Vì vậy hai người chúng tôi, mỗi người đều mang trong mình một ý nghĩ, câu được câu không trò chuyện. Hạ Phi gọi điện thoại cho người nhà hắn, báo cho bọn họ tối nay hắn tính ở nhà tôi qua đêm, không cần chuẩn bị cơm cho hắn .Đợi đến chúng tôi về đến nhà thì luồng không khí tế nhị kia cũng tiêu tán không sai biệt lắm. Tôi tìm đôi dép lê cho Hạ Phi mang,sau đó mở TV phòng khách ,lại gần hỏi, “Chậc chậc, lúc này,cũng chỉ có thể xem Cối Xay Gió.Muốn xem không?”
“Không muốn.” Hạ Phi tức giận cắt đứt tôi, “Chương trình ấu xỉ như vậy,tôi từ hồi còn ở nhà trẻ cũng không xem.”
“Vậy uống trà sữa? Thêm đá.”Tôi kéo cổ áo sơ mi,trong phòng vẫn là nóng bức chịu. Sáu giờ rưỡi, mặt trời phía ngoài không thấy một tia mỏi mệt,ánh sáng màu cam từ cửa sổ bắn vào, sàn nhà nóng muốn dọa người, chân trần đi lên giống như là đi ở trên cát.
“. . . . . . Nhớ thêm đường.”
“Biết rồi, khẩu vị lão.”Tôi chợt nghĩ tới điều gì buồn cười ,trở về chỗ cười cười, “Cậu còn nhớ hay không trước kia chúng ta đi cắm trại. . . . . . Tôi nấu cơm cho các cậu,bởi vì quá khẩn trương, đem đường và muối cho nhầm.”
“Nhớ ~ chứ ~” Hạ Phi đem hai chữ này kéo rất dài, cả người hắn miễn cưỡng nằm ngang ở trên ghế sa lon nhà tôi ,mắt nửa híp,giống như tùy thời sẽ ngủ mê .Thật hâm mộ hắn, trời nóng như vậy có thể ngủ. Tôi mím môi, tiếp tục nói, “Kết quả thịt nướng ngọt như vậy. . . . . . Chỉ có cậu mặt không đổi sắc nuốt vào.”
“Ừ. Mùi cũng không tệ lắm.”
“Khi đó tôi sợ hết hồn, nghĩ thầm, thì ra là bên cạnh tôi vẫn có một vị tàng long ngọa hổ, có phẩm vị của sinh vật đặc biệt như vậy .”
“Cậu không biết còn rất nhiều .”Hạ Phi không mặn không nhạt nói.
“Ừ?” Có lúc lời của Hạ Phi làm tôi không giải thích được. Ừm,tựa như đầy thâm ý,vừa tựa như diễn đạt không lưu loát = =!
“Không có gì. Trà sữa đâu?”
. . . . . . Coi như là diễn đạt không lưu loát đi.
“Hạ Phi . . . . . Trước cậu tại sao nói,anh Tô Văn làm hư tớ?” Tay tôi khuấy tan trà sữa, dè dặt hỏi. Biết tri kỷ trăm trận trăm thắng. Tôi rất kỳ quái, mình và anh Tô Văn rõ ràng giấu rất kỹ,nhưng Hạ Phi và mẹ bọn họ. . . . . . Đến tột cùng là từ chỗ nào phát hiện chỗ không đúng?
“Cảm giác có cái gì không đúng, ánh mắt hắn nhìn cậu có gì đó. . . . . . Cảm thấy rất biến thái.” Hạ Phi hé miệng, tựa hồ không muốn đem đề tài này tiến hành . Tôi rũ mắt xuống, cố bình tĩnh thổi thổi trà sữa trong tay ,sau đó giơ tách lên, nhẹ nhấp một miếng. Nhưng mùi thơm trà sữa xông vào mũi sau,thế nhưng lại trở nên đắng chát.
Đồng tính luyến ái. . . . . . Cứ như vậy không thể lộ ra ngoài sáng sao.
Tôi nhẹ nhàng đẩy đẩy Hạ Phi đang ngồi phịch ở trên ghế sa lon , thật thấp hỏi, “Nè . . . . . Vậy nếu như tôi cho cậu biết, tôi là nói nếu như, thật ra thì tôi cũng thích nam sinh. Cậu sẽ có phản ứng gì?”
“Hả?” Hạ Phi mở mắt ra, có chút ngây ngốc lập lại một lần, “Nếu như cậu cũng thích nam sinh. . . . . .” Tôi thấp thỏm bất an nhìn hắn, hàm răng cắn chặt đôi môi. Hạ Phi trên mặt mê mang chợt triệt hạ, có chút dữ tợn đối với tôi làm cái mặt quỷ, khẩu khí cũng ác liệt chí cực, “Tớ sẽ phải. . . . . . Tớ sẽ phải đem cậu hung hăng đánh một trận !”
