Niệm Nghiễn cảm thấy kỳ lạ, tại sao một ảnh vệ suốt ngày che mặt của Thôi Ân Trạch lại hận mình?
“Bệ hạ là một người có tài thao lược, nhất định sẽ hoàn thành thiên thu đại nghiệp, ảnh bộ chúng ta sở dĩ tận trung với người chính bởi vì bị khí thế hiên ngang, oai nghiêm đó thu phục. Ta sáu tuổi đã được ảnh bộ huấn luyện, mười lăm tuổi trở thành một ảnh vệ chân chính, có nhiều chuyện ta không hề muốn làm, nhưng nghĩ tới bệ hạ, lòng ta lại càng thêm kiên định. Bệ hạ có dã tâm, khát vọng, tài trí, năng lực – có tất cả những tố chất cần thiết của một bậc đế vương lưu danh thiên cổ. Tất cả ảnh vệ đều trung thành, nguyện xả thân vì người, giúp người hoàn thành nghiệp lớn. Lý tưởng của bệ hạ cũng chính là lý tưởng của chúng ta. Chỉ cần bệ hạ ra lệnh, cho dù phải lên núi đao, xuống chảo dầu – chúng ta tuyệt không oán hận.”
“Nhưng, chính ngươi, chính ngươi đã hủy đi lý tưởng của chúng ta. Bệ hạ lại cam tâm vì ngươi – một nam nhân, lại còn là con của chính mình mà từ bỏ thiên hạ, từ bỏ khát vọng của chính mình!”
Nói tới đây, Quý Liên kích động lên, âm điệu trầm cao, ánh mắt đầy căm hận mà nhìn Niệm Nghiễn.
“Chẳng lẽ là lỗi của ta sao? Bởi vì hắn, ta đã mất đi những gì, ngươi biết không?” Tại sao lại chỉ trích ta, không phải lỗi của ta.
“Tất cả đều là do bệ hạ mong muốn có được ngươi. Lúc đầu, chúng ta tuy rằng lo lắng, nhưng không tuyệt vọng, bởi vì bệ hạ cuối cùng cũng đã đem ma giáo nhổ cỏ tận gốc, loại bỏ chướng ngại vật lớn nhất của Đại Vũ nhiều năm qua. Nhưng về sau. . . . . Chúng ta phát hiện, chúng ta quá ngây thơ rồi, khi chúng ta biết ngươi bị đại hỏa thiêu chết, thú thật là có chút mừng thầm. Không ngờ tới. . . . . .” Quý Liên nói tới đây, đã nghẹn ngào phát không ra tiếng. . . . . .
“Bệ hạ phát điên, người còn muốn cùng chết với ngươi; nếu không phải thái tử cùng với chúng ta cho bệ hạ uống Vong Ưu dược để người vĩnh viễn quên đi ngươi thì có lẽ. . . . . . Có lẽ khi đó, bệ hạ sẽ cố sống cố chết mà đi theo ngươi . . . . . .”
Trong tiếng khóc nức nở, nghẹn ngào của Quý Liên, Niệm Nghiễn bị chấn động, ngây cả người.
—— Ngay từ đầu, ta thật sự tin rằng ngươi đã chết, ta không đủ can đảm để nhìn vào thi thể cháy xém có đeo ngọc bội của hoàng tử trong Ngự Thấm điện” nhớ lại khoảng thời gian tuyệt vọng, đen tối đó, Thôi Ân Trạch vẫn cảm thấy đau lòng “Vốn định đi theo ngươi xuống cầu Nại Hà để hai ta cùng nhau đầu thai chuyển sang kiếp mới. Lão Tứ sợ ta tự sát nên cho người canh chừng ta suốt mười hai canh giờ, không rời nửa bước. Dần dần ta cũng thông suốt, hiểu rằng đây chính là báo ứng mà mình phải gánh chịu. Ta sẽ phải cô độc mà trải qua quãng đời còn lại, bị nỗi thống khổ vô tận dày vò để bù đắp cho những gì mình đã gây ra cho ngươi.”
—— lúc ấy, hắn đã nói như vậy mà, giọng điệu còn bình thản không hề chứa đựng một chút cảm xúc nào.
