Trên xe ta vẫn đùa giỡn với tiểu hài tử kia, hài tử thực sự là khả ái mà “Triệt nhi, ngươi thích tiểu hài tử lắm sao?” Lãnh Nhược Tư chau mày nhìn ta
“À không ! Ta chỉ thích tiểu hài tử khả ái (dễ thương, đáng yêu) !”. Ta thốt ra.
“Tiểu hài tử khả ái ? Vương gia, tiểu hài tử không phải đều giống nhau sao ?” . Tiểu Hương không rõ hỏi.
“ Khác nhiều lắm chứ ! Thứ nhất là ta muốn vẻ ngoài khả ái, thứ hai muốn tính cách khả ái”. Ta giải thích
“Vương gia, cái gì gọi là tính cách khả ái a?” . Tiểu Lan nghi hoặc khó hiểu.
“Chính là tính cách tốt, không cần lúc nào cũng khóc nháo đó !”. Tốt nhất là luôn cười với ta
Lúc này bọn họ mới hiểu được, “Nhược Tư, con của ngươi cũng khả ái hả?”. Ta thuận miệng hỏi.
“Tuyệt đối không tính là khả ái”. Ít nhất là ở trước mặt hắn.
“Phải không ? Đúng là đáng tiếc nga !”. Ta có chút tiếc nuối
“Không có gì đáng tiếc a!”. Cho dù có cũng không nói cho Triệt nhi biết, tránh sau này hắn chỉ biết có tiểu hài tử.
“Cũng được! chừng nào mới đến nơi?”. Qua đã lâu, không biết vị sản phụ kia thế nào? Sản phụ sau khi sinh thân thể cần tịnh dưỡng tốt, không thể ra gió cái gì đó. Về phần này ta làm sao biết được? Toàn nhờ mẹ của ta không ngừng ở bên tai ta nói mẹ ta nằm đó sinh ta vất vả như thế nào, vĩ đại như thế nào mà sinh hạ được ta xinh đẹp động lòng người, ta thật sự là bị mẹ nói tới ngộ độc luôn a!
Sau khi chúng ta đến trấn kế tiếp liền tìm khách điếm rồi mời đại phu đến xem cho hai mẹ con họ “Vị công tử này, phu nhân cùng nữ nhi của ngươi không có việc gì. Cẩn thận điều dưỡng là được, nữ nhân ở cữ rất quan trọng”. Đại phu hướng ta cười cười.
Ta quay đầu thì thấy Lãnh Nhược Tư đầu đầy hắc tuyến, gân xanh ứa ra “Cái kia, ngươi hiểu lầm rồi, chúng ta không biết nàng là ai, ta ở trên đường cứu nàng mà thôi”.
“Như vậy à ! Thực xin lỗi công tử, lão phu nghĩ sai rồi”. Hắn vội vàng sửa lời.
“Được rồi, ngươi có thể đi rồi”. Lãnh Nhược Tư lạnh lùng ra lệnh tiễn khách
Đại phu bị khí thế của hắn dọa vội vàng chạy “Triệt nhi theo ta trở về phòng”. Hắn nghiêm mặt bảo ta đi.
Trở lại phòng, Lãnh Nhược Tư ôm chặt lấy ta như muốn đem ta cùng hắn hòa thành một “Ân~~~ Nhược Tư, ngươi làm đau ta”. Ta dùng sức giãy dụa nhưng không hề tác dụng
“Triệt nhi nói với trẫm, có phải nếu không bị áp bức đến bất đắc dĩ ngươi sẽ không gả cho trẫm đúng không ?”
Ta gật đầu, hắn thương tâm nhìn chăm chú ta “Nhược Tư, ngươi sao lại bày ra biểu tình này ? Nếu là bị ép buộc nên không muốn gả cho ngươi. Nhưng ngươi biết không ? Lúc trước ta là bị buộc gả cho ngươi, ta thực không muốn nhưng hiện tại lại không như vậy, Nhược Tư ngươi có tin tưởng vào duyên phận không ? Chúng ta nếu không phải vì vậy mà gặp nhau, ta thế nào lại yêu ngươi”. Đúng là ta và hắn có duyên, không, phải là quá có duyên, nếu không sao đem ta từ ngàn năm sau đến nơi này.
