DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Trọng Sinh Chi Sủng Nịch Thành Nghiện
Chương 24: Thời gian vụt trôi

Thời gian là như thế, ngay lúc chúng ta vẫn chưa kịp để ý, nó đã lướt nhanh đến mức không thể vãn hồi. Sau khi kết thúc quân huấn, Diệp Cảnh về nhà, lại một lần nữa được nằm trên giường lớn, ôm em trai bảo bối mà ngủ, nhưng ngoại trừ hôn môi hay vuốt ve ra, anh không làm thêm hành động gì quá đáng hơn nữa.

Đương nhiên, có lẽ cũng là vì dưới sự giám sát quá mức chặt chẽ mọi lúc mọi nơi của Phúc quản gia, vừa nhìn thấy đại thiếu gia bắt đầu sờ loạn, ông lập tức trừng mắt lườm, sau đó mâm cơm hôm đó đảm bảo tràn trề đồ ăn mà Diệp Cảnh ghét cay ghét đắng.

Diệp Phong thầm nghĩ, anh trai nhà mình ngoại trừ thích nhìn mình mặc đồ ngủ hình mèo nhỏ, thỏ con hay sóc con ra thì lại gia tăng thêm một ít sở thích kì quái nữa rồi, ví dụ như sau khi vào phòng ngủ, anh cứ yêu cầu cậu đeo tai của một con vật xù lông nào đó, cùng mặc nguyên bộ ngủ hình mèo hoặc thỏ. Diệp Phong cài tai lên tóc xong cũng chả có cảm giác gì mấy, thế cho nên hầu như cậu luôn quên có sự tồn tại của tai nhỏ lông xù trên đầu mình.

Có một lần sau khi thức dậy, anh trai không có ở đây, bụng cậu lại đói, Diệp Phong lười thay quần áo, trực tiếp mặc thế xuống lầu ăn sáng, kết quả ngay tại phòng khách gặp được Diệp Cảnh cùng Mộ An Nhiên đang nói chuyện.

Thiếu niên vừa mới rời giường, sắc mặt tản ra sắc hồng tự nhiên, thân thể giấu kín trong bộ ngủ trắng thuần mềm mại, có vẻ non nớt vô hại. Trên cái đầu nhỏ xù tóc lộ ra hai lỗ tai thỏ trắng hồng, trắng đen đối lập nên nhìn vô cùng nổi bật, trên tai giả còn có rất nhiều lông tơ mềm mềm, nhìn qua chỉ muốn sờ sờ vì phát. Vì thiếu niên chuyển động nên hai lỗ tai mềm mại tha hồ lắc lư trên đỉnh đầu, đáng yêu dễ sợ.

Đôi dép lê cậu đi dưới chân cũng được làm phỏng theo móng thỏ, cay cả phía sau bộ ngủ cũng được gắn một cục lông tròn tròn làm đuôi.

Thiếu niên dụi dụi mắt, dáng vẻ mới tỉnh ngủ điển hình, đi được hai bước lại không nhịn được ngáp một cái, khiến lỗ tai nhỏ lệch sang một bên, con ngươi đen láy nhất thời ầng ậc nước, đáy mắt ửng hồng. Diệp Phong phồng má, tầm mắt lúc này đã rõ ràng hơn, mơ hồ mở to mắt, vẻ mờ mịt cực kì giống bé thỏ con đang chăm chú ăn cỏ mà bị gọi tên.

Mộ An Nhiên hoàn toàn ngây người, phương thức mà tên Diệp Cảnh yêu nghiệt này nuôi em trai là như vậy à? Đây đúng là em trai hàng thật giá thật của Diệp Cảnh hả? Tuy rằng hắn biết tiểu đệ nhà họ Diệp rất đáng yêu, nhưng dù sao Diệp Cảnh cũng là một tên cuồng em trai, độ chân thật đã bị chủ quan hóa, khó có thể tin được, thế nhưng hiện tại….. em trai này sao có thể đáng yêu đến thế!!!

Rõ ràng trông không khác gì sủng vật bị nuôi trong nhà à nha ~

“Tiểu Phong sao lại đi ra đây vậy?” Sau vài giây ngây người, Diệp Cảnh lập tức ý thức được ở đây có người ngoài, có chút bực bội trừng mắt lườm Mộ An Nhiên một cái, dám dùng ánh mắt hoa si thế kia nhìn em trai bảo bối của anh à. Đã thế Diệp Cảnh quyết định đọc chiếm luôn khu đất phía đông kia, khiến tên này khóc chết luôn.

“A~ anh hai……” Bé thỏ con còn chưa tỉnh ngủ, hai cái tai dài dài trên đỉnh đầu lắc la lắc lư, Diệp Cảnh vừa mới đứng dậy định đón Diệp Phong, thì Mộ An Nhiên cũng bất giác bật dậy gào lên.