“A?” Tôi trước không lường trước Hạ Phi sẽ trả lời tiêu cực như vậy, nhất thời trong lúc ngây ngốc tại chỗ,ngơ ngác nháy mắt, “Cậu, trước kia cậu không phải là, đối với đồng tính luyến ái không mâu thuẫn sao. Thế nào chợt thay đổi . . . . . .”
“Hừ. . . . . .” Hạ Phi đem tách trà sữa uống một hơi cạn sạch, “Tôi không kỳ thị đồng tính luyến ái. . . . . . Nhưng Hồng Xương cậu không thể đi trên con đường này. Cậu căn bản cũng không biết tương lai đối mặt cái gì. . . . . . Còn có,dì Trầm sẽ rất khổ sở ,cậu rốt cuộc có nghĩ tới hay không?”
“Đừng nghiêm túc như vậy, tớ chỉ là ví dụ mà thôi.” Tôi rũ mắt, buồn buồn nói, “Tớ cho là, hai người ở chung một chỗ thật vui vẻ như vậy đủ rồi, giới tính, số tuổi, dung mạo cái gì thật ra thì đều không trọng yếu.”
“Tớ trước kia cũng nghĩ như vậy. . . . . .” Hạ Phi nhỏ giọng phụ họa nói. Khẩu khí bi thương cùng thâm tình , vẻ mặt thông suốt. . . . Cứ như người từng trải thân kinh bách chiến .Người không biết thật đúng là bị hắn lừa !Tôi trừng mắt liếc hắn một cái, nghĩ thầm mình tại sao lại điên lên cùng với tên chưa từng yêu ai cùng nhau thảo luận vấn đề tình cảm . Có thể là bởi vì tình cảm lắng đọng ở đáy lòng quá nặng, mấy ngày liên tiếp chuyển vào nhật ký cũng không được.Đã biết.Tôi cười cười, lấy ngón tay hung hăng bấm lên bả vai Hạ Phi,”Nhóc à,cho là mình là thiếu niên thất tình ?Cậu ngay cả cái tay em nào cũng chưa nắm,đừng chạy đến nhà tớ chơi thâm trầm.”
“Không, Hồng Xương. . . . . . Tớ trước kia thật sự nghĩ như vậy .”Hạ Phi như là không có cảm giác được tôi bấm bả vai hắn ,cả người đều đắm chìm trong thế giới của mình, “Nếu như cậu còn coi tớ là bạn, vậy thì nghe tôi khuyên, ngàn vạn lần đừng đi lên con đường đồng tính luyến ái .Vấn đề của cậu ở đây là, ý chí nhất định phải kiên định.”
. . . . . . Đáng tiếc tôi không nhịn được anh Tô Văn ngâm chết trong đó,vừa đấm vừa xoa, ngay từ nửa năm trước liền ý chí không kiên định nộp vũ khí đầu hàng .
“Tớ thoạt nhìn giống như người dễ bị người khác bẻ cong sao?” Tôi vừa nói, cái trán vừa rơi xuống từng giọt giọt mồ hôi hột. Ngay cả tôi cũng không rõ , rốt cuộc là bởi vì nhiệt độ trong phòng quá nóng, hay là bởi vì chột dạ. . . . .
Hạ Phi thở dài, gãi gãi một đầu rối tung tóc, “Hồng Xương, cậu còn nhớ rõ, anh trai cách vách nhà tớ không?”
“Ừ?” Thế nào đề tài chợt bị kéo đến xa như vậy? Tôi nhíu mày một cái, cố gắng hồi tưởng. Cách vách nhà Hạ Phi . . . . . A,nhớ rồi. Khi đó chúng tôi mới lên lớp 6, anh trai cách vách nhà Hạ Phi lớp mười. Tôi cùng Hạ Phi mỗi lần đụng phải vấn đề khó khăn thì bỏ chạy tới chỗ hắn.Vừa bắt đầu chỉ là liên quan tới học tập,sau lại cùng hắn quen biết,chúng tôi mỗi Chủ nhật đều chạy tới chỗ hắn báo cáo,ngay cả chuyện lông gà vỏ tỏi đều có thể lấy ra nói hơn nửa giờ.
Tệ thật. . . . . Hắn trước đây gọi là gì tôi đã nhớ không rõ. Chỉ nhớ rõ khi đó tôi cùng Hạ Phi trực tiếp gọi là ‘anh trai’. Hắn tính khí tốt không phản đối, đối với chúng tôi cố tình gây sự luôn là cười trừ. Đây cũng là lí do ngay cả Hạ Phi tên khó thu phục ‘đứng đầu’,đến cuối cùng cũng đối với tiểu ca ca ngoan ngoãn.Đáng tiếc anh trai đó thân thể không tốt lắm, chúng tôi mỗi lần hẹn hắn đi ra ngoài chơi bóng rổ thì mẹ của hắn cũng thay hắn mỉm cười từ chối.
