Thời tiết nóng nực bên ngoài cuối cùng đã bị một hồi mưa xối xả đánh tan chút Tiểu thử* (1 trong 24 tiết khí, vào khoảng tháng 6-7) sót lại, có mấy ngày không còn nóng như vậy nữa, buổi tối cực kỳ mát mẻ, dùng chăn đơn phủ lên cái bụng, kéo rèm cửa sổ lại là có thể an an ổn ổn ngủ một giấc ngon lành, một đêm không mộng mị, ngày hôm sau có lẽ là thời tiết mưa dầm, hoặc là vạn dặm trời quang.
Trong tiểu khu hôm nay có người làm hỉ sự, vừa mới tảng sáng đã trông thấy mười mấy chiếc xe hoa ra ra vào vào, cô dâu chú rể được tiền ủng hậu thốc nái nhiệt biết bao, thời điểm hơn chín giờ vẫn còn vang lên tiếng pháo dây, có múa đầu sư tử ở trước xe hoa múa tới múa lui, chiêng trống khua đến leng cheng vang vọng, một mảnh hoan thiên hỉ địa, ngay cả người qua đường xa lạ cũng nhịn không được mà nhìn thêm hai cái, sau đó ở trong lòng liền hâm mộ đôi tân nhân sắp kết hôn hôm nay.
Vu Phong tối qua thừa dịp sau khi bé con đi ngủ cùng bạn bè đến quán bar lượn vòng, xử lý chút chuyện vặt, tặng đi mấy cây thuốc lá giá cả không chính đáng cho cảnh sát, cuối cùng quán bar mới coi là tiếp tục bình an vô sự.
Nghỉ hè là thời điểm dễ dàng xảy ra sự cố nhất, những học sinh vị thành niên được cho nghỉ luôn cầm chứng minh thư giả chạy đến quán bar, tiêu pha phung phí tiền tiêu vặt người lớn cho, cho nên cảnh sát cần phải kiểm tra nghiêm ngặt cũng không phải là không có đạo lý, chỉ là khổ cho những người làm ông chủ như bọn họ, quán bar là làm ăn rất có lời, rượu có thể so với bên ngoài đắt hơn bốn năm lần, nơi giá đất cao còn phải đắt hơn đến mười mấy hai mươi lần, cũng may có đám bạn Đặng Vũ Phong cùng Lưu Khả Khánh cái loại mặt mũi tươi cười này tiếp đón, có bọn họ xuất mã thì tường an vô sự ngay.
Chờ sau khi mấy người cảnh sát rời đi, Vu Phong lại cho quản lý đem đồ tồn kho mang tới đối chiếu một chút, quán bar rạng sáng năm giờ liền tan ca, Vu Phong rạng sáng sáu giờ mới rời đi, những người khác sớm đã ở gian phòng lầu trên của quán bar khò khò ngủ say rồi. Nhớ đến trong nhà còn có Vu Dương, anh lại không có mời bảo mẫu, thu thập xong mấy thứ đồ của mình mới chạy xe về nhà, trên đường còn mua sữa đậu nành, bánh bao đậu và quẩy chiên, về đến trong nhà, nhìn tới khuôn mặt ngủ say nhỏ nhắn của bé con, anh tắm rửa rồi mới lên giường đi ngủ.
Hơn chín giờ, bị tiếng chiêng trống khua tới khua lui đánh thức, Vu Phong cũng ngủ không nổi, nhưng mà hai mắt vẫn dánh chặt, gần đây đã quen với thời gian làm việc và nghỉ ngơi bình thường, nhất thời trở về sinh hoạt không có quy luật lúc trước, vẫn là có chút khó chịu. Bên cạnh không có bóng dáng của bé con, Vu Phong chân trần đi ra phòng khách, liền thấy bé con ngồi xổm trên ban công, cong cái mông nhỏ từ khe của lan can trông xuống dưới lầu, tay nhỏ còn bám vào lan can, đang xem náo nhiệt đây mà, nhớ ra là phim hoạt hình của bé đã hết rồi.
Vu Phong ngáp một cái, sau đó ngồi xổm xuống bên người bé con, cùng nhau xem múa sư tử của tiệc mừng náo nhiệt bên dưới.
“Vu Dương, ăn sáng không?”
