Mẫn Huệ vào phủ, cũng không nói muốn quản nơi này, Dận Hữu cũng không mở miệng hỏi, trực tiếp đem chuyện tình quý phủ giao cho quản gia như trước, cũng may y vừa mới xây phủ, người trong nhà ít, người hầu cũng không nhiều, nên cũng không hao tốn lắm.
“Gia, con cá này là do một nữ tử vùng ngoại thành trong thôn mới đưa đến, đầu bếp quý phủ nhìn thấy mới mẻ, liền làm món Dược Long Môn này, mời ngài nếm thử.” Phúc Đa cẩn thận hầu hạ Dận Hữu dùng bữa.
Dận Hữu cầm đũa lên, đột nhiên mở miệng nói: ” Mấy ngày gần đây, phúc tấn có trình bài tử không?”
Nụ cười trên mặt Phúc Đa có chút mất tự nhiên: “Chắc mấy ngày nay trời lạnh, phúc tấn thân thể yếu, không tiến cung được.”
Dận Hữu nghe xong, khẩu vị cũng biến mất, đừng nói bây giờ là thời đại phong kiến, cho dù là thời đại kiếp trước của mình, song phương cùng hiếu thuận với cha mẹ đối phương là điều cơ bản nhất giữa vợ chồng với nhau, y biết Mẫn Huệ tuổi còn nhỏ không biết chuyện, đối với một ít hành vi của nàng cũng mắt nhắm mắt mở bỏ qua, nhưng hành động lần này Mẫn Huệ thật quá lố.
Liếc nhìn sắc trời bên ngoài, y thở dài, thời tiết xác thực rất lạnh, y buông đũa xuống: “Nếu phúc tấn thích ở trong phòng của mình dùng bữa, về sau khi gia dùng bữa, không cần gọi nàng ta nữa, nàng ta muốn thứ gì, chỉ cần không quá phận, ngươi cứ thuận theo ý nàng ta, chuyện trong phủ ngươi cứ trông coi giúp, phúc tấn tuổi nhỏ không hiểu chuyện, việc vặt vãnh này nọ không cần đi quấy rầy nàng ta.”
“Dạ.” Tuy lời này nghe có vẻ như quan tâm săn sóc, nhưng trong lòng Phúc Đa cũng hiểu, chủ tử không muốn quản vị phúc tấn này nữa, ngay cả quyền lợi quản lý phủ cũng không giao cho nàng, xem ra chủ tử là giận vị này rồi. Cứ cung ứng như vậy, không thương không sủng, người Nạp Lạt gia cũng sẽ không quan tâm nữ nhi này.
Sau khi súc miệng rửa tay xong, tâm tình Dận Hữu vẫn không khá hơn chút nào, làm nam nhân sống qua hai đời, y có thể thông cảm với vị cô nương mới lớn tùy hứng này, y cũng không thích tư tưởng vương triều phong kiến xem nữ nhân như là một công cụ. Dù sao Mẫn Huệ cũng được nuông chiều từ bé, gả cho mình, trách nhiệm chăm sóc nàng ta cũng sẽ thuộc về mình. Mà thông cảm là một chuyện, cũng không đại biểu cho việc y thích những hành vi này của Mẫn Huệ. Tiến không được, mắng cũng không xong, như vậy cứ tránh xa ra, mắt không thấy, tâm không phiền.
Đến thư phòng ngồi chốc lát, lại lật mấy thoại bản, đó là một câu chuyện về người thư sinh và một yêu tinh muốn báo ân, y nhàm chán đem sách ném qua một bên, nghĩ đến phủ Thái tử có Thái tử phi giỏi giang, phủ Tứ ca có Tứ tẩu hiền lành, phủ Ngũ Ca có Ngũ tẩu thanh tao lịch sự. Y đổi qua đổi lại nhiều tư thế ở trên ghế, nhưng vẫn cảm thấy trong lòng không thoải mái.
Nghĩ nửa ngày, cuối cùng Dận Hữu cũng nghĩ thông suốt, dù sao đó cũng không phải là người mình yêu, coi như nuôi thêm một kẻ nhàn rỗi, không phải vì một nữ nhân mình không có tình cảm mà giày vò bản thân mình.
“Người tới, hầu hạ gia thay quần áo!” Ra khỏi thư phòng, tâm tình Dận Hữu dần dần an tĩnh lại.
