“Nhi thần thỉnh an hoàng a mã, hoàng a mã vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế, ” Dận Chân đi vào phòng, bởi vì bị màn lụa che cho nên hắn không thấy rõ sắc mặt của Khang Hi, quy củ ở trong phòng quỳ xuống, trong góc phòng có đốt huân hương, là mùi của long tiên hương.
Người trên giường cũng không có động tĩnh gì, hắn ngẩng đầu lên chỉ có thể nhìn thấy một thân ảnh mơ hồ tựa trên đầu giường, hắn chỉ nhìn thoáng một cái liền cúi đầu xuống.
Sau một lúc lâu, phía sau màn truyền đến một trận ho khan, sau đó liền có đủ loại tiếng vang ra.
“Hoàng thượng. . .”
“Lui ra.” Thanh âm này mặc dù có chút suy yếu, nhưng vẫn khó giấu được khí thế trong đó, “Lão Tứ, năm nay ngươi bao nhiêu tuổi rồi?”
“Hồi hoàng a mã, năm nay nhi thần hai mươi chín tuổi.” Dận Chân vững vàng trả lời.
“Vẫn còn trẻ.” Khang Hi thở dài, “Nhưng trẫm tám tuổi đã kế vị, chớp mắt đã nhiều năm trôi qua, nếu như ngươi được tọa ở vị trí này, ngươi có thế khiến Đại Thanh phồn vinh thịnh vượng, tứ phương hướng đến chứ?”
Trong lòng Dận Chân giật mình, thoáng suy tư, rồi đem cái trán chống trên mặt đất, thật sự nghiêm túc trả lời, “Hồi hoàng a mã, nhi thần có thể!”
Trong màn lại là một trận yên tĩnh.
“Trẫm biết ngươi cùng các hài tử khác bất đồng, bọn họ tranh giành, nhưng lại không am hiểu tranh giành, ngươi nhìn như không tranh giành, nhưng lại là kẻ hiểu rõ nhất, những chuyện này, trẫm đều biết!”
Dận Chân nghe mà hết hồn, nhưng trên mặt vẫn như cũ, không thấy hỉ nộ, “Nhi thần thật sợ hãi.”
“So với mấy tên nghịch tử kia, ngươi vẫn có bản lĩnh hơn.” Khang Hi thở dài một hơi, “Trẫm luôn cho là mình cái gì cũng đều có thể nắm giữ, nhưng lại làm cho Thái tử mắc lỗi thêm lần nữa, làm cho huynh đệ các ngươi tranh đến đấu đi, rồi trở mặt thành thù.”
Khi một đế vương nói những lời như thế luôn là điềm xấu, Dận Chân càng nghe càng kinh hãi, nhớ lại lúc vừa rồi khi tiến vào có gặp Thất đệ, vẻ mặt của y trắng bệch, trong tay áo tựa hồ còn cầm cái gì đó. Liên kết các dấu vết lại với nhau. nghĩ đến điều đó, hắn cảm thấy vô cùng bất an.
“Mặc dù luôn cẩn trọng mấy tên nghịch tử đó, nhưng chung quy vẫn là phụ tử, ngày sau ngươi thả. . . Khụ khụ, thả để cho chúng một con đường sống, để chúng cứ bình yên nửa đời sau này, nhưng nếu có kẻ nào làm ảnh hưởng đến giang sơn xã tắc, ngươi cũng không cần nhân từ mà nương tay.”
“Hoàng a mã, nay thân thể của ngài còn rất khoẻ mạnh, xin ngài đừng nói như vậy.” Dận Chân cảm thấy trong lòng vừa sợ vừa khổ sở, lại vui sướng vì được hoàng a mã nhìn trúng, đủ loại cảm xúc phức tạp hòa cùng một chỗ, làm cho đầu hắn cũng rối loạn thành một đống, nhưng niềm tin cũng càng ngày càng kiên định.
“Ngươi không cần nói những lời này, trẫm biết ngươi muốn cái gì, cũng biết ngươi có thể làm tốt. . . Khụ khụ”
“Hoàng thượng!” Âm thanh Lý Đức Toàn có chút kinh hoảng vang lên.
“Lui ra!” Âm thanh của Khang Hi ngày càng yếu đi, nhưng khí thế lại phá lệ kinh người, “Nhưng thân là đế vương, trên mặt tình cảm không thể quá mức ỷ lại người nào đó, ngươi có thể làm được không?”