“Á______ Diệp Cảnh, cậu đúng là nhân tài, làm thế nào mà nuôi được em trai như nuôi con thỏ thế này vậy hả?

Diệp Cảnh: “…………”

“Lại đây nào Tiểu Phong, để cho Mộ ca ca nhìn xem nào?!” Mộ An Nhiên tiến lên, để lộ nụ cười ‘Anh chân thành lắm mà’ lại gần, ma trảo vươn ra túm gọn hai cái tai thỏ của Diệp Phong.

Diệp Phong: “……..” Đây không phải là đại thúc đáng khinh luyến đồng trong truyền thuyết đấy chứ? o(╯□╰)o

Sắc mặt Diệp Cảnh lập tức tối sầm lại, xoay người tung cước, đạp cái tên có ý đồ nhúng chàm em trai bảo bối của anh ra, rồi thuần thục kéo cánh tay Diệp Phong, ôm cậu vào trong ngực. Diệp Phong dang rộng hai chân, quắp chặt lấy thắt lưng anh trai, hai tay túm chặt cổ anh, cái đầu nhỏ dựa vào bờ vai rộng lớn của anh, vừa ngẩng đầu lên có thể nhìn thấy được cảnh Mộ An Nhiên té lộn nhào trên ghế sô pha, mặt chúi xuống đất.

“Mẹ nó cái đồ lạnh lùng kia, có em trai là quên luôn bạn bè hả?! Mau đỡ bổn thiếu gia lên……. Em sai rồi mà lão đại, em sai rồi! Cứu cứu em á á á ~~ Diệp tiểu đệ, đừng thấy chết không cứu như thế……..” Mặc kệ Mộ An Nhiên giãy dụa kêu gào, anh trai Diệp Cảnh vẫn chuyên tâm ôm em trai bảo bối lông xù nhà mình lên lầu.

“Không cần phải quan tâm đến cậu ta.” Anh trai ngạo kiều quay đầu bước đi, Phong tiểu đệ đệ nhìn nhìn bộ dáng ngã chổng vó của Mộ An Nhiên, tâm tình bỗng nhiên vô cùng thư sướng.

“Chẳng phải anh hai đã nói không được mặc như thế này ra ngoài rồi sao? Như thế nào lại bất cẩn đến thế, hửm?”

Nghe thấy giọng nói ấm áp dịu dàng của anh trai, bé thỏ con rụt đầu lại, cọ cọ lên má anh trai đại nhân, híp mắt lại, dường như lại rơi vào trạng thái mơ màng muốn ngủ tiếp.

“Ư, đói bụng ~” Bé thỏ nghĩ ngợi một lát mới nói ra được mục đích đi kiếm ăn của mình.

“Lát nữa nh sẽ gọi bác Phúc bưng đồ ăn lên cho em, giờ để anh hai giúp Tiểu Phong rửa mặt ha!”

“Em tự làm được mà!” Bé thỏ con vỗ vỗ hai má, dáng vẻ đáng yêu tới mức khiến người nhìn hận không thể nhào tới cắn một ngụm.

Diệp Cảnh khẽ cười, cũng không nói gì nữa, tranh luận là vô ích, dù sao cuối cùng Tiểu Phong vẫn phải thỏa hiệp thôi. ╮(╯▽╰)╭



Thời gian hai năm bất tri bất giác trôi qua rất nhanh. Diệp Phong đã lên lớp 11, bài vở căng thẳng, mỗi lúc ôn thi Tiểu Phong lại nhớ tới dáng vẻ học hành nhẹ nhàng thoải mái của anh trai lúc trước, cậu mím môi nghiến răng nghiến lợi, tâm tình chen chúc đủ lại hâm mộ lẫn ghen tị. Đồng thời cũng yên lặng bi ai cảm thán một phen cho cái chỉ số thông minh không được cao lắm của mình.

Cùng là anh em một nhà, tại sao lại có sự chênh lệch lớn đến thế? Bé thỏ nhỏ cảm thấy vô cùng khó hiểu.

Trong khoảng thời gian này Diệp Cảnh cũng không còn trêu chọc Diệp Phong nữa, anh sợ cậu bị phân tán tư tưởng, hơn nữa anh còn chủ động giúp em trai giải đáp thắc mắc, hỏi gì nói đó, cả quá trình giảng giải rất cản thận, tỉ mỉ.

