DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Dị Thế Đại Lĩnh Chủ
Chương 14: Dũng sĩ chân chính

Tiếng còi hiệu trầm thấp vẫn không dừng, chủ nhân lãnh địa lại vẫn chưa xuất hiện.

“Đội trưởng, còn muốn tiếp tục sao?”

“Tiếp tục!”

Saivans nói không chút nhấp nhô, dường như căn bản không cảm thấy đang lãng phí thời gian. Eliot thì lại chống đỡ không nổi, lần đầu tiên cảm thấy, làm một người thổi còi hiệu, là chuyện khổ bức như thế.

Cổ họng sắp bốc khói rồi, ngay cả nước miếng cũng không còn…

Eliot khổ bức lại thổi còi lần nữa, nhưng không biết, trong lùm cỏ cao cách bọn họ không tới năm trăm mét, là mục tiêu của họ chuyến này. Đỉnh đầu mọi người đều cột một vòng cỏ khô, trên người cũng khoác không ít, lãnh chủ nói, đây là ngụy trang.

Tống Mặc bảo các nam nhân không lên tiếng, cố gắng hạ thấp người, che giấu mình trong lùm cỏ.

“Johnson, qua đây.”

“Lãnh chủ đại nhân.”

“Chuẩn bị tốt hết chưa?”

“Theo lệnh của ngài, đã chuẩn bị tốt rồi.”

“Tốt lắm.” Tống Mặc dựng ngón cái, sau đó xoay ngón cái xuống, làm tư thế khinh bỉ với những khinh kỵ binh Obi huênh hoang trên ngựa. Đám nhóc, dám tới địa bàn của y giở trò lưu manh, hôm nay cho các ngươi có đi không về! Thân là lãnh chủ Grilan, nên bản lĩnh thì phải bản lĩnh!

Tống Mặc hít sâu một hơi, kéo cỏ khô trên người, kêu ngao rồi đứng lên, giơ bản cửa dùng làm khiêng lên, dùng tư thế không chút e sợ lao tới chỗ các kỵ binh. Đám người Johnson ngẩn ra, không phải bọn họ phụ trách dụ địch sao? Lãnh chủ đại nhân sao lại tự lên?

Tống Mặc thì bất kể bọn Johnson nghĩ thế nào, vẫn một hơi lao đi, rồi dừng lại cách chỗ đám người Saivans hai trăm mét, khí trầm đan điền, gầm lên: “Nè! Người tới là ai, báo danh đi!”

Hễ khẩn trương, là quốc túy tung ra hết.

Các kỵ sĩ giật nảy người, ngay cả chiến mã cũng giơ cao vó trước. Tạo hình này, giọng nói này, thoáng chốc, bọn họ còn cho rằng gặp phải bán thú nhân, phái dã thú đặc biệt.

Rất nhiều kỵ binh đã kéo trường cung, nếu không phải Saivans kịp thời giơ tay phải, Tống Mặc lúc này đã thành một con nhím. Cánh cửa đáng thương, căn bản không thể che chắn bao nhiêu mũi tên do cường cung bắn ra.

Saivans vỗ cổ ngựa, bảo chiến mã bình tĩnh lại. Sau đó nhìn Tống Mặc, tóc đen mắt đen, rất trẻ tuổi. Y phục… được rồi, từ kiểu dáng y phục thì là quý tộc, nhưng từ mấy vết chắp vá trên y phục và bảng gỗ trong tay thì, quý tộc này nghèo mạt rệp.

Nghèo mạt rệp trong quý tộc… Tống Mặc Grilan?

Từ đó có thể thấy, sự nghèo túng của gia tộc Grilan, thật sự là ai ai cũng biết, khắc sâu lòng người.

Saivans quay đầu nhìn Gilles Nath, Gilles lập tức gật đầu, “Y chính là tên ta gặp hôm đó.”

Saivans thúc ngựa đi tới, cúi nhìn Tống Mặc, “Ta là đội trưởng đội tuần tra kỵ binh của hành tỉnh tây bắc vương quốc Obi, Saivans…”

“Ta bất kể ngươi là ai!” Tống Mặc ngắt lời Saivans, nói đúng lý đúng lẽ: “Đây là lãnh địa gia tộc Grilan, thuộc về vương quốc Angris, ngươi dẫn binh sĩ xâm nhập nước láng giềng, lẽ nào muốn tạo chiến tranh giữa hai quốc gia? Ngươi có thể thừa nhận hậu quả khai chiến hai nước sao?!”

Nghe Tống Mặc nói thế, Saivans hơi sững sờ, sau đó cười to, ngay cả kỵ binh sau lưng hắn, cũng giống như nghe thấy chuyện cực kỳ buồn cười, đều bật cười ầm ĩ.