Dận Chân mạnh mẽ ngẩng đầu, nhìn thân ảnh mơ hồ bên kia màn, đôi mắt đen nhánh sóng gợn mãnh liệt, “Hoàng a mã, nhi thần không rõ.”
“Khá lắm, không rõ? Vậy chuyện ngươi cùng Dận Hữu là chuyện gì?” Bên trong màn vang lên tiếng một cái chén thuốc bị ném vụn, không khí bên trong phòng lại lần nữa đông lạnh.
“Nếu trẫm ban cho Dận Hữu cái chết, có lẽ ngươi mới có thể là một đế vương thích hợp nhất. . .”
“Hoàng a mã!” Ngữ khí luôn luôn bình thản lúc này lại mang theo một ít bối rối, “Nhi thần cùng Thất đệ chỉ là bởi vì từ nhỏ thân thiết, cho nên cảm tình mới thân mật hơn một chút, thỉnh hoàng a mã minh xét. Hơn nữa Thất đệ là người thông tuệ, biết tiến thối, ngày sau sẽ giúp đỡ nhi thần rất nhiều, là một công thần Đại Thanh, y sẽ không làm chuyện gì bất lợi đối với Đại Thanh. Thỉnh hoàng a mã cân nhắc!”
“Chỉ hơi thân mật?” Khang Hi ho hai tiếng, “Lý Đức Toàn, đem màn mở ra!”
“Dạ.”
Sau khi bức màn sau được mở ra, Khang Hi với vẻ mặt bệnh trạng ngồi ở trên giường, cách đó không xa là một cái chén thuốc bị ném vỡ lúc nãy, hắn nhìn chằm chằm Dận Chân nói: “Trẫm muốn ngươi nói rõ cho trẫm biết, tình cảm thật sự của ngươi với Dận Hữu chỉ là hơi thân thiết?”
Dận Chân chậm rãi ngẩng đầu, chỉ thấy ánh mắt sắc bén của Khang Hi đang nhìn mình, giống như có thể nhìn thấu cả lòng người. Biểu tình của hắn cũng không thay đổi, như đinh đóng cột nói: “Dạ, hoàng a mã, Dận Hữu là đệ đệ quan trọng nhất của nhi thần.”
“Nếu trẫm muốn ngươi lựa chọn giữa đế vị và nó thì sao?” Khang Hi trầm mặt nhìn hắn, “Lão Tứ, ngươi chỉ có một lần cơ hội, nếu ngươi không muốn vị trí kia, liền quỳ an đi.”
Dường như thời gian trôi qua thật lâu, lại giống như trong nháy mắt, Dận Chân nhìn ánh nến trong phòng không ngừng chớp động, kế hoạch hơn mười năm của mình, chịu đựng qua không biết bao nhiêu thống khổ, thất bại, hi vọng. Thất đệ luôn làm bạn với mình mỗi khi mất mác, hồi năm thứ hai mươi, khi hắn lần đầu tiên dắt lấy tay thất đệ, hai người gần nhau đã nhiều năm như thế. Nhưng chiếm được vị trí kia rồi, mình lại không còn thấy người trọng yếu nhất đối với mình trên thế giới này nữa, lựa chọn như vậy, hắn nên làm như thế nào đây?
“Nhi thần. . . Xin cáo lui!” Dận Chân cung kính dập đầu một cái. Có đáng giá hay không thì hắn không biết, nhưng hắn rất rõ ràng, mất đi giang sơn, hắn có thể sẽ hối hận, nhưng nếu mất đi Dận Hữu, hắn nhất định sẽ hối hận. Được vạn dặm giang sơn, không một người bên cạnh, thậm chí giang sơn này lại được đánh đổi bằng chính máu tươi của người mình yêu, thì nó còn có ý nghĩa gì nữa?
“Đây là lựa chọn của ngươi sao? Cho dù đế vị kia cũng không thể ảnh hưởng đến tình cảm của các ngươi?” Khang Hi nhìn thanh niên trước mắt, hắn nhìn không thấu nhi tử này, hắn cho rằng nhi tử này hỉ nộ bất định, nhi tử này mặt lạnh lãnh nhan, hắn cho rằng nhi tử này lãnh huyết vô tình, nhi tử này lại chăm sóc đệ đệ nhỏ hơn một tuổi, hắn cho rằng tiểu Thất ở trong lòng nhi tử này mặc dù quan trọng nhưng không bằng giang sơn kia, nhưng hắn lại lựa chọn bỏ đi giang sơn cũng muốn bảo trụ mạng tiểu Thất.