“Nhưng bệ hạ vẫn nhớ tới ngươi! Ngươi biết không, cho dù là Vong Ưu dược cũng không ngăn cản được hoài niệm mà bệ hạ dành cho ngươi. Nếu không phải chúng ta thu được tin tức chứng thực ngươi chưa chết, không biết chừng giờ này bệ hạ đã thật sự không còn trên đời nữa. . . .”
—— Vốn định đi theo ngươi xuống cầu Nại Hà để hai ta cùng nhau đầu thai chuyển sang kiếp mới. Lão Tứ sợ ta tự sát nên cho người canh chừng ta suốt mười hai canh giờ, không rời nửa bước. Dần dần ta cũng thông suốt, hiểu rằng đây chính là báo ứng mà mình phải gánh chịu. Ta sẽ phải cô độc mà trải qua quãng đời còn lại, bị nỗi thống khổ vô tận dày vò để bù đắp cho những gì mình đã gây ra cho ngươi
Tại sao lại muốn ta biết những chuyện này? Không liên quan đến ta, là do hắn tự nguyện thích con ruột của mình. Tại sao giờ phút này lại tới đây mà chất vấn ta?
“Vì thế, bệ hạ không hề do dự, từ bỏ ngôi vị chí tôn, từ bỏ luôn cả cơ nghiệp mà mình đã vất vả gầy dựng suốt hơn hai mươi năm qua, chỉ muốn âm thầm theo sát ngươi, làm một cái bóng của ngươi. . . . . .”
Đã bao lâu, nửa năm, hay là lâu hơn? Nếu không phải xảy ra chuyện của Liễu Thành Thành, Niệm Nghiễn có lẽ vẫn chưa biết Thôi Ân Trạch còn sống, hơn nữa còn thường xuyên túc trực bên người mình. Khoảng thời gian đó, hắn nghĩ cái gì trong đầu? Chắc là làm hoàng đế buồn chán quá nên muốn đi làm kẻ hầu người hạ cho người khác đây mà. . . . . . Rốt cuộc, hắn nghĩ thế nào mà lại làm vậy. . . . . .
“Nhưng mà, gặp ngươi rồi, ta có thể hiểu được phần nào vì sao bệ hạ lại yêu thương ngươi như vậy. Đứng ở bên cạnh bệ hạ, dù cho là nam nhân hay nữ tử xuất chúng tới đâu cũng sẽ bị lu mờ. Chỉ có ngươi là không như vậy, ngươi có một thứ gì đó có thể bù đắp vừa vặn vào chỗ mà bệ hạ còn thiếu sót. Bệ hạ thô bạo đến dọa người thì ngươi lại nhẹ nhàng mà êm dịu. Hai người các ngươi như khóa đi chung với chìa, như kiếm phải chung với vỏ. Ngay cả ta cũng phải thừa nhận, trên đời này không thể nào tìm được một người thứ hai giống như ngươi.”
“Ngươi đang khích lệ ta?” Cười lạnh nói, Niệm Nghiễn chỉ cảm thấy buồn cười, chẳng lẽ tất cả những chuyện này đều là sai lầm của ta?
“Ta cũng không biết nên nói như thế nào, ta chỉ cảm thấy, bệ hạ bây giờ không thể không có ngươi bên cạnh. Ngươi không cần phải hận bệ hạ như vậy, thực ra người rất cô đơn, trừ bỏ quyền lực, cho tới giờ dường như bệ hạ chưa từng có được một thứ gì đó cho riêng mình. . . . . .”
Có lẽ do mệt mỏi, Quý Liên không nói thêm gì nữa, hô hấp của nàng đã ổn định trở lại, nhẹ nhàng chìm vào giấc ngủ.
Nhưng những lời nói vừa rồi của nàng như đè một tảng đá thật lớn lên ngực Niệm Nghiễn. Y không biết mình sao lại thế này, nghe xong những lời nói kia, ngực y khó chịu vô cùng. . . . . Tại sao? Kẻ điên kia một mình làm bậy, không liên quan tới ta, thật là buồn cười, ta việc gì mà phải khổ sở, chuyện này đâu có quan hệ gì với mình.
Niệm Nghiễn ngồi ở bên cửa sổ, ngơ ngác nhìn mấy đứa trẻ đang nô đùa ở dưới sân, đầu óc trống rỗng.
“Đang nghĩ gì vậy?”
