Ta bị các nàng đưa một phòng trong khách điếm “Các ngươi là ai? Vì cái gì lại bắt ta?” Ta cầm lấy bút viết lên bàn hỏi.
“Rất nhanh ngươi sẽ biết”. Các nàng sửng sốt một lát rồi trả lời ta, sau đó đi ra ngoài.
Nhược Tư, ta rất sợ hãi a ! Ta đem thân thể của chính mình lui cùng một chỗ, ôm lấy hai chân của mình. Mà lúc này Lãnh Nhược Tư ở khách điếm lo lắng không thôi “Huy Hoàng, còn chưa tìm được người của Vụ Nhân sao?”
“Đúng, Hoàng Thượng. Theo ý kiến của thuộc hạ, chỉ sợ nàng đã dấu người đi rồi”. Huy Hoàng nói ra ý nghĩ của chính mình.
“Vậy phải làm sao bây giờ? Thân thể Triệt hiện tại suy yếu như vậy, làm sao chịu nổi bọn họ ngược đãi a !” Mộ Dung Vân khóc nói.
“Hoàng Thượng, phái quan binh đi tìm không phải tốt hơn sao?” Kỷ Lăng vui vẻ nói.
“Không được, vạn nhất nàng ‘chó cùng rứt giậu’ mà làm bị thương Triệt Nhi thì làm sao?” Lãnh Nhược Tư phủ quyết.
“Hoàng Thượng, chúng ta có thể phái người ám tra a !” Duẫn Dung đề nghị.
“Ân, đó là một ý kiến hay”. Lăng Vân đồng ý gật gật đầu.
“Hảo, trẫm phái người đi làm”. Lãnh Nhược Tư vội vàng đi ra ngoài.
Sau đó Lãnh Nhược Tư phái rất nhiều binh quan tìm Vụ Nhân “Cung chủ, Hoàng Thượng phái một số đông nhân mã tìm ngài”
“Ta biết. Hừ ! Vì Mộ Dung Triệt, hắn thật đúng là tốn không ít tâm tư a ! Ta có điểm nào kém hắn chứ?”. Huống chi hắn lại là một tên câm điếc chứ? Vụ Nhân tức giận bóp nát cái chén.
Nàng nổi giận đùng đùng xông vào. “Ngươi là ai?” Ta nghiêm mặt nhìn nàng, nàng thật đáng sợ nga !
“Ta chính là người bắt ngươi đến đây”
“Cái gì? Ngươi vì cái gì bắt ta?” Ta chắc không phải đã đắc tội qua nàng chứ?
“Muốn trách thì trách ngươi đã làm Lãnh Nhược Tư yêu ngươi”. Nàng hung ác nhìn ta.
“A? Nguyên lai ngươi thích Nhược Tư?”. Hừ ! Đều là lỗi của cái tên hoa tâm đại củ cải kia!
“Nhược Tư ? Kêu thật đúng là thân thiết ! Ta có điểm nào kém hơn ngươi? Vì cái gì hắn yêu ngươi?” Nàng điên cuồng rống to với ta.
“Ta cũng không biết a !” Nàng cũng rất đẹp a !
“Hảo cho câu không biết” Nàng cười xấu xa hướng ta đi tới.
“Ngươi…… Ngươi muốn làm gì?” Ta bị dọa mà thối lui đến bên trong giường.
“Không có gì, ta chỉ muốn giết ngươi”. Nàng cười nói.
Cái gì? Không thể nào? Ta chết như vầy hảo oan uổn a? Nàng nhẹ nhàng nắm cổ của ta. Ngô — thật là khó chịu ! “Mau thả ta ra, hảo khổ sở !”
“Gỉa bộ cái gì? Ta căn bản chưa có dùng lực là mấy !” Nàng khinh thị ta.
“Không…… Không phải, ta…… Ta……” Sắc mặt ta từ trắng biến xanh rốt cuộc viết không nổi nữa.
