DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Trọng Sinh Chi Sủng Nịch Thành Nghiện
Chương 33: Giãi bày cảm xúc

Người thanh niên có dáng người thon dài cao ngất, ánh mắt nhu hòa, khí chất thanh nhã mà trong trẻo, lạnh lùng như công tử phú quý thời xưa bước ra từ trong tranh.

Còn ai khác ngoài Tiêu Nhiên đây?

“Anh không phải còn đang đi diễn à?” Diệp Phong trợn tròn mắt, cậu còn nhớ rõ lần trước anh trai đã nói với cậu vậy mà. “Kỳ tích thần thoại” được Mạnh Vũ phát triển vô cùng lớn mạnh, hơn nữa hắn còn đang chuẩn bị phát triển công ty trong giới giải trí, ngàn chọn vạn tuyển mới chọn ra được Tiêu Nhiên, thậm chí còn vì Tiêu Nhiên mà xây dựng nên một bộ phim tiên hiệp, dập theo đúng tính cách cùng dáng vẻ của y.

Bối cảnh là “Kỳ tích thần thoại”, lăng xê tài năng mới bí ẩn, người có tâm cố ý muốn tìm hiểu nhưng ngay đến tên phim cũng chẳng biết. Quá thủ đoạn, hoàn toàn khiến dân tình xôn xao bàn tán.

Tiêu Nhiên tuy là người mới nhưng vì y có diện mạo xuất sắc, khí chất bất phàm, nhất là khi mặc đồ cổ trang, đầu đội tóc giả đen dài, trang phục toàn thân trắng muốt, thật sự nhìn vô cùng phiêu dật, chẳng khác nào tiên nhân không nhiễm khói lửa nhân gian.

Hàng loạt ẩn số, hàng loạt thần bí nhất thời khiến quảng đại quần chúng khắp nơi chú ý. Là con người thì ai cũng có sự tò mò, có tâm lý tìm kiếm của lạ, chỉ cần kích động được đám người hiếu kỳ này thì cũng có thể coi là thành công bước đầu.

Kế tiếp là giai đoạn khua chiêng gõ trống quay phim trong bí mật, nhưng nếu như Diệp Phong không nhìn lầm thì diễn viên chính của bộ phim này có vẻ rất nhàn hạ, anh ta còn đang vác theo máy ảnh chạy nhảy ở đây đây này. → →

“À……đóng phim hả!” Tiêu Nhiên nhíu mày, thản nhiên nói, “Anh cảm thấy quá mệt mỏi nên mới lén chuồn ra đây thả lỏng ╮(╯▽╰)╭”.

Này này, anh làm diễn viên kiểu mọe gì thế hả?

Thấy bé thỏ con họ Diệp có vẻ buồn bực, Tiêu Nhiên rất không phúc hậu bật cười, vươn tay ra túm bé thỏ ra khỏi nước.

“Được rồi, anh đùa thôi, đừng đứng ngốc dưới nước lâu như thế, thân thể của em chịu sao nổi”.

Tiêu Nhiên đặt Diệp Phong ngồi lên một tảng đá lớn ven bờ, cúi thấp người định giúp cậu đi giầy, tiện thể thưởng thức đầu ngón chân tinh tế cùng bàn chân trắng nõn nà khiến người ta đui mù của cậu. Hai mắt Tiêu Nhiên tối lại, Diệp Phong đột nhiên giật giầy lại, nhỏ giọng nói: “Em tự đi được mà”.

Diệp Phong không thích những hành động quá mức thân mật của người khác ngoại trừ Diệp Cảnh. Bởi vì anh là anh trai của cậu nên mới là người đặc biệt như thế. Trải qua hai kiếp như hai cuộc đua, mỗi lần hy vọng đều là lấy chính sự ra đi quá sớm của bản thân để trả giá, thật chẳng khác nào dùng giỏ trúc múc nước, dã tràng xe cát, cho nên cậu đã mệt mỏi và tuyệt vọng lắm rồi, chỉ đành buông tay.