Lúc này bọn họ chỉ có một suy nghĩ, đây chẳng qua là một kẻ nghèo túng, còn là một kẻ nghèo túng đầu óc có vấn đề. Lão Julien hiện tại, đừng nói khai chiến với vương quốc Obi, cho dù là hành tỉnh tây bắc, cũng không dám chọc tới.

Khai chiến hai nước, còn hậu quả?

Quả thật là buồn cười.

Gilles muốn nhắc nhở Saivans, cẩn thận có trá, hắn đã từng chịu thiệt trong tay Tống Mặc, không cho rằng Tống Mặc là kẻ ngu xuẩn thiếu gân não, chạy ra biểu diễn màn bạch si trước mặt họ.

Những kỵ binh này rất khoa trương, cũng cực kỳ kiêu ngạo, vì bọn họ có vốn để khoa trương.

Nhưng, bọn họ cười được cũng chỉ có thể tới lúc này thôi, rất nhanh, bọn họ sẽ cười không nổi nữa.

Saivans cười đủ rồi, trường thương chỉ vào Tống Mặc, nói: “Giao vũ khí của các ngươi ra, ta có thể suy nghĩ cho các ngươi chết nhanh một chút.”

“Mơ tưởng!”

Tống Mặc vung cánh cửa ra, giơ cung nỏ trong tay, nhắm vào Saivans bắn một phát, sau đó quay người chạy. Vừa chạy vừa quay đầu kêu: “Tới đi, đuổi theo ta đi!”

Bước đi có thể nói là nhẹ nhàng, tư thế có thể gọi là ưu mỹ, âm thanh có thể gọi là uyển chuyển du dương.

Các kỵ binh: “…”

Các lãnh dân mai phục trong lùm cỏ: “…”

Thật ra, lãnh chủ Grilan, thần kinh thật sự có vấn đề đúng không? Đúng không?

Saivans thúc ngựa đuổi theo, giơ ngang trường thương trong tay, mắt nhìn Tống Mặc đang nhảy nhót mà chỉ muốn xuyên lên rồi nướng.

Mấy chục nam nhân đột nhiên xuất hiện trong lùm cỏ, tay cầm cung nỏ, làm giống y như Tống Mặc đã tấn công Saivans! Các kỵ sĩ đuổi theo sau lưng Tống Mặc nhất thời ngẩn ra, Saivans giơ khiêng tròn mắc sau lưng ngựa lên, bảo vệ bộ vị chí mạng nhất, gầm lớn: “Phòng ngự!”

Các khinh kỵ binh được huấn luyện tuần tự lập tức giơ khiêng chắn, bảo vệ đầu và thân trên của mình.

Cơn mưa tên bắn tới, khiêng chỉ có thể bảo vệ bản thân kỵ sĩ, không tới một phút, năm sáu chiến mã đã bị bắn chết, các kỵ sĩ rớt khỏi lưng ngựa, trở thành mục tiêu tốt hơn. Các kỵ sĩ ngỡ ngàng, bọn họ không phải chim non chưa từng lên chiến trường, bọn họ vô cùng rõ ràng, trừ khi có hơn một ngàn cung thủ, nếu không, căn bản không thể bắn nhiều tên như thế trong thời gian ngắn. Nhớ tới nỏ tiễn liên phát mà Gilles nói, đầu tất cả mọi người đều nóng lên.

Vũ khí này, không nên để lại trong tay nông phu, quả thật là báu vật trời cho!

Saivans giơ cao trường thương, quát: “Kết trận, tấn công!”

Các kỵ sĩ đồng thời ném khiêng đã cắm đầy tiễn đi, nắm chặt trường thương, Saivans đứng chính giữa, thúc ngựa tấn công đám nam nhân trong lùm cây.

Chiến mã phi nhanh, cuộn trào cát bụi, tiếng gầm của các kỵ sĩ và những gương mặt dữ tợn khiến mọi người sợ hãi. Một khi bị tấn công, chỉ dựa vào lực tấn công của chiến mã, đã có thể đá bay mọi người!

Tống Mặc hạ lệnh ngừng bắn, dẫn mọi người co chân chạy!

Đám người Saivans theo sát không buông, họ không tin, dựa vào chiến mã bốn chân, còn không đuổi kịp đám người hai chân?

Sự thật cũng đúng như Saivans dự liệu, thấy người rớt ở sau cùng đã sắp táng mạng dưới móng ngựa, Tống Mặc lại đột nhiên dừng lại, quát to một tiếng: “Lên!”