Trở lại trong phòng, Phúc Đa mang theo một thái giám khác hầu hạ Dận Hữu, thấy sắc mặt Dận Hữu đã dễ nhìn hơn không ít, hắn cũng thả lỏng tâm tình, nếu vì trong lòng không thoải mái mà Thất a ca xảy ra chuyện gì, Thành chủ nhân còn không lột da hắn sao: “Chủ tử, vừa mới qua giữa trưa không lâu, nếu ngài muốn đi đâu, nô tài sẽ sai người chuẩn bị kiệu cho người.”
“Không cần.” Y đưa tay chọn một khối ngọc bội đưa cho Phúc Đa, “Gia tới quý phủ của Tứ ca một chút, gần như vậy còn chuẩn bị kiệu làm gì.”
Phúc Đa nghe xong cũng không lo lắng việc chủ tử đi ra ngoài lúc này nữa, nếu chủ tử tới quý phủ của mấy vị gia khác, còn phải chuyển thiếp, nhưng nếu là tới quý phủ của Tứ a ca, thì gia mình đã tới đó như cơm bữa, ngay cả khi gia nghênh ngang bước vào quý phủ của Tứ gia, ánh mắt người gác cổng cũng không hề nhúc nhích.
Lấy áo lông cộc tay mặc vào cho Dận Hữu, Phúc Đa nhìn ra ngoài cửa: “Chủ tử, tuyết rơi rồi, không bằng nô tài gọi người đến chuẩn bị kiệu cho ngài đi, nếu để ngài bị lạnh là nô tài thật có tội.” Nghĩ đến chân gia mình, trong lòng Phúc Đa phát sầu, nếu không cẩn thận té ngã, hắn cũng không có kết cục tốt.
“Ngươi cứ yên tâm đi, gia tự có chừng mực.” Dận Hữu tiếp nhận mũ da do một tiểu thái giám đưa lên, đội vào rồi cười chỉ hai thái giám trong phòng: “Hai người các ngươi bồi gia xuất môn, Phúc Đa lưu lại trông phủ.”
Sau khi phân phủ, a ca có thể đem một ít thái giám theo về quý phủ, mấy thái giám này đều là người đã hầu hạ y trong viện a ca, so với những nô tài không biết từ đâu phân tới quý phủ lại không biết có đáng tin cậy không, Dận Hữu chọn đem những người này lưu lại trong phủ của mình.
“Ahhh, trời hôm nay quả thật rất lạnh.” Tiểu Lộ Tử nhét vài cuốn sách vào trong lòng, vội vàng xuyên qua con đường rải đá xanh trong viện, đến dưới mái hiên dậm chân giũ tuyết, cúi đầu cẩn thận nhìn sách trong lòng không có dính bông tuyết mới yên tâm đi đến gần cửa: “Gia, nô tài Tiểu Lộ Tử cầu kiến.”
“Vào đi.” Dận Chân vừa vặn viết xong nét cuối cùng, đặt bút lông xuống, ngẩng đầu liền nhìn thấy Tiểu Lộ Tử đang cầm vài quyển sách đi vào, miễn lễ thỉnh an, tầm mắt Dận Chân dừng lại ở trên mấy cuốn sách: “Đó chính là sách mới nhất của Mặc Lộ Trai?”
“Hồi chủ tử, nô tài thấy nhiều văn nhân đều thích mua những cuốn này về xem, có lẽ Thất gia sẽ cảm thấy có chút hứng thú.” Tiểu Lộ Tử đọc tên những cuốn sách trên tay, Dận Chân nghe xong cũng không có ấn tượng gì đặc biệt. Cứ hai ba ngày là Dận Hữu chạy tới chỗ hắn, có đôi khi buổi chiều liền vùi đầu trong thư phòng hắn xem vài thoại bản du ký, hoặc công thuật nông xảo, còn đối với loại sách nghiêm túc, nửa phần y cũng xem không vô.
Buông Thư Cương, chợt nghe nô tài báo lại, Thất a ca đến. Dận Chân nhìn Tiểu Lộ Tử vừa mua sách trở lại, cười mắng: “Cái tên này, ngay cả trời tuyết cũng không quên đến chỗ ta ăn chùa uống chùa.” Chỉ là, nụ cười trên mặt không thể nào che dấu được.
Tiểu Lộ Tử lĩnh thưởng, rời khỏi thư phòng, vừa vặn gặp được Dận Hữu đang đi tới, liền cười thỉnh an.
Dận Hữu tặng hắn mấy món quà nhỏ, thuận miệng hỏi: “Tứ ca đang làm việc?”
Tiểu Lộ Tử cũng nhạy bén, biết Thất gia là lo lắng trong thư phòng có người, quấy rầy chính sự của chủ tử, liền cúi người trả lời: “Hôm nay chủ tử rất buồn bực, vừa may Thất gia đến, chủ tử ắt rất cao hứng.”