Nhưng không ngờ ông trời lại cho cậu được luân hồi tới kiếp thứ ba, ở kiếp này……..anh hai bỗng nhiên tốt một cách thần kỳ. Chẳng như kiếp thứ nhất, không ngừng thỏa mãn tất cả các yêu cầu bốc đồng, ngang bướng của cậu; không như kiếp thứ hai, quan hệ hai anh em tràn đầy lạnh lùng xa cách.

Trong kiếp này, Diệp Cảnh không còn như hai kiếp trước, cậu có thể cảm nhận được mọi sự quan tâm của anh đều xuất phát từ nội tâm, từ trong ánh mắt đối phương, cậu luôn nhìn ra sự thật lòng.

Vì sao chứ? Diệp Phong muốn biết nguyên nhân, nhưng rồi lại không dám chạm tới nguyên nhân, cậu sợ sẽ đụng tới điều cấm kỵ, rồi sự lạnh lùng sẽ lại quay về.

Thừa nhận đi Diệp Phong, cậu lưu luyến sự ôn nhu ấy, nhưng cũng sợ hãi chính nó. Cuối cùng vẫn mất đi chẳng bằng không thể nắm giữ được ngay từ đầu. Có lẽ vì sự khát vọng tình thân mà cho tới tận bây giờ Diệp Phong vẫn không thể quyết tâm dứt bỏ, lần đầu tiên thực sự cảm nhận được sự thương yêu cùng dung túng vô điều kiện của Diệp Cảnh, làm cho đáy lòng cậu nhịn không được nảy sinh hy vọng, hy vọng tất cả đều là thật, đều phát ra từ nội tâm.

Chứ không phải giống như kiếp trước, đến tận lúc chết mới nhận ra từ đầu đến cuối chỉ có bản thân mình tự cho là đúng, mọi việc cuối cùng chỉ là một hồi âm mưu.

Người đã từng hại chết cậu ở kiếp trước, trong kiếp này……..còn có thể tin tưởng được nữa hay không?

Tiêu Nhiên ngẩng đầu lên liền thấy Diệp Phong đang thất thần nhìn mặt nước lấp lánh ánh nắng, vẻ mặt ngơ ngác cực kì phù hợp với đám tóc xoăn ngô ngố trên đầu. Tiêu Nhiên nhịn không được vung tay lên chọc chọc đám tóc kia, hơi không vừa lòng với cái cằm nhỏ gầy của bé thỏ nhỏ.

Nhà họ Diệp nuôi người kiểu gì thế, sao càng nuôi càng gầy vậy?

Nếu không phải đã xác định Diệp Cảnh thật sự đem em trai bảo bối đặt vào trong tim mà thương yêu thì Tiêu Nhiên chắc chắn đã hoài nghi, đây là một màn ngược đãi trẻ nhỏ của đám nhà giàu.

“Tiểu Phong, tâm trạng của em hôm nay hình như không được tốt, xảy ra chuyện gì vậy?” Tiêu Nhiên khẽ nhướn mày.

“Rõ ràng thế ạ?” Diệp Phong nghiêng đầu…….mờ mịt nhìn Tiêu Nhiên.

Bởi vì hôm nay em không bán manh như mọi khi nữa → →. Tiêu Nhiên dù nghĩ như thế nhưng cũng không thể nói, nếu nói ra, bé thỏ con chắc chắn sẽ tạc mao mất.

“Em cãi nhau với anh trai em hả?” Tiêu Nhiên quyết định nói sang chuyển khác, thuận miệng hỏi một câu, nhưng không ngờ lại chọt trúng chỗ đau của bé thỏ, Diệp Phong nhất thờ cứng đờ người.

Tiêu Nhiên nhíu mày, hóa ra cãi nhau thật à, Diệp Cảnh thật sự có thể khiến em trai bảo bối thương tâm ư?!

Không thể tin được, điều này chẳng khác nào kỳ quan thế giới thứ chín á ~ Quan sát mấy năm nay, Tiêu Nhiên thật sự đã hiểu rõ trình độ khống chế cùng dục vọng chiếm hữu em trai của cái tên Diệp Cảnh này đã lên tới mức biến thái cuồng! Hơn nữa mức độ yêu chiều cũng luôn khiến người ta hộc máu. Chăm sóc em trai cực kỳ cẩn thận, bảo sao làm vậy, Diệp Phong mà nói đó là sao thì tuyệt đối không phải trăng. Tiêu Nhiên vẫn luôn thấy rất quái lạ, một ông anh trai cưng chiều không hề có nguyên tắc như thế sao có thể nuôi ra được một đứa em trai ngoan hiền nhu thuận vậy trời.