Dây thừng thô bằng ba ngón tay đột nhiên được kéo lên từ mặt cỏ, căng chặt, chiến mã đang chạy căn bản không phản ứng kịp, chân trước bị vướng dây thừng, ngã nhào xuống đất, hất văng kỵ sĩ trên lưng mình.

Những kỵ sĩ này nên thấy may mắn, bọn họ chỉ có năm mươi người. Nếu là mấy trăm chiến mã cùng tấn công, bọn họ sẽ lập tức bị người của mình dẫm thành tương thịt.

Nam nhân vừa rồi còn bị đuổi chạy như vịt, lập tức quay lại bắt đầu bắn các kỵ sĩ.

Sự hỗn loạn của các kỵ sĩ chỉ là tạm thời, bọn họ lại kết trận lần nữa, dùng trường cung phản kích. Lúc này, sự chênh lệch của nông phu và kỵ sĩ lộ rõ không cần nghi ngờ. Cho dù các nam nhân Grilan tay cầm vũ khí tiên tiến, nhưng đối diện kỵ binh vương quốc Obi thân kinh bách chiến, bọn họ vẫn là một đám nông phu không có kinh nghiệm chiến đấu.

Nếu những kỵ binh này số lượng nhiều hơn…

Tống Mặc híp mắt lại, nhất định phải tốc chiến tốc quyết. Lực sát thương và sự cường hãn của năm mươi khinh kỵ binh vượt xa tưởng tượng của y.

“Johnson! Phát tín hiệu cho địa tinh!”

“Tuân lệnh, lãnh chủ đại nhân!”

Các địa tinh canh chừng bên cạnh máy bắn đá nghe thấy tiếng vang của lựu đạn, chỉ có hai tiếng, dựa vào hướng âm thanh truyền tới, chúng có thể dễ dàng phán đoán ra vị trí của kẻ địch.

Các địa tinh đặt đạn pháo vào trong lưới của máy bắn đá, mấy nam nhân sức lực khỏe mạnh phụ trách thao tác máy bắn đá, lão địa tinh vung mạnh tay, các nam nhân dùng sức kéo dây thừng, đạn pháo được nhồi đầy hỏa dược và đá vụn, lập tức bay ra!

Các kỵ binh lại lần nữa bị loạn bước chân, một loại vũ khí phát ra tiếng vang lớn, vừa mới nổ đứt cổ một con chiến mã, kỵ sĩ trên ngựa cũng bị trọng thương.

Đột nhiên có kỵ sĩ nhìn trời kêu lên: “Trên đầu!”

Saivans ngẩng đầu lên, chỉ thấy mấy quả cầu lửa bừng bừng, từ trời giáng xuống!

“Quang Minh thần tại thượng, là máy bắn đá!”

Các kỵ sĩ không còn chú trọng trận thế, lập tức chạy tán mạng, Saivans cho dù muốn ngăn cản, cũng không biện pháp, chỉ có thể trân mắt nhìn các kỵ sĩ chạy tản ra, tránh né ‘cầu lửa’ cực lớn từ trời giáng xuống.

Một quả cầu lửa rơi xuống cách Saivans không tới năm mươi mét, một tiếng ầm vang, mặt đất xuất hiện một lỗ sâu đường kính mười mấy mét.

Saivans bị hơi nóng của vụ nổ đánh văng khỏi lưng ngựa, ngã mạnh xuống đất, không thể động đậy. Khói mù bốc lên, tiếng ngựa và tiếng người hòa vào nhau.

Nếu để các kỵ binh Obi nói cảm tưởng lúc này, trừ chửi bà nó ra, bọn họ chắc muốn nói nhất là: Ngay cả máy bắn đá cũng có, ai dám nói với họ Tống Mặc Grilan là kẻ nghèo mạt rệp, họ sẽ đánh kẻ đó!

“Ui chu choa…”

Đám người Tống Mặc sớm đã tránh thật xa cũng bị cảnh tượng này dọa. Tống Mặc càng líu lưỡi, cái này làm gì mà là máy bắn đá, tính ra uy lực của pháo núi cũng không lớn như thế.

Sau một vòng ‘pháo kích’, năm mươi khinh kỵ binh, tính luôn chiến mã trong đó, còn có thể đứng, chỉ còn lại một số đơn.

Tống Mặc hơi hối hận, những cái này đều là tiền đó.

Các nam nhân thì bất kể lãnh chủ nghĩ gì, đợi khói tan đi, một đám ùa lên. Trên ngựa thì kéo xuống, còn đứng thì trực tiếp đập cho nằm rạp, bên cạnh mỗi kẻ ‘may mắn sống sót’, đều vây kín một vòng người, đối với những kẻ nằm dưới đất, thì đưa ra vô số bàn chân lớn, một trận dậm mạnh.