Dận Hữu cũng không để ý, nhấc chân bước vào thư phòng, Tiểu Lộ Tử đứng ở dưới mái hiên nghe trong thư phòng vang lên tiếng của Thất gia, ngẫu nhiên sẽ truyền ra tiếng của Tứ gia, trong lời nói luôn mang theo ý cười. Một lúc sau, trong thư phòng liền dần an tĩnh lại.
Chắc hẳn một bên đang xem thoại bản, một bên đang luyện tự, phác hoạ đi, trong lòng Tiểu Lộ Tử cũng âm thầm buồn cười, vị Thất gia này cũng thật là, xem thoại bản cũng thích đến chỗ chủ tử xem, vừa vặn chủ tử nhà mình cũng chịu để Thất gia dăm ba ngày lại đến ăn nhờ ở đậu, một bên nguyện đánh, một bên nguyện đau, kết hợp với nhau lại càng thêm rực rỡ.
Tiểu Lộ Tử ôm ống tay áo, đứng vào một góc khuất gió canh chừng cửa, vạn nhất hai vị gia bên trong có chuyện gì phân phó, hắn cũng kịp tới hầu hạ. Đứng chưa được bao lâu, liền thấy một thái giám bưng điểm tâm và trà đi tới, không cần nhìn cũng biết, điểm tâm ấy là dành cho Thất a ca, điển tâm mùi vị phương Nam, cộng với trà Bích Loa Xuân cũng là thứ Thất a ca ưa thích.
Một lát sau, tiểu thái giám lui ra, đi đến bên cạnh hắn nói: “Công công, Thất gia nói bên ngoài rất lạnh, ngươi trở về phòng nghỉ ngơi đi, nơi này không có chuyện gì, có hộ vệ trong viện trông coi là được rồi.”
Tiểu Lộ Tử cảm tạ, xoay người đi về phòng mình, về phần người lên tiếng là Thất gia mà không phải là chủ tử nhà mình cũng không ảnh hưởng gì đến tốc độ đi của hắn. Thất gia ở trước mặt chủ tử nói, chủ tử cũng không lên tiếng phản đối, như vậy chuyện này liền thuận theo ý Thất gia. Bạn đang �
Năm Khang Hi thứ ba mươi lăm, đảo mắt liền đến yến trừ tịch cuối năm, Đại a ca anh dũng trên chiến trường, Thái tử giam quốc thích đáng, Tứ a ca khao thưởng đại quân, ở trong buổi yến tiệc vô cùng nổi bật, nhưng Tứ a ca vốn là người lạnh lùng, chân chính nổi bật vẫn chỉ là Thái tử và Đại a ca.
Dận Hữu được chú ý rất ít, tuy nói gần đây Khang Hi ban thưởng cho y rất nhiều, nhưng cao thấp trong hậu cung cũng chỉ cho rằng Khang Hi đang bồi thường cho y vì bị mất ngón chân, lực chú ý đối với y rõ ràng không bằng mấy vị a ca khác, Dận Hữu cũng không cảm thấy phiền lòng, vẫn vui vẻ tự tại.
Yến tịch tan, Dận Hữu và Mẫn Huệ ra khỏi Dưỡng Tâm điện, lại gặp được Bát a ca cùng Bát phúc tấn.
Nhìn Bát phúc tấn trang điểm như một phụ nữ có chồng, Dận Hữu không tự chủ nhớ tới hơn một năm trước, bộ dáng điêu ngoa của nữ nhân này. Quách Lạc La Thị không thỉnh an y, y cũng coi như không thấy, cùng Dận Tự tùy ý hàn huyên hai câu, liền muốn cùng bọn họ tách ra, ai ngờ Bát phúc tấn đột nhiên lên tiếng.
“Ngươi là người một năm trước làm ngựa ta kinh hoảng?” Lời Bát phúc tấn vừa thốt ra, liền phát giác có chút không ổn, ngày đó ngựa mình làm y bị thương, y cũng không có nói gì. Nay chính mình nói ra, việc kia là hành vi đắc tội hoàng thất, sợ là có chút phiền phức.
Bát a ca nghe lời này, trên mặt mang ý cười hỏi: “Phúc tấn cùng thất ca đã gặp mặt qua?”
Biểu tình của Bát phúc tấn có chút không được tự nhiên, cố nặn ra nụ cười: “Chính là vào năm trước, xe ngựa ta xảy ra sự cố, ngẫu nhiên gặp được.”