Chắc chắn là dục vọng chiếm hữu của cái tên thần kinh Diệp Cảnh kia quá mạnh mẽ, ngăn cấm quá đáng nên khiến bé thỏ mất hứng rồi. Tiêu Nhiên thầm nghĩ thế, loại bỏ ngay trường hợp bé thỏ đáng yêu, thiện lương phạm lỗi trước!

“Tiêu Nhiên, anh nói xem……..Nếu có một chuyện mà anh muốn biết rõ sự thật, nhưng lại sợ hãi thời điểm biết sự thật thì phải làm gì bây giờ?”

Tiêu Nhiên khựng lại một chút, khóe miệng nhếch lên một nụ cười chân thật tỏa nắng: “Trước kia có người từng nói với anh câu này: bất luận dù xảy ra chuyện gì, thì nói ra vẫn tốt hơn là phải nghẹn ở trong lòng, dù sao thế giới này sẽ chẳng đến mức bị hủy diệt, không phải sao?”

Diệp Phong bừng tỉnh, đúng vậy, dù sao thì cậu cũng đã trải qua mấy kiếp nhân sinh, còn gì mà phải sợ nữa, đúng không?

.

.

.

Lúc Diệp Phong về đến nhà lại bất ngờ đụng phải Diệp Cảnh. Cậu nhớ rõ lúc này anh trai hẳn phải còn ở công ty làm việc mới đúng chứ…… À nhớ rồi, cậu hình như đã chủ động ngắt điện thoại với anh trai, nhưng sau đó anh vẫn không gọi lại cho cậu. Diệp Cảnh thông minh như thế, hơn nữa cậu cũng đã biểu lộ rõ ràng như vậy, chắc chắn anh đã đoán ra được cái gì rồi.

“Tiểu Phong, có mệt không, muốn uống nước chanh không?”

Tiểu Phong thích uống nước chanh nhất, mùa hè nóng bức, uống nước chanh có thể dễ dàng giải khát, trước giờ Diệp Cảnh vẫn luôn sai người ép chanh trước rồi để tủ lạnh.

Diệp Cảnh sợ Tiểu Phong sẽ lại tức giận nên không dám hỏi cậu đã đi đâu, thậm chí lời nói còn mang theo chút ý lấy lòng. Anh chỉ cầu Tiểu Phong đừng rời khỏi anh, đừng trốn tránh anh là đã làm tốt lắm rồi.

Diệp Phong im lặng tiếp nhận chén nước có chút lạnh, nhiệt độ vừa phải. Diệp Cảnh thật cẩn thận nâng tay lên, tính chạm vào trán Tiểu Phong, thấm đi chút mồ hôi dính trên đó. Diệp Phong không tránh né làm Diệp Cảnh thở phào nhẹ nhõm, lúc này mới buông lỏng bàn tay, nhẹ nhàng chà xát.

“Ra nhiều mồ hôi quá này, để anh hai giúp em lau”.

Kiếp này, bệnh thích sạch sẽ của Diệp Cảnh hình như đã không còn. Diệp Phong chớp chớp mắt, yên lặng nhìn anh trai nhà mình cầm khăn tay, từng chút từng chút một lau mồ hôi trên trán cậu, vẻ mặt nhu hòa, cẩn thận, giống như đang chà lau một món đồ mỹ nghệ tinh tế.

Có lẽ…….trong lòng anh trai cậu thực sự là món hàng thủ công đẹp đẽ.

Diệp Phong chậm rãi buông lỏng chiếc khăn trong tay, đáy mắt sâu thẳm lóe lên quang mang mờ nhạt: “Anh hai, chúng ta………nói chuyện đi”.

Cậu không muốn lãng phí thời gian nữa, cậu đã sắp chịu không nổi rồi, từng động tác của Diệp Cảnh luôn khiến cậu miên man suy nghĩ. Biết đâu, biết đâu…….đây thực sự chỉ là sự quan tâm đơn thuần mà thôi, không ẩn chứa thâm ý, không vì bất cứ lý do gì.

