DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Xuyên Thành Áo Lót Của Nam Chính Thì Biết Mần Sao?
Chương 11

Lâm Sơ Dương rất hi vọng Mạc Trạch có thể xem trên việc là bạn bè giúp người khác giải trừ dược tính, tỷ như tìm một em gái và vân vân…

Có điều lý tưởng rất tốt đẹp, hiện thực vẫn luôn tàn khốc.

Khi cậu tỉnh lại phát hiện mình nằm ở trong hồ nước ngay cả quần áo cũng không cởi, chỉ có thể yên lặng ngẩng đầu nhìn trời.

Cái thế giới phiền lòng này…

Hệ thống: “Nhiệm vụ hậu cung thất bại, ái tâm khấu trừ xong, thời gian chấp hành xử phạt ngẫu nhiên sẽ thông báo sau.”

Ái tâm trừ đi một còn lại 349, ngoài ra thông tin khác đều không hề thay đổi, cho nên nói nhiệm vụ thất bại cũng không tạo thành ảnh hưởng mang tính thực chất gì.

Nhưng nghĩ đến việc bỏ lỡ cơ hội nhận một ngàn điểm thương thành kia, trái tim Lâm Sơ Dương đều đang chảy máu.

Đến tột cùng là vấn đề xuất hiện ở nơi nào?

Cậu lại đem tất cả mọi chuyện tinh tế chỉnh lý một lần, kết quả phát hiện hết thảy đều chết tiệt thuận lợi, căn bản không có bất kỳ chỗ nào không đúng hoặc không dựa theo sự sắp đặt của cậu.

Lúc này, bên bờ truyền đến âm thanh của Mạc Trạch, “Sơ Dương, ngươi tỉnh chưa?”

Lâm Sơ Dương hữu khí vô lực trợn tròn mắt, không tỉnh chẳng lẽ cậu đang mộng du à?

Mạc Trạch không chờ được câu trả lời, thẳng thắn đạp nước mà tới, bộ dạng tiêu sái phiêu dật kia khiến sinh vật nam tính Lâm Sơ Dương cũng không nhịn được hai má toả nhiệt, tuy rằng cực độ không muốn thừa nhận, cơ mà thật sự rất đẹp trai!

Hồ nước không sâu, chính là phạm vi có chút lớn, vị trí của cậu đại khái là ở giữa hồ, dựa vào một tảng đá lớn bất quy tắc.

Mạc Trạch dừng ở trên mặt nước, sắc mặt lo lắng lại cho người ta một loại ảo giác từ trên cao nhìn xuống, “Sơ Dương?”

“Ừm.” Lâm Sơ Dương nhàn nhạt đáp một tiếng, muốn đứng lên, nhưng toàn thân mềm như mì sợi, thử mấy lần đều không thành công.

“Sơ Dương, ngươi là đang giận ta bỏ ngươi vào trong nước hả?” Nếu Mạc Trạch còn không nhìn ra Lâm Sơ Dương không được tự nhiên thì đời trước hắn liền sống uổng, vì vậy trong lo lắng mang theo chút hoảng loạn luống cuống cùng dè dặt cẩn thận, giải thích: “Tối hôm qua sau khi ngươi té xỉu thân nhiệt rất nóng, ta hạ nhiệt độ cho ngươi thế nào cũng không có tác dụng, thực sự không có cách nào mới phải làm vậy, ta sợ ngươi có chuyện, vẫn luôn ở bên bờ bảo vệ.”

Ban đầu Lâm Sơ Dương cũng không phải thật sự tức giận Mạc Trạch, chỉ là đang tiếc nuối nhiệm vụ kia mà thôi, bây giờ người ta vừa nói như thế, cậu lập tức áy náy.

Dù sao trên thế giới này ai cũng không nợ ai, thời gian hai người quen biết không lâu, không cách nào thẳng thắn đối đãi được, Mạc Trạch có thể vì cậu làm được đến mức này đã không tệ, người bạn này quả nhiên không tồi.

Nghĩ tới đây chút phiền muộn cuối cùng trong lòng Lâm Sơ Dương cũng coi như triệt để tiêu tán, “Ngươi cả nghĩ quá rồi, ta chính là đói bụng không có sức.” Nói xong bụng còn phối hợp vang lên hai tiếng, y như đánh trống, làm cậu hơi đỏ mặt, hận không tìm được một cái lỗ để chui vào.