“Cung chủ hắn dường như thật sự không phải giả vờ”. Nữ tử bên cạnh nhắc nhở nói.
Nàng vội vàng buông ta ra, ta kịch liệt thở hào hển “Đi tìm đại phu đến”
Một hồi sau thì đại phu đến đây “Tiểu thư, thân mình vị công tử này cực kì suy nhược, hô hấp không tốt, hơn nữa yết hầu bị hao tổn nên tạm thời không thể phát ra tiếng, nhất định phải hảo hảo điều dưỡng, không thì tánh mạng rất đáng lo!” Đại phu giải thích.
“Nguyên lai ngươi không phải câm điếc?” Các nàng kinh ngạc nhìn ta.
Ta gật gật đầu “Ngươi vẫn dùng giấy bút hại ta còn tưởng rằng ngươi là câm điếc chứ !” Làm nửa ngày nàng nghĩ sai a ! Lãnh Nhược Tư như thế nào lại yêu thương một tên câm điếc chứ?
Ta khổ sở cúi đầu “Cám ơn ngươi, ta không sao !” Ta cảm kích nhìn nàng.
“Không cần, đừng cho là ta sẽ thả ngươi, Lãnh Nhược Tư phụ ta, ta muốn hắn nếm thử tư vị đau lòng là thế nào” Nàng vô tình nói.
Lúc này Hạo Nhiên cuống quít tìm Lãnh Nhược Tư “Hoàng Thượng, thần……thần tìm được Vụ Nhân !”
“Thật? Mau dẫn trẫm đi”. Lãnh Nhược Tư vui vẻ không thôi.
Mọi ngươi mang theo quan binh cùng nhau đến chỗ của ta bị bắt “Cung chủ không tốt, Hoàng Thượng mang theo một số đông nhân mã đến đây.”
“Ta đã biết, chúng ta ra ngoài”
Nữ tử bên cạnh kéo ta đi ra ngoài. Chúng ta đi ra thì nhìn thấy bọn Lãnh Nhược Tư “Triệt Nhi ! Vụ Nhân mau buông hắn ra”
“Thả? Dựa vào cái gì?” Nàng buồn cười không thôi. Bạn đang �
“Người ngươi muốn trả thù là trẫm, không cần ‘giận chó đánh mèo’ với Triệt Nhi”. Hoàn hảo Triệt Nhi nhìn qua không có việc gì.
“Nếu không bởi vì hắn, ngươi sao vứt bỏ ta?” Nàng tức giận nhìn ta.
“Không liên quan tới Triệt Nhi. Lúc trước trẫm với ngươi cùng một chỗ thuần túy chỉ là chơi đùa, trẫm là hoàng đế muốn bao nhiêu nữ nhân đều không vấn đề, có Triệt Nhi hay không cũng như vậy”. Hắn vô tình trả lời.
“Chơi đùa? Bởi vì loại thái độ này của ngươi đã hại ta bỏ ra bao nhiêu cảm tình ngươi biết không? Ngươi cho tới bây giờ vốn chưa từng yêu ta sao?” Nàng thương tâm nhìn Lãnh Nhược Tư.
“Không có. Trên thế gian này, trừ Triệt Nhi ai trẫm cũng không yêu, bao gồm hoàng hậu đầu tiên của trẫm cũng vậy”. Triệt Nhi là người duy nhất trong lòng hắn.
“Hảo. Vậy ngươi hôm nay sẽ trả giá lớn” Vụ Nhân âm ngoan nói.
“Không cần ! Không cần thương tổn đệ đệ của ta. Thân thể hắn yếu như vậy sẽ chịu không nổi”. Mộ Dung Vân cầu xin nàng.
Ca ca…… Ta hai mắt rưng rưng nhìn Mộ Dung Vân “Kia cũng không có biện pháp nào khác, muốn trách thì trách Lãnh Nhược Tư”. Nàng lấy kiếm hướng ta đâm tới.
