DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Thiên Hữu
Chương 17: Khó hiểu

Áo ngủ bằng tơ lụa, nến đỏ mông lung, còn có phần thân thể trắng nõn lộ ra bên ngoài áo ngủ, từng tiếng ngâm khẽ thở gấp là hình ảnh tuyệt vời nhất, hắn không nhịn được đến gần, vén lên hồng trướng, người trên giường từ từ ngẩng đầu nhìn hắn, đôi mắt hoa đào khiêu khích, song đồng ánh nước, còn có đôi môi trơn bóng, gương mặt mị hoặc khiến người không thể chống lại, hắn không nhịn được cúi người hôn môi người này, muốn ngừng mà không được.

“Tứ ca. . . . . .”

Một tiếng khẽ gọi, khiến đại não hắn oanh một tiếng nổ tung, lần nữa mở mắt ra thì bốn phía một mảnh đen nhánh, bên người là tiếng hít thở nhẹ nhàng, mà một cái chân ấm áp đang gác lên bên hông của hắn.

Phía dưới nơi nào đó lạnh ngắt ẩm ướt khiến hắn có chút không thoải mái, nhẹ nhàng dời chân Dận Hữu, Dận Chân từ trên giường ngồi dậy, trong lòng như cũ mang theo hốt hoảng không che giấu được .

Mượn ánh đèn ngoài cung, hắn nghiêng đầu nhìn thân ảnh mơ hồ nằm trên giường, hắn xuống giường, đổi quần áo trên thân xong rốt cuộc không ngủ được, ngồi ở mép giường mà ngẩn người.

“Tứ ca, ngươi làm sao vậy?” Người trên giường mơ mơ màng màng ngồi dậy, trong thanh âm còn mang theo một tia non nớt chưa đổi, một tay còn đang xoa xoa mắt, “Không ngủ sao?”

“Không sao, ngủ đi, ” Dận Chân ẩn trong bóng tối trên mặt mang theo một nụ cười khổ, có lẽ do tối nay Dận Hữu ngủ cạnh mình, nên mới mơ lung tung. Mình sao lại có thể có ý định này đối với Tiểu Thất chứ, huống chi Tiểu Thất vẫn chưa tới mười hai tuổi, làm sao mà có được khuôn mặt mị hoặc như vậy.

Hết thảy, có lẽ là hắn suy nghĩ nhiều.

“Bên ngoài lạnh, mau nằm xuống, ” đứa trẻ mười một tuổi, đã có khí lực không nhỏ, Dận Hữu đưa tay kéo Dận Chân vào chăn, dùng chăn gói kỹ hai người xong, ngáp một cái nói,”Tứ ca, trên người ngươi lạnh thật.”

Ấm áp trên người Dận Hữu từng tia một thấm vào trong da rồi đến trong xương thịt, Dận Chân không nhịn được áp sát hơn chút, “Thất đệ.”

“Ừm?” Thanh âm mơ mơ màng màng mang theo buồn ngủ.

Dận Chân đưa tay nắm vai Dận Hữu, “Không có gì, ngủ đi.” Loại ý niệm này, làm sao có thể để cho người bên cạnh biết.

Tiếng hít thở của Dận Hữu dần dần trở nên có quy luật, Dận Chân biết y đã say ngủ, bản thân lại mở to hai mắt, nhìn màn trướng ngẩn người, cho đến khi người bên cạnh lần nữa đem tay nhét vào trong ngực hắn, chân gác lên trên người hắn.

Tiểu tử này, tướng ngủ không tốt, còn sợ lạnh như thế, Dận Chân bật cười, kéo Dận Hữu nhích lại cạnh mình, về phần cảnh quái dị trong mơ kia, hắn cố ý lựa chọn quên lãng.

Bởi vì không cần đi học, Dận Hữu và Dận Chân ngủ thẳng tới giờ mẹo mới dậy, Dận Hữu vừa tùy ý cho nô tài hầu hạ mặc quần áo, vừa cảm thán, ở hiện đại loại chuyện như vầy y cũng không dám nghĩ, thậm chí đã chuẩn bị xong tư tưởng tương lai vợ mặc quần áo cho nấu ăn cho, ai ngờ một đêm trở lại thời trước giải phóng, mình thành nhi tử của người thống trị cấp bậc phong kiến, ăn uống hút hít đều có người phục vụ, hành vi đủ hủ bại khiến mọi người hiện đại phỉ nhổ.

Dận Chân đã mặc y phục tử tế, vừa được cung nữ hầu hạ rửa mặt, vừa dùng khóe mắt quan sát Dận Hữu, trong mắt mang theo mê mẩn ngay cả mình cũng không phát hiện.