“Ta mang ngươi trở về ăn cái gì đó.” Mạc Trạch đem biểu tình của đối phương nhìn ở trong mắt, trong lòng sáng tỏ, gương mặt tuấn tú liền treo lên nụ cười ôn nhu đến mức có thể làm người ta chết chìm, ngay khi Lâm Sơ Dương còn chưa phản ứng kịp liền nhấc người lên bay lên trên bờ.

Không có tình tiết ôm công chúa cẩu huyết gì đó phát sinh đâu, thật sự chỉ là nhấc lên, giống như nhấc bao bố vậy á, siết Lâm Sơ Dương suýt nữa tắt thở.

Hai người trở lại Mạc gia, tùy tiện tìm một phòng trống thay quần áo, sau đó Mạc Trạch chạy đến nhà bếp một chuyến, lấy một ít thức ăn trở về, đợi Lâm Sơ Dương gần như hoàn toàn khôi phục sức lực mới cùng nhau đi về hướng gian phòng của Mạc Trạch.

Khóa trên cửa phòng vẫn còn, xem ra hai vị trong phòng vẫn chưa từng đi ra.

Mạc Trạch không có hỏi ổ khóa này là thế nào mà có, chỉ nắm chặt khóa nhẹ nhàng bẻ một cái, thật giống như không dùng sức gì liền bẻ thành hai nửa tiện tay vứt trên mặt đất, Lâm Sơ Dương nhìn đến mức gọi là trợn mắt ngoác mồm.

Trong phòng, khắp nơi đều loạn giống như mới vừa bị giặc đánh cướp, chén đĩa vỡ nát cùng với thức ăn vung vãi đầy đất, còn có vài món quần áo tùy ý ném ở một bên, tầm mắt của hai người quét một vòng, cuối cùng cố định trên hình ảnh một nam một nữ ôm nhau ngủ trên giường, chính là Mộ Dung Uyển Yên cùng Liễu Mục Nhiên.

Lâm Sơ Dương liếc nam chính chính quy bên cạnh một cái, đột nhiên có một loại cảm giác như bắt gian tại giường.

Biểu tình trên mặt Mạc Trạch ngược lại không biến hóa gì, lấy một cái túi trữ vật cũ đem hành lý có thể sử dụng thu thập một chút, sau đó bưng một chậu nước lạnh giội lên trên giường.

Kế tiếp chính là một phen hỗn loạn.

Sau nửa canh giờ, bốn người cùng về tới đông uyển.

Vừa vào cửa, Mộ Dung Uyển Yên cùng Liễu Mục Nhiên liền đi giải quyết vấn đề tình cảm của hai người, còn dư lại Lâm Sơ Dương cùng Mạc Trạch dưới sự dẫn đường của gã sai vặt tới một gian phòng khách trống.

Khách phòng đông uyển là Mạc gia dùng để chiêu đãi khách quý, gia cụ vật trang trí đều là giá trị liên thành, tự nhiên không phải gian phòng nhỏ lúc trước của Mạc Trạch có thể so sánh.

Lâm Sơ Dương ở trên giường thoải mái lăn hai vòng, thời điểm đang chuẩn bị ngủ say, hệ thống vang lên.

Hệ thống: “Xử phạt ngẫu nhiên mở ra, mời kí chủ chuẩn bị sẵn sàng.”

Lâm Sơ Dương còn chưa có tìm hiểu được là phải chuẩn bị cái gì, đã cảm thấy thân thể đang dần dần mất đi sự khống chế, tiếp đó cậu nhìn thấy mình đi vào phòng Mạc Trạch ở sát vách.

Mạc Trạch mới vừa vào bồn tắm, đối với người đột nhiên xông vào rõ ràng sửng sốt một chút, “Sơ Dương, ngươi có chuyện gì sao?”

Lâm Sơ Dương không lên tiếng, chỉ đứng ở trước bồn tắm, đầu ngón tay vuốt ve vạt áo của mình, sau đó nhẹ nhàng kéo một cái, làm ra các loại động tác vũ đạo có độ khó cao.