“Không cần a !” Lãnh Nhược Tư hô to.
Ta sợ hãi nhắm mắt lại, nhưng Cầu Cầu đột nhiên vọt ra ngăn cản Vụ Nhân, Lãnh Nhược Tư thấy thế vội vàng dùng khinh công hướng nàng đánh tới, hai người lập tức giao thủ, Mộ Dung Vân cũng vọt lại đây, song phương đánh. Người đang giữ ta buông tay để nhập cuộc, ta suy yếu lập tức nhuyễn xuống dưới, Duẫn Tuyết đúng lúc tiếp được ta“Tiểu Triệt Triệt, ngươi làm sao vậy?”
Ta lắc đầu ý bảo ta không sao. Ta phát hiện mười mấy người toàn tấn công một mình Nhược Tư “Các ngươi muốn làm gì? Vì cái gì không đi giết Mộ Dung Triệt?” Vụ Nhân khó hiểu hô to.
Những người đó căn bản không để ý nàng. Đột nhiên có người hướng ta mà giết, Lãnh Nhược Tư vội vàng chạy tới bỏ hộ ta “Triệt Nhi cẩn thận”
Duẫn Tuyết mang ta né tránh ám sát, Lãnh Nhược Tư chạy như điên mà đến. Ta đột nhiên thấy có người cầm kiếm từ sau lưng hắn muốn đâm hắn, ta sốt ruột hô to: “Nhược Tư, cẩn thận phía sau”
Bọn Lãnh Nhược Tư ngây ngẩn cả người, sát thủ nhân cơ hội dung tốc độ nhanh hơn “Nhược…… Tư” Ta thét chói tai !
Khi sát thủ sắp đâm trúng Nhược Tư, Vụ Nhân giúp hắn đỡ một kiếm, Lãnh Nhược Tư một tay tung chưởng giết tên sát thủ, Duẫn Tuyết giúp đỡ ta đứng lên rồi đi qua “Triệt Nhi thật tốt quá ! Ngươi có thể nói lại rồi!” Hắn vui vẻ ôm lấy ta.
Ta sửng sốt, yết hầu của ta thật sự tốt lắm ! “Nhược Tư, ngươi hiện tại phí lời làm gì? Nàng thế nào rồi?” Ta cả giận nói.
Huy Hoàng ôm lấy Vụ Nhân “Quả…… Quả nhiên, trong lòng ngươi chỉ có hắn”
“Cám ơn ngươi cứu Nhược Tư. Duẫn Dung mau xem nàng”. Ta cảm kích không thôi nhìn chăm chú vào nàng.
“Không…… Không cần, thương thế của ta ta hiểu rất rõ. Như vậy cũng…… cũng tốt, ta cũng sẽ không sống…… Sống vất vả như vậy, còn có ngươi…… Các ngươi phải cẩn thận, hết thảy còn không có kết…… Chấm dứt, có…… Có……” Còn chưa nói xong nàng đã chết .
“Nhược Tư, nàng……” Ta khổ sở cúi đầu.
“Không có việc gì. Huy Hoàng hảo hảo an táng nàng”. Hắn ôm lấy ta hôn ta.
“Hoàng Thượng, trong lời nói Vụ Nhân vừa rồi nói giống như……”
“Được rồi, đừng nói nữa, về khách điếm xem Triệt Nhi thế nào ?”
Triệt Nhi bình an trở về thì tốt rồi. Nếu hắn không có việc gì thì tốt rồi, ngoài chuyện này ra cái gì đối với hắn cũng không trọng yếu. Lúc này ở xa xa, một đôi mắt hung ác gao nhìn chằm chằm Lãnh Nhược Tư, chúng ta hoàn toàn không phát hiện, tai nạn cũng theo Vụ Nhân rời đi mà chấm dứt……
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Độc Sủng Nam Hậu
Chương 62: Nhờ cướp mà khôi phục giọng nói
Chương 62: Nhờ cướp mà khôi phục giọng nói