Niệm Nghiễn đang ngẩn người, không hề nhận biết được có người đang đứng bên cạnh, theo thói quen mà trả lời “Không có gì.” Lúc sau mới phát hiện ra cái gì đó, Niệm Nghiễn quay đầu lại.
Niệm Nghiễn cứ tưởng Thôi Ân Trạch đã quay về. Nhưng không ngờ, người đang đứng trước mặt lại là người mà y không bao giờ ngờ tới.
“Tại . . . Tại sao ngươi lại ở đây?” Niệm Nghiễn quá sợ hãi, Thôi Ân Trạch đâu, hắn không phải đi tìm kiếm người này sao?
“A, không cần hoảng hốt như vậy. Nam nhân kia đúng là không dễ đối phó, vì muốn lừa được hắn, ta đã tốn không ít công sức. Nhưng cũng không đáng ngại. Không ngờ hắn lại an bài nhiều người bảo vệ ngươi như vậy!” Liễu Thành Thành vẻ mặt thản nhiên, thậm chí kéo ghế mà ngồi đối diện với Niệm Nghiễn, ung dung như đang thưởng thức vẻ mặt kinh ngạc của đối phương.
“Ngươi muốn làm gì?” Niệm Nghiễn cảnh giác nói.
“Không có gì, chỉ là muốn mang ngươi đi chỗ này thôi.”
“Tại sao? Ta chẳng có giá trị gì để ngươi lợi dụng cả.”
“Có, chỉ là, ngươi không phát hiện mà thôi. Huống hồ, trên người ngươi còn có độc mà trên đời này chỉ mình ta mới có thể giải.”
Tưởng tượng đến loại độc “biến thái”, Niệm Nghiễn rống giận “Tại sao lại dùng thứ thuốc hạ lưu đó?”
“Không còn sớm nữa, chúng ta phải đi rồi, lại đây.” Liễu Thành Thành với tay bắt lấy Niệm Nghiễn, ngay khi y chưa kịp phản ứng đã đánh một chưởng vào gáy y – thân thể Niệm Nghiễn vô lực ngã vào ***g ngực đối phương.
. . . . . . . . . .
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
Một vật gì đó mềm mại, ướt át khiến Niệm Nghiễn tỉnh lại – vật này đang ở trên môi của y, không biết muốn làm gì?
“Ngươi đang làm gì?!” Niệm Nghiễn kinh ngạc đứng lên, chẳng lẽ kẻ này đúng như Thôi Ân Trạch từng nói – có ý đồ không tốt với mình?
“Giúp ngươi uống thuốc a ” Liễu Thành Thành liếm liếm miệng, tựa hồ cảm nhận hương vị không tồi, “Ta không ‘muốn’ ngươi ngay bây giờ đâu, ta sẽ đợi đến ngày mười lăm tháng này. Chẳng lẽ ngươi còn chưa biết, độc dược này chỉ phát tác vào mùng một và ngày rằm hàng tháng?”
“Đúng rồi, ” không để ý tới ánh mắt khiếp sợ của Niệm Nghiễn , Liễu Thành Thành nói tiếp, “Dược này từng phát tác một lần, ngươi giải quyết như thế nào? Là nam nhân kia . . . . giúp ngươi?” Vừa nói, tay của Liễu Thành Thành cũng di chuyển xuống hạ thân Niệm Nghiễn, động tác vô cùng khiêu khích.
Cho đến khi chạm vào bộ phận quan trọng trên người Niệm Nghiễn ——
“Hỗn đản!” Không biết sức lực từ đâu mà có, Niệm Nghiễn túm áo Liễu Thành Thành xô ngã hắn xuống đất một phen, “Ta là nam tử đàng hoàng! Các ngươi đều là kẻ biến thái, kẻ điên!”
“Các ngươi?” Liễu Thành Thành có chút xấu hổ từ mặt đất đứng lên, phẫn nộ nhìn chằm chằm Niệm Nghiễn “Xem ra, ngươi từng có kinh nghiệm phải không? Được, ta sẽ chờ mong biểu hiện của ngươi sáu ngày nữa. Xem ngươi *** loạn thế nào mà cầu xin ta thao ngươi. Hừ!.”
Nhìn thấy bóng dáng Liễu Thành Thành rời đi, Niệm Nghiễn nhụt chí —— mẹ nó, Thôi Ân Trạch ngươi chết ở đâu vậy!
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Vô Hoa Quả
Chương 51
Chương 51