Vũ điệu là cái loại rất đứng đắn, chỉ có điều vạt áo mở, thắt lưng cũng lỏng ra, cho nên dưới mỗi động tác quần áo tự nhiên nửa mở nửa không, nửa che nửa đậy.

Mạc Trạch ý vị thâm trường nhíu mày, không biết xuất phát từ nguyên nhân gì, vẫn chưa lên tiếng ngăn cản.

Người tí hon trong lòng Lâm Sơ Dương đã sắp phát điên, nghiến răng nghiến lợi dùng thần thức chất vấn hệ thống: “Hệ thống, không phải mày nói chỉ là tắm rửa sao? Cái này với tắm rửa có quan hệ gì!”

Hệ thống trả lời rất là bình tĩnh: “Nhà mi mặc quần áo tắm rửa à.”

Lâm Sơ Dương: “Mày đây là đang cởi quần áo? Mày đây mẹ nó thật là đang cởi quần áo thuần khiết sao!”

Hệ thống: “Không cởi chẳng lẽ mặc.”

Lâm Sơ Dương cưỡng ép mình bình tĩnh: “Tao chỉ là giúp nhân vật chính tắm thôi mà, không cần cởi quần áo mình đâu.”

Hệ thống: “Mặc quần áo hầu hạ?”

Lâm Sơ Dương: “…” Lúc trước cậu đã cảm thấy cái xử phạt ngẫu nhiên kia nói có chút không được tự nhiên rồi, thì ra là chờ ở đây, trọng điểm không phải tắm rửa, mà là hầu hạ, quả nhiên lại bị hãm hại, ha ha.

Hệ thống đặc biệt chân thành nói rằng: “Chúc mừng, kí chủ rốt cục nghĩ thông suốt.”

Nếu như hệ thống có thực thể, Lâm Sơ Dương nhất định hai bàn tay cùng lên, quất chết cái tên thối tha này.

Vũ điệu kết thúc, quần áo cũng quăng xong, cậu thân thể trần truồng nhảy vào bồn tắm, tắm kỳ xoa bóp cho người ta.

Ngay tại một khắc khăn tiếp xúc đến da thịt, biểu tình của Mạc Trạch rốt cục thay đổi, chân mày nhíu có thể kẹp chết một con ruồi, nhưng rất nhanh liền buông ra, nhắm mắt phối hợp động tác của đối phương.

Từ lúc trọng sinh hắn chưa từng để ai thân cận như vậy, chỉ là không biết tại sao, hắn không giải thích được muốn Lâm Sơ Dương đụng chạm nhiều vào mình, cũng cực kỳ hưởng thụ loại cảm giác đó, không có chút nào muốn phản kháng.

Lâm Sơ Dương không biết Mạc Trạch nghĩ như thế nào, ngược lại cậu nhìn thấy kế tiếp đúng là tắm rửa rất thuần khiết, quả tim đang treo ở cuống họng cuối cùng cũng coi như buông xuống, chỉ là cái thứ đang chọc cậu ở phía dưới là cái gì vậy?

Sau hai giây mờ mịt, quả tim mới vừa thả xuống của cậu lại nhấc lên lần nữa.

Vì quái gì mà một tên nam chính ngựa giống đối với nam nhân cũng cứng lên?

Cái này không khoa học! ! !

Lâm Sơ Dương phải gọi là sợ mất mật, đợi xử phạt kết thúc, quyền khống chế thân thể vừa khôi phục liền chạy về phòng mình như đang chạy trốn.

Tiếng đóng cửa cực lớn cũng làm cho Mạc Trạch thức tỉnh, những tâm tư trước đó nhất thời biến mất triệt để, vì vậy trên gương mặt không tiếp tục ngụy trang lần thứ hai hiện vẻ mờ mịt.

Những tư tưởng đó đúng là của hắn?

Hay là nói dưới tình huống không hề hay biết hắn đã bị người ta khống chế?

******

Sáng sớm ngày hôm sau, gã sai vặt liền truyền lời của Liễu Mục Nhiên bảo Lâm Sơ Dương đến đại sảnh ăn điểm tâm.

Khi hắn đến nơi mọi người đều đã ngồi xong, lão giả ngồi ở chính giữa, Liễu Mục Nhiên và Mộ Dung Uyển Yên ngồi ở bên trái, Mạc Trạch ngồi ở bên phải, còn sót lại một chỗ trống ở ngay bên cạnh Mạc Trạch.