“Dạ, Thất đệ cùng dã tâm của nhi thần không có quan hệ gì, thỉnh hoàng a mã nắm rõ.” Dận Chân lại dập đầu thật mạnh một cái, “Từ đầu đến cuối đều là mưu tính của nhi thần, cũng là dã tâm của nhi thần, Thất đệ chỉ là một hoàng tử giữ khuôn phép, nhi thần không muốn bởi vì mình mà liên lụy đến y.”
“Trẫm đúng là không biết Tứ tử của mình thật ra là một người sâu sắc như vậy, đây là do ngươi lựa chọn, hy vọng ngày sau ngươi vẫn nhớ rõ những lời này.” Khang Hi thở hổn hển, khoát tay áo, dường như muốn nói chuyện đã là chuyện thập phần khó khăn, “Lý Đức Toàn, gọi những hoàng tử khác và đại thần vào đi, trẫm. . . Có ý chỉ.”
Lý Đức Toàn liếc nhìn Dận Chân đang dập đầu trên mặt đất, khom người lui ra ngoài.
Đêm nay chính là một đêm không ngủ, nhóm vương công quý tộc sau khi thấy Thất a ca được truyền vào, đã bắt đầu bất an, lại thấy Thất a ca đi ra với sắc mặt không tốt, chỉ cho là y bị trách cứ, nhưng rất nhanh các thái giám liền tiến tới hầu hạ thay y phục cho Thất a ca, người thông minh liền nhìn ra, y phục Thất a ca được mặc là kiểu y phục hoàng thượng đã mặc hơn hai mươi năm trước, nó còn mang theo một chút phong thái của các quý công tử trong dân gian, y phục từ Càn Thanh cung lấy ra, chủ cũ của nó trừ bỏ vạn tuế gia thì còn có thể là ai?!
Mọi người còn đang chuẩn bị chê cười Dận Hữu, lúc này lại cảm thấy sự tình không được bình thường lắm.
“Hoàng thượng có chỉ, tuyên Thân Vương, Quận Vương, Bối lặc và các vị đại nhân yết kiến.”
Tâm trạng mọi người như sóng biển ngập trời, trên mặt đều là thấp thỏm, nhìn tình hình này, e là không xong rồi, chính là không biết vạn tuế gia lựa chọn vị nào mà thôi.
Tam, Tứ hay là Bát, Thập?
Sau khi mọi người tiến vào điện, nhìn thấy Ung Thân Vương đang quỳ trên mặt đất, dường như là đang thỉnh tội, trong lòng mọi người đều dần dần nghiêng về Tam và Bát a ca.
“Bọn thần cung thỉnh hoàng thượng thánh an.”
Lúc này Khang Hi đã không còn bao nhiêu khí lực nữa để nói chuyện, giống như mới rồi nói nhiều như vậy chính là ảo giác của Dận Chân cùng Dận Hữu, Dận Hữu quỳ trên mặt đất, chỉ cảm thấy đầu gối truyền đến cảm giác lạnh lẽo đến tận sâu trong xương tủy.
“Tuyên. . . Tuyên…” Khang Hi cố hết sức nâng tay chỉ chỉ ngọc chẩm bàng, Lý Đức Toàn lấy ra một phần ý chỉ phủng ở trong tay, nhưng lại không dám mở ra.
“Trương Đình Ngọc. . .”
“Trương đại nhân, xin ngài tuyên chỉ.” Lý Đức Toàn đem thánh chỉ đến trong tay Trương Đình Ngọc, sau đó lui về một bên.
Trương Đình Ngọc quỳ trên mặt đất, run lẩy bẩy mở thánh chỉ ra, trên tay dường như mất đi hết khí lực, trong lúc nhất thời mở không ra đạo thánh chỉ này, hắn có thể cảm giác được lực chú ý của mọi người trong phòng đều tập trung lên người hắn.
“Thần tạ chủ long ân.” Trương Đình Ngọc đối với Khang Hi dập đầu một cái, run lẩy bẩy mở thánh chỉ ra, đầu tiên là cả kinh, sau đó lập tức khôi phục thái độ bình thường.