Bé con xem đến chăm chú, thấy Vu Phong đột nhiên xuất hiện thì hoảng sợ giật thót, thanh âm nhỏ so với bình thường cất cao lên không ít, “Anh trai, thức dậy rồi ạ?”
“Ừ.”
Cô dâu chú rể ở trong vòng vây của thân thích tiến vào xe hoa, xem náo nhiệt xong rồi, Vu Phong đứng dậy nắm tay nhỏ của bé về đến bàn cơm ăn bữa sáng, sữa đậu nành, bánh bao đậu và quẩy chiên đều nguội mất rồi, Vu Phong mang vào trong bếp hâm nóng lại, bé con bíu vào khung của phòng bếp nhìn Vu Phong ở trong căn bếp đi qua đi lại.
Vu Phong bưng bánh bao và quẩy chiên đã làm ấm lên, nghiêng người nói với bé con, “Ăn sáng rồi chúng ta đến quầy sách.”
Bàn tay nhỏ đang muốn cầm bánh bao đổi thành cào mái tóc trên đầu, nghi hoặc nhìn về phía Vu Phong, “Anh trai, quầy sách là cái gì?”
Cho đến bây giờ lòng nhẫn nại của Vu Phong luôn luôn phi thường hữu hạn, nhưng đối diện với đôi mắt đen láy của bé con, lòng nhẫn nại của anh là giống như thủy ngân trong nhiệt kế nhích dần nhích dần lên trên, bên cắn quẩy chiên bên giải thích, “Chính là nơi bán sách, chúng ta hôm nay đi mua sách, đến nhà trẻ biết không?”
Vu Dương chớp chớp đôi mắt đen láy, miệng nhỏ mấp máy, “Anh trai, đi nhà trẻ?”
“Không phải anh muốn đến nhà trẻ, là em. Trước khi đi nhà trẻ cần phải học tập tri thức trước, hiểu biết nhiều thì thầy cô mới yêu thích.” Bây giờ có thầy cô nào lại không thích đứa nhỏ học tập chăm chỉ, Vu Phong hiện tại phi thường coi khinh những đứa trẻ không ngoãn ngoãn mà phải đi học lớp bổ túc, nửa đem canh ba lại chạy đến quán bar làm xằng làm bậy.
Vu Dương nửa biết nửa hiểu, bánh bao đậu của bé cuối cùng không còn nóng vậy nữa, thổi phù phù hai cái, mới chậm rãi cắn vào, ăn một niếng uống một ngụm sữa đậu nành, trên khuôn mặt nhỏ nhắn đều là thỏa mãn, nhưng mà nghĩ đến phải đi nhà trẻ liền ngẩng đầu lên nhìn Vu Phong.
“Anh trai, không đi nhà trẻ có được không?” Sau khi bé con nói xong liền gục đầu xuống chầm chậm nhai nuốt bánh bao của bé.
Vu Phong một miếng một cái bánh bao, phần sữa đậu và quẩy chiên kia của anh cũng rất nhanh vào trong bụng, anh ăn rất nhanh, nhưng không thô lỗ, bé con bảo không đi nhà trẻ, đầu mày của anh liền nhíu lại, “Tại sao không đi, hiện tại anh là người giám hộ của em, anh nói đi thì phải đi.”
Anh từ trong xương đã là chàng trai bá đạo, ở trong nhà khẳng định điều anh nói là được tính, bé con tiếp tục uống sữ đậu của bé, anh trai nói phải đến nhà trẻ vậy thì chỉ có thể phải đi rồi. Kinh nghiệm Vu Phong ở chung cùng trẻ nhỏ ít lắm, cũng không quá hiểu trẻ con muốn cái gì, cuối cùng cũng không hỏi nguyên nhân đứa nhỏ không muốn đến nhà trẻ, đương nhiên, hỏi rồi cũng không tác dụng, nhà trẻ nhất định phải đi, con trai của Vu Phong anh sao có thể không đến nhà trẻ được.
Bữa sáng ăn xong, rác đổ ra thùng rác ở bên ngoài, đây là việc bé con đang làm, Vu Phong suy nghĩ, cũng không cảm thấy chỗ nào không thích hợp, mỗi ngày anh đều sẽ nhìn thấy xô rác trong nhà có cái túi xách plastic mới được lồng vào, anh thật không có quên Vu Dương hiện tại mới năm tuổi, nhưng mà cậu bé làm chút việc nhà hẳn là không sao cả.