Chuyện phát sinh ngày hôm qua tuy rằng rất lúng túng, nhưng dù sao cũng đều là nam nhân, nói rõ ràng là được, cũng không có gì để xoắn xuýt, Lâm Sơ Dương thoải mái lúc Mạc Trạch ngồi xuống bên cạnh, nhỏ giọng nói: “Chuyện ngày hôm qua là ngoài ý muốn, không phải ta tự nguyện.”

Mạc Trạch nghĩ tới ngày hôm nay muốn tìm biện pháp dụ Lâm Sơ Dương nói ra, lại không nghĩ rằng đối phương trực tiếp nói ra luôn, nhân tiện nói: “Ngày hôm qua ta cũng có chút không đúng.”

Lâm Sơ Dương liền hiểu, cậu đã nói mà, một nam ngựa giống hậu cung hơn trăm làm sao có khả năng cứng lên với một tên đàn ông cứng rắn giống mình chứ, quả nhiên có vấn đề, “Hệ thống, có phải là mày giở trò quỷ không?”

Hệ thống: “Bổn hệ thống chỉ vì thuận tiện cho kí chủ hoàn thành xử phạt, cho nên tiến hành ám chỉ tâm lý ở trình độ nhất định đối với nam chính thôi, chỉ có thế thôi.”

Lâm Sơ Dương: “Mày ám chỉ cái gì?”

Hệ thống: “Ám chỉ hắn yêu thích nam nhân.”

Cháo vừa tới miệng Lâm Sơ Dương trong nháy mắt phun ra, “Chuyện này làm sao có thể ám chỉ lung tung, lỡ như Mạc Trạch không yêu thích em gái nữa thì làm sao bây giờ?”

Hệ thống: “Dưới tình huống bình thường thì không đâu.”

Lâm Sơ Dương: “Chính là sẽ có ngoài ý muốn?”

Hệ thống: “Phải, trước đây từng có vài ví dụ, có điều không sao đâu.”

Lâm Sơ Dương không quan tâm nửa câu sau, trước đó có ví dụ là đủ rồi, nhân vật chính thường đều là bất ngờ bộc phát, cho dù là tỉ lệ vài phần ngàn cũng có thể cho mi lĩnh hội được trăm phần trăm đó.

Liễu Mục Nhiên gõ bàn một cái, “Ta nói Lâm sư đệ ngươi đừng ngẩn người, vừa rồi lời ta nói ngươi có nghe không?”

Bạn đang �

Lâm Sơ Dương mờ mịt nhìn hắn, “Ngươi nói cái gì?”

Liễu Mục Nhiên cam chịu lặp lại một lần: “Ta nói ta và Uyển Yên sư muội quyết định ba ngày sau khởi hành về tông môn cử hành đại điển ký khế ước, cho nên tiểu mật cảnh bên này chúng ta tính không đợi nữa, ngược lại mấy thứ kia tông môn còn nhiều mà, cơ hội trải nghiệm chờ trở về ta giúp các ngươi an bài.”

Mộ Dung Uyển Yên hiếm thấy lộ ra chút trạng thái xấu hổ của cô gái nhỏ, xem ba người bên cạnh tất cả đều là không khí, bắt đầu phóng điện với Liễu Mục Nhiên.

Một đôi ngoài ý muốn mà thành này cũng là khó được.

Lâm Sơ Dương nhìn hai người, trầm mặc cúi đầu, tuy rằng có thể sớm trở lại tông môn là chuyện tốt, thế nhưng đồ trong tiểu mật cảnh lại thật sự không thể bỏ được, cho dù sợ là nhân vật chính không muốn, thì cậu cũng muốn đi lấy về.

Bởi vì đó là một khối lệnh bài, một khối lệnh bài có thể triệt để khống chế một thế lực.

Cậu quay đầu nhìn nhìn Mạc Trạch, nhưng mà đối phương cũng không tỏ thái độ, cũng không biết là ở lại hay không ở lại.

Ngay lúc cậu đang do dự, Ngụy Giang từ bên ngoài đi tới, câu đầu tiên liền nói rằng: “Tiểu mật cảnh đã mở ra.”

Hết

Đọc truyện chữ Full