất muốn biện bạch cho Dương Thù mấy câu, nói hoàng đế không phải người như vậy, nhưng vừa mới há miệng đã bị đại bá phụ liếc mắt trừng một cái, không dám nhiều lời nữa, thấy Ứng Sùng Ưu bị ép đến mặt mày trắng bệch cũng chỉ có thể âm thầm xót xa.
“Ưu nhi, Ưu nhi!” Ứng Bác cúi người kéo con vào lòng dỗ dành: “Vi phụ nói nhiều như vậy đều là suy nghĩ cho con, con có hiểu không?”
“Phụ thân…”
“Nếu con hiểu thì hãy hứa với cha: sau khi quay về kinh lập tức từ quan đi!”
“Đại bá phụ…” Ứng Lâm sốt ruột kêu lên: “Xin người nghĩ cho Tiểu Ưu một chút, không nên ép buộc quá đáng!”
“Câm mồm! Chữ ‘tình’ làm mê hoặc lòng người, nó bị vây trong đó, sớm đã không nhận ra thế cục mê loạn trước mắt. Lão phu lịch duyệt hơn mười năm, đạo lý đối nhân xử thế đều đã nhìn thấu. Lúc đầu càng ngọt ngào ân ái, về sau càng tàn nhẫn nát tim. Ưu nhi là tâm can bảo bối của lão phu, bất luận thế nào cũng không thể để nó rơi vào kết cục như vậy. Lâm nhi, nếu trong mắt mi còn đại bá phụ thì không nên xót xa cho nỗi đau nhất thời của nó, nghe theo an bài của lão phu!”
Ứng Lâm không dám nhiều lời, xoắn tay rụt rè nói: “Nhưng tình cảm của Bệ hạ đối với Tiểu Ưu cũng không phải hời hợt, bá phụ muốn Tiểu Ưu từ quan cũng phải được Bệ hạ đồng ý mới được…”
“Từ không được cũng phải từ! Xưa nay làm gì có việc cường lưu triều thần, bản thân Ưu nhi không chịu, chẳng lẽ Bệ hạ còn dám làm gì bắt buộc nó?”
“Chuyện này cũng khó nói lắm…”
“Nếu Hoàng thượng dám làm việc bội lễ này, lão phu lập tức thượng kinh lý luận với người!” Ứng Bác hừ một tiếng, quay lại vỗ về con trai, nét mặt dịu dàng thương xót: “Ưu nhi, mấy năm gần đây vi phụ không có thời gian chăm lo cho con, đã không bồi thường được nên càng không thể trơ mắt nhìn con bị hại!”
Ứng Sùng Ưu càng đau xót, nhào vào lòng cha.
“Con ngoan, nếu con không muốn làm cho âm linh của liệt tổ liệt tông không yên, không muốn để cho cha chết không nhắm mắt thì hãy đồng ý đi!”
Ứng Sùng Ưu run rẩy cắn chặt môi, lệ đọng trên hốc mắt sóng sánh mấy vòng, rốt cuộc lăn xuống đôi má trắng bệch như tờ giấy.
“Dạ…”
Ứng Lâm ở một bên nhìn thấy, thở dài một tiếng, bất đắc dĩ lắc đầu.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Đế Đài Xuân
Chương 32
Chương 32