Tống Mặc nhìn mà rớt cằm, đây không phải là ‘quần đạp’ cùng được xưng là hai đại vũ khí sát thương với ‘vương bát quyền’ sao?

Đợi khi quyền đạp kết thúc, Tống Mặc phái hai tùy tùng trở về báo tin, người còn lại bắt đầu dọn dẹp chiến trường.

Chiến mã, còn sống thì trực tiếp dắt về, chết thì thêm vào bữa tối.

Kỵ binh, còn có thể động thì ôm đầu ngồi xổm bên trái, trọng thương không thể động thì nằm bên phải, đi gặp thần Quang Minh rồi thì nằm chính giữa. Đợi xau khi hoàn tất thống kê, Tống Mặc lại kinh ngạc lần nữa, đám kỵ binh bị cung nỏ phập phập qua, lại bị lựu đạn nổ, tiếp theo bị máy bắn đá càn quét, vậy mà phần lớn vẫn còn sống! Cho dù rất nhiều người trong số đó chỉ còn lại một hơi thở, nhưng rốt cuộc vẫn còn đang thở mà phải không?

Trời ạ, là vũ khí của y quá không hiệu quả, hay là lực kháng kích của những người này quá mạnh, lẽ nào bọn họ cũng có thể sau khi bị đánh bẹp lại sống lại tại chỗ?

Người chết lớn nhất, người đã chết, Tống Mặc sẽ đào huyệt chôn bọn họ nguyên vẹn, còn sống thì… Tống Mặc sắn tay áo, hoạt động ngón tay một chút, nên lột thì phải lột.

Nhưng, làm việc này cùng Tống Mặc không phải mấy vị tráng hán, mà là các nữ nhân nghe tin chạy tới.

Thấy các kỵ sĩ như dê chờ mổ thịt, mắt các nữ nhân đều lấp lánh phát sáng. Lũ lượt sắn tay áo lên, cười dữ tợn vây các kỵ sĩ ôm đầu ngồi xổm dưới đất lại.

Tống Mặc bị khí thế vương bá đột ngột bùng phát của các nữ sĩ dọa giật mình, thông minh lùi lại, nhường chỗ cho các nữ sĩ.

Giây tiếp theo, tiếng kêu thảm thiết truyền ra từ vòng bao vây của các nữ sĩ, thỉnh thoảng có thể thấy khôi giáp, thượng y, thắt lưng, quần, giày bị lột ra văng lên giữa trời. Thi thoảng còn có mấy cái quần trong chế tác tỉ mỉ!

Tống Mặc không khỏi xoa mắt, không sai, đó quả thật là quần trong! Lụa này, gấm này, mọe, sao còn có cả ren nữa?!

Đợi sau khi năm mươi kỵ binh bị lột sạch sẽ toàn thân từ trên xuống dưới, các nữ sĩ tựa hồ còn chưa đã ghiền. Tống Mặc lau mồ hôi lạnh, y nhìn thấy rõ ràng, có mấy bàn tay nữ sĩ vỗ lên mông đội trưởng kỵ sĩ Saivans và tiền đội trưởng Gilles!

Tống Mặc lập tức tỉnh ngộ, sau khi cướp tài sẽ cướp sắc, đây mới là chân lý của kẻ ăn cướp.

Mà các nam nhân sau khi dọn sạch chiến trường, lúc này mới bắt đầu thanh lý vết thương trên người mình. Hơn tám mươi nam nhân, có một nửa bị thương, may là không ai mất mạng. Vết thương đều do cường cung tạo nên, cách xử lý rất đơn giản, rút mũi tên trên lưng ra, có thuốc trị thương thì đắp lên một chút, không có thuốc thì trực tiếp dùng vải bịt lại, xong chuyện.

Tống Mặc gãi đầu, đây mới là dũng sĩ, dũng sĩ chân chính!

“Lãnh chủ đại nhân.”

“Cái gì?”

“Vết thương trên vai ngài cũng cần xử lý một chút.”

Vết thương trên vai?

Tống Mặc quái dị nhìn Johnson một cái, sau đó nghiêng cổ, với động tác độ khó cực cao, nhìn thấy mũi tên cắm trên vai mình…

Johnson thấy Tống Mặc không nói gì, còn cho rằng lãnh chủ muốn hắn giúp đỡ, trực tiếp ra tay rút mũi tên xuống…

Giây tiếp theo, tiếng kêu thảm thiết của Tống Mặc vang vọng trời xanh, thật lâu không dứt.

“Johnson, ta muốn giết ngươi!”

Đọc truyện chữ Full