Rửa mặt xong liền bắt đầu dùng đồ ăn sáng, đại khái, thức ăn của a ca đều có quy chế, nhưng chung quy vẫn có chút khác biệt, Dận Hữu ngồi trước bàn không chút nào ngoài ý muốn phát hiện thức ăn chỗ Tứ a ca so với chỗ y tinh xảo hơn, dù sao cũng không quá rõ ràng. Trong một vài bộ phim truyền hình, loại chuyện hoàng tử không được hoàng đế sủng ái bị nô tài khi dễ như thế tuyệt đối không thể nào phát sinh, trừ phi nô tài ấy cảm thấy thứ nào đó trên cổ quá nặng.

Ăn một chén nhỏ canh rong biển bao tử heo, ăn một khối thiên tằng cao, uống gần nửa bát sữa, Dận Hữu buông đũa, cung nữ thái giám bên cạnh thấy thế vội vàng tiến lên hầu hạ rửa tay súc miệng, thái độ hầu hạ không khác nửa phần Tứ a ca.

Sắc trời dần sáng, huynh đệ hai người ra khỏi phòng, đi dạo bên ngoài, Phúc Đa đã đợi ở ngoại thính.

Dận Hữu nhìn Dận Chân đi phía bên trái mình, không biết có phải mình ảo giác hay không, y cảm thấy vị Tứ ca từ sau khi rời giường sáng nay có chút gì đó không đúng, tựa hồ mang theo một tia không được tự nhiên khó nói, chẳng lẽ hoàng a ca Thanh triều cũng có thời kỳ phản nghịch như con nít thời hiện đại?

Bát a ca xa xa liền thấy vài người đi tới bên này, trên mặt hiện lên một nụ cười, tiến lên cúi chào nói, “Đệ đệ thỉnh an Tứ ca, Thất ca .”

“Khụ khụ,” ai ngờ mới vừa thỉnh an xong, Dận Tự chợt ho khan, khuôn mặt dễ nhìn ho đến đỏ bừng, mà chính hắn cũng tự giác lui về phía sau vài bước, sợ lây bệnh cho hai vị ca ca.

“Bát đệ bị bệnh thì nên nghỉ ngơi ngay cho tốt,” Dận Chân trên mặt ôn hoà dặn dò một câu, cũng không vết tích dùng thân mình tách Bát a ca và Dận Hữu ra.

“Khụ khụ,” Dận Tự rất thông minh, làm sao không nhìn ra động tác của Dận Chân, hắn để tay bịt miệng mình, “Đệ đệ đa tạ Tứ ca quan tâm.”

Dận Hữu nhìn Bát a ca trên mặt đỏ ửng không bình thường, không nhịn được mở miệng nói, “Triệu thái y tới xem chưa?”

“Hôm qua Thái Y Viện đã xem, nói là bị chút phong hàn, cũng không trở ngại gì nhiều,” Dận Tự nghe vậy, nụ cười trên mặt rõ thêm hai phần, “Đã phiền Thất ca lo lắng.”

Dận Chân nghe như thế, mặt không đổi sắc, thân hình giật giật, chuẩn bị đi tới Vĩnh Hòa cung, chẳng qua là ngại quan hệ huynh đệ, mới miễn cưỡng đứng ở trong tuyết.

Dận Hữu đứng sau lưng Dận Chân khóe miệng giật giật, lại nhìn hướng Dận Tự chuẩn bị tới, cung phi nơi đó cũng không có phẩm cấp gì, cũng không có a ca ở, hắn tới đó làm gì?

“Ngươi trên đường cẩn thận chút, ” Dận Hữu liếc nhìn tay hắn lộ ra bên ngoài ống tay áo, cắn răng, cuối cùng cũng tháo xuống bao tay của mình đưa cho Bát a ca, “Bên ngoài lạnh lẽo, đừng để bị lạnh .” Y cùng với Dận Chân là huynh trưởng của Bát a ca, thấy đệ đệ ngã bệnh không làm gì cả, cũng có chút áy náy.

Đám người Dận Chân cùng Bát a ca quan hệ vốn cũng không tốt, ngoài mặt biểu hiện qua loa, nhưng đoán chừng trong lòng hận không thể khiến đối phương bệnh không dậy nổi.

Mặc dù nội bộ như vậy, nhưng trên mặt lại không thể làm như vậy, đến lúc đó truyền tới tai Khang Hi sợ rằng phiền toái không nhỏ, y không bằng làm ra một bộ huynh trưởng cho rồi.

Huống chi, đối với vị Bát gia trong lịch sử này, y cũng có chút đồng tình, người này mặc dù bản lĩnh đầy mình, nhưng cũng chỉ do thân phận cùng số kiếp lúc nhỏ. Bạn đang �

“Đi thôi, ” Tầm mắt Dận Chân quét qua bao tay trong tay Dận Tự, đưa tay nắm cổ tay Dận Hữu, nhàn nhạt gật đầu với Dận Tự một cái, liền đi tới Vĩnh Hòa cung .