“Thật vậy chăng ?”. Hai mắt hắn sáng lên nhìn ta
Ta gật đầu, Lãnh Nhược Tư cao hứng hôn ta, ngay giữa ban ngày ban mặt mà diễn phim tình cảm
“Triệt nhi, tỉnh tỉnh. Đứng lên ăn cơm chiều”. Hắn nói xong liền hôn lên trán ta.
Ta mệt rã rời mà mở mắt “Đều tại ngươi, sao lại không biết tiết chế như vậy ?” Ta căm giận cùng bất bình mà lấy tay đánh hắn.
“Được, được, là lỗi của trẫm, để trẫm ôm ngươi đi ăn cơm”
Lãnh Nhược Tư ôm ta đi ra ngoài, mọi người đều đang đợi chúng ta ăn cơm. Bởi vì quá mệt mỏi nên ta ngủ luôn trong lòng Lãnh Nhược Tư “Triệt nhi mau há miệng”, đưa một miếng thịt vào miệng ta. Triệt Nhi của ta sao gầy quá vậy, hắn ăn cái gì mà lớn ? Lông chim sao ?
“Ân, cám ơn các người hôm qua đã cứu giúp “. Nàng cảm kích không thôi.
“Không cần cảm tạ, ngươi tên gì ?”
“Ta gọi là Duẫn Tuyết, gọi ta là Tuyết Nhi là được.”
“Đúng rồi, trượng phu của ngươi đâu ? Sao lại để ngươi đi ra ngoài một mình ?” Trượng phu của nàng đúng là quá vô tâm
“Ô~~~~~~~ Ta không có trượng phu, ta chỉ có một mình”. Nàng khóc thảm.
“Được rồi, đừng khóc. Ngươi cùng lão công cãi nhau nên mới đi ra ngoài ?”. Hành động của nàng không chân thành gì cả
“Ngươi làm thế nào mà biết ?”. Nàng kinh ngạc vô cùng
“Có ai nói với ngươi rằng ngươi diễn tệ quá chưa ?” . Ta không chút lưu tình nào đả kích nàng.
“Không có, ta đúng là cãi nhau với lão công mà bỏ đi, hiện không có nơi nào để đi, giữ ta lại được không ?”. Nàng yêu cầu nói.
“Đúng là có thể nhưng chúng ta đi Lãnh quốc”. Nếu vậy không phải sẽ làm nàng càng ngày càng xa nhà mình hay sao ?
“Ta chính là muốn đi Lãnh quốc, vừa vặn có thể đi cùng các người “. Còn phải coi lão công nàng có cho thế lực đi tìm nàng không.
“Nga ! Đúng rồi, nữ nhi của ngươi rất khả ái nga ! Tên gọi là gì?” Ta cao hứng đùa giỡn hài tử của nàng trong lòng.
“Còn chưa có đặt, Tiểu Triệt Triệt, ngươi cùng tên khốc nam (nam nhân lãnh khốc) kia là quan hệ gì ?”
Tiểu Triệt Triệt ? Mẹ nó ! Ta rất nhỏ sao ? “Ngươi kêu ai là Tiểu Triệt Triệt a ?” Ta nghiến răng nghiến lợi nói
“Ngươi đó ! Ta đã là mẹ của năm hài tử rồi ngaz~~”. Nàng tự hào không thôi
Năm hài tử ? “Ngươi…….. Ngươi bao nhiêu tuổi ?”. Nàng xem tuổi còn trẻ lắm a !
“Hai mươi lăm a !”
Hai mươi lăm mà là mẹ của năm hài tử ? Nàng thật là biết sinh, nàng chỉ lớn hơn ta có năm tuổi a ! Ta còn nhỏ hơn nàng !
“Tiểu Triệt Triệt, ta nghĩ ra tên của nữ nhi rồi, kêu Dịch Triệt, Duẫn Dịch Triệt ” Tên của chồng nàng cũng họ Duẫn
“Vì cái gì chứ ?”
“Vì cám ơn ngươi đã cứu mẹ con ta a ! Dịch cùng âm với từ ức a ! Ý là muốn nó nhớ rõ công ơn của ngươi, nếu không thì để nó nhận ngươi làm cha nuôi thế nào?” . Nàng vui vẻ đề nghị.