Dận Hữu chú ý tới biểu tình của Trương Đình Ngọc, rồi dời tầm mắt chuyển đến trên người Dận Chân đang quy củ quỳ một bên, mồ hôi lạnh phía sau lưng y đã chảy ròng, đến tột cùng hoàng a mã đã nói gì với Dận Chân, sự tình giống như có gì đó không thích hợp lắm. Chẳng lẽ, thật sự bởi vì mình mà lịch sử xoay thành một vòng tròn lớn như vậy, Khang Hi bệnh nặng mất sớm, mà đế vị nguyên bản thuộc về Dận Chân cũng sẽ biến thành của người khác sao?
Trương Đình Ngọc đứng lên, dưới ánh mắt chờ đợi của mọi người, lại một lần nữa mở thánh chỉ ra, đọc từng chữ từng chữ rất rõ ràng.
“Trẫm biết gần đây thân thể của mình ngày càng sa sút, thật sự không cách nào có thể điều hành triều chính, trẫm xét đông con, nhưng chỉ có Ung Thân Vương, tứ hoàng tử Dận Chân là người có nhân phẩm quý trọng, thâm tiếu trẫm cung, nhất định có thể khắc thừa đại thống, kế trẫm đăng cơ, tiếp ngôi vị hoàng đế, khâm thử!”
Trọng thần ồ lên, ngay cả Dận Chân đang quỳ trên mặt đất cũng kinh ngạc ngẩng đầu lên nhìn Khang Hi trên giường, giống như thật sự không ngờ đến phần nội dung của ý chỉ này, chấn kinh một lúc lâu rồi mới nói: “Nhi thần tạ chủ long ân, hoàng a mã vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế.
Trọng thần nhất tề quỳ xuống, “Hoàng thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế.”
Chẳng qua hoàng thượng là ai, chỉ sợ là nhân giả gặp nhân mà thôi.
Dận Hữu chú ý tới vẻ mặt của Dận Chân, trong lòng càng thêm kỳ quái, đây tột cùng là xảy ra chuyện gì a? Vì sao Dận Chân lại có biểu tình quái dị như thế, giống nhau đạo ý chỉ này làm cho hắn hết sức ngạc nhiên vậy, nhưng lúc trước không phải hắn rất có lòng tin sao?
Tiên đế chưa vong, lại lập vua mới, đây là sao?
“Đều lui ra đi, tiểu Thất lưu lại.” Âm thanh của Khang Hi phá lệ bình thản, giống như đây chỉ là một ân điển tùy ý ban cho, mà không phải là chiếu thư truyền ngôi.
“Hoàng a mã!” Dận Chân vừa nghe thấy thế, chiếu thư truyền ngôi đang siết trong tay càng trở nên vô cùng nóng hổi, hắn kinh hoàng nhìn Khang Hi, tựa hồ như đang sợ cái gì đó.
“Lui ra!” Khang Hi không chút do dự nói.
“Dạ. . . ” Dận Chân lo lắng nhìn Khang Hi, đi theo mọi người thối lui ra khỏi Càn Thanh cung. Sau khi đi ra khỏi Càn Thanh cung, ánh mắt mọi người đều nhìn hắn bất đồng, có kinh, có sợ, có tính kế, nhưng lại không có ánh mắt nào hoàn toàn vì hắn mà suy nghĩ, duy nhất chỉ có một người như vậy, mà người này lúc này còn đang ở trong Càn Thanh cung, mà hắn lại không biết tâm tư hoàng a mã là gì.
“Vậy mà hắn lại trở thành hoàng đế.” Tam a ca Dận Chỉ hạ giọng nói một câu như vậy, không biết là tự giễu hay là cười nhạo vận mệnh, hắn nhìn thánh chỉ, rồi nhìn người được chúng thần thật cẩn thận đối đãi kia, sắc mặt thảm đạm.
“Vốn dĩ cũng nên là hắn.” Bát a ca thở dài một tiếng, cũng không đi chúc mừng tân đế, chỉ xoay người đứng ở một góc, đêm tối mờ ảo làm cho thân ảnh của hắn càng trở nên mơ hồ.
Thập a ca liếc nhìn bóng lưng Bát a ca, cùng mọi người đứng chung một chỗ, ngơ ngác chờ ý chỉ tân quân.
“Tiểu Thất, trẫm muốn Dận Chân lựa chọn giữa giang sơn và ngươi, ngươi đoán xem hắn chọn cái gì?”