Dận Tự đứng ở trong tuyết, nhìn bóng lưng Dận Chân và Dận Hữu dần dần biến mất, vùi đầu cọ cọ bao tay, thấp giọng lẩm bẩm, “Thất ca, tật xấu mềm lòng của ngươi vẫn không đổi.” Nói xong, lại ho khan hai tiếng, trong mắt lại mang theo chút ánh sáng rực rỡ.

Thái giám đi theo phía sau hắn cúi đầu, không nói một lời.

“Gia, ” tiểu thái giám đang cầm một tiểu noãn lô đuổi đến, “Mới vừa rồi Thúy Ngọc tỷ nói gia ngài không mang theo noãn lô, bảo nô tài mang đến cho ngài .”

“Không cần, ” Dận Tự liếc nhìn noãn lô trong tay tiểu thái giám, đeo bao tay vào, “Ngươi trở về đi .” Che lại tiếng ho khan, tiếp tục đi tới Tây cung.

Đi tới bên ngoài viện tử vắng lặng, cước bộ Dận Tự dần dần chậm xuống, hắn từ nhỏ trí nhớ rất tốt, thậm chí còn nhớ năm ấy ba tuổi, mình lần đầu tiên nhìn thấy ngạch nương, và bộ dáng ngạch nương ngã bệnh tiều tụy. Hắn núp ở sau giả sơn lén khóc, hồn nhiên không biết loại hành động này sẽ chọc Huệ phi không thích.

Là Thất ca luôn luôn bị mọi người trong cung cho là tầm thường nhắc nhở hắn, cũng giúp hắn, cũng là người đầu tiên đối tốt hắn.

Hắn biết Thất ca không muốn dính dấp nhiều tới hắn, phải nói là bất luận a ca nào Thất ca cũng không muốn dính dấp nhiều, nhưng lại đối với Tứ ca ngoại lệ, hắn từng cho rằng vì thân phận Tứ ca, hiện tại mới nhìn thấy, Thất ca là thật sự thân thiết với Tứ ca, cùng thân phận không liên quan.

Đã biết dạng hoàng tử như mình, y vốn nên lánh xa, nhưng mỗi lần luyện tập kỵ xạ y thấy mình cô độc, lại luôn làm bộ như không thèm để ý đứng cách mình không bao xa, cùng mình làm chuyện đồng dạng, ngay cả hè, cũng sẽ cùng mình luyện tập bắn cung, đây có lẽ là vì để mình khi còn bé không có cảm giác bị cô lập.

Rõ ràng là một người không muốn trêu chọc phiền toái, nhưng khi nhìn thấy mình làm chuyện sai lầm bị đầu rơi máu chảy lại không nhịn được nhắc nhở mình, cũng may y thông minh, lựa chọn thời cơ cũng rất tốt, mà mình cũng không tính là một khối gỗ mục, thỉnh thoảng nhắc nhở cũng không mang đến phiền toái cho y.

Bao tay ấm áp khiến khóe miệng Dận Tự lộ ra một nụ cười, cất bước đi vào trong sân.

Từ chỗ Vĩnh Hòa cung thỉnh an xong, Dận Hữu và Dận Chân đi tới nơi mới vừa rồi gặp phải Bát a ca, y không nhịn được nghiêng đầu nhìn về phía Bát a ca đã đi.

“Nơi đó là chỗ Lương quý nhân trụ,” tựa hồ đoán ra suy nghĩ trong lòng Dận Hữu, Dận Chân sắc mặt lạnh nhạt mở miệng nói, “Thân mẫu của Bát a ca.”

Dận Hữu hiểu rõ gật đầu, không hỏi nữa, tay trái giấu ở trong tay áo, tay phải bị Dận Chân nắm trong lòng bàn tay, cũng không thấy lạnh.

Bất quá, một đại lão gia cùng một thằng bé chơi trò tay trong tay thật sự là rất mất mặt. Dận Hữu liếc liếc tay phải bị Dận Chân nắm, yên lặng dời đi ánh mắt.

Đi một đoạn đường, Dận Chân không chút để ý mở miệng, “Bát đệ tựa hồ rất thích ngươi.”

Dận Hữu vẻ mặt không thể tin nhìn Dận Chân, “Thật?”

Dận Chân chăm chú nhìn vẻ mặt Dận Hữu, chậm rãi mở tầm mắt, “Hắn tựa hồ đối với ai cũng rất tốt.”

Cho dù Bát đệ này lúc đối mặt với Tiểu Thất cười đến đặc biệt ôn hòa, hắn cũng không muốn để cho Tiểu Thất biết.

Về phần nguyên nhân, chính hắn cũng không biết, có lẽ. . . . . . là do mình và Bát a ca không hợp đi?

Đọc truyện chữ Full