. . . . . Về sau,lại không biết bởi vì nguyên nhân gì, vào năm lớp 7,ngay cả chào hỏi cũng không cùng chúng tôi chào một tiếng, cả nhà bọn họ cứ như vậy dọn đi.Sơ trung con nít thường mắc bệnh hay quên,tôi mất mác sau một lúc, cũng liền đem ký ức về anh trai kia ném sau ót.Chẳng qua là thỉnh thoảng hồi tưởng lại thì cảm thấy có chút tiếc nuối, năm đó không có để lại địa chỉ liên lạc cho anh traikia.Nhưng bây giờ Hạ Phi hướng tôi nhắc tới tiểu ca ca, là vì cái gì đây?
“Nhớ . Thế nào?”
“Thật ra thì. . . . . . Ước chừng nửa năm trước, tôi vô ý ở một tiệm lẩu đụng phải mẹ anh ấy. Bà là chủ tiệm đó,ngày đó buôn bán cũng không quá bận ,vì vậy bà ngồi xuống cùng tôi hàn huyên một hồi .Trò chuyện một chút. . . . . . Tôi liền hỏi tới tình hình gần đây của anh ta .” Hạ Phi hít sâu một hơi, “Tôi vừa mới hỏi một câu ,bà liền khóc lên. Đập bàn nói nghiệp chướng, nghiệp chướng, tôi thế nào sinh ra cái đứa đáng thất vọng như vậy . . . . . Cư nhiên thích nam nhân, còn là thầy của mình. . . . . .”
Tôi há to miệng, không thể nào tin nổi anh trai năm đó cười lên có má lúm đồng tiền, thanh âm vĩnh viễn đạm mà không kinh . . . . Cư nhiên cũng thích đồng tính! Hơn nữa còn là yêu giáo viên . . . . . Tôi vẫn cho là hắn là con ngoan chăm học đa tài đây. Nguồn :
“. . . . . . Anh ấy sau đó thế nào?” Chuyện anh trai nọ ,giống như là tương lai tôi hình dung. Tôi chớp chớp đôi mắt khô khốc ,chân thành hi vọng hắn có thể đạt được hạnh phúc.
“Không biết. Anh ấy bị đuổi học sau đó bị người trong nhà mắng một trận, ngày thứ hai liền biến mất, không ai biết hắn đi đâu.Thầy giáo hắn thích, ở cùng năm đó cũng từ chức không làm.”
“Có lẽ bọn họ ở cùng một chỗ. . . . . .”
“Không, ông thầy đó là bởi vì muốn kết hôn mới từ chức , hình như là con gái của xí nghiệp nào đó đối với hắn vừa thấy đã yêu. Sau này hắn không cần sống cuộc sống làm thầy giáo cũng có bảo đảm.”
“Ta X! Cái này là dạng người gì !” Tôi cắn răng đem tách trà sữa đập vào khay trà, không khác gì giận chó đánh mèo. Hạ Phi cúi đầu liếc cái tách một cái,”Cậu kích động cái gì, người ta vốn là không phải là đồng tính luyến ái. Còn có, nhà cậu coi như là dùng tách nhựa cũng phải cầm nhẹ đặt nhẹ.”
Tôi vội vàng che giấu kích động nói, “Tớ cảm thấy anh ấy vì người như vậy, không đáng giá.”
Hạ Phi ý vị thâm trường nhìn tôi một cái, “Được rồi. Tớ muốn nói là, Hồng Xương, đồng tính luyến ái không có kết cục tốt,đều là kết cục bi thảm.Tớ có thể ủng hộ người xa lạ đi làm đồng tính luyến ái, nhưng người quen tớ thì tớ một mực không ủng hộ.”
“. . . . . .”
“Chính cậu suy nghĩ thật kỹ đi.” Hạ Phi sau khi nói xong lời này, liền nằm xuống ghế sa lon, mặt không thay đổi đổi kênh.Tôi lần đầu tiên phát hiện hắn thành thục như vậy ,đối với cái vấn đề đồng tính luyến ái này, nhưng lại làm đảo lộn cách nghĩ ngây thơ của tôi,đem tôi cả thế giới điên đảo.
Anh Tô Văn. . . . . Nếu như anh ở đây hẳn sẽ trấn an em đi. Sẽ . . . . . kiên định cho em tiếp tục đi theo lối rẽ này.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Trọng Sinh Chi Nịch Ái
Chương 45: Suy tính
Chương 45: Suy tính