“Tốt ! Tốt lắm !”. Có một nữ nhi như vậy quá tốt.
Nàng đem Dịch Triệt đưa cho ta ôm sau đó nàng hôn lên mặt ta một cái “Tiểu Triệt Triệt chúc mừng làm cha”
Ta cũng tặng lại nàng một nụ hôn. Lãnh Nhược Tư vừa vào cửa thì thấy ngay, hắn nổi giận rống to “Các ngươi đang làm gì vậy”
“Chúng ta giữ nàng được không ? Nàng cũng là con dân Lãnh quốc của ngươi, vì tức giận chuyện lão công mà đi đến Mộ Dung quốc. Chúng ta thuận tiện đưa nàng trở về. Đúng rồi, ta nhận con gái nàng làm con gái nuôi của ta rồi đó na~~”. Ta cao hứng nói.
“Thì ra là vậy ! Nhưng nàng vì cái gì hôn ngươi?”. Hắn để ý chính là vấn đề này
Vì cái gì chứ ? “Bởi vì Tiểu Triệt Triệt khả ái cùng xinh đẹp như vậy”
Xong rồi, ta thật sự là càng ngày càng giống nữ nhân, nghe thấy nàng nói như thế vậy mà ta lại không nổi giận.Ô~~~~~~~ Ta thật bi thương nha.
Tên nữ nhân chết tiệt này dám gọi Triệt nhi của hắn một cách vô cùng thân thiết là Tiểu Triệt Triệt sao ? “Người đâu, tới đem nữ nhân này ra ngoài cho trẫm”
Tiểu Hương nghe tiếng mà đến “Vì cái gì ? Nhược Tư, nàng là con dân của ngươi ?”. Ta thầm oán hắn
Ai kêu nàng dám đụng chạm người trẫm yêu ?
“Con dân ? Trẫm ? Ngươi là Hoàng thượng Lãnh quốc ? Vậy ngươi là Vương gia Mộ Dung quốc, tương lai sẽ là Hoàng hậu lãnh quốc ?”. Nàng ngây ngốc hỏi.
“Cái gì tương lai chứ ? Triệt Nhi hiện tại chính là hoàng hậu rồi”. Lãnh Nhược Tư tức giận nhìn chằm chằm nàng.
Nàng ngẩn người hồi lâu mới phục hồi tinh thần lại, nàng hưng phấn bước xuống giường ôm lấy ta cao hứng nói: “Đã sớm nghe đồn Vương gia Mộ Dung quốc tuyệt mỹ vô song, cả tiên nữ cũng cảm thấy dung nhan không bằng, hôm nay thấy thì đúng không sai. Nào, Tiểu Triệt Triệt, cho tỷ tỷ ôm cái nào”. Nói xong liền nhào lại.
Xem ra ta đúng là có tiếng tăm a ! Bất quá thấy nàng lao tới ta bị dọa vội trốn vào trong lòng Lãnh Nhược Tư, bộ dạng nữ nhân này thật đáng sợ. Không ai phát hiện nàng như vậy, nhưng ta cảm thấy mình giống như miếng thịt béo bở trong miệng bọn lang sói đang đói bụng.
“Đủ rồi, ngươi dám dọa Triệt Nhi của trẫm, đừng tưởng ngươi là con dân của trẫm thì trẫm sẽ không làm gì ngươi”. Nếu nàng không phải đã có con nàng đã sớm chết dưới chưởng của mình. Gặp được lão công của nàng phải bảo hắn hảo hảo quản lý lại lão bà của hắn.
“Ngươi đúng là không đáng yêu, vẫn là Tiểu Triệt Triệt tốt”. Lôi ta từ trong lòng của Lãnh Nhược Tư ra mà sờ khắp mặt của ta.
Lãnh Nhược Tư chỉ xém chút là hộc máu, nữ nhân này căn bản là không sợ lời nói của hắn. Hắn vội vàng mang ta rời đi, để lại Duẫn Tuyết cùng bọn người Tiểu Hương ngây ngẩn…
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Độc Sủng Nam Hậu
Chương 20: Bao lưu hai mẹ con
Chương 20: Bao lưu hai mẹ con