Trước khi xuất môn, Vu Phong lột quần áo của bé con ra kiểm tra mấy vết bầm trước đây của bé, nếu như khỏi rồi, thì không cần bôi thuốc cao nữa, khôi phục rất tốt, Vu Phong thực vừa lòng mặc áo T-shirt nhỏ và quần short rộng rãi bằng vải bông cho bé, thoạt nhìn cũng không tệ, cuối cùng không dùng thuốc cao bôi nữa.
Bé con rất thích ý được Vu Phong dắt tay ra ngoài, trên xe có điều hòa, thổi đến thật thư thích, Nơi bọn họ đến là trung tâm mua sách kiểu lớn, sách ở bên trong nên có gì thì đều có đủ, Vu Phong nhìn bảng hướng dẫn phía trước mới biết được sách giáo dục của trẻ em ở tầng ba, vì vậy anh dắt tay bé con từ tầng một bước bước bước hướng lên tầng ba, độ cao của bậc thang khá lớn, bé con phải ra sức lắm sải rộng đôi chân nhỏ mới có thể đi lên, Vu Phong nửa dắt bé, nửa kéo bé bước lên cầu thang, bé con cũng không ầm ĩ đòi ôm.
Một cô bé bên cạnh thút tha thút thít muốn mẹ cô bé ôm, Vu Phong nghe được cũng cảm thấy gai óc, thật muốn lấy cái bánh bao đem cái miệng nhỏ đang oa oa khóc lớn của cô nhóc bịt lại, mãi đến khi mẹ của cô bé kia ôm lấy bé, trận phong ba này mới coi như kết thúc, mang tai của Vu Phong mới thanh tĩnh trở lại.
Ồn ào qua đi, bé con và Vu Phong cũng gắng sức leo đến tầng ba, sách rất nhiều, Vu Phong trước nay chưa từng mua sách báo cho nhi đồng, không biết nên hạ thủ từ đâu, vì thế chỉ có thể tùy tiện lật lật, hoàn toàn không có đầu mối, anh là phải mua cho bé con sách kể chuyện hay là mua sách giáo khoa đây? Học tập 123? Hay là Học tập aoe, Học tập ABC?
*note: Học tập aoe là sách dạy tiếng Trung, Học tập ABC là sách dạy tiếng Anh.
Dựa vào bé con đi tìm đó là chuyện tuyệt đối không có khả năng một trăm phần trăm, trái lật lật, phải xem xem, cũng không biết lấy cuốn nào thì tốt, dứt khoát trước tiên lấy cuốn “Sớm giáo dục trẻ em” lật giở, vừa giở mục lục ra đã cảm thấy váng đầu, bên trong toàn là nếu giáo dục trẻ em đúng cách, nhưng là tựa hồ không giống với con trai nhà anh lắm, cái gì vũ đạo cái gì dương cầm cái gì đàn tranh cái gì violin cái gì tính máy cái gì tính nhẩm cái gì vẽ vời, đều là cái gì đó loạn thất bát tao, anh lại không muốn để con trai mười tám môn võ nghệ toàn năng! Bạn đang �
Ớ, bên trong còn có một chương so ra thực dụng hơn, dạy là trẻ em ba đến bốn tuổi thích những chuyện đơn giản, ngắn ngủi; trẻ em năm đến sáu tuổi thì lại thích những chuyện liên tục, có tình tiết; như vậy phân tích ra là không sai, nhưng mà Vu Dương nhà anh trước năm tuổi căn bản chưa từng tiếp xúc với sách vở, xem hoạt hình cũng chỉ là nghe, xem không hiểu những chữ trên hình ảnh, nghe kể chuyện có lẽ là chủ ý không tồi, Vu Phong liền ngẩng đầu tìm chỗ giá sách sách kể chuyện, đang muốn đưa tay kéo bé con ở bên cạnh, phát hiện trống không, xoay đầu nhìn xem, bé con không thấy rồi.