Mà hai năm gần đây, cha Diệp cũng dần dần buông lỏng quyền lực nắm trong tay, ông biết con trai lớn của ông đang tụ tập một số người giúp đỡ sau lưng mình, mở một công ty trên internet. Nhưng cha Diệp càng hy vọng Diệp Cảnh có thể kế thừa gia nghiệp, vậy nên dưới sự phớt lờ của ông, Diệp Cảnh rốt cuộc chiếm được cơ hội lớn, cơ hội cạnh tranh chiếm khu đất phía Đông.

Trên thực tế không mấy ai xem trọng khu đất này, nó đã bị bỏ hoang nhiều năm do cách xa trung tâm thành phố, đoạn đường huyết mạch thông thương cũng chưa được tu sửa. Vậy nên, nói gì thì nói, chẳng kẻ nào dại dột không não đi mua mảnh đất không giá trị ấy cả.

Mảnh đất này khi được đưa lên bán đấu giá cũng chỉ là để góp cho đủ số mà thôi, nhưng không ngờ thật sự vẫn có người coi trọng nó! Nhất thời, tất cả mọi người đều cảm thấy không phải đầu óc của tên nhóc Diệp Cảnh này có vấn đề rồi chứ? Mà người được cha Diệp phái phụ giúp lúc này chỉ kém không túm quần áo Diệp Cảnh khóc lóc mà thôi, đại thiếu gia, ngài làm ơn đừng làm loạn nữa được không?

Nhưng Diệp Cảnh chẳng để tâm, vẫn khư khư cố chấp, dù có tám con trâu tới kéo cũng không nhúc nhích, thậm chí còn sẵn sàng kí giấy bảo đảm, lại lôi ra bản thiết kế hoàn mỹ, lên kế hoạch phát triển khu đất phía Đông kia trong tương lai vô cùng chu đáo, chặt chẽ. Nó giống như một bức tranh đẹp đẽ, vẽ lên tương lai huy hoàng trước mặt mọi người.

Trong nhất thời, các cổ đông cùng ban giám đốc đều có chút dao động.

“Người trẻ tuổi, những điều cậu nói tôi đều đã nghe, những điều cậu viết tôi đều đã nhìn, nhưng cậu lấy gì đảm bảo trong tương lai lượng người đổ về đây sẽ lên tới con số như thế này?” Lão Lý thả bản kế hoạch xuống, đôi mắt đầy uy nghiêm xuyên thấu qua kính mắt, chăm chú nhìn Diệp Cảnh. Bạn đang �

Lão Lý luôn là người làm việc cương trực, công bằng, yêu cầu đối với cấp dưới cũng thập phần nghiêm khắc. Kiếp trước, tính từ lúc khởi nghiệp, Diệp Cảnh vẫn luôn bị ông ta xói mói để ý đủ kiểu.

“Tôi cũng hiểu đối với các vị ngồi đây, con số này quá mức khuếch đại.” Lão Trịnh gần đây có hơi chút phát tướng, đỉnh đầu đã rụng tóc bóng loáng, nhưng không hề ảnh hưởng đến sự quan sát thị trường chặt chẽ, cẩn thận của mình.

Kiếp trước Diệp Cảnh cũng thường xuyên tiếp xúc với lão Trịnh, người này làm việc tỉ mỉ, sáng suốt tuyệt đỉnh, khuyết điểm duy nhất là quá mức cẩn thận, ông ta không chủ trương kiếm lợi lớn trước mắt, nhưng một khi đã đảm bảo quyết định đầu tư thì sẽ kiếm được rất nhiều tiền.

Lão Trịnh còn có sở thích đi du lịch lúc rảnh rỗi, cũng có chút quan tâm tới chụp ảnh phong cảnh, vậy nên ông rất quý Diệp Phong. Diệp Cảnh còn nhớ rõ khi đó, khi Tiểu Phong được ông khen ngợi, đôi mắt trong suốt của cậu sáng ngời, tựa như có thể rọi sáng vạn vật.

Nhìn thấy hai vị lão nhân mà bản thân vẫn luôn kính trọng, ngữ khí khi nói của Diệp Cảnh cũng chậm lại đôi chút, êm ai mà đầy kiên định, trật tự rõ ràng, đầy đủ lý lẽ bằng chứng, nghe qua đã thấy rất dễ thuyết phục lòng người. Nếu Diệp Cảnh sống trong thời chiến, anh chắc chắn sẽ trở thành một nhà ngoại giao xuất sắc.

Bận rộn cả ngày trời, cuối cùng công việc cũng tạm ổn thỏa tám chín phần. Khi Diệp Cảnh về đến nhà, Phúc quản gia rất biết chăm sóc bưng chén trà nóng tới, để đại thiếu gia nhuận vị.

“Bác Phúc, Tiểu Phong đâu rồi?” Thường thường Tiểu Phong đều lao xuống đón anh, rồi ăn cơm luôn, không phải sao? Diệp Cảnh nhíu mày.