“Nhi thần không biết.
“Trẫm nghĩ, một đế vương vô tình tất nghiêm chính, nhân quân cứu giúp thiên hạ, hắn sẽ là một vị hoàng đế tốt.”
“Hoàng a mã nói tất nhiên là có đạo lý, tất nhiên là. . . Tứ ca, hắn. . . chọn ta sao?”
“Thôi, trẫm từ nay nhân từ nương tay, sớm đã không thích hợp với thiên hạ này nữa rồi, hai người các ngươi tự giải quyết cho tốt đi, trẫm thật sự nghĩ tới việc ban thưởng cho ngươi một ly rượu độc, làm cho việc này vĩnh viễn trở thành bí mật của Đại Thanh, không để người khác biết đến.”
“Hoàng a mã. . .”
“Thiên hạ này không có chuyện gì mà trẫm không biết, một lần chơi cờ đó, trẫm thật sự nghĩ cứ như vậy cho ngươi đi, có lẽ khi đó Dận Chân sẽ là một đế vương tốt, mà Đại Thanh cũng không có chuyện gièm pha bất trị này.”
“Nhi thần có tội. . .”
“Thôi, lão Tứ nói hắn có tội, ngươi cũng nói ngươi có tội, nhưng thực tế người có tội là trẫm a, trẫm tám tuổi đã đăng cơ, mười lăm tuổi tự mình chấp chính, tự nhận xứng với Đại Thanh, nhưng lại không biết chữ tình là thế nào.”
Tinh thần Khang Hi dường như đột nhiên trở nên tốt hơn hẳn, nói chuyện cũng càng ngày càng có sức, nhưng chỉ có Dận Hữu biết, người đã không xong rồi.
“Khi trẫm hai mươi bảy tuổi, có một thuật sĩ giang hồ từng nói, thân duyên của trẫm đạm bạc, nhưng chung quy vẫn có người rơi vài giọt lệ vì trẫm, trẫm luôn không tin điều đó, nhưng đến hôm nay, trẫm cũng có chút hiểu được."
“Hoàng a mã, ngài sẽ tốt lên thôi.”
“Tiểu Thất, sau khi trẫm đi, nhớ kêu lão Tứ đem mấy bức họa ngươi vẽ và mấy thứ ngươi tặng trẫm chôn cùng trẫm. . .”
“Hoàng a mã!”
Lúc này, Dận Hữu không còn che dấu được nữa, nghẹn gào khóc.
Khang Hi nhìn hài tử đang gào khóc kia, trên mặt cũng lộ ra nụ cười, hắn dùng hết khí lực toàn thân, cuối cùng cũng với tay được tới trên mặt Dận Hữu đang quỳ gối đầu giường mình, xúc cảm ướt át cho hắn biết, đây chính là nước mắt.
Nhi tử này của hắn, dường như chưa bao giờ khóc thương tâm như vậy.
“Đi ra ngoài đi, bên ngoài còn có người đang chờ ngươi.” Thì ra người đi đến phút cuối, mới phát hiện ra, hết thảy đều không trọng yếu, duy nhất trọng yếu, chỉ là những người mình đặt ở trong lòng, hài tử này, coi như đã chiếm một chỗ trong lòng mình rồi.
“Hoàng a mã, nhi thần ở đây bồi ngài.”
“Đi đi. . . Trẫm muốn ngủ một lúc.”
Dận Hữu bỗng cảm thấy đau đớn trong lòng, không gì có thể hình dung được.
Đêm hôm đó, Càn Thanh cung điểm đèn đến sáng, mà tân đế cũng ở suốt ngoài Càn Thanh cung một đêm, đại thần đều nghĩ tân quân lo lắng cho thân thể tiên đế, nhưng không ai biết, người mà vị Tứ a ca này đang lo lắng nhất lại là người nào đó trong Càn Thanh cung kia.
Có người nói, từng nghe thấy tiếng Thất a ca gào khóc trong Càn Thanh cung, lại không thể không xem xét, dần dần có tin tức truyền ra, nói Thất a ca mới là nhi tử được tiên đế sủng ái nhất .
Sau đêm đó sau, bệnh tình Khang Hi càng thêm nghiêm trọng, hôn mê bất tỉnh.
Tử Cấm thành nghênh đón một thế cục hoàn toàn mới.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Thiên Hữu
Chương 75: Kết cục đã định
Chương 75: Kết cục đã định