Dận Hữu nghe lời này, thầm nghĩ Bát phúc tấn tuy nói năng tùy hứng nhưng coi như thông minh, cũng tiếp tục câu chuyện nói: “Ngày ấy ngựa của Bát đệ muội bị chấn kinh, vừa vặn thị vệ bên cạnh ta có mặt kịp thời trấn an con ngựa, thì ra người trong xe ngựa ngày ấy là Bát đệ muội, là vi huynh thất lễ.”
Bát phúc tấn nghe Dận Hữu nói thế rất hài lòng, thuận miệng nhận hai câu, chuyện này coi như bỏ qua.
“Thất đệ, Bát đệ, đứng ở chỗ này làm gì đấy, trời lạnh như thế sao không sớm hồi phủ nghỉ ngơi?” Dận Chân đi đến, liếc nhìn hai người, nhưng vẫn không nhìn đến hai vị phúc tấn: “Chẳng lẽ các ngươi ở trong này ngắm cảnh đêm đông?”
“Tứ ca.” Dận Hữu cúi chào, Mẫn Huệ phía sau y cũng thành thành thật thật thỉnh an, tựa hồ tiến triển không ít.
Bát phúc tấn thì lại không hề động, chỉ tùy ý cùng Dận Tự kêu một tiếng Tứ ca, liền đứng ở một bên không lên tiếng.
“Tứ ca nói đùa, đệ đệ vừa vặn gặp được Thất ca, tùy ý nói hai ba câu, không ngờ Tứ ca cũng đi bên này.” Dận Tự cúi chào: “Đã vậy, không bằng chúng ta cùng đi.”
Tầm mắt Dận Chân đảo qua Bát phúc tấn đứng phía sau Dận Tự, trong mắt gợn sóng không ngừng: “Cũng tốt.”
Thái giám, cung nữ giúp Thất phúc tấn cùng Bát phúc tấn đi một hướng khác, lưu lại ba huynh đệ trầm mặc đi ra ngoài cung.
Đường đi trong cung bị đọng tuyết đã được quét sạch sẽ, Dận Hữu nhìn nhìn trời, lại ngó ngó hai vị vẫn im lặng đi bên cạnh, sau đó ngáp một cái: “Thời tiết như vầy, nằm trên giường ngủ thích biết bao.” Chính là, lễ mừng năm mới ở đây quy củ rất nhiều, đừng nói ngủ nướng, chỉ sợ so với ngày thường còn phải ngủ ít hơn.
Dận Chân nghe y nói thế, khóe miệng liền cong lên, đối với tính tình lười nhác Dận Hữu cũng thành quen, hắn thật sự nghĩ mãi không thông, một người lười như vậy, thế nào có thể ở trong quân doanh ngốc lâu như vậy.
Dận Tự nghe lời này, thấy trên mặt Dận Hữu quả thật lộ ra thần thái lười biếng, mở miệng nói: “Lời này của Thất ca không nên để hoàng a mã nghe được, nếu không hoàng a mã lại mắng ngươi là tiểu tử ngốc.”
Dận Hữu không lắm để ý, kéo khóe miệng: “Tiểu tử ngốc cũng là nhi tử của hoàng a mã, hoàng a mã cho dù mắng, cũng không nỡ.”
Nghe xong lời này của y, ý cười trên mặt Dận Tự có chút phức tạp, cũng không nói thêm gì nữa.
Đi ở bên trái Dận Hữu, sắc mặt Dận Chân vẫn như bình thường, chỉ đỡ lấy Dận Hữu: “Cẩn thận dưới chân, lúc này tuyết lại bắt đầu rơi.”
Nhìn tay Dận Chân đỡ lấy cánh tay Dận Hữu, Dận Tự cười cười, trong mắt mang theo một tia mất mát mà ngay cả bản thân cũng không hiểu được vì sao.
Mấy ngày sau, Thất a ca được vạn tuế gia triệu đến Càn Thanh cung chơi cờ, cờ còn chưa hạ được mấy quân, đã thấy thua, rồi đi lại cũng không đáng nói, chỉ là y ăn không ít trái cây mới trong Càn Thanh cung, bị vạn tuế gia mắng tiểu tử ngốc, còn nói sau này Thất a ca đến Càn Thanh cung thì không được bày thức ăn nữa..v..v..
Bất quá khi trời tối về đến quý phủ, Thất a ca vẫn được vạn tuế gia ban thưởng một ít trái cây.
Vì thế danh tiếng tham ăn của Thất a ca liền được lan truyền, ngay cả Thái Hậu cũng lấy việc này giễu cợt Dận Hữu một trận.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Thiên Hữu
Chương 47: Nguyện đánh và nguyện đau
Chương 47: Nguyện đánh và nguyện đau