Diệp Cảnh ngây ra một lúc, sau đó chậm rãi gật đầu: “Được, chúng ta tới thư phòng đi”.

.

Diệp Cảnh đóng cửa lại, quay đầu nhìn Diệp Phong đang đứng bên cửa sổ, ngẩn người nhìn không trung ngập tràn sắc lam bên ngoài, con ngươi xinh đẹp như viên pha lê đen ẩn chứa sắc thái khiến người ta mê đắm.

“Tiểu Phong………” Hơi thở ấm áp phất qua tai Diệp Phong, khiến đáy lòng cậu lăn tăn gợn sóng, một vòng tay hữu lực vắt ngang qua eo cậu, chỉ chốc lát sau, cái đầu nhỏ xù tóc đã yên vị trên bờ vai anh, phía sau lưng dán chặt vào lồng ngực quen thuộc.

Diệp Phong vô thức rụt người lại, theo thói quen dựa sát vào ngực Diệp Cảnh, nhìn dáng vẻ cực kì nhu thuận, mang theo chút ý ỷ lại.



“Anh hai………..Em đã không nói thật”.

“Sao?”

“Thật ra lúc ở bệnh viện, em còn mơ thấy……..”

Vòng tay Diệp Cảnh chợt căng cứng, Diệp Phong giống như không cảm nhận được sự khác lạ, vẫn tiếp tục nói: “Em mơ thấy anh hai nói với em những chuyện rất quái lạ, sau đó……em chết”.

“Tiểu Phong………” Diệp Cảnh vội vàng xoay người Diệp Phong lại, để cậu đối mặt với mình, “Em hãy nghe anh nói, em nghe anh hai nói đã, không phải như vậy đâu, không phải như em nghĩ đâu……..”

“Em biết.” Diệp Phong ánh mắt mờ mịt, “Chẳng qua chỉ là mơ thôi……cho nên em muốn biết rốt cuộc đó có phải là sự thật hay không”.

“Cái gì?”

“Trong mơ, anh hai nói với em một câu chuyện xưa, vậy sự thật có đúng như thế………. Em đã tìm Lưu Tố Vân, bà ấy đã kể lại chi tiết, không khác nhiều phiên bản em mơ thấy là mấy.” Nói tới đây, trong nháy mắt nhìn Diệp Phong chợt nhợt nhạt hẳn đi, sắc mặt tự giễu pha lẫn bi thương, “Em hiểu mà anh hai, thật ra ngay từ đầu đó đã chẳng phải mơ, mà là mọi chuyện đã xảy ra ở kiếp trước. Có đúng không anh hai?”

Diệp Phong thở dài, không nói gì thêm, thế nhưng hai bàn tay nắm chặt bên dưới đã thể hiện hết tâm trạng cậu lúc này, cậu rất sợ người đang đứng trước mặt mình đây sẽ đột nhiên biến mất.

“Anh hai……..Anh rất lạ, anh chắc chắn cũng sống lại đúng không? Anh đã hận em đến thế, sao còn đối tốt với em như vậy………”

Diệp Cảnh dường như cảm giác được có một bàn tay đang hung hăng siết chặt lấy trái tim mình, khiến anh đau đớn. Tiểu Phong đã nhớ được mọi chuyện ở kiếp trước, sau đó sẽ phủ nhận mọi cố gắng của anh ở kiếp này sao.

Thân thể Tiểu Phong gầy yếu, tái nhợt như thế, dưới ánh mặt trời ngày hè, giống như tùy thời có thể biến thành ảo ảnh trong suốt rồi biến mất. Diệp Cảnh chợt cảm thấy vô cùng hoảng hốt, lập tức ôm chặt lấy cậu, ủ vào trong lồng ngực.

“Tiểu Phong……..tha thứ cho anh, xin em hãy tha thứ cho anh, đừng đẩy anh ra……..” Một Diệp Cảnh ăn nói khép nép thế này nhìn yếu ớt, tuyệt vọng, bất lực không chịu nổi.

“Tiểu Phong, anh yêu em……….”

Đọc truyện chữ Full