Vu Phong nhìn xem xung quanh, hôm nay không phải thứ bảy chủ nhật, những bởi vì nghỉ hè cho nên biển người tấp nập, bé con chạy đi đâu rồi, không chú ý một cái sao lại đã không thấy đâu rồi! Anh hít sâu hai cái, hỏi người bên cạnh xem có thấy bé con bên người anh không, kết quả người cha kia lắc lắc đầu nói không biết, Vu Phong lại hỏi mấy người nữa, mọi người đều bảo không biết, Vu Phong sốt ruột, anh mới rồi sao lại không để ý giữ chặt Vu Dương chứ, giờ thì hay rồi, tám phần là không biết bị dòng người xô đến đâu rồi, nhưng gấp gáo cũng không hữu dụng, chỉ có tìm kiếm.
Đương khi Vu Phong nhăn mày gấp đến độ muốn quay mòng mòng, góc áo anh bị người kéo một cái, thanh âm bé nhỏ truyền đến bên tai anh, “Anh trai……”
Vu Dương nắm tay nắm chặt cúi đầu nhìn Vu Dương đang níu góc áo của anh, anh khom thắt lưng xuống dùng hai tay miết khuôn mặt không hề hấn của bé con, dùng lực mang tính tượng trưng, thời điểm buông tay khuôn mặt đã bị miết hồng rồi, khi đôi mắt to đem láy của bé con nước mắt doanh tròng, ở dưới cái nhìn chăm chú của Vu Phong lại không có chảy ra, cuối cùng lại rút trở lại, vành mắt hồng hồng, bé thấp giọng mà gọi một tiếng, “Anh trai……”
Vu Phong lạnh giọng hỏi bé, “Vừa rồi đã chạy đi đâu, có biết đông người như vậy em bị mang đi anh cũng không biết hay không! Không biết rằng không được chạy loạn sao?”
Bé con đỏ vành mắt tủi thân lắc lắc đầu, chỉ cái nơi mà bé vừa mới ngồi kia, chính là phía sau chỗ lúc Vu Phong tìm sách, “Em không có, chạy loạn, em đứng ở chỗ kia, xem sách tranh.”
Vu Phong nhất thời câm nín, anh cũng không biết bản thân vừa rồi gấp cái gì, anh thế nào lại không nhìm phía sau chứ, cái mặt già nhất thời nóng lên, nắm cái tay của bé con đi về hướng bé chỉ, mặt vẫn là lạnh lùng, “Em vừa rồi đã xem sách nào?”
Bé con ngập ngừng vươn tay ra, chỉ chỉ “Công chúa nhân ngư”, “Công chúa Bạch Tuyết” mà chính mình vừa mới xem, còn có mấy cuốn Truyện cổ Grim, bé chỉ biết xem tranh vẽ xinh đẹp phía trên, cũng không biết chữ, nagy cả bính âm cũng không biết đọc, Vu Phong đem những cuốn sách cổ tích bé chỉ toàn bộ thả vào trong giỏ đựng sách, lại cầm hai cuốn sách giáo dục trẻ em cho người lớn xem, liền đi đến quầy trước tính tiền.
Trên đường anh cầm sách đi, một khắc cũng không buông tay của bé con, bé con cũng không lên tiếng, bé biết anh trai rất tức giận, anh trai đem mặt của bé miết đến là đau.
Tính tiền xong, xách theo sách, Vu Phong dắt tay bé con nói, “Về nhà thôi.”
Bé con bước chân nhỏ, Vu Phong luôn luôn cảm thấy bé con đi đường cứ chậm rì rì, thời điểm xuống tầng dưới dứt khoát ôm bé lên, bé con gắt gao ôm lấy cổ Vu Phong, thấp giọng mà nhận lỗi, “Anh trai, thật xin lỗi.”
Trước khi lên xe Vu Phong đều không nói gì, mãi đến sau khi đem sách đặt lên ghế sau, đem bé con an trí ở trên ghế ngồi, mới vươn tay sang xoa xoa mặt của bé con, “Còn đau không?”
Bé con lắc cái đầu nhỏ, “Không đau.”
Vu Phong lại xoa xoa mái tóc bé, “Không đau thì tốt rồi.”
Bé con biết Vu Phong xoa đầu bé thì chính là không giận nữa, vì vậy vui vẻ hé miệng nhoẻn cười, cái mặt thực không đau nữa rồi.
Vu Phong vừa khởi động xe vừa nói, “Chúng ta đi về nhà làm cơm trưa.”
Bé con nắm đai an toàn, giọng nho nhỏ mà nói, “Ưm.”
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Phụ Tử Quan Hệ
Chương 9: Mua sách
Chương 9: Mua sách