Phúc quản gia lắc đầu: “Nhị thiếu gia vẫn còn trên lầu, nếu không để bác lên gọi cậu ấy xuống”.

“Không cần đâu, bác cứ chuẩn bị cơm tối đi, để cháu lên gọi Tiểu Phong”.

Phúc quản gia nhìn theo bóng dáng Diệp Cảnh lên cầu thang, thấp giọng thở dài.

Đại thiếu gia đã biểu hiện rõ ràng đến thế, đáng tiếc nhị thiếu gia vẫn chẳng hiểu gì. Lần trước là Mộ An Nhiên, tốt nhất lần tới lại là Việt Hàn Du đi, Phúc quản gia thầm nghĩ, làm một quản gia giữ bí mật nhiều năm, ông đã mẫn tuệ phát hiện được, ánh mắt của hai người này khi nhìn nhị thiếu gia có gì đó khác lạ! Hầy, tương lai họ chắc chắn sẽ trở thành tình địch lợi hại của đại thiếu gia đây ~

Nhỡ đâu nếu có một ngày mà nhị thiếu gia mất trí nhớ do tai nạn bất ngờ, hai người kia chăng phải sẽ thừa dịp nhảy vào hôi của à? Không được không được, không thể được, nhị thiếu gia nhà bọn họ đáng yêu đến thế, chỉ có thể cất giấu trong nhà thôi, sao có thể đem cho dã lang bên ngoài.

Quản gia đại nhân âm thầm quyết định, lần sau nếu hai người kia lại tới đây, ông nhất định phải giấu nhị thiếu gia thật kĩ mới được, tuyệt đối không để bọn họ có cơ hội thò chân thò tay, thề sống thề chết giúp đại thiếu gia bảo vệ vợ. 【 nắm tay quyết chí 】

Người giúp việc A bê đồ ăn đi qua quản gia, nhìn sắc mặt ông đổi tới đổi lui, trông buồn cười hết cỡ, nghi hoặc hỏi: “Quản gia, ngài làm sao vậy?”

Người giúp việc B bình tĩnh liếc nhìn quản gia một cái, rồi quay đầu hỏi người giúp việc C: “Phúc quản gia gần đây đang xem phim gì thế?”

Người giúp việc C trả lời: “Mấy bộ phim thần tượng thanh xuân ấy mà”.

Người giúp việc A bất giác hiểu rõ ngọn nguồn.

.

Diệp Cảnh đẩy cửa phòng ngủ ra, không có ai bên trong, anh lập tức xoay người đi đến thư phòng, quả nhiên em trai bảo bối của anh đang nằm bẹp trên bàn học, vừa ngủ vừa lầm bầm nói mớ, giữa không gian vắng lặng yên tĩnh, tiếng hít thở đều đặn của cậu có vẻ vô cùng rõ ràng. Đám tóc xoăn ngô ngố của Diệp Phong thường rạp về hai phía, giữa những ngón tay trắng nõn còn kẹp một chiếc bút chì, vì nằm úp sấp trên mặt bàn nên đầu cậu đè ngay vào tập đề thi ở dưới.

Diệp Cảnh đau lòng thở dài, cẩn thận vỗ về đám tóc đen quăn quăn kia, chậm rãi ôm cậu vào lòng, để cậu dựa vào ngực mình. Có lẽ là ngửi thấy mùi hương quen thuộc, hoặc cũng vì cái ôm ấp áp của Diệp Cảnh so ra thoải mái hơn cái bàn cứng rắn, Diệp Phong dụi dụi ngực áo anh, vặn vẹo thay đổi tư thế nằm dễ chịu hơn, mi tâm đang nhíu chặt dần giãn ra, nhất thời phát ra một tiếng rên đầy thỏa mãn.

Nhìn Tiểu Phong ngày nào cũng tân tân khổ khổ luyện đề, làm bài tập, Diệp Cảnh thật hận không thể giúp cậu thuê người học thay. Nhưng thật ra anh không thể làm thế, Diệp Cảnh biết Diệp Phong cho dù có ỷ lại vào anh thì cũng là dựa dẫm tình cảm và luôn nghe lời anh mà thôi. Diệp Phong không bao giờ thích hưởng thụ đặc quyền đặc lợi, mà chính anh cũng chẳng muốn tự dưng có kẻ lạ mặt thay anh ở bên cạnh em trai anh.

“Ưm ~ Anh hai?”

Anh trai đại nhân cúi hôn xuống ‘chụt’ một phát: “Ngoan, rửa mặt rồi ăn cơm đi”.

“Vâng……..” Dụi dụi mắt, bé thỏ con ngoan ngoãn gật đầu.

Đọc truyện chữ Full